Chương 4: Sao Chú Lại Là Người Đón Tôi
Mạn Di
29/03/2024
“ Bố, mau giải quyết bọn họ đi, con sẽ không bao giờ nói xin lỗi ai đâu “
Hứa Tri Ý bức bối ngồi cái bịch xuống ghế sofa, cô biết dù có thế nào bố cô cũng sẽ không để cô nói xin lỗi người khác.
Hứa Trù chỉ nhìn báo con của mình cười cưng chiều, ông ấy yêu thương cô đến cả việc mỗi khi nghe thấy cô nói xin lỗi mình cũng không nỡ nghe lý nào lại cho phép cô cúi đầu trước kẻ khác, Hứa gia không cần phải câu nệ bất cứ ai chỉ có người khác mới cúi đầu trước Hứa gia.
Hứa Trù nhìn đến đám đàn ông đó, ông ấy ra hiệu cho một tên vệ sĩ hắn đi về phía bức tường đằng sau mang ra một khẩu súng lớn, người có thể tùy tiện dùng súng ở Hiên Đô cũng chỉ có mối Hứa Trù ông, đến cả cảnh sát cũng không dám hó hé nửa lời, mấy tên đàn ông này lần đầu thấy súng thật trong đời ai cũng trở nên run rẩy, cây gỗ trên tay cũng dần buông xuống, tên đàn ông biết mình đã không còn đường lùi liền quỳ rạp dưới chân ông ấy, cầu xin khẩn thiết.
“ Tôi biết sai rồi Hứa gia, xin ông hãy cất...cất khẩu súng đó đi...Tôi, tôi không dám làm phiền ông nữa, chúng tôi...đi...đi...đây...đi đây “
Hứa Trù tóm lấy cổ áo hắn, nhà của ông đâu phải muốn đến là đến muốn đi là đi, nơi này của ông càng không phải công viên công cộng mặc cho bọn chúng làm loạn đã rồi bỏ đi như không có chuyện gì. Hứa Tri Ý khẽ ngẩng đầu nhìn lên nhìn gương mặt hắn tái mét không còn giọt máu, cô liền bật cười, tiếng cười đã thu hút sự chú ý của Khương Từ Diễn, anh nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé đó, nụ cười ấy khiến cô bé trong lòng anh càng trở nên mê người, rất xinh đẹp.
Anh đảo mắt nhìn lên nhìn xuống cơ thể quyến rũ trong chiếc váy đỏ, thoát ẩn thoát hiện thứ bên trong khiến anh âm thầm nuốt nước bọt, cô bé này lại không ngờ lại có thể khiến một tên cấm dục như anh trở nên khao khát, bất giác Hứa Tri Ý bắt gặp ánh mắt đó, cô hấc mặt hỏi anh.
“ Chú cười cái gì? “
Khương Từ Diễn khẽ vươn tay đến, những ngón tay anh chạm lên mái tóc cô mân mê gì đó vài giây rồi lấy xuống một sợi chỉ dài màu trắng cùng với đôi mắt mang phần tà mị, anh nhìn cô bé của mình một cách mê đắm, hai người đắm chìm trong ánh mắt của nhau mà như quên hết tất cả mọi chuyện xung quanh, đôi mắt này của người đàn ông lại khiến cô dậy sóng, tim cô đang đập nhanh hơn bình thường, tại sao lại đập nhanh đến thế, Hứa Tri Ý ngượng ngùng lùi về sau cô vội vã vút lại tóc mình che đi sự hở hang trước ngực, chợt một tiếng súng vang lên khiến cô sợ hãi bịt mạnh hai bên tai mình, mắt nhắm nghiền lại, bố cô dùng súng nhưng cô lại rất sợ tiếng súng, Hứa Trù biết điều đó nên trước khi nổ súng ông ấy đã choàng lấy ôm con gái mình.
Khương Từ Diễn từ lúc đó cũng biết được cô bé của anh sợ tiếng súng.
Viên đạn bay thẳng vào chân tên đàn ông đó hắn khụy xuống gào lên vì đau, ngay sau đó tên vệ sĩ của Hứa Trù cũng nhào đến giữ lấy hắn chỉ một dao đã cắt đứt cuốn lưỡi hắn, tên đàn ông liền bất tỉnh ngay sau đó mấy tên còn lại cũng bị đám vệ sĩ của Hứa Trù mang đi không biết sẽ xử lí bọn chúng tệ đến mức nào.
“ Tiểu Ý, mau lên phòng nghỉ ngơi đi con “
Hứa Tri Ý cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn ông ấy vài giây, tiếng súng đó cũng chỉ khiến cô sợ hãi được một hai phút rồi thôi ngay sau đó Hứa Tri Ý liền trở về dáng vẻ thường ngày, cô đứng dậy hôn lên bên má bố mình thay lời chúc ngủ ngon rồi nhảy chân sáo lên lầu.
“ Con bé sợ tiếng súng sao? “
Khương Từ Diễn nhìn qua khẩu súng trên tay của Hứa Trù rồi hỏi, Hứa Trù cũng đặt khẩu súng lên bàn ông ngồi xuống gương mặt trở nên buồn bã từ từ kể lại.
“ Phải, con bé sợ nhất là tiếng súng vì lúc nhỏ chứng kiến cảnh vợ tôi bị người khác bắn mà chết nên từ lúc đó tiếng súng đã trở thành nỗi ám ảnh đối với con bé nhưng càng lớn thì chứng sợ đó cũng giảm đi rất nhiều lúc trước con bé còn sợ đến nỗi bất tỉnh bây giờ chỉ cần bịt tai vài phút là sẽ hết sợ “
Khương Từ Diễn nheo mắt, anh biết về vụ việc lần đó chỉ là không thể kịp thời có mặt để giúp đỡ người bạn này của mình, lần đó vì kẻ thù của Hứa Trù bất ngờ đánh úp vợ ông ấy vì muốn cứu ông và con gái nên đã hy sinh mình, lần đó Hứa Tri Ý chỉ mới một tuổi rưỡi đã tận mắt chứng kiến mẹ mình bị bắn chết mới khiến cô sợ hãi tiếng súng như thế, mỗi khi nhắc lại Hứa Trù luôn cảm thấy vô cùng có lỗi với vợ và con gái mình, bao năm qua ông ấy vì chuyện đó nên mới muốn bù đắp cho Hứa Tri Ý, bây giờ chỉ còn có cô bên cạnh ông ấy, Hứa Trù dù có đắc tội với ai cũng nhất định sẽ không để con gái mình thua bất cứ ai, ông cho phép con gái mình làm càn, cho phép cô gây chuyện, cho phép côi bướng bỉnh chỉ cần cô vẫn luôn bên cạnh ông ấy như thế là được.
“ Ông chủ, cô chủ lại...phát bệnh rồi...ông mau lên xem đi “
Hứa Trù trừng mắt đứng phốc lên chạy thật nhanh về phía căn phòng con gái mình, Khương Từ Diễn cũng khẩn trương đuổi theo ngay phía sau.
Bên trong phòng, Hứa Tri Ý lăn lộn trên nền đất, hai tay cô ôm chặt đầu mình nỗi đau đớn khiến gương mặt cô nhăn nhó đến khó coi, miệng cứ lấp bấp.
“ Đừng bắn, mẹ ơi...đừng bắn, mẹ ơi “
“ Tiểu Ý, Tiểu Ý, đừng sợ, bố ở đây...con gái bình tĩnh, không có gì cả, con gái “
Căn bệnh này của cô dù có bao nhiêu bác sĩ cũng không thể chữa được bởi vì nó vốn là tâm bệnh, chỉ khi nào cô quá nhớ mẹ mình thì sẽ rơi vào trạng thái như bây giờ, không có thuốc chữa, tâm bệnh thì chỉ có thể chữa bằng tâm dược, mỗi khi con gái phát bệnh ông ấy sẽ ôm lấy cô rồi trấn an rồi dỗ dành như thế, Hứa Trù biết rõ cứ đêm đến là cô rất dễ phát bệnh lúc nãy lại vì nghe thấy tiếng súng nên bây giờ cô mới mất bình tĩnh đến thế.
“ Mẹ ơi, đừng bắn...mẹ ơi “
Hứa Trù dù có nói thế nào cũng không khiến cô trở nên tỉnh táo hơn, Hứa Tri Ý cứ cào xé da đầu mình cứ như thể muốn xé đôi nó ra khiến Hứa Trù càng lúc càng sợ hãi, Khương Từ Diễn quan sát một hồi lại âm thầm đặt tay lên vai Hứa Trù ra hiệu, đợi ông ấy đứng lên anh mới dịu dàng đỡ lấy cô, Khương Từ Diễn đặt Hứa Tri Ý vào lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng mà ấm áp đến lạ, không biết anh nói gì với cô chỉ thấy anh sáp vào vành tai cô khẽ khẽ thầm thì một hồi sau Hứa Tri Ý không còn lăn lộn nữa hai tay cũng dần thả lỏng đầu mình, mắt cô mở hờ biết rõ bản thân đang nằm trong lòng của Khương Từ Diễn, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp nào mạnh mẽ đến thế, nằm trong lòng anh cô cảm thấy lòng mình nhẹ hẫng đi, một nỗi an toàn bao lấy cơ thể nhỏ bé của mình.
Hứa Tri Ý nhắm nghiền mắt cô vô thức ôm chặt lấy người đàn ông này, hành động khiến bà quản gia cùng với Hứa Trù cũng không khỏi kinh ngạc, con gái ông chưa bao giờ có hành động như thế với người đàn ông nào khác ngoài ông nhưng khi thấy con gái cuối cùng cũng vượt qua được bệnh ông ấy thở phào khẽ nói cảm ơn với Khương Từ Diễn. Anh chỉ cười rồi bế cô đặt lên giường, cả hai cùng nhau rời đi chỉ để lại bà quản gia.
“ Thay đồ cho con bé đi “
“ Tôi biết rồi, ông chủ “
...
Hứa Tri Ý buổi sáng vô cùng hồng hào, cô thay một bộ đồ kín kẽ lịch sự chuẩn bị để đến trường khi xuống nhà đã không thấy bố mình đâu bình thường ông ấy vẫn luôn đi sớm về khuya như thế nên cô cũng không hỏi đến.
Hứa Tri Ý mỗi khi đi học hay đi đâu cũng đều sẽ có một tài xế riêng, tuy cô đã có bằng lái nhưng Hứa Trù lại không tin tưởng giao xe cho con gái vì ông ấy hiểu bản tính báo con nhà ông như thế nếu mà đi xe sẽ càng ngông nghênh đến mức nào.
Học Viên Hàng Không
“ Nguyệt Nguyệt, cậu thế nào rồi? chuyện tối qua không dọa cậu sợ chứ? “
Hứa Tri Ý khoát vai bạn thân mình, cô là đang thăm hỏi nhưng lại nở nụ cười như thể rất thích thú, lại không có chút nghiêm túc nào vì đối với cô loại chuyện đó đã xảy ra quá thường xuyên rồi, chỉ sợ là người bạn này của cô lần đầu trải nghiệm có thể sẽ để lại cú sốc lớn.
Tư Nguyệt nhíu mày như hơn như dỗi nhìn lên gương mặt đó, cô biết Hứa Tri Ý còn là một cô gái ăn chơi như thế nhưng đêm qua lần đầu tiên chứng kiến thật sự là không tin nổi, thì ra thế giới của người giàu là như thế, chơi bời mà không màng đến tiền bạc gì, còn không màng đến cả mạng nữa nếu tối qua bọn họ không chạy kịp không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Tư Nguyệt bĩu môi.
“ Cậu đó, lần sau mình sẽ không đi với cậu đến những nơi như thế nữa, minh không hợp với những nơi đó. Mà đêm qua đám người đó có tìm đến nhà cậu thật không? “
Hứa Tri Ý ngồi xuống cái ghế đối diện vô tư gật đầu rồi bỏ một quả nho vào miệng nhai ngon lành, dáng vẻ như không có chuyện gì này của cô lại khiến Tư Nguyệt thêm phần bất ngờ, khẩn trương hỏi.
“ Vậy bọn họ thế nào?, có làm gì cậu không? “
“ Đương nhiên là không rồi, ai có thể đụng đến mình chứ, cậu yên tâm đi “
Hứa Tri Ý vuốt tóc Tư Nguyệt vừa nói vừa cười, hai người quá tập trung vào nhau mà không nhận ra câu chuyện của bọn họ còn có một người khác cũng đang âm thầm nghe, là một cậu bạn cùng lớp ngồi ở cái ghế thứ năm hàng bên cạnh, dường như cậu ta rất có hứng thú với chuyện này, đôi mắt dịu dàng nhìn đến Hứa Tri Ý trên môi theo đó mà nở nụ cười.
Đến giờ tan học như thường lệ cũng sẽ là người tài xế riêng đó đậu sẵn xe trước cổng trường đợi cô, cũng là chiếc xe màu đen Hứa Tri Ý nghĩ đó là xe mình nên đã vô tư bước lên nhưng khi ngồi vào trong xe rồi cô mới nhận ra Khương Từ Diễn đã ngồi sẵn ở đây từ bao giờ, cô khó hiểu nhìn lên tài xế trước mắt mới nhận ra không phải tài xế riêng của mình, Hứa Tri Ý ngẩng người cô bây giờ mới nhận ra đây là một thương hiệu xe khác chỉ là cùng màu đen với xe của cô lại đậu ngay ở vị trí mà xe cô luôn đậu.
“ Sao chú lại là người đón tôi? “
“ Muốn đi đâu? “
Khương Từ Diễn không nhìn cô, anh ngã người ra sau giọng lành lạnh hỏi cô.
Hứa Tri Ý nhìn ra bên ngoài cô không thấy xe của mình ở đâu vẫn còn đang hoang mang thì dưới bụng truyền đến một tiếng kêu, cô bất giác ôm lấy bụng mình có chút ngượng trả lời.
“ Bây giờ tôi đang đói, chỉ muốn đi ăn “
“ Được, đi ăn “
***
Vote! Vote! Vote
Hứa Tri Ý bức bối ngồi cái bịch xuống ghế sofa, cô biết dù có thế nào bố cô cũng sẽ không để cô nói xin lỗi người khác.
Hứa Trù chỉ nhìn báo con của mình cười cưng chiều, ông ấy yêu thương cô đến cả việc mỗi khi nghe thấy cô nói xin lỗi mình cũng không nỡ nghe lý nào lại cho phép cô cúi đầu trước kẻ khác, Hứa gia không cần phải câu nệ bất cứ ai chỉ có người khác mới cúi đầu trước Hứa gia.
Hứa Trù nhìn đến đám đàn ông đó, ông ấy ra hiệu cho một tên vệ sĩ hắn đi về phía bức tường đằng sau mang ra một khẩu súng lớn, người có thể tùy tiện dùng súng ở Hiên Đô cũng chỉ có mối Hứa Trù ông, đến cả cảnh sát cũng không dám hó hé nửa lời, mấy tên đàn ông này lần đầu thấy súng thật trong đời ai cũng trở nên run rẩy, cây gỗ trên tay cũng dần buông xuống, tên đàn ông biết mình đã không còn đường lùi liền quỳ rạp dưới chân ông ấy, cầu xin khẩn thiết.
“ Tôi biết sai rồi Hứa gia, xin ông hãy cất...cất khẩu súng đó đi...Tôi, tôi không dám làm phiền ông nữa, chúng tôi...đi...đi...đây...đi đây “
Hứa Trù tóm lấy cổ áo hắn, nhà của ông đâu phải muốn đến là đến muốn đi là đi, nơi này của ông càng không phải công viên công cộng mặc cho bọn chúng làm loạn đã rồi bỏ đi như không có chuyện gì. Hứa Tri Ý khẽ ngẩng đầu nhìn lên nhìn gương mặt hắn tái mét không còn giọt máu, cô liền bật cười, tiếng cười đã thu hút sự chú ý của Khương Từ Diễn, anh nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé đó, nụ cười ấy khiến cô bé trong lòng anh càng trở nên mê người, rất xinh đẹp.
Anh đảo mắt nhìn lên nhìn xuống cơ thể quyến rũ trong chiếc váy đỏ, thoát ẩn thoát hiện thứ bên trong khiến anh âm thầm nuốt nước bọt, cô bé này lại không ngờ lại có thể khiến một tên cấm dục như anh trở nên khao khát, bất giác Hứa Tri Ý bắt gặp ánh mắt đó, cô hấc mặt hỏi anh.
“ Chú cười cái gì? “
Khương Từ Diễn khẽ vươn tay đến, những ngón tay anh chạm lên mái tóc cô mân mê gì đó vài giây rồi lấy xuống một sợi chỉ dài màu trắng cùng với đôi mắt mang phần tà mị, anh nhìn cô bé của mình một cách mê đắm, hai người đắm chìm trong ánh mắt của nhau mà như quên hết tất cả mọi chuyện xung quanh, đôi mắt này của người đàn ông lại khiến cô dậy sóng, tim cô đang đập nhanh hơn bình thường, tại sao lại đập nhanh đến thế, Hứa Tri Ý ngượng ngùng lùi về sau cô vội vã vút lại tóc mình che đi sự hở hang trước ngực, chợt một tiếng súng vang lên khiến cô sợ hãi bịt mạnh hai bên tai mình, mắt nhắm nghiền lại, bố cô dùng súng nhưng cô lại rất sợ tiếng súng, Hứa Trù biết điều đó nên trước khi nổ súng ông ấy đã choàng lấy ôm con gái mình.
Khương Từ Diễn từ lúc đó cũng biết được cô bé của anh sợ tiếng súng.
Viên đạn bay thẳng vào chân tên đàn ông đó hắn khụy xuống gào lên vì đau, ngay sau đó tên vệ sĩ của Hứa Trù cũng nhào đến giữ lấy hắn chỉ một dao đã cắt đứt cuốn lưỡi hắn, tên đàn ông liền bất tỉnh ngay sau đó mấy tên còn lại cũng bị đám vệ sĩ của Hứa Trù mang đi không biết sẽ xử lí bọn chúng tệ đến mức nào.
“ Tiểu Ý, mau lên phòng nghỉ ngơi đi con “
Hứa Tri Ý cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn ông ấy vài giây, tiếng súng đó cũng chỉ khiến cô sợ hãi được một hai phút rồi thôi ngay sau đó Hứa Tri Ý liền trở về dáng vẻ thường ngày, cô đứng dậy hôn lên bên má bố mình thay lời chúc ngủ ngon rồi nhảy chân sáo lên lầu.
“ Con bé sợ tiếng súng sao? “
Khương Từ Diễn nhìn qua khẩu súng trên tay của Hứa Trù rồi hỏi, Hứa Trù cũng đặt khẩu súng lên bàn ông ngồi xuống gương mặt trở nên buồn bã từ từ kể lại.
“ Phải, con bé sợ nhất là tiếng súng vì lúc nhỏ chứng kiến cảnh vợ tôi bị người khác bắn mà chết nên từ lúc đó tiếng súng đã trở thành nỗi ám ảnh đối với con bé nhưng càng lớn thì chứng sợ đó cũng giảm đi rất nhiều lúc trước con bé còn sợ đến nỗi bất tỉnh bây giờ chỉ cần bịt tai vài phút là sẽ hết sợ “
Khương Từ Diễn nheo mắt, anh biết về vụ việc lần đó chỉ là không thể kịp thời có mặt để giúp đỡ người bạn này của mình, lần đó vì kẻ thù của Hứa Trù bất ngờ đánh úp vợ ông ấy vì muốn cứu ông và con gái nên đã hy sinh mình, lần đó Hứa Tri Ý chỉ mới một tuổi rưỡi đã tận mắt chứng kiến mẹ mình bị bắn chết mới khiến cô sợ hãi tiếng súng như thế, mỗi khi nhắc lại Hứa Trù luôn cảm thấy vô cùng có lỗi với vợ và con gái mình, bao năm qua ông ấy vì chuyện đó nên mới muốn bù đắp cho Hứa Tri Ý, bây giờ chỉ còn có cô bên cạnh ông ấy, Hứa Trù dù có đắc tội với ai cũng nhất định sẽ không để con gái mình thua bất cứ ai, ông cho phép con gái mình làm càn, cho phép cô gây chuyện, cho phép côi bướng bỉnh chỉ cần cô vẫn luôn bên cạnh ông ấy như thế là được.
“ Ông chủ, cô chủ lại...phát bệnh rồi...ông mau lên xem đi “
Hứa Trù trừng mắt đứng phốc lên chạy thật nhanh về phía căn phòng con gái mình, Khương Từ Diễn cũng khẩn trương đuổi theo ngay phía sau.
Bên trong phòng, Hứa Tri Ý lăn lộn trên nền đất, hai tay cô ôm chặt đầu mình nỗi đau đớn khiến gương mặt cô nhăn nhó đến khó coi, miệng cứ lấp bấp.
“ Đừng bắn, mẹ ơi...đừng bắn, mẹ ơi “
“ Tiểu Ý, Tiểu Ý, đừng sợ, bố ở đây...con gái bình tĩnh, không có gì cả, con gái “
Căn bệnh này của cô dù có bao nhiêu bác sĩ cũng không thể chữa được bởi vì nó vốn là tâm bệnh, chỉ khi nào cô quá nhớ mẹ mình thì sẽ rơi vào trạng thái như bây giờ, không có thuốc chữa, tâm bệnh thì chỉ có thể chữa bằng tâm dược, mỗi khi con gái phát bệnh ông ấy sẽ ôm lấy cô rồi trấn an rồi dỗ dành như thế, Hứa Trù biết rõ cứ đêm đến là cô rất dễ phát bệnh lúc nãy lại vì nghe thấy tiếng súng nên bây giờ cô mới mất bình tĩnh đến thế.
“ Mẹ ơi, đừng bắn...mẹ ơi “
Hứa Trù dù có nói thế nào cũng không khiến cô trở nên tỉnh táo hơn, Hứa Tri Ý cứ cào xé da đầu mình cứ như thể muốn xé đôi nó ra khiến Hứa Trù càng lúc càng sợ hãi, Khương Từ Diễn quan sát một hồi lại âm thầm đặt tay lên vai Hứa Trù ra hiệu, đợi ông ấy đứng lên anh mới dịu dàng đỡ lấy cô, Khương Từ Diễn đặt Hứa Tri Ý vào lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng mà ấm áp đến lạ, không biết anh nói gì với cô chỉ thấy anh sáp vào vành tai cô khẽ khẽ thầm thì một hồi sau Hứa Tri Ý không còn lăn lộn nữa hai tay cũng dần thả lỏng đầu mình, mắt cô mở hờ biết rõ bản thân đang nằm trong lòng của Khương Từ Diễn, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp nào mạnh mẽ đến thế, nằm trong lòng anh cô cảm thấy lòng mình nhẹ hẫng đi, một nỗi an toàn bao lấy cơ thể nhỏ bé của mình.
Hứa Tri Ý nhắm nghiền mắt cô vô thức ôm chặt lấy người đàn ông này, hành động khiến bà quản gia cùng với Hứa Trù cũng không khỏi kinh ngạc, con gái ông chưa bao giờ có hành động như thế với người đàn ông nào khác ngoài ông nhưng khi thấy con gái cuối cùng cũng vượt qua được bệnh ông ấy thở phào khẽ nói cảm ơn với Khương Từ Diễn. Anh chỉ cười rồi bế cô đặt lên giường, cả hai cùng nhau rời đi chỉ để lại bà quản gia.
“ Thay đồ cho con bé đi “
“ Tôi biết rồi, ông chủ “
...
Hứa Tri Ý buổi sáng vô cùng hồng hào, cô thay một bộ đồ kín kẽ lịch sự chuẩn bị để đến trường khi xuống nhà đã không thấy bố mình đâu bình thường ông ấy vẫn luôn đi sớm về khuya như thế nên cô cũng không hỏi đến.
Hứa Tri Ý mỗi khi đi học hay đi đâu cũng đều sẽ có một tài xế riêng, tuy cô đã có bằng lái nhưng Hứa Trù lại không tin tưởng giao xe cho con gái vì ông ấy hiểu bản tính báo con nhà ông như thế nếu mà đi xe sẽ càng ngông nghênh đến mức nào.
Học Viên Hàng Không
“ Nguyệt Nguyệt, cậu thế nào rồi? chuyện tối qua không dọa cậu sợ chứ? “
Hứa Tri Ý khoát vai bạn thân mình, cô là đang thăm hỏi nhưng lại nở nụ cười như thể rất thích thú, lại không có chút nghiêm túc nào vì đối với cô loại chuyện đó đã xảy ra quá thường xuyên rồi, chỉ sợ là người bạn này của cô lần đầu trải nghiệm có thể sẽ để lại cú sốc lớn.
Tư Nguyệt nhíu mày như hơn như dỗi nhìn lên gương mặt đó, cô biết Hứa Tri Ý còn là một cô gái ăn chơi như thế nhưng đêm qua lần đầu tiên chứng kiến thật sự là không tin nổi, thì ra thế giới của người giàu là như thế, chơi bời mà không màng đến tiền bạc gì, còn không màng đến cả mạng nữa nếu tối qua bọn họ không chạy kịp không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Tư Nguyệt bĩu môi.
“ Cậu đó, lần sau mình sẽ không đi với cậu đến những nơi như thế nữa, minh không hợp với những nơi đó. Mà đêm qua đám người đó có tìm đến nhà cậu thật không? “
Hứa Tri Ý ngồi xuống cái ghế đối diện vô tư gật đầu rồi bỏ một quả nho vào miệng nhai ngon lành, dáng vẻ như không có chuyện gì này của cô lại khiến Tư Nguyệt thêm phần bất ngờ, khẩn trương hỏi.
“ Vậy bọn họ thế nào?, có làm gì cậu không? “
“ Đương nhiên là không rồi, ai có thể đụng đến mình chứ, cậu yên tâm đi “
Hứa Tri Ý vuốt tóc Tư Nguyệt vừa nói vừa cười, hai người quá tập trung vào nhau mà không nhận ra câu chuyện của bọn họ còn có một người khác cũng đang âm thầm nghe, là một cậu bạn cùng lớp ngồi ở cái ghế thứ năm hàng bên cạnh, dường như cậu ta rất có hứng thú với chuyện này, đôi mắt dịu dàng nhìn đến Hứa Tri Ý trên môi theo đó mà nở nụ cười.
Đến giờ tan học như thường lệ cũng sẽ là người tài xế riêng đó đậu sẵn xe trước cổng trường đợi cô, cũng là chiếc xe màu đen Hứa Tri Ý nghĩ đó là xe mình nên đã vô tư bước lên nhưng khi ngồi vào trong xe rồi cô mới nhận ra Khương Từ Diễn đã ngồi sẵn ở đây từ bao giờ, cô khó hiểu nhìn lên tài xế trước mắt mới nhận ra không phải tài xế riêng của mình, Hứa Tri Ý ngẩng người cô bây giờ mới nhận ra đây là một thương hiệu xe khác chỉ là cùng màu đen với xe của cô lại đậu ngay ở vị trí mà xe cô luôn đậu.
“ Sao chú lại là người đón tôi? “
“ Muốn đi đâu? “
Khương Từ Diễn không nhìn cô, anh ngã người ra sau giọng lành lạnh hỏi cô.
Hứa Tri Ý nhìn ra bên ngoài cô không thấy xe của mình ở đâu vẫn còn đang hoang mang thì dưới bụng truyền đến một tiếng kêu, cô bất giác ôm lấy bụng mình có chút ngượng trả lời.
“ Bây giờ tôi đang đói, chỉ muốn đi ăn “
“ Được, đi ăn “
***
Vote! Vote! Vote
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.