Chương 50: Ý Đồ Của Anh Họ
Mạn Di
11/04/2024
Hứa Tri Ý vội vã đi vào nhà, cô lại nhìn thấy tên đàn ông đang thảnh thơi nằm trên sofa chân thì gác lên bàn, miệng thì nhai trái cây còn mắt thì đang xem tivi, Hứa tri Ý không nói không rằng đi lại quơ cái đĩa trái cây xuống còn lấy điều khiển tivi tắt rồi đập nát, cô còn giơ cao chân đá mạnh vào bụng tên đàn ông khiến hắn hoảng hốt xém chút đã ngã lăn quay xuống đất.
Hành động của Hứa Tri Ý cũng khiến Khương Từ Diễn có chút khẩn trương, anh vội ngăn cô lại nói khẽ vào tai: “ Nhóc con, bình tĩnh. Em đang có thai “
Hứa Tri Ý tức giận đùng đùng, cô chỉ tay về phía tên đàn ông đang ôm mình nhăn nhó ở trước mặt.
“ Phùng Thiệu Hinh, cút khỏi nhà tôi “
Phùng Thiệu Hinh rít lên một tiếng rồi hắn đứng bật dậy, phủi phủi lại quần áo mình, hắn trừng trắng mắt nhìn cô, hai răng va vào nhau tạo nên tiếng ken két khó nghe, Phùng Thiệu Hinh lao đến có ý muốn đánh cô thì bị Á Niên bước lên đẩy một cái mạnh khiến hắn lùi về sau.
“ Hứa Tri Ý, mày dám đánh cả anh họ của mày. Con nhỏ này, may nghĩ tao không dám làm gì mày hay sao? “
“ Tao cũng muốn biết, mày muốn làm gì cô ấy? “.
Khương Từ Diễn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, anh nhìn từ dưới lên rồi lại nhìn từ trên xuống, Khương Từ Diễn bước lên một bước chắn nửa người cho Hứa Tri Ý, anh chưa từng nghe Hứa Trù nói Hứa Tri Ý còn có một tên anh họ nuôi nhiều tham vọng như vậy, đây là lần đầu tiên anh và hắn gặp nhau nhưng hắn đã khiến anh cảm thấy ngứa mắt và muốn trừ khử ngay lập tức rồi.
Phùng Thiệu Hinh đay nghiến, hắn cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt đó của Khương Từ Diễn nhưng vẫn tỏ ra ngạo mạn, khi Phùng Thiệu Hinh vừa định lên tiến thì trên tầng một đội ngũ thợ đi xuống, bọn họ nhìn hắn, một người cất giọng.
“ Phùng thiếu gia, chúng tôi thật sự không thể đưa bức tranh Đại Lâm đó dời đi được, nó quá nặng còn có giá trị quá lớn chúng tôi cần thêm người để có thể di chuyển nó “
Hứa Tri Ý chau mày, cô lập tức vì tức giận mà bước lên phía trên. Bức tranh Đại Lâm đó là bức tranh bố cô khó khăn lắm mới có được, là thứ ông ấy mang từ Dubai về, ông ấy quý bức tranh đó vô cùng, không chỉ thế nó còn không phải là một bức tranh bình thường, toàn bộ bức tranh đều được điêu khắc từ vang nguyên chất, có giá trị vô cùng cao, đến cô còn chưa từng dám chạm tay vào vậy mà đám người này dám có ý định đưa nó đi.
“ Đừng hòng động vào tranh của bố tôi. Phùng Thiệu Hinh, nhanh dừng chuyện này lại cho tôi nếu không đừng trách tôi “
Phùng Thiệu Hinh nhìn cô cười lớn, hắn chỉnh lại cổ tay áo chầm chậm bước lên mặt đối mặt với Hứa Tri Ý nhưng hắn cũng phải bị ngăn cản bởi Khương Từ Diễn. Phùng Thiệu Hinh lấy ra từ trong người cái điện thoại hắn gọi cho ai đó còn mắt thì chăm chăm nhìn cô, cố ý nói lớn.
“ Đưa đến chỗ tôi thêm mười người nữa, còn nữa chỗ tôi có một bức tranh từ vàng nguyên chất tôi muốn mang đến chỗ anh đấu giá “
“ Phùng Thiệu Hinh…”: Hứa Tri Ý gào lên, hai mắt cô đỏ bừng như chứa máu, cô nghiến răng ken két trừng mắt nhìn tên đàn ông.
Hứa Tri Ý cố gắng điều hòa cảm xúc bản thân, cô khó khăn kiềm chế lại hơi thở của mình.
“ Tôi nói dừng lại cho tôi “
“ Tôi không dừng, cô làm được gì tôi “:Phùng Thiệu Hinh vừa nói vừa cười.
Dáng vẻ của hắn đúng là khiến người ta tức chết, Khương TỪ Diễn xem ra đã im lặng quá lâu, anh nhìn vào tên đàn ông đó chợt cảm thấy bản thân đúng là bị hắn làm cho mất giá trị khi phải ra tay xử lí một kẻ như hắn. Khương Từ Diễn đảo mắt ra hiệu cho Á Niên, hắn lập tức gật đầu rồi rời đi còn anh thì vuốt vuốt tấm lưung cô nhóc trấn an.
“ Đừng tức giận nhóc con, để anh giải quyết là được đừng để ảnh hưởng đến con chúng ta “
Phùng Thiệu Hinh chau mày ngờ vực, dường như hắn vừa nghe thấy gì đó.
“ Con?, gì đây tên này là gì của cô, hắn là ai? Chưa gì đã có con với tên đàn ông này rồi. Hứa Tri Ý nếu cậu biết được chuyện này chắc sẽ bị cô làm cho xấu mặt mũi lắm. Hứa gia cũng không ngấc đầu lên nổi đâu “
“ Có con với tôi, muốn còn khó.”
Khương Từ Diễn đã nở nụ cười khinh miệt, anh không nói lời nào chỉ đỡ lấy tay Hứa Tri Ý đi đến sofa bình thản cùng cô ngồi xuống, hầu nhân trong nhà cũng lần lượt mang nước đến, bọn họ chỉ thân thiện với mỗi hai người còn đối với Phùng Thiệu Hinh chính là bất đắc dĩ, thời gian qua không có Hứa Tri Ý ở đây hắn đã làm càn rất nhiều khiến bọn họ cũng chỉ vì quá sợ mới đành cam chịu làm theo ý hắn.
Á Siêu từ bên ngoài chạy vào trên tay hắn là một bản tài liệu gì đó, sau khi chỉnh trang lại hắn cao giọng đọc lên những gì trong bản tài liệu kia.
“ Tài sản của Hứa gia sẽ được truyền lại hết cho cô Hứa Tri Ý, cũng là người thừa kế duy nhất của người đứng đầu Hứa gia, mọi quyền quyết định về Hứa gia đều sẽ do cô Hứa Tri Ý đây quyết định những người khác thuộc gia tộc đều sẽ phải nghe theo cô Hứa Tri Ý đây “
“ Dựa vào đâu? Đây là cái thá gì hả? “
Phùng Thiệu Hinh gào lên như thú, hắn điên tiết nhìn đến Á Siêu còn vì quá tức giận mà đẩy Á Siêu lùi về sau tay giật lấy bản tài liệu đó, hắn nheo híp mắt đọc xong liền xé nát thành nhiều mảnh vụn vứt mạnh lên trên. Hắn khó khăn lắm mới đợi được ngày Hứa Trù chết đi vì hắn nghỉ Hứa Tri Ý hoàn toàn sẽ không đấu lại hắn chỉ cần Hứa Trù không còn thì hắn sẽ trở thành người đứng đầu của Hứa gia sau này sẽ không phải nhìn sắc mặt của gia đình cô mà sống, giá trị tài sản của Hứa gia sẽ giúp hắn ăn nhiều đời cũng không hết, chỉ còn vài bước nữa là có thể có được mọi thứ vậy mà Hứa Tri Ý lại trở về.
“ Phùng Thiệu Hinh, dù anh có làm gì cũng không đạt được ý đồ đâu. Đều là của tôi rồi “
Phùng Thiệu Hinh lao đến như điên nhưng chỉ được ba bước đã bị Á Siêu và Á Niên giữ lại, hai bên cánh tay hắn bị hai người bọn họ siết chặt như thể muốn bẻ gãy còn hắn thì cứ điên cuồng muốn lao đến, Hứa Tri Ý đứng phốc dậy cô dùng tất cả sức lực mình có được giáng cho hắn một cái tát thấu trời.
“ Dám đụng vào đồ của bố tôi, tôi sẽ nghiền nát anh “.
Dứt câu cô lại hạ lên mặt hắn một cái tát rồi thêm một cái, tát đến khi bàn tay cô nhói đỏ hết lên, Hứa Tri Ý đứng thở mạnh hai mắt như muốn nuốt chửng tên đàn ông này, Phùng Thiệu Hinh có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi sự kiềm hãm của Á Siêu và Á Niên nhưng hắn đã bị cô tát đến nát mặt, hắn thật sự chỉ muốn lao đến bóp chết cô.
“ Thiệu Hinh, con đừng như vậy nữa, con dừng tay lại cho mẹ “
Người đàn bà chạy nhanh vào, trông bà ta lam lũ, kham khổ nước mắt còn chảy dài trên gò má. Hứa Tri Ý thật sự bị hình dáng này của người đàn bà làm cho đứng người, bà ấy là chị gái của bố cô cũng là bác hai của cô, người từng đứng được vinh danh là nhà thơ đứng đầu Hiên Đô với nhiều cuốn sách thế kỷ, bà ấy từng là người phụ nữ được người người ca tụng ngưỡng mộ, là một tác giả đã nhiều lần đạt giải Nobel, được vinh danh quốc tế,…bây giờ lại có dáng vẻ này.
Hứa Tri Ý ngẩng ngơ nhìn bà ấy từ trên xuống dưới, còn thua cả người hầu trong nhà cô.
“ Bác hai, sao bác lại thành ra thế này? Có phải Phùng Thiệu Hinh và Phùng Xảo khiến bác thành thế này không? “
Hứa Tri Ý chầm chậm tiến về bà ấy, đến cả cái áo bà ấy đang mặc cũng không được lành lặn, tóc tai lại rũ rượi hoàn toàn không nhận ra được. Hứa Tri Ý hai mắt đỏ hoe lên, người đàn bà này là người chị mà bố cô yêu mến nhất trong tất cả những anh chị em của mình, cô cũng rất yêu quý bà ấy, cũng đã từng rất ngưỡng mộ và khâm phục khả năng của bà ấy, cô không tưởng tượng nổi một người thành công như vậy lại có ngày trở nên tệ hại như thế.
“ Bác hai, bác nói đi, là ai đã khiến bác thành thế này? “
Cô dứt lời cũng là lúc Phùng Thiệu Hinh gào lên, hắn gat gắt với mẹ của hắn.
“ Bà tới đây làm gì đó bà già, muốn phá chuyện tốt của tôi hay sao. Bọn họ dám để bà thoát ra ngoài, tôi phải trừng phạt đám vô dụng đó. “
Hứa Tri Ý quay đầu nhìn hắn, cô thật sự bị những lời này làm cho tức điên lên, thật sự là vì hắn mà người bác này của cô mới trở nên như bây giờ, Phùng Thiệu Hinh không chỉ tham mà còn là tên bất hiếu, súc sinh.
Hứa Tri Ý thở hắc một hơi cô chỉ bước một bước đã đối diện với Phùng Thiệu Hinh, cô nheo mày nhìn hắn rồi bóp lấy cổ hắn, cô nghiến răng tạo nên âm thanh rít tai.
Đoàng…
***
Vote! Vote! Vote
Hành động của Hứa Tri Ý cũng khiến Khương Từ Diễn có chút khẩn trương, anh vội ngăn cô lại nói khẽ vào tai: “ Nhóc con, bình tĩnh. Em đang có thai “
Hứa Tri Ý tức giận đùng đùng, cô chỉ tay về phía tên đàn ông đang ôm mình nhăn nhó ở trước mặt.
“ Phùng Thiệu Hinh, cút khỏi nhà tôi “
Phùng Thiệu Hinh rít lên một tiếng rồi hắn đứng bật dậy, phủi phủi lại quần áo mình, hắn trừng trắng mắt nhìn cô, hai răng va vào nhau tạo nên tiếng ken két khó nghe, Phùng Thiệu Hinh lao đến có ý muốn đánh cô thì bị Á Niên bước lên đẩy một cái mạnh khiến hắn lùi về sau.
“ Hứa Tri Ý, mày dám đánh cả anh họ của mày. Con nhỏ này, may nghĩ tao không dám làm gì mày hay sao? “
“ Tao cũng muốn biết, mày muốn làm gì cô ấy? “.
Khương Từ Diễn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn, anh nhìn từ dưới lên rồi lại nhìn từ trên xuống, Khương Từ Diễn bước lên một bước chắn nửa người cho Hứa Tri Ý, anh chưa từng nghe Hứa Trù nói Hứa Tri Ý còn có một tên anh họ nuôi nhiều tham vọng như vậy, đây là lần đầu tiên anh và hắn gặp nhau nhưng hắn đã khiến anh cảm thấy ngứa mắt và muốn trừ khử ngay lập tức rồi.
Phùng Thiệu Hinh đay nghiến, hắn cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt đó của Khương Từ Diễn nhưng vẫn tỏ ra ngạo mạn, khi Phùng Thiệu Hinh vừa định lên tiến thì trên tầng một đội ngũ thợ đi xuống, bọn họ nhìn hắn, một người cất giọng.
“ Phùng thiếu gia, chúng tôi thật sự không thể đưa bức tranh Đại Lâm đó dời đi được, nó quá nặng còn có giá trị quá lớn chúng tôi cần thêm người để có thể di chuyển nó “
Hứa Tri Ý chau mày, cô lập tức vì tức giận mà bước lên phía trên. Bức tranh Đại Lâm đó là bức tranh bố cô khó khăn lắm mới có được, là thứ ông ấy mang từ Dubai về, ông ấy quý bức tranh đó vô cùng, không chỉ thế nó còn không phải là một bức tranh bình thường, toàn bộ bức tranh đều được điêu khắc từ vang nguyên chất, có giá trị vô cùng cao, đến cô còn chưa từng dám chạm tay vào vậy mà đám người này dám có ý định đưa nó đi.
“ Đừng hòng động vào tranh của bố tôi. Phùng Thiệu Hinh, nhanh dừng chuyện này lại cho tôi nếu không đừng trách tôi “
Phùng Thiệu Hinh nhìn cô cười lớn, hắn chỉnh lại cổ tay áo chầm chậm bước lên mặt đối mặt với Hứa Tri Ý nhưng hắn cũng phải bị ngăn cản bởi Khương Từ Diễn. Phùng Thiệu Hinh lấy ra từ trong người cái điện thoại hắn gọi cho ai đó còn mắt thì chăm chăm nhìn cô, cố ý nói lớn.
“ Đưa đến chỗ tôi thêm mười người nữa, còn nữa chỗ tôi có một bức tranh từ vàng nguyên chất tôi muốn mang đến chỗ anh đấu giá “
“ Phùng Thiệu Hinh…”: Hứa Tri Ý gào lên, hai mắt cô đỏ bừng như chứa máu, cô nghiến răng ken két trừng mắt nhìn tên đàn ông.
Hứa Tri Ý cố gắng điều hòa cảm xúc bản thân, cô khó khăn kiềm chế lại hơi thở của mình.
“ Tôi nói dừng lại cho tôi “
“ Tôi không dừng, cô làm được gì tôi “:Phùng Thiệu Hinh vừa nói vừa cười.
Dáng vẻ của hắn đúng là khiến người ta tức chết, Khương TỪ Diễn xem ra đã im lặng quá lâu, anh nhìn vào tên đàn ông đó chợt cảm thấy bản thân đúng là bị hắn làm cho mất giá trị khi phải ra tay xử lí một kẻ như hắn. Khương Từ Diễn đảo mắt ra hiệu cho Á Niên, hắn lập tức gật đầu rồi rời đi còn anh thì vuốt vuốt tấm lưung cô nhóc trấn an.
“ Đừng tức giận nhóc con, để anh giải quyết là được đừng để ảnh hưởng đến con chúng ta “
Phùng Thiệu Hinh chau mày ngờ vực, dường như hắn vừa nghe thấy gì đó.
“ Con?, gì đây tên này là gì của cô, hắn là ai? Chưa gì đã có con với tên đàn ông này rồi. Hứa Tri Ý nếu cậu biết được chuyện này chắc sẽ bị cô làm cho xấu mặt mũi lắm. Hứa gia cũng không ngấc đầu lên nổi đâu “
“ Có con với tôi, muốn còn khó.”
Khương Từ Diễn đã nở nụ cười khinh miệt, anh không nói lời nào chỉ đỡ lấy tay Hứa Tri Ý đi đến sofa bình thản cùng cô ngồi xuống, hầu nhân trong nhà cũng lần lượt mang nước đến, bọn họ chỉ thân thiện với mỗi hai người còn đối với Phùng Thiệu Hinh chính là bất đắc dĩ, thời gian qua không có Hứa Tri Ý ở đây hắn đã làm càn rất nhiều khiến bọn họ cũng chỉ vì quá sợ mới đành cam chịu làm theo ý hắn.
Á Siêu từ bên ngoài chạy vào trên tay hắn là một bản tài liệu gì đó, sau khi chỉnh trang lại hắn cao giọng đọc lên những gì trong bản tài liệu kia.
“ Tài sản của Hứa gia sẽ được truyền lại hết cho cô Hứa Tri Ý, cũng là người thừa kế duy nhất của người đứng đầu Hứa gia, mọi quyền quyết định về Hứa gia đều sẽ do cô Hứa Tri Ý đây quyết định những người khác thuộc gia tộc đều sẽ phải nghe theo cô Hứa Tri Ý đây “
“ Dựa vào đâu? Đây là cái thá gì hả? “
Phùng Thiệu Hinh gào lên như thú, hắn điên tiết nhìn đến Á Siêu còn vì quá tức giận mà đẩy Á Siêu lùi về sau tay giật lấy bản tài liệu đó, hắn nheo híp mắt đọc xong liền xé nát thành nhiều mảnh vụn vứt mạnh lên trên. Hắn khó khăn lắm mới đợi được ngày Hứa Trù chết đi vì hắn nghỉ Hứa Tri Ý hoàn toàn sẽ không đấu lại hắn chỉ cần Hứa Trù không còn thì hắn sẽ trở thành người đứng đầu của Hứa gia sau này sẽ không phải nhìn sắc mặt của gia đình cô mà sống, giá trị tài sản của Hứa gia sẽ giúp hắn ăn nhiều đời cũng không hết, chỉ còn vài bước nữa là có thể có được mọi thứ vậy mà Hứa Tri Ý lại trở về.
“ Phùng Thiệu Hinh, dù anh có làm gì cũng không đạt được ý đồ đâu. Đều là của tôi rồi “
Phùng Thiệu Hinh lao đến như điên nhưng chỉ được ba bước đã bị Á Siêu và Á Niên giữ lại, hai bên cánh tay hắn bị hai người bọn họ siết chặt như thể muốn bẻ gãy còn hắn thì cứ điên cuồng muốn lao đến, Hứa Tri Ý đứng phốc dậy cô dùng tất cả sức lực mình có được giáng cho hắn một cái tát thấu trời.
“ Dám đụng vào đồ của bố tôi, tôi sẽ nghiền nát anh “.
Dứt câu cô lại hạ lên mặt hắn một cái tát rồi thêm một cái, tát đến khi bàn tay cô nhói đỏ hết lên, Hứa Tri Ý đứng thở mạnh hai mắt như muốn nuốt chửng tên đàn ông này, Phùng Thiệu Hinh có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi sự kiềm hãm của Á Siêu và Á Niên nhưng hắn đã bị cô tát đến nát mặt, hắn thật sự chỉ muốn lao đến bóp chết cô.
“ Thiệu Hinh, con đừng như vậy nữa, con dừng tay lại cho mẹ “
Người đàn bà chạy nhanh vào, trông bà ta lam lũ, kham khổ nước mắt còn chảy dài trên gò má. Hứa Tri Ý thật sự bị hình dáng này của người đàn bà làm cho đứng người, bà ấy là chị gái của bố cô cũng là bác hai của cô, người từng đứng được vinh danh là nhà thơ đứng đầu Hiên Đô với nhiều cuốn sách thế kỷ, bà ấy từng là người phụ nữ được người người ca tụng ngưỡng mộ, là một tác giả đã nhiều lần đạt giải Nobel, được vinh danh quốc tế,…bây giờ lại có dáng vẻ này.
Hứa Tri Ý ngẩng ngơ nhìn bà ấy từ trên xuống dưới, còn thua cả người hầu trong nhà cô.
“ Bác hai, sao bác lại thành ra thế này? Có phải Phùng Thiệu Hinh và Phùng Xảo khiến bác thành thế này không? “
Hứa Tri Ý chầm chậm tiến về bà ấy, đến cả cái áo bà ấy đang mặc cũng không được lành lặn, tóc tai lại rũ rượi hoàn toàn không nhận ra được. Hứa Tri Ý hai mắt đỏ hoe lên, người đàn bà này là người chị mà bố cô yêu mến nhất trong tất cả những anh chị em của mình, cô cũng rất yêu quý bà ấy, cũng đã từng rất ngưỡng mộ và khâm phục khả năng của bà ấy, cô không tưởng tượng nổi một người thành công như vậy lại có ngày trở nên tệ hại như thế.
“ Bác hai, bác nói đi, là ai đã khiến bác thành thế này? “
Cô dứt lời cũng là lúc Phùng Thiệu Hinh gào lên, hắn gat gắt với mẹ của hắn.
“ Bà tới đây làm gì đó bà già, muốn phá chuyện tốt của tôi hay sao. Bọn họ dám để bà thoát ra ngoài, tôi phải trừng phạt đám vô dụng đó. “
Hứa Tri Ý quay đầu nhìn hắn, cô thật sự bị những lời này làm cho tức điên lên, thật sự là vì hắn mà người bác này của cô mới trở nên như bây giờ, Phùng Thiệu Hinh không chỉ tham mà còn là tên bất hiếu, súc sinh.
Hứa Tri Ý thở hắc một hơi cô chỉ bước một bước đã đối diện với Phùng Thiệu Hinh, cô nheo mày nhìn hắn rồi bóp lấy cổ hắn, cô nghiến răng tạo nên âm thanh rít tai.
Đoàng…
***
Vote! Vote! Vote
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.