Chú Ơi Đừng Mà

Chương 92: Mỗi một cm trên người cô ấy, tôi đều nhớ kỹ!

Nhất Tiếu Khuynh Thần

29/08/2021

Tiêu Ngọc Lan không hề hay biết chỉ thông qua một ánh mắt, Ngụy Chính Thần đã vạch trần bí mật của cô ta! Có lẽ nằm mơ cô ta cũng không đoán trước được, trên đời này sẽ tồn tại một tình cảm khắc cốt ghi tâm, yêu thương khắc sâu đến tận xương tủy, dù có chết cũng sẽ không bao giờ nhận nhầm người mình yêu.

Kẻ giả mạo vẫn còn cho rằng mình bắt chước rất tốt. Cô ta chạy tới muốn nhào vào trong ngực hắn. Người đàn ông cười lạnh, trong mắt ẩn chứa lửa giận ngập trời. Sát ý hiện lên trong đáy mắt hắn. Không một chút do dự, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cần cổ thanh mảnh kia. "Ư...a...buông... buông ra...

Tiêu Ngọc Lan trợn to mắt, thân thể lơ lửng trong không khí. Cô ta liều mạng giãy dụa, hai bàn tay cổ sức tách những ngón tay đang bóp chặt cổ mình ra.

Khó thở, lồng ngực đau đớn, buồng phổi như muốn nổ tung, thiếu dưỡng khí khiến sắc mặt cô ta dần dần đỏ ửng lên. Chết...cứ như vậy cô ta sẽ chết mất "Nói! Cô ấy ở đâu? Điềm Điềm đang ở đâu?"

Tiêu Ngọc Lan lắc đầu nguầy nguậy, miệng há to như con cá mắc cạn, nhưng cô ta nhất quyết không chịu thừa nhận. "Không ... Em ... là ... Điềm Điềm ... Anh ... nhìn ... kỹ ... xem ... Em ... chính .... là ... Điềm Điềm !!!" "Vậy sao?"

Hắn hờ hững hỏi một câu, bàn tay đột ngột tăng thêm lực đạo, khuôn mặt điển trai trong mắt Tiêu Ngọc Lan lúc này lại chẳng khác nào ma quỷ.

Hai mắt cô ta lồi ra, lồng ngực phập phồng càng ngày càng ít, nỗi sợ cái chết khiến nước mắt cô ta trào ra, móng tay sắc nhọn cào lên mu bàn tay của hắn không ít vết thương. "Cầu...xin...anh...đừng... giết...tôi..."

Nhưng mà đã muộn rồi. "Răng rắc

Đó là âm thanh xương cốt bị bẻ gãy. Tiêu Ngọc Lan nghẹo đầu sang một bên, hoàn toàn mất đi hơi thở. Hai mắt cô ta mở ra thật to, chết cũng không nhắm mắt.

Ngụy Chính Thần vứt cái xác xuống đất, thái độ lạnh lùng giống như vứt một đống rác. "Mỗi một cen ti mét trên người cô ấy, tôi đều nhớ ký!"

Cho nên, đồ giả thì mãi mãi chỉ là đồ giả mà thôi.

Có lẽ đến chết Tiêu Ngọc Lan mới hiểu được rằng, Ngụy Chính Thần chính là một kẻ máu lạnh, mạng sống của cô ta trong mắt hắn không đáng một đồng. Mà kẻ nào dám động đến cô gái của hắn, kẻ đó nhất định phải chết "Phong tỏa toàn bộ những con đường dẫn khỏi thành phố! Chặn hết giao thông trong thành phố này, điều tra từng chiếc xe cho tôi! Kẻ nào dám ý kiến, bắn chết ngay tại chỗ!" "RÕ!"

Cả Hắc Long Bang đều bị điều động, trật tự thành phố lâm vào hỗn loạn. "Ngụy gia, đã xác định được mục tiêu!"



Ngụy Chính Thần gật đầu, nhẹ giọng thì thầm. "Bảo bối, chờ anh đến đón em về!" "Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao đường đi lại bị chặn lại? Thế này thì làm sao chúng ta ra khỏi thành phố được?"

Trong một chiếc xe jeep cũ kỹ, nhìn từ bề ngoài trông vô cùng tầm thường, không hề gây sự chú ý một chút nào. Ba tên đàn ông nôn nóng nhìn dòng đường càng ngày càng chật ních, sắp sửa không thể thoát ra được nữa. "Aaaaaa....giết người rồi giết người rồi!!!"

Tiếng hét thất thanh vang lên, khiến lòng người cực kỳ hoảng sợ. Rất nhiều xe vội vàng quay đầu, chạy ngược về phía con đường dẫn vào trung tâm thành phố. "Có chuyện gì vậy? Phía trước có tai nạn xe cộ sao?"

Một tên hốt hoảng hỏi chủ xe khác, trên mặt người kia tràn đầy vẻ sợ hãi. "Không phải! Là bắn chết người! Xe nào dám cố tình đòi rời khỏi thành phố sẽ bị bắn chết" "Cái gì???"

Ba tên bắt cóc không thể tin được, là ai có quyền lực lớn như thế, giữa ban ngày ban mặt mà bắn chết người? "Ting... Ting..."

Có tiếng vang tin nhắn gửi đến, vừa đọc xong nội dung tên bắt cóc đã run tay làm rơi cả điện thoại xuống sàn xe. "Cả thành phố đã bị phong tỏa rồi. Bên thuê nói chúng ta phá vòng vây chạy ngay, nếu không sớm muộn gì cũng bị bắt được, đến lúc đó ngay cả ông trời cũng chẳng cứu được!" "Trời ơi, chúng ta rốt cuộc đã đắc tội kẻ nào ???"

Nhìn con tin còn đang hôm mê nằm trên ghế sau, tên đại ca cắn răng quyết định. "Cứ đi thẳng về phía trước! Có con tin trong tay, xem đối phương dám làm gì chúng ta!" "Thay đổi kế hoạch ban đầu, thay vì giết con tin, chúng ta đòi một số tiền lớn rồi bỏ trốn!"

Chiếc xe xông thẳng về phía trước, đi ngược lại với tất cả các xe khác, tình huống này cực kỳ gây sự chú ý. Nhưng bọn bắt cóc cũng chẳng suy nghĩ được nhiều hơn nữa. Một trong ba kẻ rút con dao ra, lưỡi dao sắc bén dí sát vào cần cổ trắng nõn của con tin. Cô gái này không phải ai khác mà chính là Tiêu Điểm Điểm:

Chiếc xe lắc lư chạy trên đường lớn, bởi vì số lượng xe cộ quá đông lại đều chạy ngược hưởng, cho nên không tránh khỏi nhiều lần va chạm, Xe jeep vốn đã cũ kỹ lại càng hỏng hóc thêm, tên lái xe nghiến chặt rằng, mồ hôi lạnh ướt nhẹp cả trán. "Đến rồi! Phía trước chính là trạm kiểm soát

Trăm nghe không bằng một thấy, lúc này bọn chúng mới tận mắt chứng kiến vô số vệ sĩ áo đen tay cầm súng và những vũ khí hạng nặng, xếp thành hàng dài chặn kín con đường đi ra khỏi thành phố.

Một tên lái xe, một tên giữ con tin, tên đại ca đạp tung cửa sau của xe ra, cao giọng hét lớn. "Bỏ vũ khí xuống, tránh đường ra, nếu không bọn tao sẽ giết con tin!"

Trong nháy mắt, hai bên lâm vào giằng co. Đường lớn sau lưng đã không còn bóng người.

Chỉ vài phút sau, một đoàn xe bọc thép mạnh mẽ lao tới. Người đàn ông ngồi trên chiếc xe đầu tiên lạnh lùng nhìn về phía trước, sau khi thấy rõ lưỡi dao đang dí sát vào cổ cô gái, ánh mắt hắn tràn ngập hung ác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi Đừng Mà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook