Chú Ơi! Em Yêu Anh.... Anh Có Yêu Em Không?

Chương 41

Zen (Mikahawa.zenkura)

22/05/2013

_ “Những người này họ là ai vậy anh???”_Lúc này đây Khuê Nhã mới lên tiếng hỏi,giọng nói của cô nghe rất êm tai.Cô cảm nhận rằng những người này cô chưa từng quen biết qua và chưa thấy qua bao giờ,và cô cũng chưa từng gặp qua họ.Nhưng có một người con gái đôi mắt long lanh đó đang nhìn cô hình như cô đã thấy qua ở đâu rồi mà giờ cô lại không thể nhớ ra được cô gái đó là ai.Khuê Nhã trầm tư vài giây trong suy nghĩ của mình.

_ “Đây là cô Trần An An.Còn hai người còn lại anh không biết tên”_Thích Thần thản nhiênvà lạnh lùng nói,thuận tiện anh chỉ tay về hướng An An,.Anh cũng thật chưa biết hai người còn lại tên gì,mặc dù đã nói chuyện qua với cô gái đó rồi (ý nói là Ái Nha đó).Nhưng mà anh cũng chưa kịp thời hỏi tên của Ái Nha.

_ “Chào cô tôi là Trần An An.Có thể gọi tôi là An An được rồi,rất hân hạnh được gặp cô”_An An nhã nhặn giới thiệu tên của mình thêm một lần nữa,cô khéo léo đưa bàn tay mìm mại ra lịch sự bắt tay với Khuê Nhã.Cầm lấy tôi bàn tay của Khuê Nhã cô cũng có phần ghen tị,tại sao cô gái này đã chiếm hết phần xinh đẹp của những người con gái khác hết.Ngẩng đầu lên cô nhìn vào đôi mắt phượng long lanh như hai giọt sương,cùng với thân thể nhỏ nhắn nhưng rất yếu đuối làm cho người khác muốn chăm sóc bảo vệ,còn có một giọng nói rất ấm áp mà nghe rất êm tai.An An cảm thấy mình so với cô gái này có vài phần thua kém vô cùng.

_ “Tôi cũng rất vui được gặp mặt cô.Tên của tôi là Khuê Nhã”_Khuê Nhã dịu dàng nói,nhẹ nhàng cuối người xuống bắt lấy tay An An đang đưa lên chờ mình nắm lấy.Tay Khuê Nhã đã nắm chặt lấy tay An An.Khuê Nhã nhẹ nhàng dùng đôi mắt đảo qua chăm chú nhìn vào đôi mắt long lanh của An An.Cô cảm giác không biết tại sao người con gái này lại cho cô cảm giác rất bắt an trong lòng.Trong đầu Khuê Nhã thằm nghĩ ra những điều mà cô xem như không thể nào có cơ hội ,cô cũng cố gắng xua tan đi cái suy nghĩ đó của mình.Vì cô nghĩ mình đã quá đa nghi thôi.Làm sao có thể ghen tuông với một người ngồi xe lăn như thế.

_ “À tôi quên giới thiệu.”_An An giờ mới nghĩ đến còn hai người nữa cô chưa giới thiệu,cô nhìn về hướng Thiên Vỹ cùng với Ái Nha mà nói,cô đưa bàn tay về hướng họ_ “Đây là Thiên Vỹ,còn đây là Ái Nha.Họ điều là người nhà của tôi hết”_An An mỉm cười nói,đúng là hai người này không phải là người nhà của cô,nhưng đã từ lâu cô đã xem họ là người thân của mình rồi.Từ ngày mà Trần Viễn bỏ cô ra đi,đi về một chân trời mới.Thì trên thế giới này chỉ còn lại Ái Nha,Thiên Vỹ là người quan tâm cô nhất.Nên An An cũng xem họ là người thân duy nhất của mình.

_ “Ra là như thế.Tôi có thể mời mọi người đi uống cafe không.???”_Khuê Nhã ra đề nghị,xem như là một phép lịch sự mới người bạn mới quen đi.

_ “Cảm ơn lời mời của cô.Nhưng hiện tại,ở công ty của chúng tôi còn việc phải xử lý.Nên chúng tôi phải về sớm.Có gì lần sau nha!!!”_Ái Nha lặng lẽ từ chối khéo,giọng của cô đầy ái ngại,thật ra không phải là công ty có việc quan trọng.Nhưng vì Ái Nha không muốn An An khó xử.Vì lúc này,cô quan xát nét mặt trắng bệch của An An nãy giờ.Cô biết tâm trạng của con bé không tốt.Nếu còn ở đây mà dây dưa kéo dài thời gian ra,chắc An An sẽ đau khổ lắm.Nên đành từ chối khéo mà về nhà sớm thì tốt hơn.Nhìn cô gái trước mặt mình đây,bề ngoài có thân thể nhỏ nhắn nhưng với con mắt cô ta nhìn An An là biết khó mà đối phó rồi.

_ “Xin lỗi chúng tôi phải đi về trước đây.Hẹn gặp lại hai người sau”_An An dịu dàng nói,giọng có phần không được tự nhiên cho lắm._ “Thôi mình đi chị”_An An dù biết trong lời nói từ chối của Ái Nha có phần khó hiểu lắm,vì trong công ty cũng không có việc gì quan trọng cần phải về giải quyết gấp.Nhưng nếu Ái Nha đã từ chối,cô biết chắc chị ấy có nổi khổ riêng không tiện nói ra vào lúc này đây.Về đến nhà rồi hỏi sau cũng được.

_ “Ừa.Vậy hẹn gặp lại mọi người sau nha.Mình cũng đi về thôi anh”_Khuê Nhã nhẹ giọng nói,sau đó cô cũng thuận tay nắm lấy bàn tay của Thích Thần mà đi thẳng về hướng cửa.

_ “Ừa.Tạm biệt”_Thích Thần thờ ơ đáp,cũng tùy ý cho Khuê Nhã nắm lấy bàn tay của mình mà kéo đi ra khỏi nhà hàng.Thích Thần từ nãy giờ vẫn im lặng không nói câu nào,vì anh đang bận tâm quan sát khuôn mặt đang thay đổi của An An.Đôi mắt u sầu thương tâm của An An làm anh thật sự muốn biết trong đó đang nghĩ gì có vẻ như rất bi thương kia.Lúc nào cô gái này cũng nhìn anh với đôi mắt thương tâm như thế???thật ra là cô đang bị làm sao mà phải nhình anh như thế???Anh nghĩ mãi mà cũng không biết anh đã làm gì khiến cô gái này phải thương tâm như thế.Anh lại phát hiện mình rất có nhiều điểm lạ.Từ trước đến nay ngoài một mình Khuê Nhã ra không có cô gái nào khiến anh phải chăm chú quan sát và bận tâm như thế.Nhưng người có đôi mắt bi thương này lại khiến anh bận tâm.Rồi anh cũng bỏ ra suy nghĩ đó,chắc do anh cảm thấy cô gái này cũng khá thú vị nên anh cũng muốn tò mò tìm hiểu.

* Về Nhà Trần Gia*



_ “Chị thật ra chị đã biết anh ấy giống Trần Viễn đúng không???Em nghĩ anh ấy là Trần Viễn và chú đã về với chị em mình rồi đúng không chị.”_An An mạnh miệng ra quyết định nói,có phần kích động.

_ “Em à.Trần Viễn anh ấy đã chết rồi em à.Người đó không phải Trần Viễn đâu An An”_Ái Nha nhỏ giọng nói,bàn tay cô để nhẹ trên vai An An vỗ nhẹ nhàng như là lời an ủi cô bé.Người như Thích Thần không thể nào Trần Viễn được,mặc dù khuôn mặt của anh ta với Trần Viễn giống nhau như từ trong một cái khuông mà đút ra vậy.Có vài điểm anh ta không giống Trần Viễn chút nào,cử chỉ lời nói,đôi mắt lạnh như băng đó.Và cái vẻ thờ ơ vô tình đó của anh không giống như Trần Viễn.Nếu mà Trần Viễn còn sống không thể nào thấy An An người mà anh yêu thương nhất trên đời lại bỏ mặc như thế.Vì Ái Nha biết với tính khí của Trần Viễn sẽ không bỏ mặc cô bé thống khổ như vậy.Do đó,cô có thể chắc chắn người đó không phải là Trần Viễn.

_ “Nhưng em có một linh cảm rằng người chết lúc trước không phải là Chú Viễn.Mà người em gặp lúc rồi mới chính là Chú Viễn chị à???”_An An nhớ lại lời nói lúc trước của Ái Nha.Lúc cô bắt tỉnh được một tháng rồi tỉnh lại nghe lời Ái Nha nói như tiếng sét đánh trong tai mình,rằng có một chiếc xe đã đụng vào xe Trần Viễn.Nhưng không thể tìm thấy sát anh đâu,rồi khoảng nửa tháng sau.Có người phát hiện ra được một cái sát chết nằm trong đám cỏ như đã bị thiêu cháy ,ở gần hiện trường tai nạn xe của Trần Viễn.An An cùng Ái Nha đi nhìn xem đó có phải là Trần Viễn không.An An quá kích động luôn không tin vào sự thật.Cô nghĩ người này là giả không phải là Trần Viễn.Nhưng người dám định thi thể đã xét nghiệm ADN trùng khớp với ADN của Trần Viễn.Những tia hy võng mõng manh của An An lúc đó sụp đỗ xuống vựt sâu.Kếp quả người đó chính là Trần Viễn An An cảm giác như cả thế giới của cô không còn sự sống nữa.Trái đất lúc đó như ngừng quay chuyển vậy.Mà lúc này đây cô cảm giác người lúc trước không phải là Trần Viễn.

_ “Em à Trần Viễn đã chết rồi.Em đừng mọng tưởng nữa hãy buông tay đi em.Chị nghĩ rằng em sẽ làm được.Em cứ đau thương ,buồn phiền không lo cho tương lai của mình như vậy.Em nghĩ Trần Viễn chết có thể an lòng mà nhắm mắt sao em.Em phải cố gắng sống anh ấy mới thanh thản mà ra đi.Với lại người con trai như Thích Thần đấy không thích hợp với em đâu.Và anh ta cũng không phải là Trần Viễn anh ta là Thích Thần.Em phải nhớ cho kỷ đều đó anh ta chính là Thích Thần”_Ái Nha cố gắng an ủi,cô cố tình lặp đi lặp lại cái tên Thích Thần,do cô không muốn An An cứ lầm tưởng Thích Thần chính là Trần Viễn.Vì cô không muốn An An phải sống trong hình bóng của Trần Viễn mãi.Cô bé phải thoát ra khỏi cuộc sống đó,phải sống cho chính cô bé và Trần Viễn nữa.Do sự thật cái chết của Trần Viễn đã làm An An sụp đỗ vô cùng.Nhớ lại lúc đó,cô cảm thấy cái chết của Trần Viễn còn quá khủng khiếp khó chấp nhận nữa, huống chi một con bé nhỏ tuổi như An An đây phải chịu cảnh mất hết cả người thân.Nếu bây giờ cô bé cứ sống trong hình bóng đó mãi mãi sẽ không sống tốt được.Nên cô kiên quyết giúp An An thoát ly ra khỏi cuộc sống của quá khứ.

_ “Nhưng mà…”_An An thống khổ cố gắng nói ra lời trong lòng mình,nhưng lời chưa nói hết ra đã bị Ái Nha cắt ngang rồi.

_ “Không nhưng gì hết.Khuya rồi ngủ sớm đi.Chị nói rồi người ấy không phải là Trần Viễn.”_Ái Nha trừng mắt nhìn An An một cái,như là lời cảnh cáo của cô không muốn An An nới tiếp.Ái Nha cẩn thận đặc An An đang ngồi dựa vào giường,nhẹ nhàng đặc cô bé ngồi xuống giường.Đấp mền lại cho cô bé cẩn thân,như chăm sóc một người em gái một cách cẩn thân.Sợ sơ xảy sẽ làm cho con bé bị cảm hay tổn thương._ “Được rồi…Chúc em ngủ ngon.Chị đi về đây”_Ái Nha nói nhỏ,rồi đồng thề đứng lên.Hướng cảnh cưởng phòng An An mà đi.

_ “Chị đi cẩn thận nha.Em chúc chị ngủ ngon”_ An An nói giọng nhỏ.

Ái Nha bước ra hướng cửa chỉ nghe giọng của An An nhỏ dần lại ở phía sau.Cô không đáp lại câu nói của An An.Mà môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười nhỏ như là đang mỉm cười.Lúc nào,cô bé đó cũng khiến cô phải bận tâm như thế.Nhưng cô cũng không cảm thấy phiền lòng và mệt mỏi.Vì sự quan tâm của cô cũng được An An đáp trả.Ái Nha cũng cảm nhận rằng An An cũng rất là quan tâm đến mình.

Một chiếc xe AUDI màu trắng bạc đậu trước cổng nhà họ Trần.Đèn xe màu xanh chối sáng nhắp nhái ở ngoài cổng.Trong chiếc xe có một thân ảnh cao ngất ngưỡng đang ngồi.Nhìn thấy Ái Nha bước ra ngoài,người ngoài trong xe chính là Thiên Vỹ.Cũng nhẹ nhàng mở cửa xe mà đi ra.Anh vòng ra cửa bên kia cẩn thận mà mở cửa xe cho Ái Nha đi vào.Rồi anh cũng ngồi lên vị trí tài xế của mình.

_ “Cô bé ngủ rồi à!!!”_Thiên Vỹ quan tâm hỏi,anh vừa tập trung lái xe đôi khi liếc qua nhìn Ái Nha chăm chú.

_ “Em cũng không chắc là con bé ngủ chưa.Nhưng có thể chắc chắn là nó đang nằm yên trên giường”_Ái Nha nhăn nhó nói,nghĩ đến việc của An An mà cô cảm thấy rồi.Cô tưởng sau một năm An An có thể hồi phục lại tinh thần, thì mọi việc đã ổn định lại rồi.Ai ngờ xuất hiện thêm một Thích Thần nữa.Không biết sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa đây.Cô thật sự không dám tưởng tưởng đến.Như vậy,cứ mặc kệ cho tương lai quyết định đi.Suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi! Em Yêu Anh.... Anh Có Yêu Em Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook