Chú Ơi! Em Yêu Anh.... Anh Có Yêu Em Không?

Chương 5

Zen (Mikahawa.zenkura)

22/05/2013

Hôm nay,ngày đầu tiên bước vào ngôi trường đại học xa lạ này.Cô bé cảm thấy mọi thứ điều mới lạ.An An từng bước tiến vào cỗng trường một cách rất thư thái,cô bé đảo mắt khắp nơi.Cô nhìn qua bên trái,rồi bên phải, rồi đối diện.Ngôi trường thật trộng lớn và kiến trúc thì rất mới lạ theo kểu Châu Âu.Cô nàng đi tìm lớp kinh doanh khối A khoá 1.Tìm kiếm mãi cuối cùng cũng đến trước cửa lớp.Khẽ đưa đầu nhìn vào trong lớp.Nữ sinh viên thì rất ít,Nam sinh thì rất nhiều.Cô nàng nhẹ nhàng bước vào trong lớp không ngây ra một tiếng động nào.An An đảo nhẹ mắt tìm kiếm chỗ tróng không có ai ngồi.Gần gốc cuối bàn phía bên phải lớp học chỉ còn một cái bàn đó là tróng.An An nhẹ nhàng đi đến đó và lấy khăn giấy ra lau đi vết bụi dưới ghế rồi mới ngồi xuống.Tiện tay cô nàng cũng lau đi vết bụi trên bàn .Cô nàng lấy những vật dụng cụ cần thiết cho việc học và sách ra.An An để túi xách vào mép bàn bên kia.Khoảng 5 phút sau tiếng chuông trường reo lên.

_Một bạn nam đứng trước bàn của An An.Khẽ nhìn chầm chầm cô bé.Nhìn thấy có một vật thể lạ đứng trước mặt mình.An An khó chịu nói_Mặt tôi có dính cái gì sao mà bạn nhìn ghê vậy?_giọng nói cô bé không một chút thân thiện với cái nhìn kị lạ của người bạn cùng lớp với mình.

_Người bạn này khẽ nhếch môi lên cười.đầu hơi lắc_Mặt bạn không có gì hết.Mà còn rất dễ thương nữa_giọng nói đầy kiêu ngạo,của một tên con trai mới lớn.Nhìn dáng vẻ và cách ăn mặc của cậu ta cũng biết cậu ta là con nhà giàu rồi,

_Thế sao bạn lại nhìn tôi giữ vậy_An An nghênh mặt lên nhìn cậu bạn,với giọng điệu của người bạn này .An An không bao giờ nghe lọt qua tai tí nào.

_Mình chỉ muốn nhìn người nào muốn chiếm chỗ mình thôi_Cậu ta nói mà đầy ý trêu chọc cô bé.Khẽ cười đắc ý.

_An An ngơ người ra.Cô không biết tai mình có nghe nhầm không,chỗ này là cô thấy trước và ngồi trước.Mà cậu ta lại nói nàng chiếm chỗ của cậu ta.Thật nực cười mà_Cậu xem đi chỗ này tôi đã lau đi cho nó sạch sẽ.Câu đến sau lại muốn hưởng thụ sao_An An tỏ ra không thiện cảm với người cậu bạn trai mới này.

_Thế cậu xem vào học bàn đi.Rồi hãy nói chuyện với tớ_Cậu ta vừa nói vừa chỉ tay vào học bàn.Lời nói cũng không thua kém An An.

_An An nhìn vào học bàn thì thấy có một cái cặp để từ bao giờ.Thật ra do cô bé không chú ý đến học bàn.Vì từ bé đi học,chưa bao giờ An An ngó đến học bàn một lần và để cặp vào đó.Vì cô nàng sợ bẩn.Nên không chú tâm vào đó và hôm nay cũng thế.An An không biết nói gì.Nhưng chỗ này cô đã làm sạch sẽ nó rồi.Mà trong lớp thì không còn chỗ tróng nào khác nữa.Nên An An cương quyết nói_Nếu thế thì bạn ngồi ở ngoài.Tôi ngồi ở trong.Bạn muốn đuổi tôi ra chỗ khác thì xin lỗi tôi không đi được vì trong lớp này đã không còn chỗ tróng nào nữa.Bạn thì đến trước.Mà tôi cũng đã làm sạch sẽ bàn này rồi.Nên tôi cũng có quyền ngồi.Thế có qua cũng phải có lại.Nếu bạn không thích thì tìm chỗ khác.Vì tôi thấy chỉ có chỗ tróng là ở đây thôi_An An nói không ngừng,giọng đầy quả quyết rằng cô bé sẽ không đổi chỗ khác.

Cậu ta cũng không khó chịu mà đuổi An An ra chỗ khác.Nên cũng ngồi ở bên ngoài.An An thì ngồi bên trong.Thầy giáo bước vào lớp.Cả lớp đứng lên chàu thầy và được sự cho phép của thầy cho tất cả ngồi xuống.Cậu bạn trai kế bên An An ngồi xuống quá mạnh làm cho cô bé khó chịu.Mọi người điều nhìn về phía cậu bạn trai.

_An An nhíu mài lại.giọng nói đầy oán tránh_Cậu có thể làm ơn ngồi nhẹ nhàng không?thích để mọi người chú ý đến mình sao.

Đáp lại câu nói oán tránh của An An chỉ là một nụ cười nhếch mép.An An chỉ biết lắc đầu mà chăm chú ngồi nghe thầy giảng bài.Đôi khi lại liếc nhìn người bạn trai kì lạ kế bên.Anh ta cứ chầm chầm nhìn An An.Đôi khi thấy An An nhìn lại cậu ta cũng khẽ mỉm cười.An An bực mình nhưng cũng không muốn ngày đầu tiên đi học lại ngây sự chú ý cho tất cả các bạn trong lớp và thầy giáo.An An ngậm ngùi viết viết bài và chăm chỉ nhìn thầy giáo giảng bài.Thầm lặng mắng cậu bạn bên cạnh,đúng là đồ sắc lang mà thấy con gái người ta liền hiện lên vẻ háo sắc kinh khủng.



Khoảng 3 phút An An liếc nhìn cậu ta thì thấy cậu ta lại nhìn mình.An An khó chịu nhưng im lặng là vàng mà.Từ từ cậu ta đưa một miếng giấy nhỏ qua bên cạnh chỗ bàn của An An.Vì tính tò mò của An An rất cao cô bé sắc mặt biến đổi âm u lại.Mẫu giấy có để "" Cậu trong xinh đẹp và dễ thương thật.Tự nhiên tôi lại muốn....."'.Chấm 3 chấm là cái gì trời.Nhưng đối với đầu ốc đen mù của An An ,thì đó làm cô bé liên tưởng đến những chuyện không hay.Mặt cô bé nóng bừng lên vì tức giận,hay mắt tối đen lại.Tức giận đến tột cùng mà đái lòng dâng lên một sự ác cảm với người cùng bàn.Đúng là biến thái quá mức.An An liếc nhìn cậu ta.An thầm rủa trong lòng.Nhưng cố đè nén lòng mình,hạ quyết tâm xuống rằng không được nổi nóng như thế không tốt.

Nhưng từ đâu lại tiếp tục có một mẫu giấy đưa qua tiếp.An An mở ra xem tiếp"' Tại sao cậu lại không trả lời lại.Cho tôi số điện thoại cấu với rãnh tôi phone đi chơi''.An An quay qua nhìn cậu ta.Lại thấy cậu ta cười.Đúng là điên quá mà,có khùng mới cho câu ta số điện thoại.Mà mình không trả lời thì thôi thế cũng hỏi lại.Không trả lời chứng tỏ với cậu ta mình không có một tí thiện cảm với câu ta.Thới cũng không biết.An An vớ lấy tuối xách bên cạnh,vội bước ra phía sau lưng câu ta.Nhìn thái độ biến thái của cậu ta,cứ nhìn mình chầm chầm mà như muốn ăn thịt bản thân mình,An An nhịn cậu ta không nổi nữa cô bé quyết định xin phép thầy về sớm.Cô nàng đi ở một chỗ tróng dưới sau ghế,cũng mai người An An nhỏ nên đi ra ngoài bàn cũng tiện.Đột nhiên bị một bàn tay nắm lại.An An hoảng hồn nhìn xuống bàn tay mình bị một bàn tay rắn chắc nắm chặt lại.An An liếc xéo người đó một cái.Cô bé vung bàn tay cậu ta ra.Hiên ngang bước đi ra.

_Gần đến bàn thầy giáo cô nàng lí nhí nói_Xin phép thầy cho em được về sớm.Em cảm thấy không khoẻ_Vừa nói cô bé vừa cúi thấp đầu xuống.An An từ nhỏ mang một dáng vẻ yếu ớt và nhỏ bé.Nhìn thấy cô bé như vậy ai cũng muốn bảo vệ.

_Nên ông thầy giáo cũng nhỏ nhẹ nói,đồng ý cho cô nàng về sớm_Thôi em về đi,khi nào khoẻ vào học lại sớm nha_Thầy giáo nhìn An An vẻ mặt ông hiện lên 2 chữ xót xa.Ông nói mà giọng rất dịu dàng.

_An An cuối đầu chào thầy_Cảm ơn thầy em về đây_Cô bé nói xong rồi bước ra ngoài.

Những nam sinh bây giờ mới để ý rằng.Trong lớp này cũng có cô bạn nữ sinh dễ thương như vậy.Ai cũng hê hối hận vì chưa kịp làm quen.Mọi người điều lộ ra khuôn mặt hối hận.

An An bước ra cửa,lòng thầm mắng tên bạn sắc lang,biến thái kia.Cô bé không vui vẻ mà bước xuống lầu.Từ từ đi ra đến sân trường,sân trường vắng lặng mọi người điều vào lớp .Chỉ có hình bóng mình cô mặc đồng phục dáng người thướt tha bước ra ngoài cỗng trường,An An thở dài ngoắc một chiếc taxi và đi về nhà.Cô bé đi về trong lòng nghĩ nếu gặp chú sẽ kễ cho Trần Viễn nghe tên bạn biết thái kì lạ này.Khoảng 10 phút xe cũng đến nhà,An An bực tức trong người bước vào nha.Cô nàng đi thật nhanh vào trong nhà.Nhớ đến người bạn không bình thường đó An thầm nguyền rủa cho anh bạn đó bệnh tâm thần vào viện đi.Cứ như thế làm sao mình đi học được.

_Thấy Bác Trương An An thấp giọng nói_Khi nào chú về bác gọi cháu nha!cháu lên phòng đã_Nói xong cô bé nhẹ nhàng bước đi.Nhưng tiếng nói của bác Trương làm cho An An phải khựng lại.

_Cậu ấy điện thoại về kêu bác chăm sóc cháu cẩn thận.Cậu ấy phải đi công tác ở nước ngoài khoảng một tuần_Nói đến đây bác Trương không dám nhìn mặt An An.Biết thế nào cô bé cũng buồn bã nhìn thấy cô bé buồn ông cũng không có tâm trạng làm việc.Nên rút lui là cách tốt nhất.

An An đang buồn bực lại nghe tin chú đi công tác nước ngoài.Cô bé bước lên phòng nằm dài xuống giường suy nghĩ về mọi việc hôm nay.Đúng là xui xẻo mà khi không lại gặp một tên biến thái ngồi bên cạnh.Chú lại bỏ đi công tác không nói lời nào.Đúng là tức thật cô nàng đập cái gối xuống giường

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi! Em Yêu Anh.... Anh Có Yêu Em Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook