Chú Ơi, Em Yêu Anh!

Chương 21: Em Sợ Anh Đói À

Trần Ngọc Khánh Linh

25/12/2024

An Linh cuối đầu lẩm bẩm: "Có quan hệ gì với nhau đâu mà chú đòi quản người ta".

Câu nói này của cô rất nhỏ nhưng vẫn đủ lọt vào tai Bách Họa Niên làm anh bừng tỉnh, đúng là anh quản cô hơi nhiều rồi.

Dám nói anh không có quan hệ gì à, thì anh sẽ làm cho có. Bách Họa Niên năm 22 tuổi, sau hai năm xảy ra sự cố năm xưa anh muốn làm gì chắc chắn sẽ làm được và bây giờ anh của năm 36 tuổi lại càng phải làm được.

"Em lẩm bẩm gì đấy?" Bách Họa Niên giả vờ không nghe thấy hỏi lại.

An Linh cười hì hì nói: "Cháu nói là cháu biết mình bị bệnh nên chỉ uống một ly trà sữa nóng bé xíu thôi, nên chú đừng làm mặt lạnh nữa nha".

Người đàn ông "ừ" một tiếng rồi đút điện thoại vào túi trong áo khoác, xoay người lấy khăn choàng cho An Linh.

Vì câu nói "có quan hệ gì với nhau đâu" của An Linh mà anh chỉ đưa khăn choàng cho cô chứ với tính cách thường ngày của anh sẽ tự tay quàng vào, chỉnh tới chỉnh lui một hồi mới vừa mắt.

"Quàng vào đi, hôm nay tuyết không rơi nhưng vẫn lạnh lắm".

Câu này có nghĩa là Bách Họa Niên đồng ý rồi, sẽ cho An Linh xuống nhà ăn dưới bệnh viện ăn sáng.

Ánh mắt cô gái nhỏ sáng rực lên, ngoan ngoãn quấn mấy vòng gọn gàng quanh cổ xong nhảy xuống giường: "Đi thôi!"

Bách Họa Niên đi trước mở cửa, còn chưa ra khỏi phòng đột nhiên anh đứng yên tại chỗ không đi tiếp nữa An Linh phía sau đang phấn khởi suýt nữa đập mũi vào lưng anh.

"Sao đang đi tự nhiên chú dừng lại?" An Linh tò mò bước lên một bước nhìn ra ngoài.

Đập vào mắt họ là hai tên đàn ông đang ôm nhau khóc lóc kể khổ.

"A Khương à, tôi khổ lắm, sáng nay vất vả lắm tôi mới chạy trốn được quản lý đó cậu biết không" Ngữ khí Thu Gia Y đáng thương nghe như sắp khóc đến nơi hoàn toàn khác với dáng vẻ xấu xa lúc nãy.

Khương Triều bị thao túng, ra vẻ đồng cảm ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai Thu Gia Ý: "Tôi cũng có khác gì cậu đâu, người nhà bệnh nhân không nghe tôi, làm tôi đau đầu muốn chết" Khương Triều hoàn toàn quên mất việc phải đi thăm bệnh nhân buổi sáng.

Thu Gia Ý: "Ừm ừm, cậu không biết cô quản lý của tôi đáng sợ cỡ nào đâu, ép tôi phải làm việc mười mấy tiếng đó.

Mấy bạn fan nữ xinh đẹp của tôi chờ chật kín ở bên ngoài mà không cho tôi giao lưu, đó là điều tàn nhẫn với tôi

lam"

Khương Triều: "Còn tôi, nói bà của đứa bé đó nhất định không được cho nó ăn trứng gà nhưng bà ấy vẫn lén thêm trứng gà vào cháo của đứa bé, kết quả nữa đêm bị dị ứng phải đẩy vào cấp cứu, lại quay ra trách tôi chăm sóc không tốt".

Hai người đàn ông ngồi kể một loạt thứ làm mình khó chịu, rồi ôm nhau khóc lóc vang vọng cả hành lang bệnh viện.



Một màn này bị Bách Họa Niên và An Linh chứng kiến từ đầu đến cuối, ngay khoảng khắc hai tên kia ôm nhau một tiếng "tách" vang lên, hình ảnh được ghi lại trọn vẹn không góc chết đến từ bàn tay của An Linh.

Nghe âm thanh sau lưng, hai người đàn ông giữ nguyên tư thế ôm nhau đồng loạt quay đầu lại thấy hai người khác đang nhìn bọn họ.

Bách Họa Niên gương mặt bình thản móc điện thoại trong túi ra, mở màn hình ấn một dãy số bấm nút gọi rồi đưa lên tai, đối phương liền bắt máy, anh tiện tay bấm mở loa ngoài, bên kia một giọng nữ vừa thở vừa nói vang lên:

"A lô, Bách tổng có phải cậu ta lại trốn đến chỗ anh không?" Đối phương nói như đây là điều diễn ra thường xuyên và quá quen thuộc.

"Phòng 334 bệnh viện tư nhân Thành Dương, mau đến đây đón cậu ta về đi" Bách Họa Niên nhếch môi nói một câu không nhanh không chậm sau đó cúp máy nhét lại điện thoại vào túi.

Thu Gia Ý nghe rõ từng câu từng chữ phát ra từ trong điện thoại, cậu ta hốt hoảng buông Khương Triều ra nhảy dựng lên: "Cậu dám bán đứng tôi!!"

Thu Gia Y nổi đóa, rõ ràng cậu ta đã giúp đỡ Bách Họa Niên nhưng anh lại dám bán đứng cậu ta.

Vẫn chưa thôi hoảng hốt cậu ta nhìn thấy cái đầu nhỏ ló ra sau lưng Bách Họa Niên, lại kêu lên: "Bé Linh!!".

"Xin chào anh Gia Y" An Linh nhìn thấy người quen của anh trai cũng lịch sự vẫy tay chào lại.

Ngón tay cậu ta dừng giữa không trung: "Hai người..."

Bách Họa Niên lạnh lùng cắt lời: "Im miệng!".

Khi còn bé Thu Gia Ý này hay đến nhà cô chơi với An Quân Thụy nên cô vẫn còn nhớ, còn Bách Họa Niên cũng là bạn của An Quân Thụy nhưng An Linh ấn tượng không sâu, hình như lúc nhỏ cô chưa từng thấy anh đến nhà hoặc là có nhưng trong cô không nhớ.

Chỉ sau lần gặp gỡ ở tiệc chúc mừng của vợ chồng An Quân Thụy cô mới biết Bách Họa Niên là bạn của anh trai mình, dù chỉ mới tiếp xúc trong mấy tiếng nhưng cô đã mong nhớ bóng hình của người ta đến mấy năm, khi còn là sinh viên đã bỏ qua biết bao lời tỏ tình chỉ để chờ một người mà mình còn không nhớ tên.

Bách Họa Niên nghe chữ "anh" từ miệng An Linh, không nhịn được mà quay lại hỏi cô: "Tại sao anh với cậu ta bằng tuổi mà anh là chú mà cậu ta lại là anh?".

Phút chốc An Linh bị anh hỏi như vậy không biết phải giải thích như nào, vò đầu bứt tai cũng không tiềm được lý do hợp lý.

Khương Triều từ nãy giờ ngồi ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra mới mở miệng nói được một chữ "này" thì bị Bách Họa Niên liếc cho một cái.

À quên mất còn tên này.

"Dạo này tôi chưa hỏi thăm bác Khương, hay là để tôi gọi bác ấy hỏi xem cậu và Minh tiểu thư tiến triển đến đâu rồi nhé" Giọng điệu Bách Họa Niên lạnh tanh.

Mấy chữ Minh tiểu thư khiến Khương Triều bị dọa sợ, cậu ta lập tức đứng thẳng người dậy, vuốt phẳng áo blouse nở nụ cười thảo mai: "Tôi đi đây, mọi người ở lại vui vẻ" Nói xong bước chân cậu ta ngày một tăng tốc cuối cùng giống chạy trối chết khuất sau hành lang.

"Tôi .tôi phải gọi An Quân Thụy, đúng rồi phải gọi cho cậu ta...a a a cô làm gì vậy buông tôi ra!!" Thu Gia Ý còn chưa dứt lời đã bị một người phụ nữ từ trong thang máy bước ra hùng hổ nắm lấy cổ áo lôi đi.

Trước khi đi cô ta còn để lại một câu: "Nợ Bách tổng lần này, lần sau tôi sẽ hậu tạ".



Bách Họa Niên thản nhiên vẫy tay với Thu Gia Y đang bị lôi đi xềnh xệch: "Không cần hậu tạ nhớ "chăm sóc" cậu ta thật tốt là được".

Thang máy mở ra rồi đóng lại, không gian tĩnh lặng chỉ còn hai người đứng trước hành lang.

Bách Họa Niên cuối cùng cũng triệt để đuổi được hai cái bóng đèn, cụp mắt nhìn cô gái vẫn đang suy nghĩ lý do trước mặt.

"Nghĩ xong chưa?" Anh thản nhiên khoanh tay đứng nhìn.

"Không được rồi, chú không biết đó thôi mỗi lần cháu đói bụng sẽ không nghĩ được gì đâu, nên đi ăn thôi!" An Linh cố gắng dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt nhưng tuyệt nhiên một chút chuyển động anh cũng không có cứ đứng như pho tượng khoanh tay ở đó nhìn cô.

Đấy anh không được, An Linh lại giở tuyệt chiêu của mình ra, cô thì chỉ có làm nũng là giỏi nhất thôi.

An Linh giương đôi mắt to tròn nhìn anh, nắm một góc áo đối phương giọng nhỏ nhẹ: "Đi mà chú, cháu thật sự đói lắm rồi, chỉ cần cho cháu ăn no chắc chắn sẽ nói được lý do cho chú".

Khi nào cũng vậy, nhìn ánh mắt của An Linh anh sẽ không nhịn được mà mềm lòng, anh mà còn bắt nạt cô nữa nhìn vào ánh mắt ấy cứ như ăn hiếp con nít mà nguyên tắc của anh là không động đến người già và trẻ em.

Sau này khi đã về chung một nhà muốn xin xỏ điều gì An Linh chỉ cần dùng ánh mắt đó nhìn Bách Họa Niên, cho dù là hái sao trên trời anh cũng làm cho cô.

-----

Tại nhà ăn dưới bệnh viện, giờ này mới gần bảy giờ sáng, An Linh tìm được một bàn cạnh cửa sổ vừa khéo có thể nhìn khung cảnh lãng mạn bên ngoài.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi trời ấm lên vài độ nhưng người sống ở đây từ nhỏ điều biết sau ngày này từ ngày mai thời tiết sẽ giảm mạnh đến đầu mùa xuân, mưa tuyết chắc chắn cũng sẽ nhiều hơn.

Mà thời tiết khắc nghiệt như vậy, trẻ em bị bệnh là điều không thế tránh khỏi, cuối thu đầu đông khoản thời gian chuyển mùa chính là cao điểm ở những bệnh viện nhi.

Bên ngoài cửa sổ, có một bé gái được mẹ bọc như người tuyết, tròn tròn trong rất đáng yêu. An Linh ngẩn ngơ ngắm nhìn, khóe miệng vô thức mỉm cười lúc nào không hay.

An Linh chính là người như vậy, cực kỳ yêu thích trẻ con chỉ cần nhìn cách cô chơi với An Quân Phong ở nhà là biết, đôi lần hơn thua nhưng cô vẫn thương thằng nhóc nhất.

Người ngồi đối diện hoàn toàn bị ngó lơ nhưng không hề khó chịu mà còn lấy điện thoại chụp lại cảnh đẹp trước mặt.

Da cô gái nhỏ trắng trẻo mịn màng không tì vết, An Linh sở hữu đôi chân mày lá liễu tuyệt đẹp, người ta nói cô gái có chân mày lá liểu đường tình duyên sẽ cực kỳ thuận lợi, một khi tìm được ý trung nhân sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời. Đôi môi không cần đánh son cũng hồng hào đến khó tin, đôi mắt sáng như sao trời khiến ai cũng xao xuyến.

Bách Họa Niên đặt tấm ảnh vừa chụp làm hình nền xong úp điện thoại lên bàn như chưa có gì xảy ra.

Đồ ăn mới được bưng ra, An Linh nhìn thấy chỉ có một phần dành cho mình còn Bách Họa Niên chỉ gọi một ly cà phê: "Tại sao chú không ăn?".

"Em sợ anh đói à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Em Yêu Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook