Chương 26: Wilson
Trần Ngọc Khánh Linh
27/12/2024
5 ngày trước.
Dưới tầng hầm ánh sáng mờ ảo, Bách Họa Niên ngồi trên chiếc ghế da màu nâu sạch sẽ ở vị trí cao nhất chân bắt chéo tay trái chống cằm nhìn người đàn ông đã ngoài 50 tuổi mặt mũi bầm tím quần áo không nguyên vẹn đang quỳ dưới chân mình
Trong tầng hầm rộng mười mấy mét vuông không có ai khác ngoài Bách Họa Niên và Châu Cảnh Tinh kể cả trợ lý thân cận nhất của anh là Trần Nam.
Xa xa trên chiếc bàn sắt là đầy những dụng cụ tra tấn khủng khiếp, ở dưới gầm bàn là chuồng của hai con vật đang gầm gừ rất đáng sợ như thể nếu nó được thả ra sẽ lao đến cắn xé người đàn ông ngay lập tức.
Từ lúc Bách Họa Niên đến đây đã là 10 phút Châu Cảnh Tinh vẫn nhất quyết ngậm miệng không nói một lời,
Bách Họa Niên ánh mắt không có một chút hơi ấm nào nhìn chằm chằm ông ta, nhìn mãi đến mất kiên nhẫn thở dài mà đứng dậy đi ngang qua Châu Cảnh Tinh.
Tiến thẳng đến chiếc bàn sắt, ngón tay thon dài nổi rõ khớp xương gảy trên lưỡi dao sắt bén như gảy đàn tranh, đến một con dao găm nhỏ xíu trên thân dao có khắc chữ Nguyệt thì dừng lại.
Ngón tay Bách Họa Niên khẽ rung sau đó cầm lên, thân dao bóng loáng soi được cả đôi mắt xanh lạnh lùng của anh trong đó.
"Tôi nghĩ ông vẫn còn tình cảm với người vợ của mình chứ" Bách Họa Niên tung con dao lên cao rồi chụp lại như món đồ chơi, đứng quay lưng với Châu Cảnh Tinh nói một câu sâu xa, thanh âm nhẹ như không nhưng đủ làm người ta rét run.
Đáy mắt Châu Cảnh Tinh khẽ động, dùng hết sức thì thào: "Giết người đền tội, pháp luật sẽ không tha cho cậu".
"Haha, đem pháp luật ra hù Bách Họa Niên này ông nghĩ tôi sẽ sợ hả?" Bách Họa Niên cười rộ lên nhưng không hề có sự vui vẻ trong đó chỉ có cảm giác ớn lạnh đến tận xương tủy.
Mũi dao nhọn cắt một đường trên cổ, máu bắt đầu chảy ra nhỏ giọt xuống đất, Châu Cảnh Tinh cứng đầu vẫn ngậm miệng không nói lấy một lời.
Bách Họa Niên cười lạnh: "Vậy thì đo thử xem ông cứng đầu hay nó cứng đầu" Nói rồi anh quay lưng đi dùng chiếc khăn lau sạch dao còn dùng bình xịt khử trùng mấy lượt mới đặt lại lên bàn sắt.
Bàn chân mang giày da không biết cố tình hay vô ý đá phăng cái chốt cửa chuồng, hai con chó như phát điên lao đến Châu Cảnh Tinh.
Hai con chó cắn xé quần áo Châu Cảnh Tinh không thương tiếc ông ta gào thét vang trời, Bách Họa Niên nghe âm thanh sau lưng từ từ nhếch mép: "Tiểu Lan, Tiểu Tuyết chơi ngoan nhé".
Nói rồi Bách Họa Niên nhét tay vào túi quần đi thẳng ra ngoài, đóng cửa rầm một cái chặn âm thanh hỗn loạn lại phía sau lưng.
Hai thanh niên áo đen nhìn thấy Bách Họa Niên bước ra liền cung kính gọi: "Lão đại".
Không phải Bách tổng hay Bách thiếu gia mà là lão đại.
"Nhớ giữ mạng cho ông ta!" Câu này có nghĩa chỉ cần còn thở là được còn gãy tay gãy chân hay tàn phế gì đó anh không quan tâm.
Đến buổi tối Bách Họa Niên quay lại, một người cnh sát được rèn luyện gắt gao trong quân đội như Châu Cảnh Tinh cũng không cứng miệng được nữa sau khi bị hai con chó "chơi đùa" liền khai sạch hết mọi thứ ông ta biết.
Vụ tai nạn giao thông năm đó là vụ án rắc rối và ám ảnh nhất trong sự nghiệp của Châu Cảnh Tinh có thể cả đời sẽ không quên.
Năm đó Châu Cảnh Tinh 37 tuổi mới lần đầu tiên được giao cho nhiệm vụ cảnh sát điều tra chính trong vụ tai nạn giao thông bên bờ biến phía tây Nhị Long, trong lòng tràn ngập sự quyết tâm nên ông ta cũng là người đến hiện trường đầu tiên.
Chiếc xe hơi tông đầu vào vách núi vỡ tan tành, hai người ngồi ghế chính và ghế phụ đầu cũng bị vỡ nát não tràn ra ngoài không thể xác nhận danh tính, may mắn bé gái ngồi ngoài sau vẫn còn hơi thở nhưng một bên má bị mảnh kính lớn đâm vào máu chảy không ngừng.
Đúng lúc đó có một chiếc xe hơi hạng sang dừng lại, một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh điển hình của những người Châu Âu gốc đưa cho Châu Cảnh Tinh một vali tiền đủ cho ông ta sống tốt trong mười mấy hai mươi năm nữa bảo ông ta hãy câm miệng lại đến lúc chết.
Rồi một đám người trong đó có cả bác sĩ đều là người Châu Âu ôm bé gái kia đi, đó chính là lý do vì sao em gái
Bách Họa Niên mất tích không dấu vết.
Châu Cảnh Tinh nhất thời bị đồng tiền che mờ con mắt, một phần vì hoảng sợ thân phận không đơn giản của người vừa nãy nên nhanh chóng giấu vali tiền vào một bụi cây vắng người gần đó, xong xuôi chừng năm phút sau đội cảnh sát đã ùn ùn kéo tới.
Người đó không xưng tên nhưng Châu Cảnh Tinh vẫn nghe loáng thoáng mấy tên thuộc hạ gọi là Wilson gì đó.
Nghe được chữ Wilson trong miệng Châu Cảnh Tinh, Bách Họa Niên đã lờ mờ đoán ra là ai nhưng anh không ngờ lại chính là người đó.
Moi được thông tin từ miệng Châu Cảnh Tinh, Bách Họa Niên lên máy bay riêng bay đến Anh ngay trong đêm, anh đã không thể chờ thêm giây phút nào nữa.
…・・
Quay về hiện tại.
Trong ký ức của An Linh từ bé tới lớn, Tư Hiểu Khê mặc dù là con gái nhưng cô nàng rất mạnh mẽ không hề thích khóc.
Tư Hiểu Khê hay nói rằng khóc lóc không bao giờ giải quyết được vấn đề
Nhưng cũng chính Tư Hiểu Khê trong điện thoại lúc nãy đã khóc lóc thảm thiết, cảm giác bất an như sóng lớn dâng lên trong lòng An Linh ngày càng cao, việc các tiểu thư nhà giàu bị bắt cóc để tống tiền hoặc cướp sắc đã không còn gì lạ.
Tư Hiểu Khê bây giờ không phải một người mà là hai mạng người, trong bụng cô nàng còn đứa bé bứt dây động rừng không chắc bọn bắt cóc có thế không làm gì ảnh hưởng đến cô nàng
Sau khi gọi mấy cuộc cho người thân thuộc nhất với Tư Hiểu Khê là Trần Nam nhưng chỉ nghe được giọng nữ máy móc.
Không chần chừ, An Linh gọi người lấy áo cho mình mặc vào rồi nhanh chóng đi lấy xe muốn chạy đến nhà ba mẹ
Tư Hiểu Khê báo tin.
Cho dù Tư Hiểu Khê có lỗi lầm vì mang thai trước khi cưới nhưng có cha mẹ nào không thương con mình.
Bước chân An Linh gấp gáp, vừa ra đến cửa thì bắt gặp mẹ An đang vui vẻ sánh vai với một người phụ nữ tầm tuổi bà, chính là mẹ của Tư Hiểu Khê.
"Con bé này đi đâu mà gấp gáp thế" Mẹ Tư vừa lên tiếng vừa nắm lấy vai An Linh để cô không bị ngã.
"Ây ya lớn đến..." Mẹ Tư còn chưa nói hết đã bị An Linh cắt lời: "Bác Tư, Hiểu Khê bị bắt cóc rồi!!".
Không chậm trễ, An Linh cùng mẹ của Tư Hiểu Khê lên xe, còn mẹ An vẫn bình tĩnh đứng bên ngoài gọi điện thoại sau đó cũng lên xe.
Vì không biết địa chỉ nơi bọn bắt cóc đang giữ Tư Hiểu Khê nên ba người quyết định chạy đến nhà chính của ba mẹ Tư Hiểu Khê cùng ba cô nàng tìm cách.
Trên đường đi, An Linh mới biết mẹ Tư cũng vừa kết thúc chuyến du lịch sau khi hay tin con gái cưng về nước, bà vừa đáp máy bay đã cùng mẹ An đi shopping sau mấy tháng không gặp, chưa kịp gặp mặt con gái đã phải nghe tin dư.
Chiếc Rolls-Royce phóng với tốc độ kinh hãi trên đường quốc lộ, đến ngã tư gặp đèn đỏ xém chút nữa là An Linh đã vi phạm pháp luật vì vượt đèn đỏ từng giây từng phút trôi qua cứ như đã mấy năm, trong lòng ai cũng nóng như lửa đốt.
Dưới tầng hầm ánh sáng mờ ảo, Bách Họa Niên ngồi trên chiếc ghế da màu nâu sạch sẽ ở vị trí cao nhất chân bắt chéo tay trái chống cằm nhìn người đàn ông đã ngoài 50 tuổi mặt mũi bầm tím quần áo không nguyên vẹn đang quỳ dưới chân mình
Trong tầng hầm rộng mười mấy mét vuông không có ai khác ngoài Bách Họa Niên và Châu Cảnh Tinh kể cả trợ lý thân cận nhất của anh là Trần Nam.
Xa xa trên chiếc bàn sắt là đầy những dụng cụ tra tấn khủng khiếp, ở dưới gầm bàn là chuồng của hai con vật đang gầm gừ rất đáng sợ như thể nếu nó được thả ra sẽ lao đến cắn xé người đàn ông ngay lập tức.
Từ lúc Bách Họa Niên đến đây đã là 10 phút Châu Cảnh Tinh vẫn nhất quyết ngậm miệng không nói một lời,
Bách Họa Niên ánh mắt không có một chút hơi ấm nào nhìn chằm chằm ông ta, nhìn mãi đến mất kiên nhẫn thở dài mà đứng dậy đi ngang qua Châu Cảnh Tinh.
Tiến thẳng đến chiếc bàn sắt, ngón tay thon dài nổi rõ khớp xương gảy trên lưỡi dao sắt bén như gảy đàn tranh, đến một con dao găm nhỏ xíu trên thân dao có khắc chữ Nguyệt thì dừng lại.
Ngón tay Bách Họa Niên khẽ rung sau đó cầm lên, thân dao bóng loáng soi được cả đôi mắt xanh lạnh lùng của anh trong đó.
"Tôi nghĩ ông vẫn còn tình cảm với người vợ của mình chứ" Bách Họa Niên tung con dao lên cao rồi chụp lại như món đồ chơi, đứng quay lưng với Châu Cảnh Tinh nói một câu sâu xa, thanh âm nhẹ như không nhưng đủ làm người ta rét run.
Đáy mắt Châu Cảnh Tinh khẽ động, dùng hết sức thì thào: "Giết người đền tội, pháp luật sẽ không tha cho cậu".
"Haha, đem pháp luật ra hù Bách Họa Niên này ông nghĩ tôi sẽ sợ hả?" Bách Họa Niên cười rộ lên nhưng không hề có sự vui vẻ trong đó chỉ có cảm giác ớn lạnh đến tận xương tủy.
Mũi dao nhọn cắt một đường trên cổ, máu bắt đầu chảy ra nhỏ giọt xuống đất, Châu Cảnh Tinh cứng đầu vẫn ngậm miệng không nói lấy một lời.
Bách Họa Niên cười lạnh: "Vậy thì đo thử xem ông cứng đầu hay nó cứng đầu" Nói rồi anh quay lưng đi dùng chiếc khăn lau sạch dao còn dùng bình xịt khử trùng mấy lượt mới đặt lại lên bàn sắt.
Bàn chân mang giày da không biết cố tình hay vô ý đá phăng cái chốt cửa chuồng, hai con chó như phát điên lao đến Châu Cảnh Tinh.
Hai con chó cắn xé quần áo Châu Cảnh Tinh không thương tiếc ông ta gào thét vang trời, Bách Họa Niên nghe âm thanh sau lưng từ từ nhếch mép: "Tiểu Lan, Tiểu Tuyết chơi ngoan nhé".
Nói rồi Bách Họa Niên nhét tay vào túi quần đi thẳng ra ngoài, đóng cửa rầm một cái chặn âm thanh hỗn loạn lại phía sau lưng.
Hai thanh niên áo đen nhìn thấy Bách Họa Niên bước ra liền cung kính gọi: "Lão đại".
Không phải Bách tổng hay Bách thiếu gia mà là lão đại.
"Nhớ giữ mạng cho ông ta!" Câu này có nghĩa chỉ cần còn thở là được còn gãy tay gãy chân hay tàn phế gì đó anh không quan tâm.
Đến buổi tối Bách Họa Niên quay lại, một người cnh sát được rèn luyện gắt gao trong quân đội như Châu Cảnh Tinh cũng không cứng miệng được nữa sau khi bị hai con chó "chơi đùa" liền khai sạch hết mọi thứ ông ta biết.
Vụ tai nạn giao thông năm đó là vụ án rắc rối và ám ảnh nhất trong sự nghiệp của Châu Cảnh Tinh có thể cả đời sẽ không quên.
Năm đó Châu Cảnh Tinh 37 tuổi mới lần đầu tiên được giao cho nhiệm vụ cảnh sát điều tra chính trong vụ tai nạn giao thông bên bờ biến phía tây Nhị Long, trong lòng tràn ngập sự quyết tâm nên ông ta cũng là người đến hiện trường đầu tiên.
Chiếc xe hơi tông đầu vào vách núi vỡ tan tành, hai người ngồi ghế chính và ghế phụ đầu cũng bị vỡ nát não tràn ra ngoài không thể xác nhận danh tính, may mắn bé gái ngồi ngoài sau vẫn còn hơi thở nhưng một bên má bị mảnh kính lớn đâm vào máu chảy không ngừng.
Đúng lúc đó có một chiếc xe hơi hạng sang dừng lại, một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh điển hình của những người Châu Âu gốc đưa cho Châu Cảnh Tinh một vali tiền đủ cho ông ta sống tốt trong mười mấy hai mươi năm nữa bảo ông ta hãy câm miệng lại đến lúc chết.
Rồi một đám người trong đó có cả bác sĩ đều là người Châu Âu ôm bé gái kia đi, đó chính là lý do vì sao em gái
Bách Họa Niên mất tích không dấu vết.
Châu Cảnh Tinh nhất thời bị đồng tiền che mờ con mắt, một phần vì hoảng sợ thân phận không đơn giản của người vừa nãy nên nhanh chóng giấu vali tiền vào một bụi cây vắng người gần đó, xong xuôi chừng năm phút sau đội cảnh sát đã ùn ùn kéo tới.
Người đó không xưng tên nhưng Châu Cảnh Tinh vẫn nghe loáng thoáng mấy tên thuộc hạ gọi là Wilson gì đó.
Nghe được chữ Wilson trong miệng Châu Cảnh Tinh, Bách Họa Niên đã lờ mờ đoán ra là ai nhưng anh không ngờ lại chính là người đó.
Moi được thông tin từ miệng Châu Cảnh Tinh, Bách Họa Niên lên máy bay riêng bay đến Anh ngay trong đêm, anh đã không thể chờ thêm giây phút nào nữa.
…・・
Quay về hiện tại.
Trong ký ức của An Linh từ bé tới lớn, Tư Hiểu Khê mặc dù là con gái nhưng cô nàng rất mạnh mẽ không hề thích khóc.
Tư Hiểu Khê hay nói rằng khóc lóc không bao giờ giải quyết được vấn đề
Nhưng cũng chính Tư Hiểu Khê trong điện thoại lúc nãy đã khóc lóc thảm thiết, cảm giác bất an như sóng lớn dâng lên trong lòng An Linh ngày càng cao, việc các tiểu thư nhà giàu bị bắt cóc để tống tiền hoặc cướp sắc đã không còn gì lạ.
Tư Hiểu Khê bây giờ không phải một người mà là hai mạng người, trong bụng cô nàng còn đứa bé bứt dây động rừng không chắc bọn bắt cóc có thế không làm gì ảnh hưởng đến cô nàng
Sau khi gọi mấy cuộc cho người thân thuộc nhất với Tư Hiểu Khê là Trần Nam nhưng chỉ nghe được giọng nữ máy móc.
Không chần chừ, An Linh gọi người lấy áo cho mình mặc vào rồi nhanh chóng đi lấy xe muốn chạy đến nhà ba mẹ
Tư Hiểu Khê báo tin.
Cho dù Tư Hiểu Khê có lỗi lầm vì mang thai trước khi cưới nhưng có cha mẹ nào không thương con mình.
Bước chân An Linh gấp gáp, vừa ra đến cửa thì bắt gặp mẹ An đang vui vẻ sánh vai với một người phụ nữ tầm tuổi bà, chính là mẹ của Tư Hiểu Khê.
"Con bé này đi đâu mà gấp gáp thế" Mẹ Tư vừa lên tiếng vừa nắm lấy vai An Linh để cô không bị ngã.
"Ây ya lớn đến..." Mẹ Tư còn chưa nói hết đã bị An Linh cắt lời: "Bác Tư, Hiểu Khê bị bắt cóc rồi!!".
Không chậm trễ, An Linh cùng mẹ của Tư Hiểu Khê lên xe, còn mẹ An vẫn bình tĩnh đứng bên ngoài gọi điện thoại sau đó cũng lên xe.
Vì không biết địa chỉ nơi bọn bắt cóc đang giữ Tư Hiểu Khê nên ba người quyết định chạy đến nhà chính của ba mẹ Tư Hiểu Khê cùng ba cô nàng tìm cách.
Trên đường đi, An Linh mới biết mẹ Tư cũng vừa kết thúc chuyến du lịch sau khi hay tin con gái cưng về nước, bà vừa đáp máy bay đã cùng mẹ An đi shopping sau mấy tháng không gặp, chưa kịp gặp mặt con gái đã phải nghe tin dư.
Chiếc Rolls-Royce phóng với tốc độ kinh hãi trên đường quốc lộ, đến ngã tư gặp đèn đỏ xém chút nữa là An Linh đã vi phạm pháp luật vì vượt đèn đỏ từng giây từng phút trôi qua cứ như đã mấy năm, trong lòng ai cũng nóng như lửa đốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.