Chương 3: Tình mẹ
Vương Khiết Băng (Yu)
07/01/2024
Và rồi buổi tối đó Hoắc Ninh Tuyết thật sự đã ngủ cùng với đứa bé Nguyệt Y, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bé lại làm cho cô thấy đau lòng hơn.
Nghĩ thử mà xem, một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi mà lại chỉ dám nằm co ro vào một góc, đến gối cũng không dám ôm, đến chăn cũng không dám đắp... Rốt cuộc thì những năm qua con bé phải sống như thế nào với người mẹ của mình vậy chứ?
Lúc này thì Hoắc Ninh Tuyết đang đọc truyện cổ tích cho Nguyệt Y nghe, con bé vừa nghe vừa mở to mắt lấp lánh nhìn cô, giống như là lần đầu được tiếp túc với những thứ lạ lùng và thú vị này vậy. Nhưng đương nhiên là con bé cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, chỉ là không dám mở miệng mà thôi, có lẽ Nguyệt Y vẫn còn đang sợ hãi thì phải. Đến khi Hoắc Ninh Tuyết đã đọc xong quyển truyện cổ tích thì cô mới đưa mắt nhìn Nguyệt Y, cười dịu dàng nói:
- Em thấy truyện có hay không?
Nguyệt Y liền gật đầu như gà mổ thóc, hành động của cô bé làm cho Hoắc Ninh Tuyết phải bật cười, sau đó cô liền đưa tay muốn xoa đầu cô bé, nhưng cô bé cứ theo quán tính là nhắm mắt lại, đến tay cũng nắm chặt lấy nhau, nhưng rồi không có chuyện xảy ra cả. Nguyệt Y lúc này mới chậm chạp hé một bên mắt nhìn cô, nhận lại chính là nụ cười dịu dàng của Hoắc Ninh Tuyết, cô đưa tay xoa đầu của con bé, nói:
- Được rồi, em mau ngủ đi, nếu để cha em biết em thức khuya như vậy thì chú ấy sẽ la cả chị mất.
Nhưng Nguyệt Y cũng không nhắm mắt, thay vào đó cứ đưa ánh mắt lấp lánh nhìn cô, đến đó thì Hoắc Ninh Tuyết cũng khó hiểu và muốn hỏi lại con bé cần gì. Còn chưa đợi cô lên tiếng thì Nguyệt Y đã như một bé cún con, nép vào lòng của cô, còn cố ý dụi dụi đầu vào lòng cô nữa, có lẽ con bé đang cần một cái ôm? Chắc thế... Hoắc Ninh Tuyết cũng không có kinh nghiệm với những đứa bé đặc biệt như thế, cô chỉ làm theo bản năng thôi.
Cuối cùng thì đêm hôm đó Hoắc Ninh Tuyết cũng đã ôm Nguyệt Y ngủ cả đêm. Và đương nhiên đứa bé đó cũng ôm cô rất chặt, tựa như nó đang muốn tìm hơi ấm của tình mẹ vậy.
Đến tầm khoảng một, hai giờ khuya thì Hoắc Ninh Tuyết đã nghe thấy tiếng kêu rên rất nhỏ, cô bật dậy nhìn sang thì thấy Nguyệt Y đang khóc rất thê lương, đôi mắt vấn nhắm nghiền nhưng khóe môi mấp máy, toàn thân run rẩy tột độ, nói:
- Mẹ ơi con sai rồi... Con sai rồi... Con xin lỗi mẹ... Sau này... Sau này con sẽ không đòi cha nữa... A... Mẹ ơi... Mẹ ơi đừng mà... Mẹ đừng làm vậy con sợ lắm... Mẹ ơi...
Từng câu từng chữ mà Nguyệt Y nói ra đều như một vết dao cắt vào trái tim của cô, đứa bé này còn nhỏ như vậy thì làm gì sai được chứ? Hơn nữa một đứa con đòi cha mình thì cũng đâu có quá đáng, tại sao lại phải xin lỗi? Cô thật sự không biết mẹ ruột của Nguyệt Y đã làm gì mà biến một đứa trẻ trở nên như vậy, đến giấc ngủ mà cũng không yên được nữa. . Truyện Võng Du
Hoắc Ninh Tuyết liền ôm lấy Nguyệt Y vào lòng rồi nhẹ nhàng dỗ dành.
- Y Y ngoan, không sao rồi, chị ở đây, chị ở đây mà, em không cần xin lỗi gì cả, ngoan nào...
Và sau hơn mười lăm phút thì Nguyệt Y cũng đã bình thường và chìm vào giấc ngủ. Nhưng những câu con bé nói mớ lại khiến cho Hoắc Ninh Tuyết phải suy nghĩ, cô bây giờ thật sự không tài nào chợp mắt nổi... Cô cũng không biết quá khứ của con bé đã trải qua những gì, nhưng để một đứa bé chịu ám ảnh đến mức đi vào trong mơ thì chắc phải kinh hoàng lắm.
Cô định rằng sẽ xuống nhà lấy một ít nước, nhưng không ngờ lại gặp Hứa Dịch ở dưới nhà, hai người nhìn nhau đầy sự bất ngờ, và cô phải lên tiếng trước.
- Chú... Chú không ngủ được sao?
- Ừ, cháu cũng vậy à?
Hoắc Ninh Tuyết cũng gật đầu, sau đó thì cô và anh đã đi đến ghế sofa và ngồi xuống cạnh nhau. Lúc này thì cô cũng đã đem kể lại toàn bộ những gì vừa xảy ra cho Hứa Dịch nghe, và quả nhiên anh đang tự trách mình, anh còn nói rằng không nghĩ con bé lại phải chịu áp lực lớn như vậy... Nó chỉ mới mười ba tuổi thôi mà, bây giờ anh thật sự không biết phải làm sao nữa.
- Chú có nghĩ đến... Nên tìm một người mẹ cho Y Y không?
- Mẹ?
Hoắc Ninh Tuyết gật đầu, theo cô quan sát thì Nguyệt Y chính là thiếu thốn tình cảm của một người mẹ, nếu như bây giờ cứ chịu đựng như thế thì bóng ma tâm lý sẽ mãi ở yên đó và sau này cũng sẽ không thể xóa nó đi. Nhưng nếu bây giờ Hứa Dịch có thể tìm một người mẹ đúng nghĩa cho Nguyệt Y thì biết đâu rằng... Biết đâu con bé sẽ thấy hạnh phúc hơn?
Hứa Dịch đưa mắt nhìn Hoắc Ninh Tuyết, nhưng rồi chỉ bật cười, còn tưởng là không giống, hóa ra thật sự Hoắc Ninh Tuyết lại rất giống Vương Ngữ Ninh ở chỗ dám nghĩ dám nói, mà toàn nói ra những câu khiến người khác sốc tận óc mà.
- Cháu nghĩ tìm một người mẹ cho Y Y dễ lắm sao? Hơn nữa cũng chưa chắc con bé sẽ thích.
Trong khi hai người còn đang định nói thêm gì đó thì một bóng dáng của đứa bé gái đã ôm theo gối nằm đi xuống nhà, vừa đi vừa mếu máo, khi này thì Hứa Dịch định sẽ đi đến bế con gái về phòng, nhưng Nguyệt Y lại lướt qua cha mình, trực tiếp chạy nhào đến chỗ của Hoắc Ninh Tuyết, còn nhảy vào lòng cô, dính lấy cô, còn luôn miệng gọi:
- Mẹ... Mẹ ơi...
Đừng nói Hoắc Ninh Tuyết chấn động, ngay cả Hứa Dịch cũng chấn động không kém!
#Yu~
Nghĩ thử mà xem, một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi mà lại chỉ dám nằm co ro vào một góc, đến gối cũng không dám ôm, đến chăn cũng không dám đắp... Rốt cuộc thì những năm qua con bé phải sống như thế nào với người mẹ của mình vậy chứ?
Lúc này thì Hoắc Ninh Tuyết đang đọc truyện cổ tích cho Nguyệt Y nghe, con bé vừa nghe vừa mở to mắt lấp lánh nhìn cô, giống như là lần đầu được tiếp túc với những thứ lạ lùng và thú vị này vậy. Nhưng đương nhiên là con bé cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, chỉ là không dám mở miệng mà thôi, có lẽ Nguyệt Y vẫn còn đang sợ hãi thì phải. Đến khi Hoắc Ninh Tuyết đã đọc xong quyển truyện cổ tích thì cô mới đưa mắt nhìn Nguyệt Y, cười dịu dàng nói:
- Em thấy truyện có hay không?
Nguyệt Y liền gật đầu như gà mổ thóc, hành động của cô bé làm cho Hoắc Ninh Tuyết phải bật cười, sau đó cô liền đưa tay muốn xoa đầu cô bé, nhưng cô bé cứ theo quán tính là nhắm mắt lại, đến tay cũng nắm chặt lấy nhau, nhưng rồi không có chuyện xảy ra cả. Nguyệt Y lúc này mới chậm chạp hé một bên mắt nhìn cô, nhận lại chính là nụ cười dịu dàng của Hoắc Ninh Tuyết, cô đưa tay xoa đầu của con bé, nói:
- Được rồi, em mau ngủ đi, nếu để cha em biết em thức khuya như vậy thì chú ấy sẽ la cả chị mất.
Nhưng Nguyệt Y cũng không nhắm mắt, thay vào đó cứ đưa ánh mắt lấp lánh nhìn cô, đến đó thì Hoắc Ninh Tuyết cũng khó hiểu và muốn hỏi lại con bé cần gì. Còn chưa đợi cô lên tiếng thì Nguyệt Y đã như một bé cún con, nép vào lòng của cô, còn cố ý dụi dụi đầu vào lòng cô nữa, có lẽ con bé đang cần một cái ôm? Chắc thế... Hoắc Ninh Tuyết cũng không có kinh nghiệm với những đứa bé đặc biệt như thế, cô chỉ làm theo bản năng thôi.
Cuối cùng thì đêm hôm đó Hoắc Ninh Tuyết cũng đã ôm Nguyệt Y ngủ cả đêm. Và đương nhiên đứa bé đó cũng ôm cô rất chặt, tựa như nó đang muốn tìm hơi ấm của tình mẹ vậy.
Đến tầm khoảng một, hai giờ khuya thì Hoắc Ninh Tuyết đã nghe thấy tiếng kêu rên rất nhỏ, cô bật dậy nhìn sang thì thấy Nguyệt Y đang khóc rất thê lương, đôi mắt vấn nhắm nghiền nhưng khóe môi mấp máy, toàn thân run rẩy tột độ, nói:
- Mẹ ơi con sai rồi... Con sai rồi... Con xin lỗi mẹ... Sau này... Sau này con sẽ không đòi cha nữa... A... Mẹ ơi... Mẹ ơi đừng mà... Mẹ đừng làm vậy con sợ lắm... Mẹ ơi...
Từng câu từng chữ mà Nguyệt Y nói ra đều như một vết dao cắt vào trái tim của cô, đứa bé này còn nhỏ như vậy thì làm gì sai được chứ? Hơn nữa một đứa con đòi cha mình thì cũng đâu có quá đáng, tại sao lại phải xin lỗi? Cô thật sự không biết mẹ ruột của Nguyệt Y đã làm gì mà biến một đứa trẻ trở nên như vậy, đến giấc ngủ mà cũng không yên được nữa. . Truyện Võng Du
Hoắc Ninh Tuyết liền ôm lấy Nguyệt Y vào lòng rồi nhẹ nhàng dỗ dành.
- Y Y ngoan, không sao rồi, chị ở đây, chị ở đây mà, em không cần xin lỗi gì cả, ngoan nào...
Và sau hơn mười lăm phút thì Nguyệt Y cũng đã bình thường và chìm vào giấc ngủ. Nhưng những câu con bé nói mớ lại khiến cho Hoắc Ninh Tuyết phải suy nghĩ, cô bây giờ thật sự không tài nào chợp mắt nổi... Cô cũng không biết quá khứ của con bé đã trải qua những gì, nhưng để một đứa bé chịu ám ảnh đến mức đi vào trong mơ thì chắc phải kinh hoàng lắm.
Cô định rằng sẽ xuống nhà lấy một ít nước, nhưng không ngờ lại gặp Hứa Dịch ở dưới nhà, hai người nhìn nhau đầy sự bất ngờ, và cô phải lên tiếng trước.
- Chú... Chú không ngủ được sao?
- Ừ, cháu cũng vậy à?
Hoắc Ninh Tuyết cũng gật đầu, sau đó thì cô và anh đã đi đến ghế sofa và ngồi xuống cạnh nhau. Lúc này thì cô cũng đã đem kể lại toàn bộ những gì vừa xảy ra cho Hứa Dịch nghe, và quả nhiên anh đang tự trách mình, anh còn nói rằng không nghĩ con bé lại phải chịu áp lực lớn như vậy... Nó chỉ mới mười ba tuổi thôi mà, bây giờ anh thật sự không biết phải làm sao nữa.
- Chú có nghĩ đến... Nên tìm một người mẹ cho Y Y không?
- Mẹ?
Hoắc Ninh Tuyết gật đầu, theo cô quan sát thì Nguyệt Y chính là thiếu thốn tình cảm của một người mẹ, nếu như bây giờ cứ chịu đựng như thế thì bóng ma tâm lý sẽ mãi ở yên đó và sau này cũng sẽ không thể xóa nó đi. Nhưng nếu bây giờ Hứa Dịch có thể tìm một người mẹ đúng nghĩa cho Nguyệt Y thì biết đâu rằng... Biết đâu con bé sẽ thấy hạnh phúc hơn?
Hứa Dịch đưa mắt nhìn Hoắc Ninh Tuyết, nhưng rồi chỉ bật cười, còn tưởng là không giống, hóa ra thật sự Hoắc Ninh Tuyết lại rất giống Vương Ngữ Ninh ở chỗ dám nghĩ dám nói, mà toàn nói ra những câu khiến người khác sốc tận óc mà.
- Cháu nghĩ tìm một người mẹ cho Y Y dễ lắm sao? Hơn nữa cũng chưa chắc con bé sẽ thích.
Trong khi hai người còn đang định nói thêm gì đó thì một bóng dáng của đứa bé gái đã ôm theo gối nằm đi xuống nhà, vừa đi vừa mếu máo, khi này thì Hứa Dịch định sẽ đi đến bế con gái về phòng, nhưng Nguyệt Y lại lướt qua cha mình, trực tiếp chạy nhào đến chỗ của Hoắc Ninh Tuyết, còn nhảy vào lòng cô, dính lấy cô, còn luôn miệng gọi:
- Mẹ... Mẹ ơi...
Đừng nói Hoắc Ninh Tuyết chấn động, ngay cả Hứa Dịch cũng chấn động không kém!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.