Chương 53: Viên mãn
Vương Khiết Băng (Yu)
27/02/2024
Sau cái sự kiện khiến cả nhà bấn loạn kia thì cuối cùng Hoắc Ninh Tuyết cũng đã được đưa đến bệnh viện, không lâu sau đó thì cũng đã hạ sinh được em bé.
Lúc y tá ôm đứa bé ra để nhận người thân thì nhìn ai nấy cũng mệt lả người, chỉ có một người là còn bình tĩnh thôi... Đó chính là Hoắc Ninh Tường.
Tuy nhiên thì cậu nhóc vẫn còn quá nhỏ để bế cháu, nên y tá vẫn gọi cha của em bé. Khi này Hứa Dịch mới bước đến để nhận con, y tá nhẹ nhàng đặt lên tay của anh một đứa bé với gương mặt đang ngủ rất ngon, còn nói:
- Chúc mừng gia đình, là một thiếu gia. Hơn nữa bé rất ngoan, chỉ khóc một chút là ngủ rồi.
Nhận con xong thì Hứa Dịch lại muốn vào xem Hoắc Ninh Tuyết, nhưng lại bị bác sĩ và y tá ngăn lại, còn giục anh nhanh lên phòng hồi sức, vì vợ anh sớm muộn gì cũng sẽ được đưa lên đó thôi. Đột nhiên khúc này nó lấn cấn ghê, chẳng phải bình thường sẽ là cái kiểu chạy vào phòng sinh rồi ôm vợ hồn con? Cảm ơn vợ các thứ à?
Sao tới anh cái nó lạ vậy ta?
Nhưng biết sao giờ, bầy giờ bị đuổi thì phải đi thôi.
Vừa lên đến phòng hồi sức thì ba đứa nhỏ là Hoắc Ninh Tích, Hoắc Ninh Tường và Nguyệt Y liền tụm năm tụm bảy lại xem đứa bé, còn em bé thì vẫn rất ngoan ngoãn và ngủ. Vương Ngữ Ninh cũng đã nhìn qua một cái rồi, quả nhiên nha.... Y hệt thằng cha nó, chẳng khác một xíu nào, hai cái mặt này mà đem đi xét nghiệm
ADN là người ta đuổi về chứ ở đó mà xét nghiệm cái gì.
Còn Hứa Dịch thì khỏi phải nói, anh rất hài lòng với hiện tại, có vợ, có con gái rồi, bây giờ lại có thêm con trai, đã đủ nếp đủ tẻ, cuộc sống như vậy là quá đủ rồi, anh chẳng cần thêm con nữa đầu.
Đợi khi Hoắc Ninh Tuyết tỉnh dậy thì cô vẫn còn mơ màng một chút, sau đó lại nhìn chồng mình, sau đó nhìn sang cha mẹ mình, rồi lại nhìn em trai, em gái, rồi con gái, nhìn xuống bên cạnh là con trai, cô nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi:
- Cái đứa này là ai vậy?
Cả nhà được một phen cười ngất, còn Hứa Dịch lại phải nhẹ giọng nói:
- Là con trai của chúng ta.
Đột nhiên Hoắc Ninh Tuyết lại mếu máo, cô đâu có muốn sinh con trai chứ? Cô muốn sinh con gái mà... Con gái của cô đâu? Tự nhiên ở đâu chui ra con trai vậy nè?
Không chịu! Không chịu! Không chịu! Trả con gái cho cô!
Vợ à, em sao vậy? Chồng à, chúng ta sinh thêm con gái nha? Hứa Dịch ngơ ngác, chẳng phải họ đã thống nhất chỉ sinh một đứa thôi sao? Tự nhiên lại nói linh tinh cái gì nữa thế?
Tuy nhiên... Lời hứa cũng chỉ là lời hứa, đứng trước cô vợ như vậy thì cũng chưa biết được tương lai đâu.
(-.J
Năm năm sau.
Trải qua biết bao nhiêu thăng trầm thì cũng đã trôi qua năm năm với nhiều sự thay đổi, năm nay thì Nguyệt Y, Ninh Tường và Ninh Tích lại bắt đầu cho hành trình trưởng thành của mình, ba đứa nhỏ quyết định sẽ lên Đế Đô đề học Đại Học, và ngôi nhà chúng ở chính là ngôi nhà trước kia của cô và Vương Yên Cảnh đã ở.
Vợ à, em không ăn nữa sao? Con gái em đi rồi, em không ăn nữa. Nhưng còn con trai mà. Ai cần chứ. Tại anh đó! Gì đâu mà sinh ba đứa đều là nam vậy chứ? Tại anh! Tại anh! Tất cả đều tại anh! Hứa Dịch cũng chỉ biết bất lực mà nhún vai, cái này anh cũng đành chịu thôi chứ biết sao bây giờ.
Lần đầu tiên sinh là Hứa Trường Bách, năm nay đã năm tuổi.
Vì Trường Bách là bé trai nên Hoắc Ninh Tuyết muốn phục thù, ngay khi đứa bé được hai tuổi thì cô và Hứa Dịch đã cày cuộc liên tục, phải nói là vô cùng năng suất, cuối cùng thì cũng mang thai.
Lần thứ hai sinh vẫn là một bé nam thai... Lần này là Hứa Trường Sinh, năm nay được hai tuổi.
Và hiện tại Hoắc Ninh Tuyết đang mang thai bé thứ ba, tuy rằng theo như luật thì bác sĩ sẽ không được tiết lộ giới tính của em bé... Nhưng cô đã quá mong ngóng con gái rồi nên đã đút lót bác sĩ, cuối cùng bác sĩ cũng đã tiết lộ cho cô biết... Và bác sĩ đã nói đứa bé này vẫn là nam thai!
Trời ơi! Cô chỉ muốn con gái thôi mà sao khó khăn quá vậy! Không chỉ thế mà cô con gái duy nhất của cô còn lên Đế Đô để đi học nữa chứ... Đúng là nỗi đau nhân đôi
ma...
Hứa Dịch nhìn vợ mình rồi chỉ biết cười, nhưng nhìn sang hai đứa con trai, bây giờ lại thêm một đứa thì anh phải chuẩn bị đến ba phần sính lễ, nghĩ đến ba căn nhà, ba chiếc xe, ba cái hôn lễ là anh muốn bệnh rồi... 2)
Nhưng anh lại nhẹ nhàng ôm vợ mình, hôn nhẹ lên môi cô, nói:
- Không sao mà, chắc khi sinh sẽ khác thôi.
Cứ thế mà Hoắc Ninh Tuyết vẫn ôm hi vọng.
Quả nhiên ông trời ông phụ lòng người, đến khi cô lâm bồn sinh con thì lại sinh một bé gái. Lúc này tâm nguyện đã thành rồi, Hoắc Ninh Tuyết hoàn toàn vui vẻ ôm con gái cưng vào lòng, ôi trời ơi, cuối cùng cô cũng đã sinh được con gái rồi!
Và bé út nhà cô có tên là Hứa Nguyệt Di.
Một nhà sáu người cực kỳ hạnh phúc... Nhưng chỉ hạnh phúc khi họ chưa biết con gái của họ đang chuẩn bị bị bế đi thôi...
Lúc y tá ôm đứa bé ra để nhận người thân thì nhìn ai nấy cũng mệt lả người, chỉ có một người là còn bình tĩnh thôi... Đó chính là Hoắc Ninh Tường.
Tuy nhiên thì cậu nhóc vẫn còn quá nhỏ để bế cháu, nên y tá vẫn gọi cha của em bé. Khi này Hứa Dịch mới bước đến để nhận con, y tá nhẹ nhàng đặt lên tay của anh một đứa bé với gương mặt đang ngủ rất ngon, còn nói:
- Chúc mừng gia đình, là một thiếu gia. Hơn nữa bé rất ngoan, chỉ khóc một chút là ngủ rồi.
Nhận con xong thì Hứa Dịch lại muốn vào xem Hoắc Ninh Tuyết, nhưng lại bị bác sĩ và y tá ngăn lại, còn giục anh nhanh lên phòng hồi sức, vì vợ anh sớm muộn gì cũng sẽ được đưa lên đó thôi. Đột nhiên khúc này nó lấn cấn ghê, chẳng phải bình thường sẽ là cái kiểu chạy vào phòng sinh rồi ôm vợ hồn con? Cảm ơn vợ các thứ à?
Sao tới anh cái nó lạ vậy ta?
Nhưng biết sao giờ, bầy giờ bị đuổi thì phải đi thôi.
Vừa lên đến phòng hồi sức thì ba đứa nhỏ là Hoắc Ninh Tích, Hoắc Ninh Tường và Nguyệt Y liền tụm năm tụm bảy lại xem đứa bé, còn em bé thì vẫn rất ngoan ngoãn và ngủ. Vương Ngữ Ninh cũng đã nhìn qua một cái rồi, quả nhiên nha.... Y hệt thằng cha nó, chẳng khác một xíu nào, hai cái mặt này mà đem đi xét nghiệm
ADN là người ta đuổi về chứ ở đó mà xét nghiệm cái gì.
Còn Hứa Dịch thì khỏi phải nói, anh rất hài lòng với hiện tại, có vợ, có con gái rồi, bây giờ lại có thêm con trai, đã đủ nếp đủ tẻ, cuộc sống như vậy là quá đủ rồi, anh chẳng cần thêm con nữa đầu.
Đợi khi Hoắc Ninh Tuyết tỉnh dậy thì cô vẫn còn mơ màng một chút, sau đó lại nhìn chồng mình, sau đó nhìn sang cha mẹ mình, rồi lại nhìn em trai, em gái, rồi con gái, nhìn xuống bên cạnh là con trai, cô nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi:
- Cái đứa này là ai vậy?
Cả nhà được một phen cười ngất, còn Hứa Dịch lại phải nhẹ giọng nói:
- Là con trai của chúng ta.
Đột nhiên Hoắc Ninh Tuyết lại mếu máo, cô đâu có muốn sinh con trai chứ? Cô muốn sinh con gái mà... Con gái của cô đâu? Tự nhiên ở đâu chui ra con trai vậy nè?
Không chịu! Không chịu! Không chịu! Trả con gái cho cô!
Vợ à, em sao vậy? Chồng à, chúng ta sinh thêm con gái nha? Hứa Dịch ngơ ngác, chẳng phải họ đã thống nhất chỉ sinh một đứa thôi sao? Tự nhiên lại nói linh tinh cái gì nữa thế?
Tuy nhiên... Lời hứa cũng chỉ là lời hứa, đứng trước cô vợ như vậy thì cũng chưa biết được tương lai đâu.
(-.J
Năm năm sau.
Trải qua biết bao nhiêu thăng trầm thì cũng đã trôi qua năm năm với nhiều sự thay đổi, năm nay thì Nguyệt Y, Ninh Tường và Ninh Tích lại bắt đầu cho hành trình trưởng thành của mình, ba đứa nhỏ quyết định sẽ lên Đế Đô đề học Đại Học, và ngôi nhà chúng ở chính là ngôi nhà trước kia của cô và Vương Yên Cảnh đã ở.
Vợ à, em không ăn nữa sao? Con gái em đi rồi, em không ăn nữa. Nhưng còn con trai mà. Ai cần chứ. Tại anh đó! Gì đâu mà sinh ba đứa đều là nam vậy chứ? Tại anh! Tại anh! Tất cả đều tại anh! Hứa Dịch cũng chỉ biết bất lực mà nhún vai, cái này anh cũng đành chịu thôi chứ biết sao bây giờ.
Lần đầu tiên sinh là Hứa Trường Bách, năm nay đã năm tuổi.
Vì Trường Bách là bé trai nên Hoắc Ninh Tuyết muốn phục thù, ngay khi đứa bé được hai tuổi thì cô và Hứa Dịch đã cày cuộc liên tục, phải nói là vô cùng năng suất, cuối cùng thì cũng mang thai.
Lần thứ hai sinh vẫn là một bé nam thai... Lần này là Hứa Trường Sinh, năm nay được hai tuổi.
Và hiện tại Hoắc Ninh Tuyết đang mang thai bé thứ ba, tuy rằng theo như luật thì bác sĩ sẽ không được tiết lộ giới tính của em bé... Nhưng cô đã quá mong ngóng con gái rồi nên đã đút lót bác sĩ, cuối cùng bác sĩ cũng đã tiết lộ cho cô biết... Và bác sĩ đã nói đứa bé này vẫn là nam thai!
Trời ơi! Cô chỉ muốn con gái thôi mà sao khó khăn quá vậy! Không chỉ thế mà cô con gái duy nhất của cô còn lên Đế Đô để đi học nữa chứ... Đúng là nỗi đau nhân đôi
ma...
Hứa Dịch nhìn vợ mình rồi chỉ biết cười, nhưng nhìn sang hai đứa con trai, bây giờ lại thêm một đứa thì anh phải chuẩn bị đến ba phần sính lễ, nghĩ đến ba căn nhà, ba chiếc xe, ba cái hôn lễ là anh muốn bệnh rồi... 2)
Nhưng anh lại nhẹ nhàng ôm vợ mình, hôn nhẹ lên môi cô, nói:
- Không sao mà, chắc khi sinh sẽ khác thôi.
Cứ thế mà Hoắc Ninh Tuyết vẫn ôm hi vọng.
Quả nhiên ông trời ông phụ lòng người, đến khi cô lâm bồn sinh con thì lại sinh một bé gái. Lúc này tâm nguyện đã thành rồi, Hoắc Ninh Tuyết hoàn toàn vui vẻ ôm con gái cưng vào lòng, ôi trời ơi, cuối cùng cô cũng đã sinh được con gái rồi!
Và bé út nhà cô có tên là Hứa Nguyệt Di.
Một nhà sáu người cực kỳ hạnh phúc... Nhưng chỉ hạnh phúc khi họ chưa biết con gái của họ đang chuẩn bị bị bế đi thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.