Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 89: Anh... tức giận

Pưn Pưn Chan

30/05/2020

Uỳnh Uỳnh!

Tiếng xe phân khối lớn vang lên đinh tai nhức óc nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Vũ từ đâu lao tới như một cơn gió, cậu ấy ngay lập tức đỗ xe trước mặt tôi khiến cho ông lão phía sau hít khói. Sau đó cậu ấy đưa tay vuốt kính mũ bảo hiểm lên, để lộ một cặp mắt lạnh lẽo như dao.

"Cút! "

Người đàn ông kia thấy Vũ liền sợ hãi vắt chân lên cổ chạy mất dạng, thậm chí ông ta còn làm rơi cả một chiếc dép.

Nói xong câu đó, Vũ cũng đưa mắt nhìn tôi.

"Lên xe! "

Sự việc vừa rồi khiến tôi hoảng lắm rồi, tôi ngay lập tức không suy nghĩ mà nhảy lên xe của Vũ, cố giữ chặt cái lồng ngực mình ngăn cho tim không nhảy ra ngoài.

Vũ đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm màu hồng Hello Kitty, tôi nhanh chóng đội vào. Mãi khi ngồi yên vị sau yên của Vũ tôi mới có cảm giác an toàn.

Vũ vặn văn tay lái, rồ ga và bắt đầu phi với vận tốc 120km/h. Gió lùa vào cơ thể khiến tôi run rẩy mà tự đưa tay ôm chặt lấy người mình. Tôi không còn cảm nhận thấy cảnh vật xung quanh bởi Vũ đang đi với vận tốc quá nhanh. Nhưng... tôi cũng không có can đảm nói cậu ấy đi chậm lại.

Cả quãng đường, chúng tôi không nói một lời nào. Đôi lần, tôi nhìn lén qua kính chiếu hậu, bắt gặp ánh nhìn lạnh thấu xương của Vũ, tôi lại như con rùa rụt cổ mà né tránh.

Chắc cậu ấy đang buồn lắm...

Tôi cảm thấy việc lúc nãy mình bỏ đi là hơi quá với Vũ... Cậu ấy cũng vì lo cho tôi mà đi theo tôi... Tôi có nên xin lỗi không?

Nội tâm tôi đấu tranh gay gắt, muốn nói lời gì đó nhưng lại thôi... Tôi sợ mình lại làm phiền cậu ấy, hoặc lại nói lung tung khiến cậu ấy buồn...

"Nhà ở đâu? " -Gần đến Royal City, Vũ buông lời hỏi tôi.

Tôi rụt rè nói cho cậu ấy biết địa chỉ nhà mình, sau đó cậu ấy lại tiếp tục đi tiếp, cả hai chúng tôi không nói với nhau một lời nào.

Đúng tám giờ tối, Vũ đưa tôi về trước cổng nhà. Tôi loay hoay mãi mới cởi được mũ bảo hiểm và xuống xe, dựa vào lời nói lạnh lùng lúc nãy... Chắc cậu ấy đang giận tôi lắm...

Tôi nói sai điều gì thật rồi sao? Tôi làm cậu ấy tổn thương sao? Tôi vẫn chưa biết mình sai ở đâu...



Chân chạm xuống mặt đất, hay tay tôi đan chặt vào nhau, tôi khúm núm nói:

"Vũ... xin lỗi... "

Nói xong câu ấy, tôi liền xoay người toan chạy vào nhà.

Nhưng vừa đi được nửa bước chân, Vũ đã nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại bằng một lực thật mạnh khiến tôi va vào người cậu ấy. Sau đó...

Nhanh như cắt, Vũ vòng tay ra ôm cả cơ thể tôi vào trong lòng cậu ấy khiến tôi sững người.

Tôi đơ người ra vài giây vì shock sau đó liền liên tục giãy giụa, trốn thoát khỏi vòng tay của Vũ.

"Một lần thôi, làm ơn! "- Tiếng nói trầm ổn vang bên tai tôi.

Tôi trợn tròn mắt, Vũ đang làm điều gì thế này? Tại sao cậu ấy lại ôm tôi?

Trong đầu tôi ngập tràn những suy nghĩ khác nhau... Tôi biết tôi không thể để tình trạng này lâu hơn, nhưng bỗng dưng trong đầu tôi không tìm nổi một lý do để từ chối Vũ.

Tôi đưa tay lên, cố ẩn cậu ấy ra, nhưng sức lực con gái không thể nào thắng nổi. Sau cùng, tôi bất lực buông thõng hai tay xuống.

"Vũ, buông tớ ra đi. "

"Xin lỗi... hãy chữa lành cho tôi tối nay... xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi... "

Càng lúc, vòng tay Vũ càng kìm chặt, nó khiến tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

"Vũ, buông, tớ ngạt thở... "

Vũ không hề có ý định buông tôi ra, cậu ấy ôm tôi rất chặt, như thể sợ tôi biến mất...

"Nếu cô ấy xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, tôi nhất định không bỏ lỡ. "

Lời nói rùng rợn của Vũ vang bên tai khiến tôi nổi da gà, tôi sợ hãi mà vùng vẫy liên tục, thậm chí còn cào cấu vào tay cậu ấy, nhưng cậu ấy không chịu buông tôi ra, Vũ cố chấp như vậy... Tôi sợ... Rất rất sợ Vũ lúc này...



"Tôi không phải cô ấy, buông tôi ra. Vũ! "

Bỗng!

Một lực lớn mạnh nào đó kéo cậu ấy ra khỏi người tôi... Sau đó...

Ầm!

Một thân ảnh nhanh thoăn thoắt lướt qua, tốc độ nhanh tới mức mắt tôi còn không kịp nhìn thấy, chỉ kịp thấy một nắm đấm trực tiếp được giáng xuống gương mặt của Vũ, nó vừa nhanh vừa mạnh.

Tôi có thể nhìn thấy mặt cậu ấy bị vẹo sang hẳn một bên, nhanh chóng, máu tuôn ra từ khóe miệng của cậu ấy.

Tôi cả kinh, mở to hai mắt hét lên.

"Vũ! "

Vì cú đấm bất ngờ kia mà cậu ấy ngã xuống đất, tôi nhanh chóng chạy lại xem vết thương trên mặt cậu ấy. Đồng thời ngẩng mặt lên, một bóng dáng cao ngạo che khuất ánh sáng đèn đường trước mặt tôi.

Đôi mắt của anh gằn lên những tia máu, gương mặt lạnh lẽo như không hề có nhiệt độ. Tôi có thể cảm thấy một nguồn khí lạnh từ người anh toát ra...

Phải làm sao đây? Có lẽ anh đã chứng kiến cái khung cảnh kia mất rồi...

Trái tim tôi đập từng hồi mãnh liệt, tôi rất sợ, rất rất sợ anh lúc này. Tôi rất ít khi nhìn thấy anh thể hiện sự tức giận ra ngoài mặt. Ngay cả tôi lúc này cũng không thể ngăn nổi anh nữa rồi.

Vũ thật đáng thương, cậu ấy không hề có ý xấu với tôi chỉ là nhất thời... Có lẽ hôm nay là ngày giỗ của cô ấy nên Vũ mới cư xử hơi quá. Nhưng mà Vũ lại bị anh hiểu lầm rồi bị đánh như thế...

Tôi vội vàng chạy lại đỡ Vũ dậy, cậu ấy hơi nhăn mặt vì vết thương trên miệng.

"Vũ, cậu có sao không? "

Vũ nhìn tôi lắc đầu, sau đó cậu ấy chậm rãi nhìn về phía anh.

Anh không cho tôi có cơ hội ở cạnh Vũ, chứng kiến một màn như vậy anh đang cực kì phẫn nộ, đôi mắt nóng rực như lửa, anh kéo tay tôi thật mạnh khiến tôi mất đà mà ngã vào lòng anh, sau đó anh mở cửa xe nhét tôi vào trong rồi đóng sầm cửa lại.

"A! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook