Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 21

Pưn Pưn Chan

01/05/2020

Những ngày sau đó, hình ảnh chú cứu tôi, hô hấp nhân tạo cho tôi như một nỗi ám ảnh bám riết lấy tôi...

Tôi vẫn biết là chú không yêu Tuyết Lan nên việc cứu tôi là chuyện bình thường thôi nhưng mà... haizzz...

Tôi bị kéo vào một mớ cảm xúc hỗn độn, giằng xé, đôi lúc tôi lại tự trách mình... Nếu tôi không cư xử như vậy, nếu tôi giữ kín tình yêu của mình, có lẽ tôi và chú sẽ vẫn như bình thường... Dù chú sẽ lấy người khác...

Có lẽ... Người giết chết mối quan hệ này là tôi...

Tôi lại tiếp tục thở dài, dặn lòng là không nghĩ về điều đó nữa hàng ngàn lần nhưng tôi vẫn không thể nào mà không nghĩ tới.

Tôi cứ vậy mà rơi vào trạng thái mệt mỏi, giằng xé nội tâm... Cho tới khi, tôi nhìn thấy chiếc thiệp mời đám cưới trên bàn làm việc của bố...

Tôi cầm chiếc thiệp lên, tay tôi run run mở ra...

Đám cưới của Phan Trọng Hoàng và Lưu Tuyết Lan...

Tôi rụng rời chân tay, đánh rơi chiếc thiệp xuống đất.

Tôi chạy thật nhanh lên phòng mình rồi đóng sầm cửa lại. Mặc kệ nước mắt đang đầm đìa trên gương mặt, tôi gục đầu vào gối khóc...

Thì ra, trong thời gian qua... tôi hy vọng nhiều như vậy...

Chỉ vì lần đó chú cứu tôi, đã khiến tôi đắm chìm trong sự ảo tưởng này... Để bây giờ...

Trong những ngày qua, đã có lần tôi nghĩ tới việc chú sẽ thay đổi thời gian về đám cưới nhưng nhanh chóng gạt đi... Cuối cùng nó đã ngay trước mặt mình rồi...

Mẹ tôi nghe thấy tiếng lục đục thì vội chạy lên phòng tôi, vừa mở cửa ra đã thấy tôi ôm gối khóc như mưa...

Tôi tưởng những ngày qua tôi đã quen rồi... Thì ra vẫn còn nhiều nước mắt tới như vậy...

Mẹ tôi khép cửa lại, rồi ôm tôi, gương mặt bà cũng buồn rười rượi. Tôi vội ôm mẹ, khóc trên bờ vai của mẹ...

"Mẹ ơi, thế là người mà con yêu sắp đi lấy người khác rồi mẹ ạ... "

Mẹ tôi gật đầu, vì thương tôi mà nước mắt cũng rơi theo tôi...

"Ừ.. Ừ... không sao đâu con ạ, rồi tất cả sẽ ổn thôi... "

Tôi bỗng gào lên:

"TẠI SAO CHỨ? NẾU CHÚ LẤY NGƯỜI CHÚ YÊU VÀ SỐNG HẠNH PHÚC, ÍT RA CON SẼ BỚT ĐAU KHỔ HƠN LÚC NÀY... TẠI SAO... TẠI SAO? "

Ừ... Thì ra tôi vẫn còn yêu chú nhiều như thế, tình yêu của tôi chẳng hao hụt theo thời gian dù chỉ là một chút...

"Cô ta mưu mô như vậy, xảo quyệt như vậy, con sợ chú lấy cô ấy rồi không hạnh phúc mẹ ạ... Con sợ... Con sợ.. "- Tôi vừa nói vừa khóc nấc lên...

"Chú có thế nào thì chú cũng đã quyết định như vậy rồi, việc cả đời... Chú chắc cũng đã suy nghĩ rồi. Chúng ta nên tôn trọng... con à... "

"Con ghét chú! Con thực sự ghét chú... Tại sao hôm đó chú lại cứu con chứ? Thà chú độc ác một chút, tàn nhẫn một chút con nhất định sẽ không đau đớn tới mức này. "

Mẹ xoa lưng tôi, lau nước mắt cho tôi.

"Vì chú thương Vy đấy, chú muốn Vy hạnh phúc... Thế nên con cố gắng lên... "

"Muốn con hạnh phúc à? À... Thì ra là vậy... thì ra chú không có tình cảm với con nên mới tuyệt tình đẩy con ra như vậy... "

Tôi dụi dụi mắt, cố nở một nụ cười thật tươi dù nước mắt giàn giụa.

"Mẹ... Ngày cưới của chú... Con muốn đi du lịch. "

Mẹ tôi buồn rầu vỗ lưng tôi..

"Ừ được rồi, con cứ đi cho khuây khỏa, mẹ sẽ đặt vé cho con đi Đà Nẵng nhé... Không sao đâu con ạ. "

Tôi cứ vậy mà khóc mãi, khóc mãi, cho tới khi kiệt sức nằm xuống.

Mẹ nghĩ tôi vì khóc mệt nên đã ngủ. Mẹ đứng dậy, đắp chăn cho tôi rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa rồi đi ra ngoài.

Tôi... làm sao mà ngủ được chứ...

Biết trước kết quả như thế này, nhưng tại sao ngay khi đám cưới của chú cận kề, tôi lại đau lòng tới mức này chứ...



Tôi gượng dậy, đi tới góc phòng, mở ra chiếc hộp quà của chú, nhấc chiếc váy chú tặng ra khỏi hộp. Tôi quay trở lại giường mình nằm xuống, ôm khư khư chiếc váy trong lòng mình...

Hai ngày nữa, chú chính thức thuộc về người khác... Mà không... Chú chưa bao giờ thuộc về tôi...

Nghĩ tới đây nước mắt tôi lại trào ra, tôi sợ nước mắt của tôi làm ướt bộ váy nên ngay lập tức lấy tay quệt đi...

Tôi nghĩ mình đã quen rồi chứ... Suốt một thời gian qua... Không lúc nào tôi không nghĩ tới chú cả...

Tôi cứ như vậy, ôm khư khư bộ váy mà khóc cả đêm.

Những ngày hôm sau là những ngày tồi tệ nhất... Tôi lướt facebook vô tình nghe được một bài hát rất buồn, cảm giác như đang nghe thấy tiếng lòng của mình vậy. Khi bài hát đó cất lời tôi đã bật khóc như mưa.

"Những bức ảnh treo trên tường, chúng nhắc em nhớ đến.

Anh từng hiện diện trong cuộc đời em.

Những hình ảnh trong tâm trí em dần hiện lên.

Sẽ không thể chữa lành vết thương trong tim em.

Em cảm thấy mọi thứ thật trống rỗng.

Khi không có anh ở bên.

Thật khó để nói lời tạm biệt...

Khi em cứ muốn biết tại sao..."

[...]

Tôi cứ lẩm nhẩm hát lời bài hát đó, ôm bộ váy chú tặng rồi nức nở bật khóc...

Đêm hôm trước ngày cưới của chú, tôi không tài nào ngủ nổi... Trong lòng tôi xuất hiện hàng vạn câu hỏi... Chú sẽ đang cảm thấy thế nào? Chú rồi sẽ ổn chứ?... Tôi không biết nữa... Chợt nhận ra mình chẳng biết gì về chú cả...

Tôi cứ vậy mà khóc, nước mắt nước mũi tèm lem...

Từng tia sáng hắt hiu chiếu xuống mặt đất như đang chống trả lại bóng tối đang dần yếu đi ngoài kia...

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có cảm giác mình như những tia sáng đó, vùng vẫy trong chính nỗi đau của mình...

Sáu giờ sáng. Tôi bật dậy, chuẩn bị vali quần áo và các đồ dùng cần thiết, không quên cầm theo các giấy tờ quan trọng. Ngày hôm nay bác Tài sẽ chở tôi đi ra sân bay.

Tôi bước xuống nhà, mẹ đã làm một phần ăn sáng sẵn cho tôi, gương mặt mẹ thoáng buồn, còn tôi thì chẳng vui nổi.

Tôi đi một mình, không rủ Trang hay bất kì ai cả, tôi muốn mình tự lập và tự trải qua sau tất cả mọi chuyện. Dù sao thì mọi người cũng không thể ở bên tôi mãi được.

Sau khi ăn sáng xong, tôi ôm mẹ tạm biệt rồi rời khỏi nhà. Trời bắt đầu đổ mưa lớn... Tôi vội vàng bước vào xe oto.

Trên đường tới sân bay, tôi lại đeo tai nghe và nghe lại bài hát đó một lần nữa... Lời bài hát cứ như ám ảnh tâm trí tôi...

/Em ước rằng có thể giữ anh một lần nữa.

Và mãi mãi về sau.

Và ngần ngày ấy bên anh.

Em muốn thời gian dừng lại.

Từng ấy kỉ niệm đôi ta cho nhau.

Sẽ không bao giờ phai.

Anh sẽ mãi mãi ở trong tim em.

Không bao giờ cách xa.../

Tôi dựa vào cửa sổ xe, nước mắt lại rơi một lần nữa...

Bây giờ có lẽ đám cưới đang diễn ra rồi...

Tôi gượng cười, mở điện thoại ra, xem lại tấm ảnh tôi chụp chung... Tôi cố gắng bấm nút xóa, nhưng lại không thể... Dù bao nhiêu lần đi chăng nữa...



Tôi cứ ngẩn ngơ như vậy rồi tự dằn vặt mình... Tôi lặng lẽ hôn lên màn hình điện thoại, tự nói thầm với chính mình...

Anh yêu, chúc anh hạnh phúc... Em sẽ luôn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm kia để nguyện ước cho anh...

Cuối cùng, bác Tài cũng chở tôi tới sân bay, tôi tạm biệt bác rồi bước ra khỏi xe. Ngoài trời mưa vẫn rả rích, tôi cầm chiếc ô rồi giương cao lên. Khi xe lăn bánh, có một người đàn ông tiến tới gần tôi, hắn ta mặc quần áo dài che kín người, mặt đeo khẩu trang.

Tôi cũng không để ý nhiều, chắc cũng chỉ là người qua đường thôi. Nghĩ vậy, tôi kéo vali đi về phía trước thì hắn ta cố tình va vào người tôi...Sau đó...

Máu chảy rất nhiều...

Người đàn ông đó... đâm tôi...

Tôi ngã khụy, cơ thể đổ gục xuống nền đất...

Chiếc ô cũng vì thế mà rơi xuống đất...

Tôi ôm lấy bụng... Máu chảy càng lúc càng nhiều... ướt đẫm đôi bàn tay tôi...

Đau... Đau quá... Đau tới không thở nổi...

Nước mắt rơi càng nhiều... Trong đầu tôi liên tục hiện lên hình ảnh của chú...

Chú ơi... chú đâu rồi... Cháu đau quá... Rất rất đau...

Tôi gắng gượng chút sức lực cuối cùng, đôi tay run rẩy móc túi quần ra chiếc điện thoại, không một suy nghĩ nhấn số chú....

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy..."

Vậy là... số mệnh của tôi đã kết thúc rồi sao?

Tôi không còn đủ sức để nhấc nổi một ngón tay lên nữa... Hơi thở càng lúc càng nặng nề.

"...QUÝ KHÁCH VUI LÒNG ĐỂ LẠI LỜI NHẮN SAU TIẾNG BÍP...."

Tôi ngước mặt lên nhìn bầu trời tối đen, nước mắt chảy dọc hai bên thái dương. Dùng chút hơi thở sót lại của mình để lại lời nhắn cho chú:

"Thời gian...vừa....qua.... tôi... đã làm... theo... lời chú.... tôi đã... học... cách... quên... chú... Tôi ... đã... ghét... chú... hận chú... Nhưng.... tôi... nhận ra.... một... sự... thật... không thể... chối bỏ... "

"Em... không... thể... ngừng... yêu anh... dù chỉ là một phút... hay một giây... "

.........

.......

.....

...

..

/Anh đâu rồi?

Tại sao anh lấy hết tất cả từ em?

Em vẫn chờ anh.

Để thấy được điều tốt đẹp từ anh.

Em nhìn lên bầu trời trong và cầu nguyện.

Mong anh có thể xuất hiện.

Về với em đi anh yêu.

Em nhớ anh.../

Chúc anh hạnh phúc. Em yêu anh...

Tiếc là câu nói cuối cùng, ông trời đã không để tôi cất thành lời...

P/s: Lời bài hát I Miss You - Czarina

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook