Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 2

Pưn Pưn Chan

29/04/2020

Tối hôm đó, tôi đứng trên cầu Vĩnh Tuy gọi điện cho chú giả bộ mếu máo khóc:

"Huhu chú ơi, con thất tình rồi."

Nghe thấy tiếng gió ù ù qua điện thoại, chú lo lắng hỏi tôi:

"Vy! Con đang ở đâu đấy?"

"Con thất tình rồi, con tự tử đây chú ơi.. Huhu."

"Từ từ, ngoan nào Vy, con ở đâu chú đến ngay. Rồi có gì từ từ mình nói chuyện con nhé, ai dám bắt nạt con, chú sẽ không để người đó yên đâu!"

"Con đang ở cầu Vĩnh Tuy, chú mau tới đón con đi, lạnh lắm "

Chú sợ lắm, chú cứ bắt tôi phải giữ điện thoại không được tắt máy. Chỉ 15 phút sau chú tới đón tôi, còn mang theo cả áo khoác để tôi đỡ lạnh. Tôi thầm cười trong lòng.

Tốt! Kế hoạch vẫn như dự đoán, giờ còn bước cuối cùng quyết định tất cả.

"Huhu, chú ơi, con muốn uống bia... Con buồn lắm chú ạ, không thể nào có thể khâu lành trái tim đầy đau đớn này... "

Mày chú nhíu lại, gương mặt chú nhìn tôi bi thương lắm. Nghĩ cũng tội, mà thôi kệ!

"Vy, con chưa đến tuổi được uống... "

Nghe chú nói, tôi lập tức làm mình làm mẩy lên:

"Ứ ừ, con muốn uống cơ, nếu chú không cho con uống, con rủ bạn con đi đây!"_Vừa nói tôi vừa giả vờ lấy điện thoại ra.

Chú liền cầm lấy điện thoại trong tay tôi, xuống giọng nói:

"Được rồi, được rồi, vậy chú đưa con đi uống... Nhưng mà, bố mẹ con không thích đâu... "- Nói tới đây thái độ chú hơi chần chừ.

Tôi biết ngay mà, chú chẳng bao giờ có thể từ chối lời đề nghị của tôi, xưa nay vẫn thế.

"Vậy sang nhà chú đi, con chỉ uống một chai thôi xong chú đưa con về. Uống bia hoa quả ý, nhẹ lắm chú ạ. "

Chú đành thuận theo lời tôi:

"Ừ được rồi, vậy chú đưa con đi"

_______________

Chú mua cho tôi đúng một chai bia hoa quả, không cho tôi uống nhiều. Tôi bắt ép chú phải uống cùng tôi nên tôi mua thêm vài chai nữa. Sau khi đến nhà chú, nhân lúc chú đi vệ sinh tôi rắc rắc một gói bột màu trắng vào ly của chú.

Khóe miệng tôi nhếch lên để lộ gương mặt tà... Chú phải là của con!

Kế hoạch của tôi diễn ra trót lọt! Chú cụng ly với tôi, uống được nửa tiếng, lúc chú định đưa tôi về thì chú ngủ gục trên bàn luôn!

Haha! Tôi kéo chú lên giường, cắt tay, nhỏ một ít máu đỏ tươi lên ga giường trắng tinh...



Xong! Chú chính thức thuộc về con.

__________________

Sáng hôm sau.

Ngay khi thấy đôi mắt chú mấp máy mở ra, tôi bù lu bù loa lên:

"Huhu, con bắt đền chú! Chú lấy mất 'lần đầu' của con rồi."

Tôi giả bộ sợ hãi, thêm một chút nước mắt để hoàn thành vai diễn một cách hoàn mỹ.

Dù đang giả bộ khóc nhưng tôi vẫn cố ti hí con mắt của mình để quan sát sắc mặt của chú. Tôi thấy chú ngồi dậy, tay ôm lấy đầu, đôi lông mày nhíu lại. Tôi lại dãy lên:

"Ối thôi chết... Bây giờ là tháng 9, tháng 11 mới là sinh nhật con... Nghĩa là hai tháng nữa con mới tròn 18 tuổi... Ơ... Thế nghĩa là chú phải bóc lịch ạ? "

Nghe tới đây, chú giật mình quay sang nhìn bộ dạng của tôi. Đôi mắt chú mở to hết cỡ như đang không tin nổi vào mắt mình, chắc chú đang hoảng lắm, nhìn cũng tội, nhưng thôi kệ.

"Con bắt đền chú, con bắt đền chú."

Đôi mắt của chú quét qua người tôi rồi nhìn xuống ga giường thấy một mảng đỏ thẫm, chú hoảng tới giật nảy mình, lắp bắp hỏi lại tôi:

" Vy...Vy... Chuyện này là thế nào? "

Thấy biểu cảm hốt hoảng của chú, tôi vui lắm, nhưng vẫn phải tiếp tục vai diễn của mình:

" Còn chuyện gì nữa ạ? Chú định rũ sạch trách nhiệm sao? Hôm qua chú tự nhiên ôm chầm con, hôn con, rồi... Huhu, chú còn nói chú yêu con nữa... "

Tôi thấy chú đơ ra một hồi, trông đến tội! Thương ơi là thương ấy...

Tôi cứ thế mà làm mình làm mẩy lên, mặc kệ chú.

Chú cứ bần thần khoảng năm phút rồi quay ra nhìn tôi chằm chằm. Còn tôi vẫn bù lu bù loa khóc lóc hết ầm lên.

Mặc kệ tôi, chú đột ngột đứng dậy rồi tiến tới bàn rượu, cầm ly rượu lên quan sát.

" Chú đi đâu đó? Con không thể tin nổi chú là người như vậy đó, con sẽ méc bố con... "

Sau khi nhìn ly rượu chú quay ra nhìn tôi bảo:

" Vy, con cho chú uống thuốc ngủ à? "

Như bị nói trúng tim đen, tôi giật thót mình, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Vội vàng nói bao che tội lỗi của mình:

" Chú... Chú... chú nói gì đấy, rõ... rõ ràng là hôm qua... chú... chú ôm con... "

Chú nhìn bộ dạng hốt hoảng của tôi rồi lắc đầu cười:

" Vy, chú đã ở bên con từ khi con còn nhỏ tới khi con lớn lên, chẳng lẽ chú lại không nhìn ra con là người thế nào sao? "

Tôi bấu chặt lấy chiếc chăn, gương mặt tái nhợt... Vô thức cắn lấy bờ môi của mình.



" Vy à, trò đùa này chẳng vui chút nào hết, trên người con vẫn còn mặc quần áo. Ga giường vẫn phẳng phiu. Vả lại con biết không... Nếu mà đàn ông dùng thuốc ngủ thì làm sao mà 'lên' được... "

Như bị lột trần, tôi xấu hổ lắm, đầu óc trống rỗng, tôi định thốt ra lời nào đó để bao che cho mình nhưng nhất thời lại chẳng nghĩ được gì. Nụ cười trên môi chú càng đậm hơn, tự dưng tôi tức vô cùng.

" Phải! Là con bày trò đấy, nhưng con yêu chú là thật. Con yêu chú nhiều lắm... Cực kì cực kì yêu chú... Chú có biết không? "

Tôi gào lên trong vô thức, không biết từ lúc nào những giọt nước nóng hổi đã tràn ra từ bờ mi của mình. Tôi dụi vào chăn mà khóc... Đây hoàn toàn là lời nói thật từ sâu trong đáy lòng của tôi.

Thấy bộ dạng của tôi, chú không cười nữa, vội vã đến bên cạnh lau nước mắt cho tôi.

" Con yêu chú nên mới làm vậy... Con thực sự... Thực sự... "

"Vy!"- Chú bỗng dưng lớn tiếng.

Tôi ngước đôi mắt lên nhìn chú, tôi thấy lông mày chú nhíu lại, bày ra đôi mắt rất buồn.

" Con bây giờ vẫn còn trẻ, chưa hiểu được tình yêu là gì... "

" Chú im đi!" _ Tôi tức giận hét lên cắt ngang lời chú.

Lần nào cũng thế, chú lúc nào cũng coi mình là người lớn nên cái gì cũng đúng. Tôi đâu còn là trẻ con nữa chứ? Tôi ý thức được tình cảm của mình dành cho chú là thật... Tại sao chú cứ coi đó là một trò đùa...

" Con yêu chú là thật, không phải là trò đùa!"

Rầm!

Cửa bỗng dưng bị một lực đẩy mạnh ra, tôi lập tức giật phắt mình nhìn về phía cửa....

Đó là bố của tôi...

Haha, chú đã coi thường đứa trẻ này rồi. Tất nhiên là tôi có phương án dự phòng, tối hôm qua tôi đã chụp ảnh tôi và chú sau đó lén lấy điện thoại của chú rồi gửi cho mẹ chú và cô vợ sắp cưới ... Có như thế chú mới không bao giờ có thể lấy được vợ nữa muahaha.

Để cho chắc ăn, sáng sớm tôi đã nhắn tin cho bố. Dù biết việc làm này thật quá đáng nhưng mà chỉ cần qua chuyện này nhất định chú sẽ thuộc về tôi...

Chú! Con xin lỗi, con buộc phải làm thế. Bởi vì... con yêu chú rất nhiều!

Sau khi chứng kiến sự việc xảy ra trong căn phòng, bố tôi tức lắm, tôi chưa bao giờ thấy ông giận tới mức như vậy.

"Anh... từ từ đã, sự việc không như anh nghĩ đâu."

Tất nhiên bố tôi không thèm nghe lời giải thích của chú, ông lập tức tiến đới giáng một cú đấm thật mạnh xuống khuôn mặt của chú.

" Mày làm gì con gái tao thế này! "

Thấy chú bị đánh đến sưng cả một bên mặt, tôi sợ lắm, ngay lập tức chạy ra can ngăn bố:

"Bố ơi, bố đừng đánh chú... Bố bắt chú chịu trách nhiệm với con đi!"

"LÊ NGUYỄN HÀ VY!!!!"- Chú bỗng dưng hét lên khiến tôi giật cả mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook