Chương 34
Pưn Pưn Chan
01/05/2020
Chói quá!
Tôi đưa tay lên dụi dụi mi mắt, lười biếng quay vào góc giường để trốn tránh ánh nắng đang rọi xuống gương mặt mình thông qua lớp kính trên trần nhà.
Thế nhưng dẫu có trốn tránh tôi cũng không tài nào chợp mắt nổi, tia nắng kia đã đánh thức tôi, hơn nữa khắp căn phòng bấy giờ đã tràn ngập ánh nắng.
Tôi mơ màng mở mắt ra...
Bỗng!
Như phát hiện ra điều gì đó, tôi đưa tay lên mặt mình vỗ cho tỉnh lại...
Cảnh tượng hôm qua giống như một thước phim quay chậm hiện ra trong đầu tôi khiến tôi càng thêm tỉnh táo.
Tôi lập tức bật dậy như một cái máy, mắt mở căng hết cỡ để nhìn xung quanh. Căn phòng vẫn thế, đồ đạc vẫn vậy, nhưng chú thì không thấy đâu...
Thôi mà... Chắc chắn chỉ là một giấc mơ... Chắc chắn...
Nhưng mà sao... một dự cảm không lành dấy lên trong tôi một cách mơ hồ.
Giấc mơ sao lại có thể chân thực tới vậy... Chẳng lẽ...
Không thể...
Tôi ôm lấy đầu mình, trong lòng hoản loạn vô cùng.
Chốc chốc tôi lại đưa mắt soi xét thật kỹ căn phòng rồi lại chìm vào một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Rốt cuộc hôm qua tôi đã làm cái quái gì thế này?
Chẳng lẽ tôi ĐÃ MẤT TRINH RỒI?
Nghĩ vậy tôi đứng phắt dậy, lập tức tốc chăn ra để kiềm tra lại....
Ga giường trắng tinh!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ tôi đã nghĩ quá rồi, chuyện đó không tài nào xảy ra được. Tôi thật là...
Thế nhưng tôi còn chưa kịp định thần lại đã nhìn thấy hình ảnh không mấy đẹp đẽ của mình trong chiếc gương đối diện.
Tôi sững người!
Thứ làm tôi sốc, không phải là đầu óc tôi đang rối như tổ quạ, cũng không phải đôi mắt đang thâm xì trong gương... Mà là...
Những dấu vết đỏ tím in đậm trên cổ tôi, vai tôi...
Một làn gió lạnh buốt quét qua sống lưng, cánh tay tôi run rẩy đưa lên kéo chiếc váy xuống nhìn vào trong...
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Cả cơ thể tôi như một bông hoa úa tàn rơi xuống sàn nhà.... Gương mặt trở nên nhợt nhạt như không hề có một sức sống nào...
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ tôi và chú hôm qua đã đi quá giới hạn ư?
Tôi bần thần lùi vào góc giường nhìn vào khoảng không vô định phía trước...
Trời ơi! Tửu lượng đã kém rồi lại còn đi uống rượu, tôi điên mất thôi!
Mà... chú cũng thật quá đáng, hình như ngày hôm qua... chú... chú cũng... thật biến thái....
Tôi thở hổn hển khi nghĩ lại từng hình ảnh của ngày hôm qua...
Da gà da vịt nổi hết cả lên, tôi đưa tay ôm lên đầu mình...
Không phải chứ... không phải chứ...
Từng giây từng phút của tối hôm qua, nóng bỏng tới mức khi tôi nghĩ về nó vẫn đỏ mặt...
Tôi phải đối mặt với chú sao đây?
Chú thật là quá đáng! Rõ ràng là chú đã không kiềm chế được... Rõ ràng là chú...
Nhưng mà... hình như do tôi khơi mào trước... là do tôi làm loạn thì phải...
AAAAAAAAAAAAAAAAA!
Tôi tự vò tóc mình tới mức rối tung! Tôi hoảng tới mức vô thức đưa ngón tay lên miệng cắn cắn, đầu bị những suy nghĩ kia vắt kiệt...
Giờ tôi phải làm sao đây? Đi về ư? Tôi xấu hổ quá... Tôi không biết đối mặt với chú ra sao nữa...
Từ giờ, tôi thề với bản thân rằng tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa! Để xảy ra cớ sự này cũng là do rượu... Tôi hối hận quá...
Nhưng, lỗi cũng không phải một phần do tôi, nếu chú là một người đàn ông nghiêm chỉnh chú đã bắt tôi đi ngủ rồi...
Nhớ lại ánh mắt khát tình tựa như loài sói của chú đêm qua, tôi đột ngột giật mình...
Nếu không phải những giấu vết trên cổ này, tôi tuyệt nhiên không tin đó là chú. Sự thật tàn nhẫn trước mặt như vả cho tôi một cái tát để tỉnh lại.
Làm gì có đàn ông nào trong sạch không có dục vọng chứ...
Tôi thật là ngu ngốc mà!
Hai tiếng trôi qua, tôi vẫn tự hành hạ mình trong đống suy nghĩ rối rắm kia. Thế nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi cũng không tìm được hướng giải quyết. Có lẽ, chú bây giờ đang đi công việc rồi, một lát nữa thôi chú sẽ về.... Không được, tôi không thể để chú nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Tôi lập tức đứng dậy, mở cửa tủ lấy một bộ quần áo rồi bước vào phòng tắm, ít nhất thì việc tắm rửa lúc này cũng khiến cho tôi cảm thấy thoải mái hơn và bình tâm trở lại.
Tôi đắm mình trong bồn tắm, tâm hồn 'tội lỗi' của tôi như được gột rửa bằng làn nước ấm áp này. Sau mười mấy phút ngâm mình, tôi đã bớt rối một chút.
Tắm xong, tôi bước ra ngoài, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, dù trong lòng vẫn còn canh cánh vụ việc kia...
Tôi thay một bộ quần áo mới, tôi mặc một chiếc áo phông dài tay cùng quần jean kín đáo... Thực ra tôi có một chút sợ chú... Tôi bị ám ảnh bởi đôi mắt nhuốm đầy sự nhục dục của chú...
Trước chuyến du lịch tôi đã chuẩn bị rất nhiều bộ váy khác nhau để mặc đi khoe chú, phần vì là con gái luôn muốn đẹp trong mắt người mình yêu, phần vì muốn chứng minh cho chú thấy tôi đã thực sự là một con người trưởng thành, không còn là con người trước nữa... Nhưng bây giờ.. tôi bỗng thấy chú không còn an toàn nữa...
Tôi ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười giờ trưa rồi mà chú vẫn chưa về...
Mà điều đó cũng là điều tốt, tôi không muốn chạm mặt chú vào lúc này, tôi sẽ chẳng biết nói một điều gì hết.
Ngồi thẫn thờ trên giường một lúc, tôi cảm thấy ở trong phòng quá bí bách, tôi muốn xuống khách sạn đi dạo một vòng, ít ra cũng có thể tránh gặp chú trong căn phòng ngột ngạt này.
Nghĩ vậy, tôi lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu rồi đi thang máy xuống sảnh khách sạn.
Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã thấy một đoàn người đang đứng rất đông cách thang máy vài bước chân.
Đám người đó bỗng nhiên tách ra làm hai để nhường đường cho một tốp người mặc đồ trắng, hình như là bác sĩ.
Những nhân viên y tế đang bê một chiếc giường chứa một bệnh nhân nào đó vì quá đông người nên tôi không nhìn thấy người đó, hình như là đàn ông, dáng người trông rất quen...
Tôi đưa tay lên dụi dụi mi mắt, lười biếng quay vào góc giường để trốn tránh ánh nắng đang rọi xuống gương mặt mình thông qua lớp kính trên trần nhà.
Thế nhưng dẫu có trốn tránh tôi cũng không tài nào chợp mắt nổi, tia nắng kia đã đánh thức tôi, hơn nữa khắp căn phòng bấy giờ đã tràn ngập ánh nắng.
Tôi mơ màng mở mắt ra...
Bỗng!
Như phát hiện ra điều gì đó, tôi đưa tay lên mặt mình vỗ cho tỉnh lại...
Cảnh tượng hôm qua giống như một thước phim quay chậm hiện ra trong đầu tôi khiến tôi càng thêm tỉnh táo.
Tôi lập tức bật dậy như một cái máy, mắt mở căng hết cỡ để nhìn xung quanh. Căn phòng vẫn thế, đồ đạc vẫn vậy, nhưng chú thì không thấy đâu...
Thôi mà... Chắc chắn chỉ là một giấc mơ... Chắc chắn...
Nhưng mà sao... một dự cảm không lành dấy lên trong tôi một cách mơ hồ.
Giấc mơ sao lại có thể chân thực tới vậy... Chẳng lẽ...
Không thể...
Tôi ôm lấy đầu mình, trong lòng hoản loạn vô cùng.
Chốc chốc tôi lại đưa mắt soi xét thật kỹ căn phòng rồi lại chìm vào một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Rốt cuộc hôm qua tôi đã làm cái quái gì thế này?
Chẳng lẽ tôi ĐÃ MẤT TRINH RỒI?
Nghĩ vậy tôi đứng phắt dậy, lập tức tốc chăn ra để kiềm tra lại....
Ga giường trắng tinh!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ tôi đã nghĩ quá rồi, chuyện đó không tài nào xảy ra được. Tôi thật là...
Thế nhưng tôi còn chưa kịp định thần lại đã nhìn thấy hình ảnh không mấy đẹp đẽ của mình trong chiếc gương đối diện.
Tôi sững người!
Thứ làm tôi sốc, không phải là đầu óc tôi đang rối như tổ quạ, cũng không phải đôi mắt đang thâm xì trong gương... Mà là...
Những dấu vết đỏ tím in đậm trên cổ tôi, vai tôi...
Một làn gió lạnh buốt quét qua sống lưng, cánh tay tôi run rẩy đưa lên kéo chiếc váy xuống nhìn vào trong...
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"
Cả cơ thể tôi như một bông hoa úa tàn rơi xuống sàn nhà.... Gương mặt trở nên nhợt nhạt như không hề có một sức sống nào...
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ tôi và chú hôm qua đã đi quá giới hạn ư?
Tôi bần thần lùi vào góc giường nhìn vào khoảng không vô định phía trước...
Trời ơi! Tửu lượng đã kém rồi lại còn đi uống rượu, tôi điên mất thôi!
Mà... chú cũng thật quá đáng, hình như ngày hôm qua... chú... chú cũng... thật biến thái....
Tôi thở hổn hển khi nghĩ lại từng hình ảnh của ngày hôm qua...
Da gà da vịt nổi hết cả lên, tôi đưa tay ôm lên đầu mình...
Không phải chứ... không phải chứ...
Từng giây từng phút của tối hôm qua, nóng bỏng tới mức khi tôi nghĩ về nó vẫn đỏ mặt...
Tôi phải đối mặt với chú sao đây?
Chú thật là quá đáng! Rõ ràng là chú đã không kiềm chế được... Rõ ràng là chú...
Nhưng mà... hình như do tôi khơi mào trước... là do tôi làm loạn thì phải...
AAAAAAAAAAAAAAAAA!
Tôi tự vò tóc mình tới mức rối tung! Tôi hoảng tới mức vô thức đưa ngón tay lên miệng cắn cắn, đầu bị những suy nghĩ kia vắt kiệt...
Giờ tôi phải làm sao đây? Đi về ư? Tôi xấu hổ quá... Tôi không biết đối mặt với chú ra sao nữa...
Từ giờ, tôi thề với bản thân rằng tôi sẽ không bao giờ uống rượu nữa! Để xảy ra cớ sự này cũng là do rượu... Tôi hối hận quá...
Nhưng, lỗi cũng không phải một phần do tôi, nếu chú là một người đàn ông nghiêm chỉnh chú đã bắt tôi đi ngủ rồi...
Nhớ lại ánh mắt khát tình tựa như loài sói của chú đêm qua, tôi đột ngột giật mình...
Nếu không phải những giấu vết trên cổ này, tôi tuyệt nhiên không tin đó là chú. Sự thật tàn nhẫn trước mặt như vả cho tôi một cái tát để tỉnh lại.
Làm gì có đàn ông nào trong sạch không có dục vọng chứ...
Tôi thật là ngu ngốc mà!
Hai tiếng trôi qua, tôi vẫn tự hành hạ mình trong đống suy nghĩ rối rắm kia. Thế nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi cũng không tìm được hướng giải quyết. Có lẽ, chú bây giờ đang đi công việc rồi, một lát nữa thôi chú sẽ về.... Không được, tôi không thể để chú nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
Tôi lập tức đứng dậy, mở cửa tủ lấy một bộ quần áo rồi bước vào phòng tắm, ít nhất thì việc tắm rửa lúc này cũng khiến cho tôi cảm thấy thoải mái hơn và bình tâm trở lại.
Tôi đắm mình trong bồn tắm, tâm hồn 'tội lỗi' của tôi như được gột rửa bằng làn nước ấm áp này. Sau mười mấy phút ngâm mình, tôi đã bớt rối một chút.
Tắm xong, tôi bước ra ngoài, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, dù trong lòng vẫn còn canh cánh vụ việc kia...
Tôi thay một bộ quần áo mới, tôi mặc một chiếc áo phông dài tay cùng quần jean kín đáo... Thực ra tôi có một chút sợ chú... Tôi bị ám ảnh bởi đôi mắt nhuốm đầy sự nhục dục của chú...
Trước chuyến du lịch tôi đã chuẩn bị rất nhiều bộ váy khác nhau để mặc đi khoe chú, phần vì là con gái luôn muốn đẹp trong mắt người mình yêu, phần vì muốn chứng minh cho chú thấy tôi đã thực sự là một con người trưởng thành, không còn là con người trước nữa... Nhưng bây giờ.. tôi bỗng thấy chú không còn an toàn nữa...
Tôi ngẩng mặt lên nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười giờ trưa rồi mà chú vẫn chưa về...
Mà điều đó cũng là điều tốt, tôi không muốn chạm mặt chú vào lúc này, tôi sẽ chẳng biết nói một điều gì hết.
Ngồi thẫn thờ trên giường một lúc, tôi cảm thấy ở trong phòng quá bí bách, tôi muốn xuống khách sạn đi dạo một vòng, ít ra cũng có thể tránh gặp chú trong căn phòng ngột ngạt này.
Nghĩ vậy, tôi lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu rồi đi thang máy xuống sảnh khách sạn.
Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã thấy một đoàn người đang đứng rất đông cách thang máy vài bước chân.
Đám người đó bỗng nhiên tách ra làm hai để nhường đường cho một tốp người mặc đồ trắng, hình như là bác sĩ.
Những nhân viên y tế đang bê một chiếc giường chứa một bệnh nhân nào đó vì quá đông người nên tôi không nhìn thấy người đó, hình như là đàn ông, dáng người trông rất quen...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.