Chương 36
Pưn Pưn Chan
02/05/2020
Không khí trong thang máy càng lúc càng ngột ngạt, chú cứ nhìn tôi chằm chằm, còn tôi thì cúi gằm mặt xuống tránh né. Cả hai chẳng nói một lời nào
với nhau.
Cửa thang máy mở ra, tôi lập tức phi vào phòng, nhanh chóng mở tủ quần áo ra thu dọn đồ đạc để vào vali.
Chú liền tiến tới, giữ chặt tay tôi, gương mặt chú tràn đầy sự lo lắng, đôi lông mày rậm rạp nhíu chặt lại.
"Vy, có chuyện gì xảy ra sao? Anh rất lo... "
"Đừng có xưng anh em nữa, tôi nghe không quen. "
"Chẳng phải hôm qua em.. "
Chú chưa kịp nói hết tôi đã hét lên:
"Đừng nhắc tới chuyện hôm qua nữa, đừng! Tôi muốn về nhà... Tôi muốn về... "
Không hiểu sao khi nói những lời này, khóe mắt tôi lại có chút nước. Cảm giác ấm ức tràn đầy trong lòng tôi.
Cũng biết sự việc hôm qua do chính mình khơi mào, nhưng... Chú cũng phải giữ cho tôi một chút tôn nghiêm chứ...
Tại sao chú lại khác xa những gì tôi tưởng tượng vậy?
Chú thở dài, bỏ tay ra khỏi bờ vai của tôi bất lực nói:
"Được rồi, chuyện... à không... Chú thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi vì đã... "
Chú chưa nói hết câu đã im lặng, sau cùng chú đưa tay lên tự đấm vào trán mình.
"Xin lỗi, tất cả là tại chú.. Tại chú... Chú không nên như thế. "
Chú cứ vậy mà đấm thùm thụp vào trán mình, trong lòng tôi đột nhiên dấy lên sự thương xót.
Tôi ngăn cánh tay của chú lại, trán chú vì cú đánh vừa rồi cũng đỏ lên một mảng...
Nhất thời, tôi trong lòng tôi cảm thấy chút hối hận...
"Đừng làm thế. "
Chú nhìn tôi, đôi lông mày vẫn nhíu chặt như vậy.
"Tha lỗi cho anh... Anh... "
Giọng chú rất ấm áp, nếu chú không xưng anh với tôi có lẽ khi nghe xong câu nói đó một phần trong tôi sẽ tha thứ trong tôi, nhưng bây giờ thì không! Hoàn toàn không!
"Không! Đừng có xưng anh em với tôi, tôi muốn đi về. "
Tôi lại tức giận, tức tới không thở nổi!
Tôi tiếp tục lặp lại hành động cũ, tay vơ lấy đồ đạc của mình để vào trong vali. Chú cuống quít bắt lấy cánh tay ngăn cản hành động của tôi.
"Chú... Chú thực sự xin lỗi mà, đừng rời đi... Vy... đừng làm thế... "
Nhìn thấy gương mặt rầu rĩ của chú, tôi cũng có một chút thương...
Khổ thật! Cứ mỗi lần chú bày ra gương mặt xin lỗi, tôi lại bắt đầu lung lay...
Nhưng sự việc ngày hôm qua khiến tôi không thể nào tha thứ nổi cho chú.
Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên khó khăn. Trống ngực đau nhức. Tôi cảm thấy không ổn một chút nào hết.
Chú đỡ lấy cơ thể như sắp lả đi của tôi, nhưng không, tôi không muốn gần gũi chú thêm một phút giây nào nữa.
Tôi lập tức đẩy tay chú ra.
"Chú đi ra đi. "
"Vy... "
"Tạm thời, chúng ta đừng nói gì với nhau nữa, đến khi nào tôi bình ổn lại đã... "
Tôi ngồi thụp xuống cạnh chân giường, ôm lấy đầu gối của mình, đầu quay đi chỗ khác không nhìn chú.
Chú đứng đó một lúc lâu rồi thở ra một cách nặng nề, sau đó, chú quay lưng bước ra ngoài cửa phòng.
Trước khi cửa phòng đóng lại, tôi chỉ kịp nghe thấy chú nói:
"Anh xin lỗi. "
Tôi mệt mỏi dựa vào thành giường, vắt tay lên trán, đôi mắt hướng lên trần nhà.
Khi cửa phòng được đóng lại một cách nhẹ nhàng, tôi thở dài thườn thượt, trong lòng lại có một chút cắn rứt.
Đầu tôi bỗng dưng hiện lên hàng vạn câu hỏi, từ bây giờ tôi phải đối mặt với chú như nào đây?
Với một đứa con gái mới mười tám tuổi như tôi, còn chưa trải hết sự đời đã phải vướng vào cớ sự này.
Dù đây là thế kỉ hai mươi mốt rồi, nhưng tâm tư của tôi vẫn còn cổ hủ lắm... Tôi lúc nào cũng tâm niệm đêm đầu tiên phải dành cho chồng tương lai.
Vẫn biết là tôi yêu chú nhiều, chỉ yêu mình chú, đối tượng kết hôn cũng là chú...
Nhưng mà sao thấy khó khăn quá...
Tôi cứ vậy mà nghĩ tới nghĩ lui, kí ức của đêm qua cứ tự động quay đi quay lại trong bộ não, tới nỗi, trong trí óc của tôi in hằn từng giây phút nóng bỏng ấy...
Mà rõ ràng chú cũng không phải là một người đàn ông liêm chính như tôi vẫn thường nghĩ. Hành động của chú... Quá đỗi... thuần thục!
Tuy tôi say, nhưng cảnh tượng tối qua tôi không thể nào quên nổi.
Chẳng lẽ... Chú là người "từng trải"
AAAAAAAAAAAAAAA!
Tôi nổ não mất! Tôi không muốn nghĩ nữa, thực sự không muốn nghĩ thêm một giây phút nào nữa, sợ càng nghĩ tôi lại càng điều tra được manh mối nào đó về chú mà tôi không muốn biết...
Tôi lập tức xua tan đi suy nghĩ của mình rồi cầm lấy điện thoại, lướt facebook trong vô thức dù đầu óc vẫn không thể nào không nghĩ về chú...
Tới khi đồng hồ điểm một giờ trưa, bụng tôi bắt đầu réo lên. Chết thật, tôi quên mất từ sáng tới giờ tôi chưa ăn gì. Bụng lại bắt đầu cồn cào vì đói.
Đúng lúc này, chú gửi cho tôi một tin nhắn.
"Đồ ăn chú đã để ở cửa phòng, cháu ra lấy đi. "
Tôi định nhắn tin là không cần đâu, nhưng nghĩ thế lại hơi quá đáng... Tôi xóa đi rồi lại soạn một tin nhắn khác:
"Chú để đồ ăn đấy rồi đi đi, tạm thời cháu không muốn nhìn mặt chú..."
Tôi thấy chú như đang muốn nói điều gì đó, màn hình hiện lên đối phương bên kia đang gõ một đoạn rất dài, nhưng rồi, chú lại xóa đi, cuối cùng chú chỉ nhắn vỏn vẹn cho tôi một câu.
"Ừ. "
Tôi không nhắn tin với chú nữa, khoảng nửa tiếng sau, tôi mới rón rén mở cửa phòng, quan sát không có ai tôi mới bước ra lấy khay đồ ăn rồi quay chở lại phòng.
Mùi đồ ăn thơm ngon xộc lên mũi tôi khiến bụng tôi lại tiếp tục kêu ọc ọc một cái nữa.
Tôi lập tức mở khay thức ăn ra, nào là gà, mực, tôm,... Còn có cả thức ăn tráng miệng như sữa chua và trái cây, đồ ăn nhiều tới mức tôi nghĩ mình sẽ bội thực mất.
Bên cạnh ô thức ăn, chú còn để cho tôi một gói thuốc dạ dày.
Chú biết sáng tôi chưa ăn gì sao?
Bỗng, một dòng suối ấm áp rót vào trong tim tôi.
Sau khi lấp đầy bao tử của mình, tôi dọn dẹp đồ đạc rồi bước lên giường. Trong đầu lại bắt đầu quay mòng mòng, không một giây không nghĩ về chú.
Đáng lẽ, tôi nên cho chú giải thích, thay vì tôi ngồi đây mà suy diễn lung tung thế này... Đôi khi suy nghĩ của tôi chắc gì đã chính xác...
Nhưng mà... Tôi không còn tin tưởng được chú nữa, cái đôi mắt "dê già" ấy cứ ám ảnh tâm trí tôi...
Haizzzz, tôi lại thở ra một hơi nặng nề...
Nghĩ thế nào, tôi lại lên google gõ:
Phải làm sao khi người ấy đòi quan hệ trước hôn nhân?
Trên google hiện ra một loạt trang web khác nhau, tôi kích bừa vào một cái web nào đó. Ngay lập tức, tôi bị cái tiêu đề của bài viết thu hút, bởi cái tiêu đề của nó y hệt như cái nội dung mà tôi đang tìm kiếm.
Nội dung bài viết nói về một cặp đôi yêu nhau, người yêu cô gái là quân nhân. Chàng trai đề cập tới "chuyện ấy" nhưng cô nàng này lại từ chối. Ồ thú vị đó, tôi đọc trong hăng say, đang muốn tìm kiếm đáp án của câu trả lời thì bộp vào mắt tôi là cái kết hóa ra từ đầu tới cuối chỉ là giấc mơ.
Trời ạ!
Tôi ôm bụng cười tới nín thở, bó tay với cái tác giả này, tên cũng ngộ giống bài viết nữa, Pưn Pưn Chan mới ghê.
Tôi lắc đầu cười ha hả rồi quay lại tìm những bài viết tiếp theo. Tìm mãi tìm mãi tôi cũng chẳng tìm được lời giải đáp cho riêng mình. Nội dung của những bài viết sau đó cũng chỉ là cách từ chối người ấy, chán chẳng buồn tìm nữa.
Mà sao tự dưng tôi lại hành động một cách ngớ ngẩn thế này nhỉ?
Mí mắt tôi khá mỏi, thế rồi tôi ngủ gục khi nào không hay.
Cửa thang máy mở ra, tôi lập tức phi vào phòng, nhanh chóng mở tủ quần áo ra thu dọn đồ đạc để vào vali.
Chú liền tiến tới, giữ chặt tay tôi, gương mặt chú tràn đầy sự lo lắng, đôi lông mày rậm rạp nhíu chặt lại.
"Vy, có chuyện gì xảy ra sao? Anh rất lo... "
"Đừng có xưng anh em nữa, tôi nghe không quen. "
"Chẳng phải hôm qua em.. "
Chú chưa kịp nói hết tôi đã hét lên:
"Đừng nhắc tới chuyện hôm qua nữa, đừng! Tôi muốn về nhà... Tôi muốn về... "
Không hiểu sao khi nói những lời này, khóe mắt tôi lại có chút nước. Cảm giác ấm ức tràn đầy trong lòng tôi.
Cũng biết sự việc hôm qua do chính mình khơi mào, nhưng... Chú cũng phải giữ cho tôi một chút tôn nghiêm chứ...
Tại sao chú lại khác xa những gì tôi tưởng tượng vậy?
Chú thở dài, bỏ tay ra khỏi bờ vai của tôi bất lực nói:
"Được rồi, chuyện... à không... Chú thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi vì đã... "
Chú chưa nói hết câu đã im lặng, sau cùng chú đưa tay lên tự đấm vào trán mình.
"Xin lỗi, tất cả là tại chú.. Tại chú... Chú không nên như thế. "
Chú cứ vậy mà đấm thùm thụp vào trán mình, trong lòng tôi đột nhiên dấy lên sự thương xót.
Tôi ngăn cánh tay của chú lại, trán chú vì cú đánh vừa rồi cũng đỏ lên một mảng...
Nhất thời, tôi trong lòng tôi cảm thấy chút hối hận...
"Đừng làm thế. "
Chú nhìn tôi, đôi lông mày vẫn nhíu chặt như vậy.
"Tha lỗi cho anh... Anh... "
Giọng chú rất ấm áp, nếu chú không xưng anh với tôi có lẽ khi nghe xong câu nói đó một phần trong tôi sẽ tha thứ trong tôi, nhưng bây giờ thì không! Hoàn toàn không!
"Không! Đừng có xưng anh em với tôi, tôi muốn đi về. "
Tôi lại tức giận, tức tới không thở nổi!
Tôi tiếp tục lặp lại hành động cũ, tay vơ lấy đồ đạc của mình để vào trong vali. Chú cuống quít bắt lấy cánh tay ngăn cản hành động của tôi.
"Chú... Chú thực sự xin lỗi mà, đừng rời đi... Vy... đừng làm thế... "
Nhìn thấy gương mặt rầu rĩ của chú, tôi cũng có một chút thương...
Khổ thật! Cứ mỗi lần chú bày ra gương mặt xin lỗi, tôi lại bắt đầu lung lay...
Nhưng sự việc ngày hôm qua khiến tôi không thể nào tha thứ nổi cho chú.
Hô hấp của tôi bắt đầu trở nên khó khăn. Trống ngực đau nhức. Tôi cảm thấy không ổn một chút nào hết.
Chú đỡ lấy cơ thể như sắp lả đi của tôi, nhưng không, tôi không muốn gần gũi chú thêm một phút giây nào nữa.
Tôi lập tức đẩy tay chú ra.
"Chú đi ra đi. "
"Vy... "
"Tạm thời, chúng ta đừng nói gì với nhau nữa, đến khi nào tôi bình ổn lại đã... "
Tôi ngồi thụp xuống cạnh chân giường, ôm lấy đầu gối của mình, đầu quay đi chỗ khác không nhìn chú.
Chú đứng đó một lúc lâu rồi thở ra một cách nặng nề, sau đó, chú quay lưng bước ra ngoài cửa phòng.
Trước khi cửa phòng đóng lại, tôi chỉ kịp nghe thấy chú nói:
"Anh xin lỗi. "
Tôi mệt mỏi dựa vào thành giường, vắt tay lên trán, đôi mắt hướng lên trần nhà.
Khi cửa phòng được đóng lại một cách nhẹ nhàng, tôi thở dài thườn thượt, trong lòng lại có một chút cắn rứt.
Đầu tôi bỗng dưng hiện lên hàng vạn câu hỏi, từ bây giờ tôi phải đối mặt với chú như nào đây?
Với một đứa con gái mới mười tám tuổi như tôi, còn chưa trải hết sự đời đã phải vướng vào cớ sự này.
Dù đây là thế kỉ hai mươi mốt rồi, nhưng tâm tư của tôi vẫn còn cổ hủ lắm... Tôi lúc nào cũng tâm niệm đêm đầu tiên phải dành cho chồng tương lai.
Vẫn biết là tôi yêu chú nhiều, chỉ yêu mình chú, đối tượng kết hôn cũng là chú...
Nhưng mà sao thấy khó khăn quá...
Tôi cứ vậy mà nghĩ tới nghĩ lui, kí ức của đêm qua cứ tự động quay đi quay lại trong bộ não, tới nỗi, trong trí óc của tôi in hằn từng giây phút nóng bỏng ấy...
Mà rõ ràng chú cũng không phải là một người đàn ông liêm chính như tôi vẫn thường nghĩ. Hành động của chú... Quá đỗi... thuần thục!
Tuy tôi say, nhưng cảnh tượng tối qua tôi không thể nào quên nổi.
Chẳng lẽ... Chú là người "từng trải"
AAAAAAAAAAAAAAA!
Tôi nổ não mất! Tôi không muốn nghĩ nữa, thực sự không muốn nghĩ thêm một giây phút nào nữa, sợ càng nghĩ tôi lại càng điều tra được manh mối nào đó về chú mà tôi không muốn biết...
Tôi lập tức xua tan đi suy nghĩ của mình rồi cầm lấy điện thoại, lướt facebook trong vô thức dù đầu óc vẫn không thể nào không nghĩ về chú...
Tới khi đồng hồ điểm một giờ trưa, bụng tôi bắt đầu réo lên. Chết thật, tôi quên mất từ sáng tới giờ tôi chưa ăn gì. Bụng lại bắt đầu cồn cào vì đói.
Đúng lúc này, chú gửi cho tôi một tin nhắn.
"Đồ ăn chú đã để ở cửa phòng, cháu ra lấy đi. "
Tôi định nhắn tin là không cần đâu, nhưng nghĩ thế lại hơi quá đáng... Tôi xóa đi rồi lại soạn một tin nhắn khác:
"Chú để đồ ăn đấy rồi đi đi, tạm thời cháu không muốn nhìn mặt chú..."
Tôi thấy chú như đang muốn nói điều gì đó, màn hình hiện lên đối phương bên kia đang gõ một đoạn rất dài, nhưng rồi, chú lại xóa đi, cuối cùng chú chỉ nhắn vỏn vẹn cho tôi một câu.
"Ừ. "
Tôi không nhắn tin với chú nữa, khoảng nửa tiếng sau, tôi mới rón rén mở cửa phòng, quan sát không có ai tôi mới bước ra lấy khay đồ ăn rồi quay chở lại phòng.
Mùi đồ ăn thơm ngon xộc lên mũi tôi khiến bụng tôi lại tiếp tục kêu ọc ọc một cái nữa.
Tôi lập tức mở khay thức ăn ra, nào là gà, mực, tôm,... Còn có cả thức ăn tráng miệng như sữa chua và trái cây, đồ ăn nhiều tới mức tôi nghĩ mình sẽ bội thực mất.
Bên cạnh ô thức ăn, chú còn để cho tôi một gói thuốc dạ dày.
Chú biết sáng tôi chưa ăn gì sao?
Bỗng, một dòng suối ấm áp rót vào trong tim tôi.
Sau khi lấp đầy bao tử của mình, tôi dọn dẹp đồ đạc rồi bước lên giường. Trong đầu lại bắt đầu quay mòng mòng, không một giây không nghĩ về chú.
Đáng lẽ, tôi nên cho chú giải thích, thay vì tôi ngồi đây mà suy diễn lung tung thế này... Đôi khi suy nghĩ của tôi chắc gì đã chính xác...
Nhưng mà... Tôi không còn tin tưởng được chú nữa, cái đôi mắt "dê già" ấy cứ ám ảnh tâm trí tôi...
Haizzzz, tôi lại thở ra một hơi nặng nề...
Nghĩ thế nào, tôi lại lên google gõ:
Phải làm sao khi người ấy đòi quan hệ trước hôn nhân?
Trên google hiện ra một loạt trang web khác nhau, tôi kích bừa vào một cái web nào đó. Ngay lập tức, tôi bị cái tiêu đề của bài viết thu hút, bởi cái tiêu đề của nó y hệt như cái nội dung mà tôi đang tìm kiếm.
Nội dung bài viết nói về một cặp đôi yêu nhau, người yêu cô gái là quân nhân. Chàng trai đề cập tới "chuyện ấy" nhưng cô nàng này lại từ chối. Ồ thú vị đó, tôi đọc trong hăng say, đang muốn tìm kiếm đáp án của câu trả lời thì bộp vào mắt tôi là cái kết hóa ra từ đầu tới cuối chỉ là giấc mơ.
Trời ạ!
Tôi ôm bụng cười tới nín thở, bó tay với cái tác giả này, tên cũng ngộ giống bài viết nữa, Pưn Pưn Chan mới ghê.
Tôi lắc đầu cười ha hả rồi quay lại tìm những bài viết tiếp theo. Tìm mãi tìm mãi tôi cũng chẳng tìm được lời giải đáp cho riêng mình. Nội dung của những bài viết sau đó cũng chỉ là cách từ chối người ấy, chán chẳng buồn tìm nữa.
Mà sao tự dưng tôi lại hành động một cách ngớ ngẩn thế này nhỉ?
Mí mắt tôi khá mỏi, thế rồi tôi ngủ gục khi nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.