Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 40

Pưn Pưn Chan

02/05/2020

Tôi thức dậy vào lúc mười giờ trưa, cũng có lẽ hôm qua ngủ muộn nên tôi mới dậy muộn như vậy.

Tôi rón rén vén chăn lên, nhìn sang giường bên kia trống vắng tôi mới kéo chăn ra khỏi người mình. Có lẽ chú đã rời đi từ sớm rồi

Tôi bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi bụng tôi bắt đầu réo lên. Tôi nhìn thấy trên bàn còn có một khay đồ ăn, chắc là chú đã chuẩn bị cho tôi từ trước.

Ấm áp len lỏi vào trong tim tôi, lại cảm thấy hôm qua mình có đôi chút không phải. Kể cả chú có sai đi chăng nữa, tôi cũng không nên buột miệng nói lời chấm dứt dễ dàng như vậy...

Chắc chú buồn lắm...Tôi trẻ con quá!

Tôi thở dài, tiến tới mở khay đồ ăn ra, thức ăn còn nóng xộc vào mũi tôi, khi tôi nhấc khay thức ăn lên còn phát hiện ra có một tờ giấy nhỏ ở dưới.

Tôi tò mò cầm tờ giấy lên đọc.

"Chúc em ăn ngon miệng, anh có công việc, chiều tối sẽ về. Buổi trưa sẽ có nhân viên khách sạn mang đồ ăn lên cho em. Xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua... "

Quả thật khi đọc xong, trong lòng tôi thấy áy náy với chú lắm.

Tôi lại thở dài một lần nữa, sau đó cất mẩu giấy vào trong ngăn kéo rồi thưởng thức bữa sáng của mình. Trong lòng thế nào mà cứ nghĩ về chú mãi....

Lấp đầy dạ dày xong, tôi nằm trên giường đọc sách, có lẽ khi chú về tôi sẽ xin lỗi chú...

Mà không được, nhỡ xin lỗi xong chú lại làm càn thì sao?

Nhưng mà...

Trời ạ! Tôi chẳng biết làm thế nào nữa.

Nhớ lại nụ hôn ngọt ngào hôm qua, mặt tôi lại nóng lên...

Dường như tôi bị những lời nói của chú thuyết phục... Có phải tôi quá khắt khe về "chuyện ấy" không?

Cơ mà sao tôi lại lung lay nhỉ? Thật là vớ vẩn!

Tôi cố gắng đập tan suy nghĩ của mình bằng cách xem phim và đọc sách giết thời gian. Thế mà tôi đâu có tập trung, đầu óc vẫn vẩn vơ nghĩ về chú...

Đến trưa, nhân viên khách sạn có mang đồ ăn tới nhưng tôi cảm thấy cơ thể có chút mệt mệt, lại liên tục hắt xì nên chỉ ăn được một ít.

______________

Tôi ngủ một giấc tới chiều, đồng hồ trên tường điểm sáu giờ ba mươi tối.

Cả cơ thể tôi bỗng chốc mỏi nhừ, tôi lại liên tục hắt xì, người hơi nóng lên, hình như tôi bị cảm thật rồi...

Tôi thấy hơi tủi thân. Sao chú vẫn chưa về nhỉ? Buổi sáng tỉnh dậy không thấy chú đâu tôi đã có một cảm thấy thiếu thiếu. Cảm giác giận dỗi chú cũng không còn nữa mà thay vào đó là nỗi nhớ nhung.

Hay là chú sợ tôi giận nên kiếm cớ đi ra ngoài để không làm phiền tôi nhỉ?

Có thể lắm...

Nghĩ thế tôi lại thấy tội lỗi hơn. Đúng lúc này, cửa phòng đột ngột bị mở ra, tôi nhanh chóng liếc về phía trước, tim đập nhanh hơn bình thường.

Chú về rồi!



Gương mặt chú vẫn vậy, tuy nhiên tôi thấy hơi thiếu sức sống, ánh mắt buồn, gương mặt có chút mệt mỏi, chắc là do đêm qua chú không ngủ được...

Tôi định chạy lại hỏi thăm chú nhưng lại cảm thấy mình như thế là hơi nóng vội. Nghĩ thế nào tôi lại quay mặt đi không nhìn chú, cắm đầu vào quyển sách trước mặt giả bộ đọc mà không quan tâm tới chú.

Chú tiến tới gần tôi, thở dài rồi nói:

"Vy, xuống ăn tối thôi. "

Nghe chú nói, tôi liền gập sách lại, tỏ vẻ lạnh lùng bước xuống giường, tôi lướt qua chú như coi chú không tồn tại.

Hai chúng tôi cứ vậy mà không nói gì với nhau, người đi trước, người theo sau. Chú cũng thật lạ, thấy tôi như vậy sao không dỗ dành hay ít nhất cũng hỏi han vài câu chứ?

Tôi khẽ liếc trộm chú, mặt chú vẫn buồn như thế...

Hay là chú giận ngày hôm qua tôi nói lời kết thúc nhỉ?

Hắt xì!

Tôi đưa tay lên miệng che lại, tôi quên mất, hình như tôi đang bị cảm.

Chú ngay lập tức phủ lên người tôi một chiếc áo khoác, không quên dặn dò.

"Buổi tối ở đây nhiệt độ hạ xuống rất thấp, em nên mặc ấm kẻo cảm lạnh. "

Tôi bị lời nói của chú làm cho cảm động, đang miên man suy nghĩ thì thang máy kêu lên một tiếng "Ting".

Tôi và chú nhanh chóng bước ra ngoài, tiến về phòng ăn rồi ngồi vào ghế.

Không khí lại rơi vào trầm lắng, dù trên bàn được bày biện vô số những món ngon nhưng tôi thật sự không nuốt trôi nổi. Chốc chốc tôi lại nhìn xem biểu cảm chú thế nào.

Gương mặt chú vẫn rầu rĩ, nhìn đến mà thương...

Tay vẫn bóc tôm bỏ vào bát cho tôi ăn, hành động vẫn dịu dàng và ân cần như vậy...

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác hối hận, có lẽ tôi nên thu lại lời nói của ngày hôm qua...

Nghĩ vậy, tôi định mở miệng nói lời xin lỗi thì một giọng nói vang lên.

"Hello Vy. "

Giọng nói rất đỗi quen thuộc, tôi liền quay mặt về phía nơi phát ra giọng nói đó.

Là... Kai!

Kai từ xa bước tới, bên cạnh anh còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp, thân hình rất nóng bỏng. Tôi cũng không thấy lạ, việc này tôi đã nghe Trang kể lại từ trước, Kai khi về nước anh rất phóng khoáng, liên tục thay bạn gái như thay áo. Cũng do anh mang một nửa dòng máu châu âu và do sống bên nước ngoài từ nhỏ nên mới vậy.

Thấy anh, tôi có chút vui mừng mỉm cười vẫy tay anh.

"Anh Kai, em tưởng anh không đi cùng em nữa chứ. "

Kai ôm eo cô gái đó tiến tới bàn ăn rồi thản nhiên ngồi xuống đối diện tôi và chú.



"Ừ, có một số lỗi kỹ thuật thôi, anh cũng định sửa xong xe thì tới đây luôn nhưng mà nhiều công việc quá. "

"À, quên không giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái mới của anh, Lan Anh. "

Cô gái có vẻ hơi rụt rè, tới khi Kai nhắc tên cô ấy mới bắt đầu nói nhỏ:

"Chào chú... chào chị... "

Tôi thấy vậy liền vui vẻ đáp lại.

"Đừng gọi tôi là chị vậy, tôi mới mười tám tuổi thôi à. Hì hì. "

Lan Anh thấy tôi cởi mở, gương mặt cũng thả lỏng hơn chút mỉm cười nhìn tôi gật đầu.

"Anh lại bắt nạt con người ta chứ gì? "

Kai thản nhiên cười đùa:

"Đâu có, tính cô ấy vốn vậy đấy. Phải không baby? "

Cô gái bên cạnh thoáng chút sửng sốt, sau đó gật đầu tán thành theo ý kiến của Kai.

Kai vươn tay ra ôm lấy bờ vai của cô ấy vào lòng mình.

"Ăn thôi, lát nữa em còn có sức mà vận động chứ. "

Nghe thấy Kai nói vậy, cả tôi và cô ấy đều đỏ lừ mặt...

Trời ơi! Kai ơi, anh có thể lịch sự chút không hả?

Thật giống như ai đó...

Tôi tới bó tay với tính đào hoa của anh chàng này, đành lắc đầu nói:

"Mọi người ăn cơm đi. "

Trong lúc dùng bữa tối, Kai và chú có nói chuyện phiếm với nhau về công việc, tôi nghe cũng hiểu một chút. Hình như hai người đang nói tới dự án mở thêm một khách sạn nào đó. Tôi nghe tới đây cũng bất ngờ, chú tham gia vào lĩnh vực này từ khi nào nhỉ? Đang mải suy nghĩ thì Kai thốt ra một câu khiến tôi sửng sốt:

"Nghe nói cái khách sạn này là của chú, wow! Đẹp thật đấy, đúng là người đàn ông có mắt nhìn. "

Khi nghe câu nói này của Kai, tôi giật mình tới mức làm rơi chiếc đũa của mình...

Khách sạn này là của chú?

"Nghe nói khách sạn này còn có một phòng Vip không cho thuê nhỉ? Chú và Vy ở cùng phòng à? "

Tôi mở to mắt, không tin vào những gì mình đang nghe... Tôi quay sang nhìn chú, đôi mắt có hơi lúng túng nhưng ngay lập tức được che giấu.

Những tình cảnh mập mờ hiện lên trong đầu tôi, nối ghép lại... Tôi nhận ra một kẽ hở...

Trước chuyến du lịch, Kai bị hỏng lốp xe, Trang bị mẹ bắt đi xem mặt...

Khách sạn này là của chú... Nhưng mà chú lại không nói với tôi, khi tới thuê phòng chú lại bảo do hệ thống lỗi nên chỉ còn một phòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook