Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 72

Pưn Pưn Chan

06/05/2020

Tôi với Trang học cùng trường, kỳ này chúng tôi cố gắng đăng ký tín chỉ giống nhau để được học chung lớp, bất quá chỉ có ba môn được học cùng với nó, nhưng thế cũng là vui lắm rồi.

Khoan đã!

Trời đất! Tôi quên mất sáng nay tôi có tiết học. Vội vàng ngẩng đầu lên đã là mười giờ mười lăm phút.

"Mày có hai mươi phút, bà giáo này tới giữa tiết mới bắt đầu điểm danh. Nhanh lên, tao đang xin đi vệ sinh để gọi cho mày đấy. Thế nhé tao vào lớp đây. "

Ặc!

Trang cúp máy, đầu giây bên kia liền truyền tới tiếng tút tút.

Tôi vội vội vàng vàng ngồi dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh với tốc độ ánh sáng để lấy quần áo đến trường.

Thế nhưng mà... vừa vào nhà vệ sinh, tôi thấy quần áo mình đã nằm gọn trên mặt đất và ướt sũng!

Ôi trời đất ơi! Ông trời tính trêu ngươi tôi sao.

Tôi quay lưng lại, thấy anh vẫn bình chân như vại ngồi trên giường mặc quần áo vào người, không những thế anh còn nhìn tôi rồi vẫy vẫy tay ra hiệu:

"Lại đây thắt caravat cho anh đi. "

Tôi ấm ứng nhìn anh, đôi mắt lưng tròng.

"Huhu, giờ này mà anh còn bảo em thắt caravat cho anh hả? Em không có quần áo để thay đây này, bắt đền anh đấy. "

Anh mỉm cười nhìn tôi, cài nút áo sơ mi cuối cùng trên người vào rồi bình thản mở tủ quần áo lấy ra một chiếc váy voan màu trắng, còn kèm theo cả đồ lót nữa. Sau đó, anh đưa tới trước mặt cho tôi, dịu dàng nói:

"Em mặc vào đi. "

Tôi nhướn mày nhìn anh, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc:

"Bộ quần áo này anh lấy ở đâu ra đấy? "

Trước sự nghi ngờ của tôi, anh chỉ bật cười.



"Chỉ là anh nghĩ sẽ có lúc em rơi vào hoàn cảnh thế này nên đã mua sẵn rất nhiều cho em. "

Người đàn ông của tôi thật lợi hại nha! Còn đoán trước cả sự việc nữa... Trời ơi! Thật là ngưỡng mộ.

Tôi quay ngoắt 180 độ chuyển từ buồn sang vui vẻ, nhận lấy từ tay anh rồi nhanh chóng mặc vào người. Tới đoạn cài nút cài áo lót, anh đưa tay giúp tôi cài rất cẩn thận.

Bộ đồ nhanh chóng được diện trên người tôi. Nó rất vừa vặn, vừa đẹp, kín đáo, lại vừa tôn dáng nữa. Trong tôi có một chút tự hào, người đàn ông của tôi thật có mắt nhìn nha!

Tôi vui vẻ, xoay một vòng trong gương để ngắm mình rồi nở một nụ cười thật tươi với anh.

"Cảm ơn anh nhé! "

"Cảm ơn thôi chưa đủ, lại đây thắt caravat cho anh. "

Thú thật, từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng thắt caravat cho ai nên thực lòng tôi không biết cách thắt.

Như đọc được suy nghĩ của tôi anh không hề thất vọng mà chỉ cười.

"Lại đây anh hướng dẫn. "

Nghe anh nói vậy, tôi tự tin lên bao nhiêu sau đó khẽ đưa tay ra thắt cho anh. Dưới sự hướng dẫn của anh, tôi làm rất thuần thục, chẳng mấy chốc là học được cách caravat. Nhìn chiếc caravat được tôi thắt chỉnh tề trên cổ anh, tuy có một chút vụng về nhưng tôi cảm giác đạt được thành tựu to lớn nào đó.

Vừa thắt xong, anh bất ngờ ôm cả eo tôi vào lòng.

"Làm hiệp nữa không vợ? "

Ngay khi anh nói xong, vật đàn ông ***** **** kia lại chọc chọc vào bụng tôi.

Tôi sợ hãi vội vàng trốn khỏi vòng tay anh, tôi biết anh đang dùng mỹ nam kế để hấp dẫn tôi, nhưng hôm qua là quá đủ.

Thực sự ngày hôm qua đã vắt kiệt sức lực của một đứa con gái mười tám như tôi, đến giờ tôi vẫn còn thấy 'chỗ đó' đau âm ỉ mà anh còn đòi hỏi. Hơn nữa, giờ đã sát giờ học của tôi rồi, tôi phải đi ngay không muộn.

"Em xin anh đó, để khi khác bù được không? Anh mau đưa em tới trường không thì muộn giờ mất. "

Thấy tôi khẩn cầu như vậy, đôi mắt anh hiện ra một chút buồn cùng một chút thất vọng. Sau đó anh thở dài, hôn lên trán tôi.

"Được, anh đưa em tới trường. "



Dứt lời, anh nắm tay đưa tôi xuống nhà. Sau đó, anh trở tôi trên chiếc xe Roll Royce quen thuộc, bấy giờ tôi mới để ý dù anh thay rất nhiều siêu xe nhưng có vẻ chiếc xe này được anh "cưng chiều" nhất vì anh thường xuyên sử dụng nó.

Vừa lái xe anh vừa nắm tay tôi thật chặt rồi xoa nhẹ lên mu bàn tay tôi.

"Da vợ chỗ nào cũng mịn, nhất là 'chỗ ấy'. "

Tôi không kìm chế được mà bấu vào lớp da thô dày của anh một cái.

"Sao lúc nào anh cũng nghĩ tới chuyện đó vậy? "

Hình như anh bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi, tôi nói như vậy mà anh còn quay ra nhìn tôi với anh mắt sáng ngời.

"Tối nay làm tiếp được không? "

Tôi liền chắp tay, ra vẻ cầu xin anh.

"Thôi, em xin anh đấy, một đêm còn chưa đủ hả? Anh quá đáng vừa thôi nhé. "

Thế là ánh sáng hy vọng trong đôi mắt anh liền tắt ngẩm, sau đó anh lại quay ra tập trung lái xe.

"Có lẽ anh nên bàn với bố em chuyện đám cưới, cứ phải 'nhịn' lâu như này, anh thấy không ổn. "

Tôi nên thấy vui hay thấy buồn đây? Vui vì người đàn ông tôi yêu vì tôi mà nghĩ tới chuyện gắn bó với nhau cả đời. Buồn vì anh nghĩ tới đám cưới chỉ vì anh chưa được thỏa mãn nhu cầu sinh lý.

Tôi đành bày ra cái gương mặt dở khóc dở cười nhìn anh.

"Anh Hoàng yêu dấu ơi, anh thực sự chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi à? "

"Em ra ngoài, bắt lấy một người đàn ông bất kỳ rồi hỏi xem có ai nhịn được như anh không nhé. Không thương anh thì thôi lại còn nói vậy. "

Gương mặt anh bấy giờ thật sự rất buồn, nhưng tôi biết người đàn ông này không dễ gì thể hiện cảm xúc ra gương mặt đâu. Anh sở hữu khuôn mặt dày hơn cả bê tông cơ mà? Dĩ nhiên tôi là tôi sẽ không bị anh lừa rồi.

Tôi chưa kịp đáp lại lời của anh thì chiếc xe đã dừng lại trước cổng trường tôi, anh xuống xe sau đó mở cửa cho tôi.

"Chúc vợ yêu đi học vui vẻ, cầm theo đồ này. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook