Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 213: Đừng Động Vào Người Tôi

Pưn Pưn Chan

30/07/2020

Tôi cứ thế lao đầu chạy đi, chẳng biết phòng vệ sinh ở quán này ở chỗ nào nhưng cứ cắm mặt cắm mũi mà chạy như thể có ma đuổi ở phía sau. Chỉ là..

Có thứ cảm xúc đó giống như một sợi có gai cuốn quanh trái tim của tôi, nó khiến tôi đau, khiến tôi ngộp thở, khiến tôi loay hoay và không biết phải làm thế nào..

Tôi phải làm sao đây nhỉ? Làm sao để thôi ngừng khóc đây?

Không biết nữa... Cứ trốn tránh cảm giác khó chịu này đi đã!

Cuối cùng cái phòng vệ sinh cũng hiện ra trước mặt tôi, ngay lập tức tôi chạy vào bên trong. Tôi xả nước, không ngừng vốc nước lên mặt mình để rửa trôi đi những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn xuống.

Tại sao phải rơi nước mắt chứ? Do bài hát quá buồn? Không... không đúng...

Ghen? Vì người ấy đang hát tặng cho người con gái anh thương?

Không! Càng không!

Đau? Có cảm giác đau rất mơ hồ...

Tôi lắc đầu, gạt hết mọi muộn phiền ra khỏi đầu mà ra sức vốc nước lên mặt để tỉnh táo lại.

Tới mười năm phút sau, tôi tắt vòi nước, ngẩng mặt lên nhìn mới thấy mặt mình đang đẫm nước. Hình như, nước mắt cũng không còn chảy nữa rồi. Chỉ cảm thấy hơi cay mắt vì lúc nãy trót lấy hơi nhiều nước.

Tôi mệt mỏi nhìn mình vào trong gương thật lâu... Bỗng dưng một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi... là ai?

Liệu đây có phải cuộc sống mà tôi mong muốn không?

Liệu đây có phải là tương lai mà tôi luôn mong chờ?

Lạ thật...Tôi bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ? Tôi bắt đầu cảm thấy bài xích với cuộc sống này từ khi nào nhỉ? Tôi bắt đầu bất mãn với những gì diễn ra trong cuộc sống của mình... từ khi nào vậy nhỉ?

Quan trọng hơn là... Tôi bắt đầu cười nhiều hơn... từ khi nào vậy nhỉ?

Nhớ lại lời mà Vũ từng nói với tôi, rằng anh ta nhìn thấy sự thay đổi trong tôi... Phải rồi, trước đây tôi chưa bao giờ từng gắt gỏng hay cãi nhau với Vũ nhiều như thế...Kể từ khi gặp người đó, từ khi tiếp xúc với anh ta, tôi bắt đầu khác lạ, bắt đầu thay đổi, bắt đầu có những suy nghĩ hoài nghi về nguồn gốc của bản thân mình.

Tôi khẽ đặt ngón tay lên tấm gương đối diện trước mặt mình mà vuốt ve những đường nét phản chiếu gương mặt tôi...



Không ổn...

Tôi phải tránh xa anh ta... tôi không nên lại gần anh ta thêm bất cứ một lần nào nữa!

Tôi sắp kết hôn, đã có con...

Tôi không nên phát sinh ra bất cứ cảm xúc nào. Đúng vậy, nếu có, tôi sẽ giết chết nó!

Đó là một người đàn ông nguy hiểm, Vũ nói anh ta không thể tin tưởng được. Tôi không được lại gần anh ta!

Tất cả những cuộc gặp trùng hợp, những lần tiếp xúc đều là anh ta tự ý bày ra để cố gắng tiếp cận tôi. Tất cả là dối lừa... để mong tôi mắc bẫy. Tôi nên tin Vũ!

Đúng thế!

Tôi cứ thế lặp đi lặp lại câu nói trong đầu mình. Đó chính là lựa chọn đúng đắn nhất của tôi vào lúc này.

Tôi sẽ tránh xa người đàn ông đó!

Tôi dứt khoát quay lưng rời khỏi phòng vệ sinh, dù rằng trái tim như bị một mảnh thủy tinh ghim vào đó.

Không yêu, không thân, không thương... cớ sao trái tim vì lý do gì mà lại đau tới thế...

Người đàn ông đó là ai cơ chứ?

Tôi bấu vào vạt áo mình, ngay khi rời khỏi cửa phòng vệ sinh tôi đã nhìn thấy anh ta ở ngoài cửa chờ sẵn tôi.

Anh dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt tôi, không chút che giấu nỗi buồn.

Lần nào cũng thế, dù tôi có cố tình tìm kiếm một lý do để đổ tội anh ta là một người xấu thì trước ánh mắt kia... những lý do mà tôi vẽ ra trong đầu bỗng dưng bay biến!

Người nói dối... thật vậy sao? người nói dối nhưng luôn nhìn thẳng vào mắt tôi không chút che giấu sao?

Tôi cố gắng gạt đi suy nghĩ đó bằng cách nghĩ rằng: chỉ là anh ta đang đóng kịch giỏi mà thôi.

Tôi trốn tránh ánh mắt của anh ta, chỉ là cự tuyệt thôi mà tôi đau xót lắm... Tôi quay về hướng khác, cứ thế mà đi về phía trước mà lơ anh ta đi.

Anh ta liền đứng chặn đường trước mặt tôi, bóng dáng cao lớn, đôi chân dài thẳng tắp chỉ cần bước vài bước là có thể ngăn tôi lại.



"Em ổn chứ? Tôi rất lo. "- Giọng nói trầm ấm như một bảng dương cầm buồn bã rót vào tai tôi.

Lời bài hát anh vừa hát lúc nãy lại vì giọng nói này mà lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Tôi cúi gằm mặt xuống né tránh, cố biện ra một lý do gì đó để thoát khỏi anh.

"Tôi không sao, lúc nãy tôi cay mắt một chút thôi... tôi cần đi về nhà. "

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng anh thở dài buồn não nề. Anh đưa tay ra, đặt ngón tay lên cằm tôi rồi ép cho gương mặt tôi phải đối diện với gương mặt anh.

"Hắn ta lại ép em à? "

Đôi mắt sâu hoắm kia như đang xoáy sâu vào cõi lòng tôi, cảm giác như tôi có nói gì đi chăng nữa anh ta đều phát hiện ra đâu là thật đâu là giả.

Tôi sợ hãi đẩy tay anh ta ra rồi đi về hướng khác.

"Anh đừng động vào người tôi, tôi muốn đi về. Chỉ thế thôi! "

Bộp!

Ngay lập tức anh ta lại ở trước mặt tôi chắn đường, ngăn không cho tôi chạy trốn...

Tôi sợ hãi lùi về phía sau, nhưng lại cảm thấy sự lạnh lẽo của bức tường phía sau lưng...

Đường cùng rồi?

Hắn... định làm gì? Hắn đang lộ rõ bản chất của mình? Hắn... chưa từng ép buộc tôi trong thời gian vừa qua, vậy mà hắn đang có ý đồ đen tối với tôi?

Càng nghĩ lại càng loạn, tôi cảm thấy nguy hiểm đang cận kề, gương mặt hắn càng lúc càng sát gương mặt tôi.

Tôi nhắm kịt mắt vì sợ, sau đó ngoảnh sang một bên rồi đáp:

"Anh định làm gì? Anh... anh... "

Cảm nhận được đầu ngón tay đặt trên gò má. Tôi mở mắt ra...

"Em lại khóc nữa rồi, tôi đau lắm! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook