Chương 134: Lời Khuyên Của Trang
Pưn Pưn Chan
27/07/2020
Thôi được rồi, bình tĩnh bình tĩnh, rối rắm vãi. Khi mình chưa biết được sự thật thì không thể đoán già đoán non được mày ạ, tất cả những gì mình đang thấy trước mặt là chú đi với cô mày rồi mua vòng cổ cho bà ấy đúng không? Sao mày không nghĩ thoáng ra, vì bố mày thân với chú nên việc quen biết với cô mày là chuyện bình thường, có thể là lâu rồi cô mày mới về sau đó mua chút quà lưu niệm thì sao?
Tao cũng muốn nghĩ thoáng lắm mày ơi, nhưng mà đéo thể được ấy, chú đi với cô ấy rồi quên đón tao, xong tao gọi thì tắt điện thoại. Nửa đêm mới nhắn tin cho tao nói anh xin lỗi, chỉ mỗi một câu đấy thôi.
Trời ạ! Sao mày ngốc thế, cái gì cũng phải rõ ràng ra chứ, đáng lẽ ra mày nên hỏi ông ấy thay vì cứ giấu giấu diếm diếm rồi đoán già đoán non rước bực vào thân.
Tao ức đéo nói được, mày cứ thử là tao xem, sau khi chứng kiến cái cảnh tượng ấy rồi về nhà không một tin nhắn, nửa đêm mới nhắn nhưng vỏn vẹn hai cái tin như kiểu nhắn cho có. Là mày mày có chịu được không?
Vừa nói tôi vừa khóc tu tu như một đứa trẻ, cái Trang thấy thế lại nói tiếp.
Ừ ừ thôi được rồi, nín đi, rồi tụi mình cũng nghĩ cách giải quyết, khóc lóc cũng chẳng ra vấn đề gì.
Thế từ trước tới nay, họ hàng hay bố mẹ mày chưa từng nhắc đến bà cô ấy à?
Chưa từng.
Kỳ lạ, khổ thân mày... Nhưng mà ông chú cũng quá đáng vãi ra, hứa hẹn này nọ thế kia rồi cuối cùng cho người ta leo cây, ít ra cũng phải nhắn cho người ta một cái tin để người ta thôi chờ đợi, đây nửa đêm mới nhắn... Đm, cái lão này bị làm sao ấy nhỉ? Để đấy mai tao đến tìm lão hỏi cho ra nhẽ.
Thôi mày ơi...
Ừ thôi, tại tao thấy bức xúc cho mày quá.
Tao buồn lắm mày ạ, đéo muốn sống nữa luôn, nhìn mặt cô ấy xinh vãi ra, cảm giác mình thua thiệt bao nhiêu, xong cô ấy còn cười cười với cả chú nữa... Thực sự nghĩ tới thôi tao ức đéo chịu được.
Haizzzz- Đầu dây bên kia tôi nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của cái Trang.
Thôi mày đừng nói chuyện sống chết nữa, tao nghe mà não cả lòng, chỗ bạn bè tao khuyên thật. Mà... có điều này từ lâu rồi tao không dám nói, sợ nói ra mày tự ái.
Chuyện gì?
Tao thấy mày yếu đuối quá, như kiểu cuộc sống của mày xoay quanh mỗi mình chú ấy thôi ý, kiểu... nói như nào nhỉ? Tao thấy mày khó thay đổi được nên cũng ngại nói. Mày xem tao đây này, tao độc thân thật, cũng vã khi thấy trai đẹp nhưng mày xem tao đã chết vì thằng nào đâu? Tao vẫn sống trong vòng tay của bố mẹ mười tám năm nay này...
Mày nói dông dài quá, ý mày là gì?
Thì... mày cứ động tý là khóc, xong kiểu yếu đuối quá. Cuộc sống của mày như kiểu thiếu chú là chết ấy, tao nghĩ mày nên thay đổi, sự thay đổi này sẽ khiến cho mày tốt hơn và chú ấy cũng nể mày hơn, chứ tao thấy thế này không ổn...
Tôi ngẫm nghĩ thấy lời con Trang dù khiến tôi tổn thương nhưng nó không hề sai một chút nào, tôi lặng lẽ lấy tay quệt nước mắt, sụt sịt cái mũi đang tắc rồi trả lời nó.
Có gì mày cứ nói đi, ngày hôm nay tao sẽ ngồi lắng nghe mày nói rồi sửa đổi.
Như này nhé, đàn ông ấy, phải "thoang thoảng hoa nhài thơm lâu" chúng nó mới thích mày hiểu không? Thứ gì phải tốn sức để lấy được thì bọn nó mới biết trân trọng. Còn mày nhìn lại mối quan hệ giữa mày và ông Hoàng xem, ngay từ đầu mày đã là người theo đuổi ông ấy, đòi
sống đòi chết để theo đuổi ông ấy thế ông ấy có bao giờ ngoảnh đầu lại nhìn mày chưa? Hay là mãi vì sau đến giai đoạn mày thực sự buông tay rồi ông ấy mới sợ mất? Mà ông Hoàng có tính chiếm hữu cao, khi mày đi với đứa con trai khác thì ông ghen lồng lộn lên, rõ ràng ông ấy mới là người sợ mất mày. Sau đó thì mày phải lao tâm khổ tứ đi chiều lòng ông ấy. Con gái ấy, phải tỏ ra phũ, phải tỏ ra bất cần thì mới khiến bọn đàn ông khổ sở mày hiểu không? Cứ ở vùng an toàn mãi thì đéo bao giờ khá lên được đâu.
Mày yêu nhiều không phải là lỗi, lỗi là mày đã cho ông ấy biết mày yêu ông ấy quá nhiều. Ông ấy nghĩ mày mới là người sợ mất, vậy tại sao mày không thay đổi? Có thể trong tim mày yêu nhiều, có thể mày đòi sống đòi chết vì ông ấy nhưng tuyệt đối bên ngoài phải thể hiện là mình đéo cần, thì người ta mới hết sức lấy lòng mày. Đàn ông thì lúc nào cũng thích chinh phục, mày thể hiện tình cảm quá nhiều nên đâm ra nó cũng chán đấy, cứ bất cần để nó chạy theo mình vào.
Mà tao rõ tính ông này lắm, chắc là không lừa dối mày đâu, nhớ lần đánh sưng mặt Vũ không? Trời đất, nếu không yêu thực sự thì làm sao mà thế được. Nhưng cách cư xử lần này tao đéo chấp nhận được, chung quy lại chị em mình phải cho ông biết thế nào là sức mạnh của phụ nữ để ông ấy sợ.
Càng ngẫm lại càng thấy con Trang nói đúng, không sai một chữ nào, thánh triết lý đây rồi. Nhưng mà sao tôi cứ thấy sai sai ở đâu ấy, nó rõ ràng độc thân lại còn toàn bo tiền cho trai mà lại có lúc nói lý lẽ như này sao?
Thế... bây giờ tao phải như thế nào?
Còn như nào nữa, thay đổi hết tính cách cho tao!
Nhưng mà, tao ức ông ấy lắm!
Ức đéo gì, kệ mẹ ông ấy, giờ mình đéo quan tâm tới ông nữa, xem ai lì hơn ai? Gặp ông ấy phải bất cần vào, gương mặt không cảm xúc vào, đừng có hở tý lại khóc lóc cầu xin sự thương hại. Đéo có đâu, thỏ non thì đầy, mà tao thì không thích làm thỏ non. Mình phải trở thành người đặc biệt biết không? Mà tao cũng không cho phép mày tự ti, mày tự ti là mày tự giết mày rồi, mày có những nét đẹp riêng biệt mà không ai có, và... quan trọng hơn là mày nắm giữ trái tim của ông ấy. Thế thì con sợ cái mẹ gì nữa?
Bây giờ... tao phải làm gì? Ngày mai chú đến trường gặp tao rồi.
Cứ bình chân như vại, đến thì bơ đi, đừng có thể hiện là mình đang giận dỗi. Cứ méo quan tâm mặt lạnh cho tao.
Ừ... ừ được rồi, mà mai mày có tiết không?
Có, mai tao học cả ngày.
Mà tao biết mày hay thức rồi suy nghĩ nhiều, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không ra vấn đề gì đâu. Việc bây giờ mày làm là gì? Đi ngủ đi, cho đẹp cho xinh, đừng có khóc xong mai vác cái bộ mặt sưng sỉa đến trường, xấu vãi ra. Bây giờ phải đẹp, phải xinh hơn Thursday à nhầm xinh hơn cô mày, hiểu không. Còn việc mày muốn tìm hiểu ấy, mình không cần phải tra hỏi, khi nào ông ấy muốn nói thì tự ông khắc nói, giờ mình cứ tỏ ra bất cần, kệ mẹ. Rồi ông ấy sợ mất là ông ấy phải nói thôi.
Tao cũng muốn nghĩ thoáng lắm mày ơi, nhưng mà đéo thể được ấy, chú đi với cô ấy rồi quên đón tao, xong tao gọi thì tắt điện thoại. Nửa đêm mới nhắn tin cho tao nói anh xin lỗi, chỉ mỗi một câu đấy thôi.
Trời ạ! Sao mày ngốc thế, cái gì cũng phải rõ ràng ra chứ, đáng lẽ ra mày nên hỏi ông ấy thay vì cứ giấu giấu diếm diếm rồi đoán già đoán non rước bực vào thân.
Tao ức đéo nói được, mày cứ thử là tao xem, sau khi chứng kiến cái cảnh tượng ấy rồi về nhà không một tin nhắn, nửa đêm mới nhắn nhưng vỏn vẹn hai cái tin như kiểu nhắn cho có. Là mày mày có chịu được không?
Vừa nói tôi vừa khóc tu tu như một đứa trẻ, cái Trang thấy thế lại nói tiếp.
Ừ ừ thôi được rồi, nín đi, rồi tụi mình cũng nghĩ cách giải quyết, khóc lóc cũng chẳng ra vấn đề gì.
Thế từ trước tới nay, họ hàng hay bố mẹ mày chưa từng nhắc đến bà cô ấy à?
Chưa từng.
Kỳ lạ, khổ thân mày... Nhưng mà ông chú cũng quá đáng vãi ra, hứa hẹn này nọ thế kia rồi cuối cùng cho người ta leo cây, ít ra cũng phải nhắn cho người ta một cái tin để người ta thôi chờ đợi, đây nửa đêm mới nhắn... Đm, cái lão này bị làm sao ấy nhỉ? Để đấy mai tao đến tìm lão hỏi cho ra nhẽ.
Thôi mày ơi...
Ừ thôi, tại tao thấy bức xúc cho mày quá.
Tao buồn lắm mày ạ, đéo muốn sống nữa luôn, nhìn mặt cô ấy xinh vãi ra, cảm giác mình thua thiệt bao nhiêu, xong cô ấy còn cười cười với cả chú nữa... Thực sự nghĩ tới thôi tao ức đéo chịu được.
Haizzzz- Đầu dây bên kia tôi nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của cái Trang.
Thôi mày đừng nói chuyện sống chết nữa, tao nghe mà não cả lòng, chỗ bạn bè tao khuyên thật. Mà... có điều này từ lâu rồi tao không dám nói, sợ nói ra mày tự ái.
Chuyện gì?
Tao thấy mày yếu đuối quá, như kiểu cuộc sống của mày xoay quanh mỗi mình chú ấy thôi ý, kiểu... nói như nào nhỉ? Tao thấy mày khó thay đổi được nên cũng ngại nói. Mày xem tao đây này, tao độc thân thật, cũng vã khi thấy trai đẹp nhưng mày xem tao đã chết vì thằng nào đâu? Tao vẫn sống trong vòng tay của bố mẹ mười tám năm nay này...
Mày nói dông dài quá, ý mày là gì?
Thì... mày cứ động tý là khóc, xong kiểu yếu đuối quá. Cuộc sống của mày như kiểu thiếu chú là chết ấy, tao nghĩ mày nên thay đổi, sự thay đổi này sẽ khiến cho mày tốt hơn và chú ấy cũng nể mày hơn, chứ tao thấy thế này không ổn...
Tôi ngẫm nghĩ thấy lời con Trang dù khiến tôi tổn thương nhưng nó không hề sai một chút nào, tôi lặng lẽ lấy tay quệt nước mắt, sụt sịt cái mũi đang tắc rồi trả lời nó.
Có gì mày cứ nói đi, ngày hôm nay tao sẽ ngồi lắng nghe mày nói rồi sửa đổi.
Như này nhé, đàn ông ấy, phải "thoang thoảng hoa nhài thơm lâu" chúng nó mới thích mày hiểu không? Thứ gì phải tốn sức để lấy được thì bọn nó mới biết trân trọng. Còn mày nhìn lại mối quan hệ giữa mày và ông Hoàng xem, ngay từ đầu mày đã là người theo đuổi ông ấy, đòi
sống đòi chết để theo đuổi ông ấy thế ông ấy có bao giờ ngoảnh đầu lại nhìn mày chưa? Hay là mãi vì sau đến giai đoạn mày thực sự buông tay rồi ông ấy mới sợ mất? Mà ông Hoàng có tính chiếm hữu cao, khi mày đi với đứa con trai khác thì ông ghen lồng lộn lên, rõ ràng ông ấy mới là người sợ mất mày. Sau đó thì mày phải lao tâm khổ tứ đi chiều lòng ông ấy. Con gái ấy, phải tỏ ra phũ, phải tỏ ra bất cần thì mới khiến bọn đàn ông khổ sở mày hiểu không? Cứ ở vùng an toàn mãi thì đéo bao giờ khá lên được đâu.
Mày yêu nhiều không phải là lỗi, lỗi là mày đã cho ông ấy biết mày yêu ông ấy quá nhiều. Ông ấy nghĩ mày mới là người sợ mất, vậy tại sao mày không thay đổi? Có thể trong tim mày yêu nhiều, có thể mày đòi sống đòi chết vì ông ấy nhưng tuyệt đối bên ngoài phải thể hiện là mình đéo cần, thì người ta mới hết sức lấy lòng mày. Đàn ông thì lúc nào cũng thích chinh phục, mày thể hiện tình cảm quá nhiều nên đâm ra nó cũng chán đấy, cứ bất cần để nó chạy theo mình vào.
Mà tao rõ tính ông này lắm, chắc là không lừa dối mày đâu, nhớ lần đánh sưng mặt Vũ không? Trời đất, nếu không yêu thực sự thì làm sao mà thế được. Nhưng cách cư xử lần này tao đéo chấp nhận được, chung quy lại chị em mình phải cho ông biết thế nào là sức mạnh của phụ nữ để ông ấy sợ.
Càng ngẫm lại càng thấy con Trang nói đúng, không sai một chữ nào, thánh triết lý đây rồi. Nhưng mà sao tôi cứ thấy sai sai ở đâu ấy, nó rõ ràng độc thân lại còn toàn bo tiền cho trai mà lại có lúc nói lý lẽ như này sao?
Thế... bây giờ tao phải như thế nào?
Còn như nào nữa, thay đổi hết tính cách cho tao!
Nhưng mà, tao ức ông ấy lắm!
Ức đéo gì, kệ mẹ ông ấy, giờ mình đéo quan tâm tới ông nữa, xem ai lì hơn ai? Gặp ông ấy phải bất cần vào, gương mặt không cảm xúc vào, đừng có hở tý lại khóc lóc cầu xin sự thương hại. Đéo có đâu, thỏ non thì đầy, mà tao thì không thích làm thỏ non. Mình phải trở thành người đặc biệt biết không? Mà tao cũng không cho phép mày tự ti, mày tự ti là mày tự giết mày rồi, mày có những nét đẹp riêng biệt mà không ai có, và... quan trọng hơn là mày nắm giữ trái tim của ông ấy. Thế thì con sợ cái mẹ gì nữa?
Bây giờ... tao phải làm gì? Ngày mai chú đến trường gặp tao rồi.
Cứ bình chân như vại, đến thì bơ đi, đừng có thể hiện là mình đang giận dỗi. Cứ méo quan tâm mặt lạnh cho tao.
Ừ... ừ được rồi, mà mai mày có tiết không?
Có, mai tao học cả ngày.
Mà tao biết mày hay thức rồi suy nghĩ nhiều, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không ra vấn đề gì đâu. Việc bây giờ mày làm là gì? Đi ngủ đi, cho đẹp cho xinh, đừng có khóc xong mai vác cái bộ mặt sưng sỉa đến trường, xấu vãi ra. Bây giờ phải đẹp, phải xinh hơn Thursday à nhầm xinh hơn cô mày, hiểu không. Còn việc mày muốn tìm hiểu ấy, mình không cần phải tra hỏi, khi nào ông ấy muốn nói thì tự ông khắc nói, giờ mình cứ tỏ ra bất cần, kệ mẹ. Rồi ông ấy sợ mất là ông ấy phải nói thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.