Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 137: Tôi Khước Từ Anh

Pưn Pưn Chan

27/07/2020

Không gian chìm vào tĩnh lặng, gương mặt tươi cười lúc nãy của tôi cũng tắt ngẩm.

Vui? Chỉ là vẻ bên ngoài mà tôi cố gắng xây dựng, thực ra trong lòng tôi vẫn còn canh cánh nỗi buồn...

Nhưng có sao chứ? Không phải bây giờ tôi hoàn toàn ổn sao?

Tôi mặc kệ mọi thứ, trốn tránh suy nghĩ rồi rời giường đi tới bàn trang điểm, chải lại mái tóc mới của mình, nghĩ thế nào tôi lại ngồi xuống uốn xoăn nó, màu tóc đẹp thế này mà để thẳng hơi phí.

Tôi tỉ mỉ cầm máy làm tóc cố gắng làm ra những lọn xoăn đẹp nhất.

Từng lọn tóc xoăn buông xuống không che giấu nổi vẻ kiều diễm trên gương mặt tôi.

Tôi mỉm cười ngắm mình trong gương khi đã làm xong, sau đó tôi lấy lược chia ngôi mái, để lộ ra vầng trán trắng mịn. Tôi vén một bên tóc qua mang tai rồi tô thêm chút son, đánh một chút kem chống nắng và thêm chút má hồng.

Wow! Tôi không nhận ra nổi mình trong gương nữa rồi!

Xong việc, tôi mặc chiếc váy đã chuẩn bị, thực tế chiếc váy này không không hở hang nhưng ở nó có một nét quyến rũ nào đấy khiến tôi không lý giải được, nó cao qua đầu gối của tôi phần trên hơi bó ôm trọn bộ ngực đẹp đẽ của tôi, may mà mái tóc mới của tôi khá dài nên có thể che bớt vẻ sexy của nó.

Sau đó, tôi cầm chiếc cặp xách rồi bước xuống nhà. Lúc này có lẽ cả nhà không biết đã đi đâu mà vắng tanh không một bóng người. Tôi cũng không quan tâm mà lặng lẽ mở cửa rồi đi ra ngoài.

Vừa bước ra tới cửa, tôi kinh ngạc khi đập vào mắt tôi là bóng dáng Vũ đứng cạnh chiếc xe phân khối lớn quen thuộc của cậu ấy.

Hình như Vũ đang đợi tôi, tại sao cậu ấy lại tự tiện thế nhỉ? Ít ra cũng nên nhắn cho tôi một câu. Hoặc là... cậu ấy lo tôi buồn.

Phải rồi, nếu là trước kia tôi nhất định còn đang ủ rũ trong nhà mà không chịu tới trường.

Không biết Vũ đã chờ tôi bao lâu rồi nhỉ?

Thấy tôi từ xa đi đến, điếu thuốc lá trên miệng của Vũ rơi xuống...

Cậu ấy sững người như không nhận ra nổi diện mạo mới của tôi, sau đó nhìn tôi bần thần không nói gì.

Tôi đành phải lên tiếng cất lời nhắc nhở:

"Cậu đợi tôi? "

Thấy tôi mở miệng, Vũ có chút lúng túng mà quay mặt về hướng khác như thể bị tôi bắt gian.

"Ừ, tôi đưa cậu tới trường. "

Tôi không từ chối, cũng không thể hiện thái độ ghét bỏ của ngày hôm qua. Tôi lặng lẽ ngồi lên xe Vũ để cậu ấy chở tôi tới trường.



Nói thế nào đây? Tôi xác định tôi và Vũ sẽ vĩnh viễn chẳng có quan hệ gì, sau những gì đã xảy ra, tôi cũng đã đoán được phần nào kiểu người của Vũ, càng từ chối cậu ấy sẽ càng muốn chinh phục. Thế nên tôi sẽ vừa gần lại vừa xa cách. Với lại hôm nay tôi không có ý định đi bộ tới trường, có một tài xế đưa đón mình cũng vui chứ sao?

Trên đường đi, chúng tôi chẳng nói với nhau một lời nào.

Tới trường, sau khi cởi bỏ mũ bảo hiểm, tôi và Vũ đi ngang hàng qua sân trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn vì không nhận ra tôi, thậm chí tôi còn thấy một nam sinh vì mải nhìn tôi mà đi đứng không cẩn thận đâm vào cái cây khiến tôi không khỏi che miệng cười.

Âm thanh xì xào bàn tán bắt đầu phát ra, càng ngày càng lớn hơn.

"Này, mày có nhận ra người đẹp kia không? Hot girl đi cùng hot boy trường mình à? "

"Còn ai vào đây nữa, chính là Hà Vy, người chiến thắng cuộc thi King& Queen với Lưu Minh Vũ đấy! "

"Vãi, méo nhận ra, sao xinh thế nhỉ, tóc đẹp vãi. "

"Khí chất, nhìn như Idol nào ấy. "

"Công nhận... "

Tôi ôm cặp xách đi cùng Vũ,

bởi vì những lời khen kia mà má cứ hồng lên, không nghĩ rằng sau đó Vũ lại nói:

"Sự tái sinh này rất đẹp, tôi rất thích, cậu không phải là cô ấy, cậu là thiên thần. "

Tôi bị câu nói của Vũ khiến cho nhất thời kinh ngạc. Sau đó hai chúng tôi lại tiếp tục rơi vào sự trầm tư, chẳng nói với nhau một lời mà lặng lẽ mà đi lên phòng học.

Trong lớp học mọi người cũng kinh ngạc không nhận ra tôi, vẫn là những tiếng xì xào rầm rộ giống như ban nãy nhưng tôi không còn quan tâm nữa mà lặng lẽ mở sách vở ra học.

Tôi và Vũ ngồi cạnh nhau, cậu ấy cũng không chủ động trò chuyện với tôi, thỉnh thoảng tôi thấy cậu ấy nhìn nén tôi rồi lại thu ánh mắt vào.

Tiết học cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua...

Chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên.

Tôi và Vũ cùng nhau ra khỏi lớp học, khi xuống dưới sân trường chúng tôi có đi qua sân bóng rổ. Ở đây hội tụ những chàng trai vừa đẹp lại sở hữu vóc dáng hoàn hảo, khi vừa nhìn thấy tôi, không biết là cố tình trêu ghẹo hay không mà một trái bóng được một người con trai có gương mặt rất đẹp ném về phía tôi.

Trái bóng bay tới với tốc độ rất nhanh, trong khoảnh khắc tôi nghĩ là mình không kịp né thì Vũ đã đưa tay đập vào trái bóng đó khiến nó văng lại về phía người con trai đằng kia.

Tôi không khỏi trầm trồ...



Wow... Cậu ấy có phản xạ tốt thật.

Người con trai kia thấy vậy liền ngại ngùng giả vờ nhặt bóng rồi quay đi chỗ khác.

"Khi cậu đẹp lên, đồng nghĩa với việc nhiều người con trai muốn tiếp cận cậu. "- Vũ vô thức nói ra một câu chứa nội hàm sâu xa.

Tôi khó hiểu nhìn Vũ:

"Ách! Ý cậu là người vừa nãy làm vậy vì muốn thu hút sự chú ý của tôi? "

"Ừ. "

Nói tới đây, mặt Vũ đằng đằng sát khí khiến tôi ngậm miệng.

Hai chúng tôi cứ im lặng mà đi tiếp, Vũ đưa tôi tới gần bãi gửi xe trong trường, tới đây cậu ấy nói:

"Ra cổng trường đợi tôi trước. "

Tôi gật đầu rồi đi ra ngoài cổng trường, sau đó dựa lưng vào tường rồi lấy điện thoại ra nghịch.

Không biết từ khi nào, chiếc Roll Royce quen thuộc đã tiến gần tới phía tôi, sau khi tôi ngẩng đầu lên mới nhìn thấy, cửa mở ra...

Là anh...

Tôi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng như dao của anh, ẩn giấu trong đó là một sự kinh ngạc nhưng được che giấu rất kỹ.

"Lên xe. "- Anh ra lệnh.

Sau tất cả những gì anh đã làm, anh nghĩ tôi còn sợ anh ư?

Ra lệnh? Thật nực cười!

Đúng lúc này, tiếng xe phân khối lớn của Vũ vang lên.

Uỳnh Uỳnh!

Tôi lơ lời anh nói mà mỉm cười tiến về xe của Vũ rồi sau đó ngồi lên một cách bình thản.

"Tôi nói em lên xe, em không nghe thấy à? "

"Đi đi Vũ, mình đi chơi đâu đó hóng gió đi, tôi đang rảnh á. "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook