Chương 14
Khánh An
29/10/2022
ghe thấy có giọng nói của phụ nữ vang lên tôi liền quay lại nhìn thì ngạc nhiên khi thấy người vừa hỏi câu đó lại chính là bà chủ, bất giác lúc này cả người tôi liền run lên và lo lắng, bà thấy tôi và chú đứng như vậy thì cũng ngạc nhiên không kém mà bất giác nói:
– Là con San sao?
– ..
– Là mày thật à? Sao mày lại ở đây? Lại còn đi cùng với thằng Dũng đến bệnh viện là sao vậy hả?
– Con chào bà ạ.
– Không cần, mau nói xem tại sao mày lại về đây hả?
Lúc này bà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không biết rằng câu hỏi vừa rồi của bà lại khiến cho chú tò mò cất giọng:
– Về đây? Mẹ biết San đi đâu sao? Chẳng phải mẹ..
– Con nghi ngờ gì về mẹ sao? Nó bỏ nhà đi rồi bây giờ lại quay về, mẹ hỏi câu đó có gì sai sao Dũng?
Bà chủ ngắt lời cậu rồi lại lảng tránh sang chuyện khác nhưng cái tôi không ngờ là lại bảo tôi bỏ nhà đi, chẳng phải tôi rời đi là vì bà sao? Chẳng phải bà đã sắp xếp đưa tôi đến một nơi thật xa để không có ngày trở về hay sao? Bây giờ nhìn thấy tôi ở đây, vỡ kế hoạch của mình rồi nên bà thấy giật mình như thế sao? Tôi khẽ nhếch miệng cười trong lòng, hít vào một hơi sâu rồi nói:
– Con có việc, con xin phép ạ.
Gật đầu chào bà ấy một cái rồi cũng lặng lẽ lướt người bỏ đi, bà không cản cũng chẳng giữ tôi lại, tôi cũng rất mừng vì điều đó. Có lẽ tốt nhất từ nay là đừng bao giờ cho chúng tôi gặp mặt, bởi vì tôi sợ với sự quá đáng của bà thì tôi sẽ nói sự thật cho chú ấy biết rằng vì sao tôi đi và quan trọng là sự tồn tại của đứa bé này. Tôi vẫn cứ bước đi dù cho ở phía sau có vang lên những tiếng gọi lớn:
– Dũng, Dũng. Con đứng lại đó cho mẹ.
– Con có nghe không, Dũng.
Tôi biết chú đang đi theo phía sau mình, vì nếu không có tôi thì chắc chắn chú ấy cũng không muốn đi cùng với bà chủ. Giữa hai mẹ con của họ luôn bị chia cắt bởi chính người tình của bà, tất cả cũng vì ông ấy mà chú và tôi đều bị tổn thương, vậy nên một ngày ông ấy ở lại bên cạnh bà thì tình cảm hai người họ sẽ chẳng thể như lúc xưa được.
Tôi cố bước thật nhanh đi cho đến khi chú kéo tay tôi lại và nói:
– Chúng ta đi ăn đi.
– Tôi ăn rồi.
– Em không đói nhưng tôi đói.
Lời của chú vừa dứt thì tôi liền khựng chân lại, tôi chưa bao giờ thấy chú than đói nhưng chẳng hiểu sao bây giờ nghe chú nói đói tôi lại có cảm giác lạ, vô thức tôi đang no bụng nhưng lại muốn ăn để chú không bị đói. Tôi im lặng chú Dũng cũng hiểu ý mà lái xe đến nhà hàng để ăn, tôi không quen với những nơi như thế này nên cứ ngại ngùng mà chỉ biết ngồi im lặng, không gian cứ thế mà yên tĩnh cho đến khi giọng của chú vang lên:
– Thời gian qua em đã đi đâu vậy?
– ..
– Em giỏi trốn đến mức như thế sao? Trốn đến nỗi tôi chẳng thể tìm được em, dù chỉ là một tin tức nhỏ nhoi cũng không được như thế à?
– Chú tìm tôi làm gì?
– Em….
– Tôi với chú thật ra chẳng có gì với nhau cả, chú đừng làm như thế nữa nếu không tôi sẽ rất khó sống với bà chủ và cô Thoại Mỹ, chú biết không?
Chú nghe thế thì im lặng mấy giây rồi nhìn tôi cất giọng nói:
– Cuộc đời này là của em, tôi là người đã giúp em có được điều đó thì tại sao em lại phải nhìn sắc mặt của người khác để sống chứ? Tôi nghĩ em đã mạnh mẽ hơn từ khi rời khỏi nhà rồi chứ, không phải như thế sao?
– Tôi sẽ mạnh mẽ hơn nếu không ở bên cạnh chú.
– Em sai lầm rồi. Em chắc chắn sẽ thấy hối hận bởi câu nói này bởi vì tôi chính là cuộc sống của em sau này.
– Chú..
Lần này chú ấy không trả lời lại tôi nữa mà thản nhiên ngồi ăn tiếp, tôi không hiểu ý tứ trong từng câu nói kia nên chẳng biết như thế nào. Tôi thở dài nhìn chú ấy một lúc rồi cũng quay sang nơi khác, đột nhiên lúc này từ phía sau có người đi đến đặt tay nhẹ lên vai của tôi rồi giọng nói khá quen thuộc vang lên:
– Chào người yêu, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?
– Cậu Duy.
– Cô còn nhớ tôi đấy à? Cứ tưởng cô quên mất tôi rồi đấy chứ?
– Không, tôi không quên, chỉ là..
– Chỉ là cô muốn ở bên cạnh anh ta sao? Im lặng mà chấp nhận người đã từng ruồng bỏ cô và liệu rằng anh ta sẽ chấp nhận đứa con trong bụng cô không nhỉ?
– Cậu Duy, đừng nói nữa.
Tôi hốt hoảng khi nghe cậu nói thẳng như thế, rõ ràng là tôi đang cố giấu chú Dũng mọi chuyện kể cả sự tồn tại của đứa trẻ này nhưng bây giờ cậu nói như thế thì có phải đưa tôi vào thế khó xử hay không? Tôi vội vàng đứng dậy nắm lấy tay cậu định dắt đi nơi khác vì sợ mọi chuyện sẽ đi xa hơn nữa nhưng lúc này chú Dũng đã đứng dậy đưa tay giữ lấy tay tôi lại và cau mày hỏi:
– Em đang có thai sao?
– Không phải, chú đừng nghe những lời cậu ấy nói. Tôi không có thai gì cả, không phải đâu.
– Nếu vậy tại sao em phải hốt hoảng?
– Tôi chẳng hốt hoảng gì cả, chú ăn tiếp đi tôi có việc phải nói với cậu Duy một chút.
Không một động tác thừa, vừa nói tôi vừa kéo lấy tay cậu Duy đi nhưng chú Dũng lại không chịu buông tha mà nói lớn:
– Đứng lại đó.
Lúc này cả tôi và cậu Duy đều quay lại nhìn chú, gương mặt chú lúc này đã thay đổi rất nhiều, từ bình thường chuyển qua nghi ngờ không kém phần tức giận. Phía bên này cậu Duy cũng gỡ lấy tay tôi ra khỏi tay cậu, thản nhiên đi đến kéo ghế ra ngồi vào bàn rồi nói:
– Việc gì phải căng thẳng như thế nhỉ? Ngồi xuống đi, chẳng phải lần trước khi gặp nhau thần thái của anh rất đỉnh sao? Sao giờ lại mất bình tĩnh như thế nhỉ?
– Cậu biết cô ấy có thai?
– Đúng vậy. Không những biết mà tôi còn biết rất rõ ba của đứa bé đó là ai nữa đấy.
– Câm miệng.
– Này anh đang hỏi tôi mà, tôi chỉ là đang trả lời câu hỏi đấy của anh thôi. Sao lại nóng tính như vậy chứ?
Tôi thấy cậu Duy đang cố tình nói những câu bóng gió để khiêu khích chú nên mới vội chen vào nói ngay:
– Cậu Duy, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
– Cô sợ anh ta ghen à? Cô sợ anh ta sẽ biết được cô từng đến nhà tôi để ra mắt về chuyện cưới sinh sao?
– Cậu Duy, đừng nói nữa.
– Mẹ tôi hay nhắc về cô đấy, khi nào rảnh nhớ đến thăm gia đình tôi nhé, con dâu tương lai.
– Cậu Duy.
Tôi chẳng hiểu tại sao cậu ấy lại thay đổi như thế nữa, chẳng hiểu sao từ một người tính cách lạnh lùng ít nói mà bây giờ cậu lại nói bóng gió kiểu đó. Cậu cố tình nói như kiểu tôi với cậu rất thâm thiết với nhau, như kiểu chúng tôi là người yêu thật sự của nhau và đặc biệt là rất dễ gây hiểu lầm nữa, tôi tức giận khi thấy cậu làm như vậy, lại càng không thể chấp nhận được chuyện đó, định bảo cậu đi nhưng lời chưa kịp nói thì chú Dũng đã lên tiếng trước rồi:
– Cậu nghĩ những lời mình vừa nói có thể khiến tôi tin sao? Cậu sai lầm rồi đấy, Tường San chính là đứa trẻ tôi từng nhận nuôi khi còn bé, vậy cậu nghĩ tôi không hiểu cô ấy là người như thế nào sao?
– Vậy anh giống như những tên biến thái trên mạng sao? Nhận nuôi rồi làm thịt con nuôi đấy hả?
– Khốn nạn.
Lời vừa dứt chú Dũng liền tóm lấy cổ áo của cậu Duy và thẳng tay vung vào má cậu một đấm, hai người đó chẳng ai chịu nhường ai mà đánh nhau giữa chốn đông người như thế này. Tôi đứng bên cạnh giật mình hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh đó nên liền can ra và hét lớn:
– Chú Dũng, cậu Duy. Hai người đang làm cái gì vậy? Mau dừng tay lại ngay đi.
– Chú Dũng, Cậu Duy.
Mặc cho lời tôi nói mà hai người họ vẫn không nghe cho đến khi bảo vệ vào can thì họ mới chịu dừng lại. Lúc này tôi thật sự cũng chẳng có sức mà nói với hai người họ nữa, chẳng hiểu sao với từng tuổi này, chẳng còn trẻ đến nỗi phải giải quyết vẫn đề bằng nắm đấm như vậy, cậu Duy lúc này đưa tay lau máu trên khóe miệng mình rồi nhếch miệng khiêu khích nói:
– Cố mà giữ chặt lấy nó, vì sớm muộn gì cậu cũng đổ vỏ mà thôi.
– Thằng khốn này, mày.
Nghe câu nói vừa rồi của cậu ấy chú định lao tới đánh tiếp nhưng đã bị bảo vệ cản lại, cậu Duy cũng nở ra nụ cười ghê tởm mà quay lưng rời đi. Đến bây giờ tôi mới thật sự hiểu được con người của cậu ấy, trong đầu tôi luôn tưởng cậu là người tốt vì đã giúp đỡ tôi lúc hoạn nạn nhưng không ngờ với hành động và lời nói lúc nãy đã khiến tôi ghê tởm con người cậu hơn nữa, chẳng hiểu sao cậu lại có thể nói được những câu như vậy nữa? Cậu nói cứ như thể tôi là một đứa con gái không ra gì, cậu nói chuyện đứa trẻ trong bụng tôi cứ như nó là con của cậu và chú Dũng là người phải đổ vỏ vậy? Sao cậu lại nói như thế được chứ?
Tôi không tin được cậu là người như vậy, nhìn rõ được một người nhưng lại chẳng thể hiểu được lòng dạ của họ. Vậy mà tôi cứ tưởng cậu là người tốt, đúng là tôi đã lầm thật sự, đang lúc tôi suy nghĩ về những chuyện đã qua thì lúc này chú liền nắm lấy tay tôi nói:
– Về thôi.
Không đợi tôi trả lời lại thì chú đã kéo tay tôi đi rồi, ngồi trên xe tôi thấy mặt của chú sưng đỏ lên vì bị cậu Duy đánh trả nên trong lòng có chút xót, tôi im lặng quan sát cậu một lượt rồi cũng cất giọng hỏi:
– Chú không sao chứ?
– Em hỏi vết thương sao?
– Tôi thấy nó bị sưng lên rồi, chú thật sự không sao chứ?
– Chỉ là ngoài da. Vết thương này không đau, nhưng tôi đau ở chỗ khác.
– Vậy chú đau ở đâu? Có đau nhiều không, có cần phải đến bệnh viện để kiểm tra không? Tôi sợ chú có gì thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm nổi đâu.
Lời của tôi vừa dứt thì chú liền thở dài một tiếng rồi quay mặt sang nơi khác và tập trung lái xe. Tôi không biết là mình đã nói sai chuyện gì, tôi quan tâm chú không đúng ở đâu mà chú lại tỏ thái độ như thế chứ? Thấy chú không nói chuyện nữa nên tôi cũng hiểu ý mà im lặng theo.
– Là con San sao?
– ..
– Là mày thật à? Sao mày lại ở đây? Lại còn đi cùng với thằng Dũng đến bệnh viện là sao vậy hả?
– Con chào bà ạ.
– Không cần, mau nói xem tại sao mày lại về đây hả?
Lúc này bà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không biết rằng câu hỏi vừa rồi của bà lại khiến cho chú tò mò cất giọng:
– Về đây? Mẹ biết San đi đâu sao? Chẳng phải mẹ..
– Con nghi ngờ gì về mẹ sao? Nó bỏ nhà đi rồi bây giờ lại quay về, mẹ hỏi câu đó có gì sai sao Dũng?
Bà chủ ngắt lời cậu rồi lại lảng tránh sang chuyện khác nhưng cái tôi không ngờ là lại bảo tôi bỏ nhà đi, chẳng phải tôi rời đi là vì bà sao? Chẳng phải bà đã sắp xếp đưa tôi đến một nơi thật xa để không có ngày trở về hay sao? Bây giờ nhìn thấy tôi ở đây, vỡ kế hoạch của mình rồi nên bà thấy giật mình như thế sao? Tôi khẽ nhếch miệng cười trong lòng, hít vào một hơi sâu rồi nói:
– Con có việc, con xin phép ạ.
Gật đầu chào bà ấy một cái rồi cũng lặng lẽ lướt người bỏ đi, bà không cản cũng chẳng giữ tôi lại, tôi cũng rất mừng vì điều đó. Có lẽ tốt nhất từ nay là đừng bao giờ cho chúng tôi gặp mặt, bởi vì tôi sợ với sự quá đáng của bà thì tôi sẽ nói sự thật cho chú ấy biết rằng vì sao tôi đi và quan trọng là sự tồn tại của đứa bé này. Tôi vẫn cứ bước đi dù cho ở phía sau có vang lên những tiếng gọi lớn:
– Dũng, Dũng. Con đứng lại đó cho mẹ.
– Con có nghe không, Dũng.
Tôi biết chú đang đi theo phía sau mình, vì nếu không có tôi thì chắc chắn chú ấy cũng không muốn đi cùng với bà chủ. Giữa hai mẹ con của họ luôn bị chia cắt bởi chính người tình của bà, tất cả cũng vì ông ấy mà chú và tôi đều bị tổn thương, vậy nên một ngày ông ấy ở lại bên cạnh bà thì tình cảm hai người họ sẽ chẳng thể như lúc xưa được.
Tôi cố bước thật nhanh đi cho đến khi chú kéo tay tôi lại và nói:
– Chúng ta đi ăn đi.
– Tôi ăn rồi.
– Em không đói nhưng tôi đói.
Lời của chú vừa dứt thì tôi liền khựng chân lại, tôi chưa bao giờ thấy chú than đói nhưng chẳng hiểu sao bây giờ nghe chú nói đói tôi lại có cảm giác lạ, vô thức tôi đang no bụng nhưng lại muốn ăn để chú không bị đói. Tôi im lặng chú Dũng cũng hiểu ý mà lái xe đến nhà hàng để ăn, tôi không quen với những nơi như thế này nên cứ ngại ngùng mà chỉ biết ngồi im lặng, không gian cứ thế mà yên tĩnh cho đến khi giọng của chú vang lên:
– Thời gian qua em đã đi đâu vậy?
– ..
– Em giỏi trốn đến mức như thế sao? Trốn đến nỗi tôi chẳng thể tìm được em, dù chỉ là một tin tức nhỏ nhoi cũng không được như thế à?
– Chú tìm tôi làm gì?
– Em….
– Tôi với chú thật ra chẳng có gì với nhau cả, chú đừng làm như thế nữa nếu không tôi sẽ rất khó sống với bà chủ và cô Thoại Mỹ, chú biết không?
Chú nghe thế thì im lặng mấy giây rồi nhìn tôi cất giọng nói:
– Cuộc đời này là của em, tôi là người đã giúp em có được điều đó thì tại sao em lại phải nhìn sắc mặt của người khác để sống chứ? Tôi nghĩ em đã mạnh mẽ hơn từ khi rời khỏi nhà rồi chứ, không phải như thế sao?
– Tôi sẽ mạnh mẽ hơn nếu không ở bên cạnh chú.
– Em sai lầm rồi. Em chắc chắn sẽ thấy hối hận bởi câu nói này bởi vì tôi chính là cuộc sống của em sau này.
– Chú..
Lần này chú ấy không trả lời lại tôi nữa mà thản nhiên ngồi ăn tiếp, tôi không hiểu ý tứ trong từng câu nói kia nên chẳng biết như thế nào. Tôi thở dài nhìn chú ấy một lúc rồi cũng quay sang nơi khác, đột nhiên lúc này từ phía sau có người đi đến đặt tay nhẹ lên vai của tôi rồi giọng nói khá quen thuộc vang lên:
– Chào người yêu, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?
– Cậu Duy.
– Cô còn nhớ tôi đấy à? Cứ tưởng cô quên mất tôi rồi đấy chứ?
– Không, tôi không quên, chỉ là..
– Chỉ là cô muốn ở bên cạnh anh ta sao? Im lặng mà chấp nhận người đã từng ruồng bỏ cô và liệu rằng anh ta sẽ chấp nhận đứa con trong bụng cô không nhỉ?
– Cậu Duy, đừng nói nữa.
Tôi hốt hoảng khi nghe cậu nói thẳng như thế, rõ ràng là tôi đang cố giấu chú Dũng mọi chuyện kể cả sự tồn tại của đứa trẻ này nhưng bây giờ cậu nói như thế thì có phải đưa tôi vào thế khó xử hay không? Tôi vội vàng đứng dậy nắm lấy tay cậu định dắt đi nơi khác vì sợ mọi chuyện sẽ đi xa hơn nữa nhưng lúc này chú Dũng đã đứng dậy đưa tay giữ lấy tay tôi lại và cau mày hỏi:
– Em đang có thai sao?
– Không phải, chú đừng nghe những lời cậu ấy nói. Tôi không có thai gì cả, không phải đâu.
– Nếu vậy tại sao em phải hốt hoảng?
– Tôi chẳng hốt hoảng gì cả, chú ăn tiếp đi tôi có việc phải nói với cậu Duy một chút.
Không một động tác thừa, vừa nói tôi vừa kéo lấy tay cậu Duy đi nhưng chú Dũng lại không chịu buông tha mà nói lớn:
– Đứng lại đó.
Lúc này cả tôi và cậu Duy đều quay lại nhìn chú, gương mặt chú lúc này đã thay đổi rất nhiều, từ bình thường chuyển qua nghi ngờ không kém phần tức giận. Phía bên này cậu Duy cũng gỡ lấy tay tôi ra khỏi tay cậu, thản nhiên đi đến kéo ghế ra ngồi vào bàn rồi nói:
– Việc gì phải căng thẳng như thế nhỉ? Ngồi xuống đi, chẳng phải lần trước khi gặp nhau thần thái của anh rất đỉnh sao? Sao giờ lại mất bình tĩnh như thế nhỉ?
– Cậu biết cô ấy có thai?
– Đúng vậy. Không những biết mà tôi còn biết rất rõ ba của đứa bé đó là ai nữa đấy.
– Câm miệng.
– Này anh đang hỏi tôi mà, tôi chỉ là đang trả lời câu hỏi đấy của anh thôi. Sao lại nóng tính như vậy chứ?
Tôi thấy cậu Duy đang cố tình nói những câu bóng gió để khiêu khích chú nên mới vội chen vào nói ngay:
– Cậu Duy, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
– Cô sợ anh ta ghen à? Cô sợ anh ta sẽ biết được cô từng đến nhà tôi để ra mắt về chuyện cưới sinh sao?
– Cậu Duy, đừng nói nữa.
– Mẹ tôi hay nhắc về cô đấy, khi nào rảnh nhớ đến thăm gia đình tôi nhé, con dâu tương lai.
– Cậu Duy.
Tôi chẳng hiểu tại sao cậu ấy lại thay đổi như thế nữa, chẳng hiểu sao từ một người tính cách lạnh lùng ít nói mà bây giờ cậu lại nói bóng gió kiểu đó. Cậu cố tình nói như kiểu tôi với cậu rất thâm thiết với nhau, như kiểu chúng tôi là người yêu thật sự của nhau và đặc biệt là rất dễ gây hiểu lầm nữa, tôi tức giận khi thấy cậu làm như vậy, lại càng không thể chấp nhận được chuyện đó, định bảo cậu đi nhưng lời chưa kịp nói thì chú Dũng đã lên tiếng trước rồi:
– Cậu nghĩ những lời mình vừa nói có thể khiến tôi tin sao? Cậu sai lầm rồi đấy, Tường San chính là đứa trẻ tôi từng nhận nuôi khi còn bé, vậy cậu nghĩ tôi không hiểu cô ấy là người như thế nào sao?
– Vậy anh giống như những tên biến thái trên mạng sao? Nhận nuôi rồi làm thịt con nuôi đấy hả?
– Khốn nạn.
Lời vừa dứt chú Dũng liền tóm lấy cổ áo của cậu Duy và thẳng tay vung vào má cậu một đấm, hai người đó chẳng ai chịu nhường ai mà đánh nhau giữa chốn đông người như thế này. Tôi đứng bên cạnh giật mình hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh đó nên liền can ra và hét lớn:
– Chú Dũng, cậu Duy. Hai người đang làm cái gì vậy? Mau dừng tay lại ngay đi.
– Chú Dũng, Cậu Duy.
Mặc cho lời tôi nói mà hai người họ vẫn không nghe cho đến khi bảo vệ vào can thì họ mới chịu dừng lại. Lúc này tôi thật sự cũng chẳng có sức mà nói với hai người họ nữa, chẳng hiểu sao với từng tuổi này, chẳng còn trẻ đến nỗi phải giải quyết vẫn đề bằng nắm đấm như vậy, cậu Duy lúc này đưa tay lau máu trên khóe miệng mình rồi nhếch miệng khiêu khích nói:
– Cố mà giữ chặt lấy nó, vì sớm muộn gì cậu cũng đổ vỏ mà thôi.
– Thằng khốn này, mày.
Nghe câu nói vừa rồi của cậu ấy chú định lao tới đánh tiếp nhưng đã bị bảo vệ cản lại, cậu Duy cũng nở ra nụ cười ghê tởm mà quay lưng rời đi. Đến bây giờ tôi mới thật sự hiểu được con người của cậu ấy, trong đầu tôi luôn tưởng cậu là người tốt vì đã giúp đỡ tôi lúc hoạn nạn nhưng không ngờ với hành động và lời nói lúc nãy đã khiến tôi ghê tởm con người cậu hơn nữa, chẳng hiểu sao cậu lại có thể nói được những câu như vậy nữa? Cậu nói cứ như thể tôi là một đứa con gái không ra gì, cậu nói chuyện đứa trẻ trong bụng tôi cứ như nó là con của cậu và chú Dũng là người phải đổ vỏ vậy? Sao cậu lại nói như thế được chứ?
Tôi không tin được cậu là người như vậy, nhìn rõ được một người nhưng lại chẳng thể hiểu được lòng dạ của họ. Vậy mà tôi cứ tưởng cậu là người tốt, đúng là tôi đã lầm thật sự, đang lúc tôi suy nghĩ về những chuyện đã qua thì lúc này chú liền nắm lấy tay tôi nói:
– Về thôi.
Không đợi tôi trả lời lại thì chú đã kéo tay tôi đi rồi, ngồi trên xe tôi thấy mặt của chú sưng đỏ lên vì bị cậu Duy đánh trả nên trong lòng có chút xót, tôi im lặng quan sát cậu một lượt rồi cũng cất giọng hỏi:
– Chú không sao chứ?
– Em hỏi vết thương sao?
– Tôi thấy nó bị sưng lên rồi, chú thật sự không sao chứ?
– Chỉ là ngoài da. Vết thương này không đau, nhưng tôi đau ở chỗ khác.
– Vậy chú đau ở đâu? Có đau nhiều không, có cần phải đến bệnh viện để kiểm tra không? Tôi sợ chú có gì thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm nổi đâu.
Lời của tôi vừa dứt thì chú liền thở dài một tiếng rồi quay mặt sang nơi khác và tập trung lái xe. Tôi không biết là mình đã nói sai chuyện gì, tôi quan tâm chú không đúng ở đâu mà chú lại tỏ thái độ như thế chứ? Thấy chú không nói chuyện nữa nên tôi cũng hiểu ý mà im lặng theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.