Chương 25: Chương 25
Khánh An
06/11/2022
Nghe người đàn ông ở đầu dây bên kia nói thế tôi có chút sững sờ và hoang mang, người đó chính là người quản lý ở cô nhi viện mà tôi từng sống sao? Cuộc gọi bây giờ là liên quan đến tôi và đặc biệt là người mẹ của tôi sao? Tôi im lặng mất vài giây rồi hít vào một hơi sâu lấy bình tĩnh nói:
– Mẹ của tôi đã mất rồi sao ạ?
– Tường San sao?
– Xin chú hãy nói lại câu vừa nãy đi ạ, sự thật mẹ tôi có phải là đã mất thật không ạ?
– Hình như là vậy đó, tôi không chắc chắn nhưng theo như tôi biết thì bà ấy đã không còn nữa.
– Nếu chú đã biết được sự hiện diện của mẹ tôi, vậy sao chú lại không cho tôi gặp lại bà ấy vậy ạ? Sao bà ấy lại không đến tìm tôi khi biết rõ là tôi sống ở đó với thân phận là một đứa cô nhi vậy ạ? Tại sao vậy?
Phút chốc tôi không thể kìm chế được cảm xúc của mình nên liền bật khóc mà hỏi, đều khiến tôi thất vọng và buồn nhất đó chính là việc mẹ tôi đã bỏ rơi mình khi bà vẫn còn sống trên đời này, để đến khi biết được thì mẹ đã không còn ở trên đời này nữa rồi. Tôi xúc động đến mức cả người run lên từng hồi, giọng nói cũng có phần nghẹn lại chờ đợi câu trả lời từ đối phương, tôi nghe rõ tiếng thở dài của ông ấy sau đó là câu trả lời đầy bất lực:
– Mọi đứa trẻ mồ côi đều có một số phận đặt biệt, mẹ cháu có nỗi khổ riêng của mình, trong số tất cả những người đến thăm cô nhi viện nơi con từng sống có cả bà ấy, bà ấy chỉ dám nhìn con từ phía xa, nhìn thấy con khỏe mạnh thì có lẽ bà đã rất vui rồi, mọi chuyện trên đời này luôn được sắp đặt con ạ.
– Vậy sao chú không nói? Con cũng muốn được nhìn thấy mẹ ruột của mình mà, sao chú lại đối xử với bọn con như vậy chứ? Tại sao vậy chứ?
– ..
Tiếng nghẹn khóc của tôi mỗi lúc một lớn, đều khiến tôi đau đớn là mẹ đã từng xuất hiện trước mặt tôi nhưng lại không để cho tôi biết được sự tồn tại của bà ấy. Bà nhẫn tâm để tôi thành một đứa trẻ mồ côi như vậy sao? Sao bà lại đối xử với tôi như vậy, tôi cũng muốn nhìn thấy gương mặt của mẹ một lần trong đời mà.
Chú lúc này thấy tôi khóc nức nở thì vội vàng chạy ra, chú giật lấy chiếc điện thoại trên tay tôi rồi thẳng tay tắt máy ngay lập tức, chú không nói gì thêm nữa mà vội ôm lấy tôi vào lòng mình, tôi như một đứa trẻ cứ thế mà òa khóc. Lúc này bà chủ từ ngoài vào thấy cảnh đấy thì liền ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyên gì vậy? Con lại làm gì con bé mà nó lại khóc như thế hả Dũng?
– Không có gì đâu mẹ.
– Không có gì mà sao con nhỏ lại khóc chứ? Sao vậy San? Có chuyện gì mau nói cho ta nghe xem, có chuyện gì mà con lại khóc như thế hả?
Tôi thấy bà chủ xuất hiện và hỏi như vậy nên liền buông người chú ra, đưa tay lên lau nhanh những giọt nước mắt đang rơi xuống gương mặt rồi đáp:
– Dạ con không sao ạ, chỉ là con đang cảm động với những gì anh Dũng đã làm thôi ạ.
– Có thật không?
– Dạ, thật ạ.
Bà nghe tôi khẳng định lại một lần nữa như thế thì liền đưa mắt quan sát xem có đúng hay là không? Tôi thấy vậy thì liền gượng cười cho bà yên tâm, đến bây giờ với những gì bà làm tôi lại nghĩ rằng bà đã thật sự thương con và cả tôi rồi. Tôi không nói với bà chuyện chú Dũng giúp tôi tìm hiểu về mẹ mìn, theo những lời người quản lý cô nhi viện nói thì mẹ tôi đã thật sự mất rồi, những gì tôi muốn làm tất cả cũng trở nên vô nghĩa, nhưng thứ khiến tôi vừa vui vừa buồn đó chính là bản thân tôi có mẹ, cho dù không biết mẹ là ai nhưng những phút giây gần gũi với những người đến thăm cũng khiến tôi cảm nhận được tình thương mẹ giành cho tôi rồi.
Chuyện này chỉ có tôi và chú Dũng biết, chú nhìn tôi an ủi và động viên rất nhiều. Lúc này đột nhiên bà chủ nói:
– Con đã mời bạn bè hết chưa? Lát nữa người ta sẽ đến để trang trí tiệc đấy, mẹ đã thuê rồi nên con không cần làm nhé.
– Để tí nữa con gọi, cảm ơn mẹ nhé.
– Có gì đâu, đó là việc mẹ nên làm mà.
– Dạ.
Nghe nhắc đến ngày mai trong lòng tôi lại có chút lo lắng, chuyện hôm nay đã khiến phần nào tâm trạng của tôi bị ảnh hưởng, cảm giác cứ khó tả và hối tiếc làm sao ấy. Ngay cả chú cũng không ngờ rằng cuộc gọi đó lại là số của quản lý của cô nhi viện, nếu biết chắc chắn chú sẽ không để cho tôi nghe mà lặng lẽ làm thôi.
Buổi tối đó lúc tôi đang tắm ra thì nghe thấy chú đang nói chuyện điện thoại ở ngoài ban công, dù không to nhưng đủ để tôi nghe thấy:
– Cô gọi tôi làm gì? Giữa tôi và cô chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa cả, đừng có phiền tôi.
– ..
– Cô nghĩ mình đủ tư cách để nói chuyện với cô ấy sao? Cô ấy hơn cô tất cả, cô ấy không giống như cô.
– ..
– Đừng dọa tôi. Bản thân cô, nếu không muốn giữ thì cứ việc làm những gì mình muốn, tôi bận rồi.
– ..
– TÔI KHÔNG QUAN TÂM.
Nói đến câu đó chú Dũng liền tắt máy ngang. Tôi thấy chú thở dài một hơi hai tay đứng tựa trên hành lang ngoài ban công nhìn xuống mặt đường phố, nội dung cuộc gọi kia không ai khác Tôi nghĩ đó chính là cô Thoại Mỹ đã gọi cho chú, tôi đứng phía trong nhìn chú còn chú thì lại đưa mắt nhìn xuống không gian bên ngoài, tôi đứng nhìn chú một lúc lâu sau đó thì chú mới quay vào, nhìn thấy tôi chú liền giật mình nhưng cũng vội lấy lại vẻ mặt bình thường rồi mỉm cười bước đến gần tôi, chú đưa tay lên sờ vào bụng tôi rồi nhẹ giọng nói:
– Em tắm xong rồi hả? Lại đây ngồi đi, để anh sấy tóc cho em.
– Dạ.
Tôi bước lại ghế ngồi cho chú sấy tóc giúp mình, bàn tay chú len lõi vào từng sợi tóc để xấy bất giác tôi cảm thấy nhẹ lòng mình hơn, nhưng chẳng hiểu sao ngay phút giây này tôi lại mong chờ chú nói gì đó với mình nhưng trái trái ngược với những suy nghĩ đó thì chú im lặng đến lạ thường. Sấy tóc xong chúng tôi lên giường nằm, khi tôi vừa tắt đèn thì điện thoại của chú lại vang lên, tôi thấy chú cầm lên xem rồi lại Đặt xuống bàn, thấy vậy nên tôi liền hỏi:
– Ai gọi thế ạ? Sao anh không nghe máy đi?
– Là đám bạn của anh gọi ấy mà, cứ kệ đi.
– Bạn nào vậy ạ?
Nghe tôi hỏi như thế chú liền sững người lại để đưa mắt nhìn vào mắt tôi nhưng tôi giả vờ như mình chẳng biết chuyện gì mà ngây thơ hỏi lại:
– Chắc là mọi người gọi để hỏi anh về buổi tiệc ngày mai có phải không ạ? Chắc là ai cũng nôn tới để trêu anh lắm đây.
– À, ừh. Chắc là vậy đó em.
– Dạ, nếu anh không nghe máy vậy mình ngủ thôi, em mệt rồi nên cũng ngủ luôn đây ạ.
– Hai mẹ con ngủ ngon, anh yêu em.
– Em cũng vậy.
Ngay từ giây phút lời nói đó kết thúc thì trong lòng tôi đã chẳng thể cười nổi, ngay lúc này cứ như có một tảng đá đang đè lên trong tôi vậy, sao chú lại phải nói dối tôi làm gì chứ? Nếu không phải lúc nãy tôi gượng nói thay thì có lẽ tôi lại càng thấy nặng lòng hơn bây giờ rồi, chú nói rằng mình và cô Thoại Mỹ đã chia tay, tôi cũng rất tin vào điều đó nhưng tôi lại thấy bất an vô cùng, tôi không sợ chú nhưng thứ tôi sợ đó chính là lòng dạ đàn bà.
Cả đêm đó tôi chẳng tài nào nhắm mắt ngủ được, tôi hễ nằm một lúc là tôi lại suy nghĩ đến chuyện của chú và cô Thoại Mỹ, tôi sợ cô ấy không chấp nhận được sự thật mà cướp chú rời khỏi tay tôi mất, với cả bên cạnh còn có chị Xuân nữa, chị ta cũng yêu thầm chú từ rất lâu rồi nên tôi rất sợ lòng dạ của hai người đấy thâm hiểm mà thôi.
Ngày hôm sau là tiệc nhưng do ngủ không được nên tôi đã dậy rất trễ, cứ vậy mà chú để tôi ngủ ngon lành mà không gọi dậy luôn. Đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa thì tôi mới giật mình đi ra mở, tôi giật mình khi thấy chị Lan đứng trước mặt mình, chị thấy tôi vẫn còn đang ngái ngủ trong ngày quan trọng thì liền cười trêu ngay:
– Là chủ xị mà vẫn còn đứng đó ngái ngủ sao cô nương? Mọi người đang chờ cô ở dưới nhà kìa.
– Ơ chết. Em quên mất.
– Chị biết nên mới lên gọi em đấy, để thêm chút nữa thì cháy nhà mất cho mà xem.
– Dạ. Mà anh Dũng có ở dưới không chị? Đêm qua em ngủ không được nên hôm nay mới dậy trễ chị ạ.
– Dũng ra ngoài rồi em, nói là đi có tí việc rồi quay về ngay.
Nghe chị Lan nói chú ra ngoài có việc khiến tôi ngạc nhiên vô cùng, chẳng phải bà chủ đã lo hết mọi thứ rồi sao? Sao bây giờ chú lại ra ngoài chứ?
– Sao ạ? Chị nói anh ấy đi ra ngoài rồi sao ạ?
– Ừ. Chắc là có việc gấp ấy, thôi em vào trong thay đồ nhanh đi rồi mình xuống nhà nữa.
– À, dạ. Chị đợi em một chút ạ.
Vừa nói tôi vừa vội vã đi vào trong thay đồ ngay, vì bầu bì không sử dụng mỹ phẩm nhiều cũng may là da của tôi vẫn trắng sáng mịn màng chứ không thay đổi quá nhiều, tô một ít son cho có sức sống rồi tôi vội vã đi xuống nhà cùng với chị Lan, dù trong lòng đang lăn tăn suy nghĩ nhưng khi ở trước mặt người khác tôi vẫn luôn ra vẻ như chẳng có gì cả.
Vừa bước xuống đến nơi tôi đã bắt gặp ngay ánh mắt đầy sắc bén của chị Xuân rồi, nhìn thấy chị Lan đi kế bên nên chị ta liền giở trò thảo mai ngay lập tức:
– San hôm nay đẹp quá, trộm vía em ấy mang thai mà đẹp quá chừng luôn chị nhỉ?
– Ừ, chị cũng thấy vậy.
– Nhìn thích thật đó chị, không biết là khi sinh con xong rồi thì em ấy có còn xinh như vậy nữa không nhỉ?
– Có tiền mà em, dù sinh xong thì vẫn đẹp như thường thôi em ạ.
– À, dạ. Chị nói đúng rồi, bây giờ có tiền là nhất rồi ạ.
Chị Lan nghe thấy vậy thì liền nhếch miệng lên cười, biết là chị Lan đang cố tình khịa chị Xuân nên tôi thấy chị thay mình chọc tức chị ta như vậy thì vui thầm trong lòng. Không nói với chị ấy nữa, hai người chúng tôi bước ra ngoài nơi tổ chức tiệc thì bàn chân tôi lúc này bỗng dưng khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng của một người đang bước vào, giọng nói ấy vang lên văng vẳng khiến tôi bất ngờ đến ngơ ngác:
– Chị Lan, chị đến từ bao giờ thế ạ?
– Mẹ của tôi đã mất rồi sao ạ?
– Tường San sao?
– Xin chú hãy nói lại câu vừa nãy đi ạ, sự thật mẹ tôi có phải là đã mất thật không ạ?
– Hình như là vậy đó, tôi không chắc chắn nhưng theo như tôi biết thì bà ấy đã không còn nữa.
– Nếu chú đã biết được sự hiện diện của mẹ tôi, vậy sao chú lại không cho tôi gặp lại bà ấy vậy ạ? Sao bà ấy lại không đến tìm tôi khi biết rõ là tôi sống ở đó với thân phận là một đứa cô nhi vậy ạ? Tại sao vậy?
Phút chốc tôi không thể kìm chế được cảm xúc của mình nên liền bật khóc mà hỏi, đều khiến tôi thất vọng và buồn nhất đó chính là việc mẹ tôi đã bỏ rơi mình khi bà vẫn còn sống trên đời này, để đến khi biết được thì mẹ đã không còn ở trên đời này nữa rồi. Tôi xúc động đến mức cả người run lên từng hồi, giọng nói cũng có phần nghẹn lại chờ đợi câu trả lời từ đối phương, tôi nghe rõ tiếng thở dài của ông ấy sau đó là câu trả lời đầy bất lực:
– Mọi đứa trẻ mồ côi đều có một số phận đặt biệt, mẹ cháu có nỗi khổ riêng của mình, trong số tất cả những người đến thăm cô nhi viện nơi con từng sống có cả bà ấy, bà ấy chỉ dám nhìn con từ phía xa, nhìn thấy con khỏe mạnh thì có lẽ bà đã rất vui rồi, mọi chuyện trên đời này luôn được sắp đặt con ạ.
– Vậy sao chú không nói? Con cũng muốn được nhìn thấy mẹ ruột của mình mà, sao chú lại đối xử với bọn con như vậy chứ? Tại sao vậy chứ?
– ..
Tiếng nghẹn khóc của tôi mỗi lúc một lớn, đều khiến tôi đau đớn là mẹ đã từng xuất hiện trước mặt tôi nhưng lại không để cho tôi biết được sự tồn tại của bà ấy. Bà nhẫn tâm để tôi thành một đứa trẻ mồ côi như vậy sao? Sao bà lại đối xử với tôi như vậy, tôi cũng muốn nhìn thấy gương mặt của mẹ một lần trong đời mà.
Chú lúc này thấy tôi khóc nức nở thì vội vàng chạy ra, chú giật lấy chiếc điện thoại trên tay tôi rồi thẳng tay tắt máy ngay lập tức, chú không nói gì thêm nữa mà vội ôm lấy tôi vào lòng mình, tôi như một đứa trẻ cứ thế mà òa khóc. Lúc này bà chủ từ ngoài vào thấy cảnh đấy thì liền ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyên gì vậy? Con lại làm gì con bé mà nó lại khóc như thế hả Dũng?
– Không có gì đâu mẹ.
– Không có gì mà sao con nhỏ lại khóc chứ? Sao vậy San? Có chuyện gì mau nói cho ta nghe xem, có chuyện gì mà con lại khóc như thế hả?
Tôi thấy bà chủ xuất hiện và hỏi như vậy nên liền buông người chú ra, đưa tay lên lau nhanh những giọt nước mắt đang rơi xuống gương mặt rồi đáp:
– Dạ con không sao ạ, chỉ là con đang cảm động với những gì anh Dũng đã làm thôi ạ.
– Có thật không?
– Dạ, thật ạ.
Bà nghe tôi khẳng định lại một lần nữa như thế thì liền đưa mắt quan sát xem có đúng hay là không? Tôi thấy vậy thì liền gượng cười cho bà yên tâm, đến bây giờ với những gì bà làm tôi lại nghĩ rằng bà đã thật sự thương con và cả tôi rồi. Tôi không nói với bà chuyện chú Dũng giúp tôi tìm hiểu về mẹ mìn, theo những lời người quản lý cô nhi viện nói thì mẹ tôi đã thật sự mất rồi, những gì tôi muốn làm tất cả cũng trở nên vô nghĩa, nhưng thứ khiến tôi vừa vui vừa buồn đó chính là bản thân tôi có mẹ, cho dù không biết mẹ là ai nhưng những phút giây gần gũi với những người đến thăm cũng khiến tôi cảm nhận được tình thương mẹ giành cho tôi rồi.
Chuyện này chỉ có tôi và chú Dũng biết, chú nhìn tôi an ủi và động viên rất nhiều. Lúc này đột nhiên bà chủ nói:
– Con đã mời bạn bè hết chưa? Lát nữa người ta sẽ đến để trang trí tiệc đấy, mẹ đã thuê rồi nên con không cần làm nhé.
– Để tí nữa con gọi, cảm ơn mẹ nhé.
– Có gì đâu, đó là việc mẹ nên làm mà.
– Dạ.
Nghe nhắc đến ngày mai trong lòng tôi lại có chút lo lắng, chuyện hôm nay đã khiến phần nào tâm trạng của tôi bị ảnh hưởng, cảm giác cứ khó tả và hối tiếc làm sao ấy. Ngay cả chú cũng không ngờ rằng cuộc gọi đó lại là số của quản lý của cô nhi viện, nếu biết chắc chắn chú sẽ không để cho tôi nghe mà lặng lẽ làm thôi.
Buổi tối đó lúc tôi đang tắm ra thì nghe thấy chú đang nói chuyện điện thoại ở ngoài ban công, dù không to nhưng đủ để tôi nghe thấy:
– Cô gọi tôi làm gì? Giữa tôi và cô chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa cả, đừng có phiền tôi.
– ..
– Cô nghĩ mình đủ tư cách để nói chuyện với cô ấy sao? Cô ấy hơn cô tất cả, cô ấy không giống như cô.
– ..
– Đừng dọa tôi. Bản thân cô, nếu không muốn giữ thì cứ việc làm những gì mình muốn, tôi bận rồi.
– ..
– TÔI KHÔNG QUAN TÂM.
Nói đến câu đó chú Dũng liền tắt máy ngang. Tôi thấy chú thở dài một hơi hai tay đứng tựa trên hành lang ngoài ban công nhìn xuống mặt đường phố, nội dung cuộc gọi kia không ai khác Tôi nghĩ đó chính là cô Thoại Mỹ đã gọi cho chú, tôi đứng phía trong nhìn chú còn chú thì lại đưa mắt nhìn xuống không gian bên ngoài, tôi đứng nhìn chú một lúc lâu sau đó thì chú mới quay vào, nhìn thấy tôi chú liền giật mình nhưng cũng vội lấy lại vẻ mặt bình thường rồi mỉm cười bước đến gần tôi, chú đưa tay lên sờ vào bụng tôi rồi nhẹ giọng nói:
– Em tắm xong rồi hả? Lại đây ngồi đi, để anh sấy tóc cho em.
– Dạ.
Tôi bước lại ghế ngồi cho chú sấy tóc giúp mình, bàn tay chú len lõi vào từng sợi tóc để xấy bất giác tôi cảm thấy nhẹ lòng mình hơn, nhưng chẳng hiểu sao ngay phút giây này tôi lại mong chờ chú nói gì đó với mình nhưng trái trái ngược với những suy nghĩ đó thì chú im lặng đến lạ thường. Sấy tóc xong chúng tôi lên giường nằm, khi tôi vừa tắt đèn thì điện thoại của chú lại vang lên, tôi thấy chú cầm lên xem rồi lại Đặt xuống bàn, thấy vậy nên tôi liền hỏi:
– Ai gọi thế ạ? Sao anh không nghe máy đi?
– Là đám bạn của anh gọi ấy mà, cứ kệ đi.
– Bạn nào vậy ạ?
Nghe tôi hỏi như thế chú liền sững người lại để đưa mắt nhìn vào mắt tôi nhưng tôi giả vờ như mình chẳng biết chuyện gì mà ngây thơ hỏi lại:
– Chắc là mọi người gọi để hỏi anh về buổi tiệc ngày mai có phải không ạ? Chắc là ai cũng nôn tới để trêu anh lắm đây.
– À, ừh. Chắc là vậy đó em.
– Dạ, nếu anh không nghe máy vậy mình ngủ thôi, em mệt rồi nên cũng ngủ luôn đây ạ.
– Hai mẹ con ngủ ngon, anh yêu em.
– Em cũng vậy.
Ngay từ giây phút lời nói đó kết thúc thì trong lòng tôi đã chẳng thể cười nổi, ngay lúc này cứ như có một tảng đá đang đè lên trong tôi vậy, sao chú lại phải nói dối tôi làm gì chứ? Nếu không phải lúc nãy tôi gượng nói thay thì có lẽ tôi lại càng thấy nặng lòng hơn bây giờ rồi, chú nói rằng mình và cô Thoại Mỹ đã chia tay, tôi cũng rất tin vào điều đó nhưng tôi lại thấy bất an vô cùng, tôi không sợ chú nhưng thứ tôi sợ đó chính là lòng dạ đàn bà.
Cả đêm đó tôi chẳng tài nào nhắm mắt ngủ được, tôi hễ nằm một lúc là tôi lại suy nghĩ đến chuyện của chú và cô Thoại Mỹ, tôi sợ cô ấy không chấp nhận được sự thật mà cướp chú rời khỏi tay tôi mất, với cả bên cạnh còn có chị Xuân nữa, chị ta cũng yêu thầm chú từ rất lâu rồi nên tôi rất sợ lòng dạ của hai người đấy thâm hiểm mà thôi.
Ngày hôm sau là tiệc nhưng do ngủ không được nên tôi đã dậy rất trễ, cứ vậy mà chú để tôi ngủ ngon lành mà không gọi dậy luôn. Đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa thì tôi mới giật mình đi ra mở, tôi giật mình khi thấy chị Lan đứng trước mặt mình, chị thấy tôi vẫn còn đang ngái ngủ trong ngày quan trọng thì liền cười trêu ngay:
– Là chủ xị mà vẫn còn đứng đó ngái ngủ sao cô nương? Mọi người đang chờ cô ở dưới nhà kìa.
– Ơ chết. Em quên mất.
– Chị biết nên mới lên gọi em đấy, để thêm chút nữa thì cháy nhà mất cho mà xem.
– Dạ. Mà anh Dũng có ở dưới không chị? Đêm qua em ngủ không được nên hôm nay mới dậy trễ chị ạ.
– Dũng ra ngoài rồi em, nói là đi có tí việc rồi quay về ngay.
Nghe chị Lan nói chú ra ngoài có việc khiến tôi ngạc nhiên vô cùng, chẳng phải bà chủ đã lo hết mọi thứ rồi sao? Sao bây giờ chú lại ra ngoài chứ?
– Sao ạ? Chị nói anh ấy đi ra ngoài rồi sao ạ?
– Ừ. Chắc là có việc gấp ấy, thôi em vào trong thay đồ nhanh đi rồi mình xuống nhà nữa.
– À, dạ. Chị đợi em một chút ạ.
Vừa nói tôi vừa vội vã đi vào trong thay đồ ngay, vì bầu bì không sử dụng mỹ phẩm nhiều cũng may là da của tôi vẫn trắng sáng mịn màng chứ không thay đổi quá nhiều, tô một ít son cho có sức sống rồi tôi vội vã đi xuống nhà cùng với chị Lan, dù trong lòng đang lăn tăn suy nghĩ nhưng khi ở trước mặt người khác tôi vẫn luôn ra vẻ như chẳng có gì cả.
Vừa bước xuống đến nơi tôi đã bắt gặp ngay ánh mắt đầy sắc bén của chị Xuân rồi, nhìn thấy chị Lan đi kế bên nên chị ta liền giở trò thảo mai ngay lập tức:
– San hôm nay đẹp quá, trộm vía em ấy mang thai mà đẹp quá chừng luôn chị nhỉ?
– Ừ, chị cũng thấy vậy.
– Nhìn thích thật đó chị, không biết là khi sinh con xong rồi thì em ấy có còn xinh như vậy nữa không nhỉ?
– Có tiền mà em, dù sinh xong thì vẫn đẹp như thường thôi em ạ.
– À, dạ. Chị nói đúng rồi, bây giờ có tiền là nhất rồi ạ.
Chị Lan nghe thấy vậy thì liền nhếch miệng lên cười, biết là chị Lan đang cố tình khịa chị Xuân nên tôi thấy chị thay mình chọc tức chị ta như vậy thì vui thầm trong lòng. Không nói với chị ấy nữa, hai người chúng tôi bước ra ngoài nơi tổ chức tiệc thì bàn chân tôi lúc này bỗng dưng khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng của một người đang bước vào, giọng nói ấy vang lên văng vẳng khiến tôi bất ngờ đến ngơ ngác:
– Chị Lan, chị đến từ bao giờ thế ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.