Chương 33: Chương 33
Khánh An
20/11/2022
Giọng nói của chú dứt khoát đến nổi khiến cô ta sượng chín cả mặt, lúc bấy giờ chú đã không còn quan tâm đến cô ta nữa mà liền quay sang kéo lấy tay tôi dắt lên phòng mình rồi đóng sầm cửa lại, chú buông tay tôi ra rồi nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:
– Em là đang kiếm chuyện với tôi đấy hả?
– Tôi không rảnh để kiếm chuyện với chú, mà ngược lại là bản thân chú đang kiếm chuyện với tôi thì có đấy.
– Tường San..
– Chú đừng có hét vào mặt tôi như vậy, bây giờ bản thân tôi đã không còn sợ chú nữa rồi, vì chính sự vô tâm và lạnh lùng của mình chú đã không còn đáng để tôi phải quan tâm ngày đêm nữa, tôi không muốn níu kéo chú thêm lần nào nữa cả.
– Nếu không níu kéo thì em sẽ làm gì hả?
– Tôi sẽ kết hôn cùng với Thiên, đám cưới của chúng tôi sẽ sớm được diễn ra thôi.
– Tôi không cho phép.
Nghe chú nói bốn từ “ Tôi không cho phép “ mà khóe miệng tôi liền nhếch lên cười, chú không thương tôi, chú đã không còn quan tâm tôi, và đặc biệt là chú đã quên sạch hết những ký ức giữa tôi với chú rồi thì chú lấy cái quyền gì để không cho phép tôi chứ?
Nhớ lại những lời bà chủ chỉ dạy lúc nãy thì càng lên mặt và kích động đến chú càng nhiều thì tỉ lệ thành công sẽ rất cao, nghĩ vậy nên tôi liền nghe và làm theo ngay, tôi thản nhiên bước lại phía giường ngồi rồi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt chú mà lên tiếng nói:
– Bà chủ sẽ đứng ra tổ chức hôn lễ cho tôi, những lời nói của chú bây giờ hoàn toàn trở nên vô nghĩa rồi, chú Dũng ạ.
– Em nên nhớ tôi mới là người nhận nuôi em ngay từ nhỏ, chứ không phải là mẹ tôi.
– Thì sao ạ? Chú đã quên hết ký ức về tôi rồi thì với tôi, chú đã không còn là gì cả.
Lời nói của tôi vừa dứt thì chú ấy liền bước đến đẩy mạnh vào vai tôi ngã xuống giường rồi tiến đến kề sát mặt của mình vào mặt tôi, động tác thân mật ấy của chú phút chốc khiến tôi giật mình, hốt hoảng với hành động ấy của chú nên mới vội đưa tay ôm chặt lấy bụng mình lại rồi nhìn chú nói lớn:
– Chú bị điên rồi hả? Chú đang làm ảnh hưởng đến cả hai mẹ con của tôi đấy, chú biết không?
– Em bảo tôi đã quên hết ký ức về em thì chẳng phải em nên gợi nhớ lại cho tôi hay sao?
– Chú nói cái gì vậy? Tôi không muốn gợi nhớ cho chú bằng cách này.
– Vậy thì còn cách nào khác sao?
– Chú Dũng..
– Tôi vẫn đang nghe đây, chẳng phải là tôi đang làm theo đúng ý của em mong muốn rồi còn gì, không phải sao?
Chú nói câu đó khiến tôi cứng miệng chẳng thể đáp trả lại được gì, thứ tôi muốn chú nhớ lại đó chính là ký ức tốt đẹp của cả hai, những ngày tháng hạnh phúc của cả hai chứ không phải là việc phải làm tình như thế này. Nhìn thấy được ánh mắt tôi bối rối chú liền ngồi bật dậy, khóe miệng chú nở ra nụ cười ma mị rồi nói:
– Đúng là trẻ con, nếu không muốn tôi làm như thế thì tốt nhất em nên biết điều.
– Chú..
– Lấy thuốc cho tôi uống đi.
– Chẳng phải lúc nãy chú bị đau đầu và cô Thoại Mỹ đã cho chú uống rồi sao?
– Chưa uống, thuốc ở bàn, lấy nhanh đi.
Chú lại bắt đầu ra mệnh lệnh với tôi giống như những tháng ngày trước đây nữa rồi, tôi thấy chú nói vậy cũng chẳng muốn cãi lại mà vội đứng dậy đi đến bàn lấy thuốc cho chú. Tôi cẩn thận bỏ vào tay chú từng viên thuốc rồi còn đưa cả nước đến tận miệng nữa, chú thấy tôi như vậy thì liền trầm ngâm một lúc rồi mới cất giọng nói:
– Đứa trẻ này là con của tôi thật sao?
– Nếu chú đã không muốn tin thì tôi cũng chẳng cần phải giải thích làm gì, đứa bé này chú cứ nghĩ nó chỉ là con của một mình tôi đi.
– Tôi đang hỏi em, trả lời cho đàng hoàng.
– Tôi có đùa với chú bao giờ đâu? Nếu chú biết rõ đứa bé này là con của chú thì chú sẽ làm gì? Chú tin tôi nói không? Hay là trong đầu của chú chỉ nghĩ đến mỗi cô bạn gái hồ ly tinh của chú thôi hả?
– Tường San..
– Tôi cảm thấy chán mỗi khi nghe chú gọi tên mình lắm rồi, nếu chú đã uống thuốc rồi thì tôi về phòng mình đây, Thiên chắc cũng sắp dậy rồi.
Chẳng thèm nhìn đến cảm xúc của chú khi nói xong tôi liền quay lưng bỏ đi ngay lập tức, đột nhiên lúc này chú nắm lấy cánh tay tôi kéo mạnh lại, tôi nhất thôi không giữ được thăng bằng mà ngã ngay vào lòng chú, nhìn tôi chú gằn từng tiếng nói:
– Em, tránh xa thằng Thiên ra.
– Việc đó chú không cần phải phải ra lệnh làm gì, vì mẹ của chú đã đứng ra làm chủ hôn cho tôi rồi.
– Em..
– Đừng quan tâm đến tôi, chào chú..
Gằn mạnh lấy tay của chú ra, tôi đứng dậy bỏ đi thật nhanh về phòng mình, không phải là tôi hỗn láo lên mặt, cũng chẳng phải là tôi quẹt mỏ như gà với chú mà tất cả những gì tôi làm đều là ý của bà chủ, thấy chú đã có biểu hiện ghen nhiều hơn nên tôi nghĩ rằng bản thân mình đã sắp thành công rồi, đưa tay xoa lấy bụng mình tôi lẩm bẩm nói:
– Cố lên con của mẹ, gia đình của chúng ta sắp được đoàn tụ rồi.
Vừa nói tôi vừa mỉm cười nhưng lại không biết rằng có một ánh mắt chất chứa đầy thù ghét đang nhìn về phía mình, trở về phòng thấy Thiên đã dậy rồi nên tôi liền nói:
– Cậu về nhà luôn hay ở lại đây ăn tối thế?
– Dĩ nhiên là tôi ở đây rồi.
– Ừ. Nhưng ăn xong thì cậu nhớ phải về nhà mình đó, chúng ta ngoài mặt diễn thì diễn nhưng đừng có đòi ngủ lại đây, biết chưa?
– Chị nghĩ tôi ham muốn chị lắm à? Căn phòng này thua xa nhà của tôi nữa, không thích ở thêm đâu.
– Cậu..
Thấy tôi cau mày khó chịu sau câu nói ấy như thế thì cậu ta liền bật cười ngay, thật sự nhìn thấy Thiên chân thành và nhiệt tình giúp đỡ mình như vậy nên tôi cũng thấy rất cảm động, tôi nghĩ trên đời này chắc chỉ có mỗi mình cậu ta là rảnh rỗi để giúp đỡ hai mẹ con tôi mà thôi.
Buổi chiều đó chúng tôi xuống dưới nhà, thấy bà chủ và chú đang ngồi uống trà ở ngoài vườn nên chúng tôi cùng ra đấy ngồi chơi, chị Xuân thấy tôi xuất hiện thì liền lườm một phát rồi cũng nhanh tay rót ra hai ly trà đưa đến trước mặt tôi, tôi thấy vậy cũng gật đầu thay lời nói cảm ơn. Bà chủ lúc này mới nhìn tôi, bà đưa tay xuống xoa lấy chiếc bụng bầu của tôi rồi mỉm cười nói:
– Được mấy tháng rồi San nhỉ?
– Dạ, gần sáu tháng rồi bà ạ.
– Nhanh nhỉ? Bụng của con xem vậy mà gọn lắm, chắc là mặc đồ cưới sẽ không bị lộ nhiều đâu, ta sẽ bảo người chọn chiếc váy che bụng nhất có thể cho con mặc.
– Dạ, con cảm ơn bà ạ.
– Thằng Thiên cũng tốt tính, con cũng hiền lành và biết điều nên ta nghĩ hai đứa chắc chắn sẽ sống hạnh phúc bên nhau đó.
– Dạ.
Tôi nghe bà chủ vừa nói vừa gượng cười như vậy thì cũng vội gật đầu đồng tình với ý đó, ánh mắt tôi lúc này vẫn không quên liếc nhìn sang người đàn ông của cuộc đời mình xem biểu cảm của chú ấy sẽ như thế nào? Thấy mặt chú đổi màu tôi liền cười thầm trong bụng, đột nhiên lúc này chú lại đập tay thật mạnh xuống bàn rồi đứng dậy bỏ đi vào trong nhà ngay, cả ba người chúng tôi thấy vậy thì liền bật cười, đúng thật là nhìn chú bây giờ cứ như một đứa trẻ con vậy, nhìn vẻ mặt ghen tuông của chú cưng đến độ chỉ muốn đến đưa tay véo thật mạnh một cái vào má rồi trêu thôi.
Chúng tôi ngồi ở ngoài vườn nói chuyện và tính đến kế hoạch tiếp theo, ba mẹ của Thiên cũng đồng ý hợp tác trong chuyện kết hôn lần này nên mọi thứ đang đến rất gần rồi. Thấy trời đã sụp tối nên chúng tôi mới bước vào nhà để chuẩn bị ăn cơm, lúc này mọi người đều đang im lặng để tập trung ăn thì đột nhiên chú Dũng ngồi ở bên kia lên tiếng:
– Thằng Thiên định không đi học nữa à?
– Phải đi học chứ anh. Em phải cố gắng học thật nhanh còn ra trường kiếm việc làm để nuôi vợ con nữa chứ, mà sao anh lại hỏi vậy?
– Không phải con của mày, mà mày vẫn chấp nhận nuôi luôn à?
– Nuôi chứ, bản thân em không quan tâm đến chuyện đứa bé trong bụng cô ấy là con của ai. Bởi vì Tường San là một người con gái tốt anh ạ, nếu bỏ lỡ cô ấy thì chắc chắn một là em bị điên, còn hai là em bị mất trí nhớ thôi anh Dũng ạ.
Từng câu từng chữ mà Thiên nói ra cứ như vả vào bên má của chú vậy, tôi im lặng quan sát thấy chú không đáp trả lời lại câu đó mà chỉ gật đầu rồi im lặng chẳng đáp lời, chú ngồi tách biệt với những người còn lại, chỉ tập trung vào ăn và đôi khi lại liếc nhìn tôi một cái nhưng tuyệt nhiên chú lại chẳng nói thêm câu gì nữa cả.
Không gian đang yên đang lành đột nhiên lúc này chị Xuân lại vạ miệng nói:
– Bà chủ, con Tường San chuẩn bị lấy chồng thật sao bà chủ?
– Ừ.
– Bà để nó kết hôn với tên nhóc này sao ạ? Sao bà lại dễ dàng đồng ý như thế hả bà?
– Đó là chuyện mày cần lo à? Mau đi vào trong dọn dẹp đi.
– À, dạ..
Chị ta nghe bà chủ quát mình trước mặt Thiên nên liền xụ mặt xuống, không cần nói cũng biết rằng chị ta luôn ghét và ganh tị với tôi nhưng so với Thiên thì chị ta lại ghét cậu ta nhiều hơn rồi. Tôi im lặng ngồi ăn, Thiên ngồi ở bên cạnh chăm sóc tôi đúng chuẩn như các cặp đôi đang yêu và chuẩn bị cưới nhau vậy. Đột nhiên lúc này chú nhìn bà chủ nói:
– Con cần đi du lịch, mẹ sắp xếp cho con đi.
– Con định đi du lịch với con Thoại Mỹ đấy hả?
– Không, con muốn đi một mình.
– Nếu đi một mình vậy thì con dắt con bé San đi cùng với con đi, nó đang mang thai nên cần được đi thư giãn cho đầu óc thoải mái, nếu con đi một mình thì chi bằng để con bé đi cùng cho vui nhé, có bạn chắc sẽ OK hơn đó Dũng.
Nghe bà chủ nói vậy thì chú liền đưa mắt sang nhìn tôi, tôi vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm và ánh mắt lạnh lùng sắc bén trước những lời đề nghị của bà chủ khiến chú thở dài một hơi rồi nói:
– Không, con không muốn đi cùng người xa lạ.
– Người xa lạ? Con đang nói cái gì vậy hả? Con nên nhớ bản thân con là người nhận nuôi con bé, người thân thiết nhất với con thời điểm đó cũng chính là con bé mà sao bây giờ con lại có thể thốt ra những lời như vậy với nó vậy hả Dũng? Con bị bệnh cũng đâu cần phải khó chịu với con bé như vậy chứ?
Thấy chú đã phũ phàng với mình như vậy rồi nên tôi không đợi cho chú trả lời lại nữa thì đã vội lên tiếng chen vào đáp ngay:
– Con cũng chẳng muốn đi du lịch với những người bị bệnh bà ạ. Con thà ở nhà chuẩn bị đám cưới với Thiên còn hơn là đi với chú ấy.
– Hai cái đứa này.
– Con no rồi, con xin phép ạ.
Vừa nói tôi vừa bỏ đũa xuống bàn, đứng dậy tôi đưa tay lên chạm vào vai của Thiên đầy trìu mến rồi nói:
– Ăn xong anh về nhà cẩn thận nhé, hẹn ngày mai gặp lại ạ.
– Ừ. Em và con ngủ ngon nhé.
– Dạ. Anh cũng vậy nha.
– Ừ. Em đi đi.
Tôi cố tình tỏ ra thân thiết với Thiên để chọc tức chú rồi liền quay lưng trở lên phòng của mình, vừa đi tôi vừa hậm hực vì chú dám nói trước mặt mọi người tôi là người xa lạ. Nhớ lại những ngày trước chú nhiệt tình và chăm chỉ mặt dày để theo đuổi tôi, ngày đó vẫn còn chưa biết tôi mang thai con của mình thì chú vẫn một mực muốn chăm sóc tôi, chú luôn cưng chiều yêu thương và bảo vệ tôi ấy vậy mà sao vụ tai nạn kia chú cứ như trở thành một con người khác và hoàn toàn phũ phàng với tôi mọi lúc mọi nơi như ngày hôm nay, hay là chú đang cố tình bắt tôi theo đuổi, bắt tôi phải chiều theo chú như cái cách mà chú đã từng làm với tôi sao?
—
Sao ngày hôm đó thì tôi và chú chẳng nói chuyện gì với nhau nữa cả, thấy mặt nhau còn chẳng thèm nhìn nữa cơ, kể cả lúc ngồi ăn cơm chung một bàn hay là lúc đi dạo chúng tôi đều lảng tránh đối phương không nói tới. Tôi cũng rất sợ chú sẽ ghét mình thật nhưng bây giờ đã đi đến mức đường này rồi thì tôi không thể nào dừng lại được nữa, lỡ ngồi trên lưng cọp rồi thì phải chấp nhận là một ăn cả ngã về không thôi. Sau những ngày chiến tranh lạnh thì cũng đến ngày chú đi du lịch và ngày đó cũng chính là ngày mà tôi và Thiên tổ chức buổi ra mắt để bàn về việc cưới sinh, buổi sáng đó có rất nhiều người đến nhà trong đó có cả chú Thành anh của Thiên cũng đến nữa, thấy chú kéo vali đi ra ngoài nên chú Thành liền giữ lấy tay chú Dũng lại và cau mày cất giọng nói:
– Mày định đi thật đấy hả Dũng?
– Ừ, có chuyện gì sao?
– Thế mày không định ngăn cản đám cưới này sao?
– Tại sao tao lại phải ngăn cản khi cô ấy muốn lấy người khác chứ? Đó là quyết định của cô ấy, không phải do tao.
– Mày thật sự đã hết thuốc chữa rồi, đến bao giờ thì mày mới quay trở lại là mày của trước đây hả Dũng?
Nghe chú Thành nói nhưng chú ấy lại chẳng hề có phản ứng lại, ánh mắt chú sắc bén đến độ có thể cắt đôi mọi thứ có tại nơi đây. Tôi đứng từ xa nhìn chỉ muốn xin chú một lần thay đổi, một lần suy nghĩ lại cho tất cả những chuyện đã trải qua nhưng mọi thứ không thể giống như mong ước của mỗi người được, chú đã không còn là chú của trước đây nữa rồi.
Không một động tác thừa, chú Dũng gỡ lấy tay của chú Thành ra rồi ung dung bước đi, có rất nhiều ngày để chú chọn đi du lịch nhưng chú lại chọn đúng vào ngày hôm nay, chọn đúng thời khắc mà cả đời này tôi sẽ khắc cốt ghi tâm mãi mãi, từng bước chú rời đi mà tâm tình của tôi như đang vụn vỡ theo đấy, thấy vậy lúc này Thiên mới quay sang nói nhỏ với tôi:
– Chị cược với tôi ván này không?
– Cược cái gì chứ? Bây giờ tôi thật sự chẳng còn tâm trí, chẳng còn động lực nào để suy nghĩ thêm chuyện gì nữa cả.
– Chúng ta cược vì sự trở lại của anh ta đi, cược xem anh ta có giành chị một lần nữa hay không?
– Cậu nghĩ rằng anh ấy sẽ quay lại sao?
– Tôi không biết, nhưng chị có muốn cược với tôi không? Chỉ cần trả lời là có, hoặc không thôi.
Tôi nhìn vẻ mặt đầy khoái chí cùng nụ cười tự tin ấy của cậu ta mà trong lòng lại lóe lên những hy vọng tiếp, nhìn theo bóng lưng đang dần khuất kia tôi suy nghĩ đắn đo một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý nói:
– Bây giờ tôi đã hết sự lựa chọn rồi, nếu như cậu đã muốn cược rồi thì tôi sẽ đồng ý cược vậy.
– Tốt lắm, việc bây giờ của chị là diễn cùng tôi nào, nhanh lên.
Tôi và Thiên vẫn cứ giả vờ như chúng tôi đang ra mắt hai họ vậy, lúc bấy giờ bà chủ cũng bỏ mặc chú Dũng không muốn nói đến nữa và sẵn sàng đứng ra làm chủ hôn cho tôi. Ngày hôm nay, nếu như kết quả vẫn không lay động được lòng chú và ký ức của chú thì có lẽ tôi xin dừng lại mọi chuyện tại đây, chẳng muốn cố gắng, chẳng muốn đấu tranh thêm gì nữa bởi vì tôi nghĩ chú đã thật sự không muốn tiếp tục cùng với tôi và con nữa rồi, đôi khi những ký ức tốt đẹp nhất, những người mà ta yêu thương nhất lại chính là những thứ dễ quên nhất. Tôi vẫn cố gồng mình trước tất cả mọi người, vẫn cứ gượng cười để chào hỏi những người xung quanh mình mặc dù trong lòng đang rất đau nhói, chúng tôi làm theo tất cả những gì chỉ bảo của người lớn nhưng hầu như chỉ làm qua loa bởi vì ánh mắt của chúng tôi chỉ hướng ra một phía, như mong chờ điều kỳ tích có thể xảy ra vào ngay giây phút này vậy.
Thiên đứng bên cạnh cứ cười trêu tôi mãi, còn đốm lửa nhỏ cuối cùng trong lòng tôi cũng thoáng vụt tắt đi khi không có sự xuất hiện từ chú, tôi luôn ước rằng bản thân mình sẽ giống như trong phim bởi vì tôi luôn nghĩ rằng nhân vật chính chỉ khổ lúc đầu mà thôi nhưng tất cả đều quay lưng với tôi và trở về con số 0 tròn trĩnh, đang lúc tôi muốn từ bỏ mọi thứ ngay trước mắt thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Con, không cho phép có một đám cưới nào diễn ra ở đây cả.
– Em là đang kiếm chuyện với tôi đấy hả?
– Tôi không rảnh để kiếm chuyện với chú, mà ngược lại là bản thân chú đang kiếm chuyện với tôi thì có đấy.
– Tường San..
– Chú đừng có hét vào mặt tôi như vậy, bây giờ bản thân tôi đã không còn sợ chú nữa rồi, vì chính sự vô tâm và lạnh lùng của mình chú đã không còn đáng để tôi phải quan tâm ngày đêm nữa, tôi không muốn níu kéo chú thêm lần nào nữa cả.
– Nếu không níu kéo thì em sẽ làm gì hả?
– Tôi sẽ kết hôn cùng với Thiên, đám cưới của chúng tôi sẽ sớm được diễn ra thôi.
– Tôi không cho phép.
Nghe chú nói bốn từ “ Tôi không cho phép “ mà khóe miệng tôi liền nhếch lên cười, chú không thương tôi, chú đã không còn quan tâm tôi, và đặc biệt là chú đã quên sạch hết những ký ức giữa tôi với chú rồi thì chú lấy cái quyền gì để không cho phép tôi chứ?
Nhớ lại những lời bà chủ chỉ dạy lúc nãy thì càng lên mặt và kích động đến chú càng nhiều thì tỉ lệ thành công sẽ rất cao, nghĩ vậy nên tôi liền nghe và làm theo ngay, tôi thản nhiên bước lại phía giường ngồi rồi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt chú mà lên tiếng nói:
– Bà chủ sẽ đứng ra tổ chức hôn lễ cho tôi, những lời nói của chú bây giờ hoàn toàn trở nên vô nghĩa rồi, chú Dũng ạ.
– Em nên nhớ tôi mới là người nhận nuôi em ngay từ nhỏ, chứ không phải là mẹ tôi.
– Thì sao ạ? Chú đã quên hết ký ức về tôi rồi thì với tôi, chú đã không còn là gì cả.
Lời nói của tôi vừa dứt thì chú ấy liền bước đến đẩy mạnh vào vai tôi ngã xuống giường rồi tiến đến kề sát mặt của mình vào mặt tôi, động tác thân mật ấy của chú phút chốc khiến tôi giật mình, hốt hoảng với hành động ấy của chú nên mới vội đưa tay ôm chặt lấy bụng mình lại rồi nhìn chú nói lớn:
– Chú bị điên rồi hả? Chú đang làm ảnh hưởng đến cả hai mẹ con của tôi đấy, chú biết không?
– Em bảo tôi đã quên hết ký ức về em thì chẳng phải em nên gợi nhớ lại cho tôi hay sao?
– Chú nói cái gì vậy? Tôi không muốn gợi nhớ cho chú bằng cách này.
– Vậy thì còn cách nào khác sao?
– Chú Dũng..
– Tôi vẫn đang nghe đây, chẳng phải là tôi đang làm theo đúng ý của em mong muốn rồi còn gì, không phải sao?
Chú nói câu đó khiến tôi cứng miệng chẳng thể đáp trả lại được gì, thứ tôi muốn chú nhớ lại đó chính là ký ức tốt đẹp của cả hai, những ngày tháng hạnh phúc của cả hai chứ không phải là việc phải làm tình như thế này. Nhìn thấy được ánh mắt tôi bối rối chú liền ngồi bật dậy, khóe miệng chú nở ra nụ cười ma mị rồi nói:
– Đúng là trẻ con, nếu không muốn tôi làm như thế thì tốt nhất em nên biết điều.
– Chú..
– Lấy thuốc cho tôi uống đi.
– Chẳng phải lúc nãy chú bị đau đầu và cô Thoại Mỹ đã cho chú uống rồi sao?
– Chưa uống, thuốc ở bàn, lấy nhanh đi.
Chú lại bắt đầu ra mệnh lệnh với tôi giống như những tháng ngày trước đây nữa rồi, tôi thấy chú nói vậy cũng chẳng muốn cãi lại mà vội đứng dậy đi đến bàn lấy thuốc cho chú. Tôi cẩn thận bỏ vào tay chú từng viên thuốc rồi còn đưa cả nước đến tận miệng nữa, chú thấy tôi như vậy thì liền trầm ngâm một lúc rồi mới cất giọng nói:
– Đứa trẻ này là con của tôi thật sao?
– Nếu chú đã không muốn tin thì tôi cũng chẳng cần phải giải thích làm gì, đứa bé này chú cứ nghĩ nó chỉ là con của một mình tôi đi.
– Tôi đang hỏi em, trả lời cho đàng hoàng.
– Tôi có đùa với chú bao giờ đâu? Nếu chú biết rõ đứa bé này là con của chú thì chú sẽ làm gì? Chú tin tôi nói không? Hay là trong đầu của chú chỉ nghĩ đến mỗi cô bạn gái hồ ly tinh của chú thôi hả?
– Tường San..
– Tôi cảm thấy chán mỗi khi nghe chú gọi tên mình lắm rồi, nếu chú đã uống thuốc rồi thì tôi về phòng mình đây, Thiên chắc cũng sắp dậy rồi.
Chẳng thèm nhìn đến cảm xúc của chú khi nói xong tôi liền quay lưng bỏ đi ngay lập tức, đột nhiên lúc này chú nắm lấy cánh tay tôi kéo mạnh lại, tôi nhất thôi không giữ được thăng bằng mà ngã ngay vào lòng chú, nhìn tôi chú gằn từng tiếng nói:
– Em, tránh xa thằng Thiên ra.
– Việc đó chú không cần phải phải ra lệnh làm gì, vì mẹ của chú đã đứng ra làm chủ hôn cho tôi rồi.
– Em..
– Đừng quan tâm đến tôi, chào chú..
Gằn mạnh lấy tay của chú ra, tôi đứng dậy bỏ đi thật nhanh về phòng mình, không phải là tôi hỗn láo lên mặt, cũng chẳng phải là tôi quẹt mỏ như gà với chú mà tất cả những gì tôi làm đều là ý của bà chủ, thấy chú đã có biểu hiện ghen nhiều hơn nên tôi nghĩ rằng bản thân mình đã sắp thành công rồi, đưa tay xoa lấy bụng mình tôi lẩm bẩm nói:
– Cố lên con của mẹ, gia đình của chúng ta sắp được đoàn tụ rồi.
Vừa nói tôi vừa mỉm cười nhưng lại không biết rằng có một ánh mắt chất chứa đầy thù ghét đang nhìn về phía mình, trở về phòng thấy Thiên đã dậy rồi nên tôi liền nói:
– Cậu về nhà luôn hay ở lại đây ăn tối thế?
– Dĩ nhiên là tôi ở đây rồi.
– Ừ. Nhưng ăn xong thì cậu nhớ phải về nhà mình đó, chúng ta ngoài mặt diễn thì diễn nhưng đừng có đòi ngủ lại đây, biết chưa?
– Chị nghĩ tôi ham muốn chị lắm à? Căn phòng này thua xa nhà của tôi nữa, không thích ở thêm đâu.
– Cậu..
Thấy tôi cau mày khó chịu sau câu nói ấy như thế thì cậu ta liền bật cười ngay, thật sự nhìn thấy Thiên chân thành và nhiệt tình giúp đỡ mình như vậy nên tôi cũng thấy rất cảm động, tôi nghĩ trên đời này chắc chỉ có mỗi mình cậu ta là rảnh rỗi để giúp đỡ hai mẹ con tôi mà thôi.
Buổi chiều đó chúng tôi xuống dưới nhà, thấy bà chủ và chú đang ngồi uống trà ở ngoài vườn nên chúng tôi cùng ra đấy ngồi chơi, chị Xuân thấy tôi xuất hiện thì liền lườm một phát rồi cũng nhanh tay rót ra hai ly trà đưa đến trước mặt tôi, tôi thấy vậy cũng gật đầu thay lời nói cảm ơn. Bà chủ lúc này mới nhìn tôi, bà đưa tay xuống xoa lấy chiếc bụng bầu của tôi rồi mỉm cười nói:
– Được mấy tháng rồi San nhỉ?
– Dạ, gần sáu tháng rồi bà ạ.
– Nhanh nhỉ? Bụng của con xem vậy mà gọn lắm, chắc là mặc đồ cưới sẽ không bị lộ nhiều đâu, ta sẽ bảo người chọn chiếc váy che bụng nhất có thể cho con mặc.
– Dạ, con cảm ơn bà ạ.
– Thằng Thiên cũng tốt tính, con cũng hiền lành và biết điều nên ta nghĩ hai đứa chắc chắn sẽ sống hạnh phúc bên nhau đó.
– Dạ.
Tôi nghe bà chủ vừa nói vừa gượng cười như vậy thì cũng vội gật đầu đồng tình với ý đó, ánh mắt tôi lúc này vẫn không quên liếc nhìn sang người đàn ông của cuộc đời mình xem biểu cảm của chú ấy sẽ như thế nào? Thấy mặt chú đổi màu tôi liền cười thầm trong bụng, đột nhiên lúc này chú lại đập tay thật mạnh xuống bàn rồi đứng dậy bỏ đi vào trong nhà ngay, cả ba người chúng tôi thấy vậy thì liền bật cười, đúng thật là nhìn chú bây giờ cứ như một đứa trẻ con vậy, nhìn vẻ mặt ghen tuông của chú cưng đến độ chỉ muốn đến đưa tay véo thật mạnh một cái vào má rồi trêu thôi.
Chúng tôi ngồi ở ngoài vườn nói chuyện và tính đến kế hoạch tiếp theo, ba mẹ của Thiên cũng đồng ý hợp tác trong chuyện kết hôn lần này nên mọi thứ đang đến rất gần rồi. Thấy trời đã sụp tối nên chúng tôi mới bước vào nhà để chuẩn bị ăn cơm, lúc này mọi người đều đang im lặng để tập trung ăn thì đột nhiên chú Dũng ngồi ở bên kia lên tiếng:
– Thằng Thiên định không đi học nữa à?
– Phải đi học chứ anh. Em phải cố gắng học thật nhanh còn ra trường kiếm việc làm để nuôi vợ con nữa chứ, mà sao anh lại hỏi vậy?
– Không phải con của mày, mà mày vẫn chấp nhận nuôi luôn à?
– Nuôi chứ, bản thân em không quan tâm đến chuyện đứa bé trong bụng cô ấy là con của ai. Bởi vì Tường San là một người con gái tốt anh ạ, nếu bỏ lỡ cô ấy thì chắc chắn một là em bị điên, còn hai là em bị mất trí nhớ thôi anh Dũng ạ.
Từng câu từng chữ mà Thiên nói ra cứ như vả vào bên má của chú vậy, tôi im lặng quan sát thấy chú không đáp trả lời lại câu đó mà chỉ gật đầu rồi im lặng chẳng đáp lời, chú ngồi tách biệt với những người còn lại, chỉ tập trung vào ăn và đôi khi lại liếc nhìn tôi một cái nhưng tuyệt nhiên chú lại chẳng nói thêm câu gì nữa cả.
Không gian đang yên đang lành đột nhiên lúc này chị Xuân lại vạ miệng nói:
– Bà chủ, con Tường San chuẩn bị lấy chồng thật sao bà chủ?
– Ừ.
– Bà để nó kết hôn với tên nhóc này sao ạ? Sao bà lại dễ dàng đồng ý như thế hả bà?
– Đó là chuyện mày cần lo à? Mau đi vào trong dọn dẹp đi.
– À, dạ..
Chị ta nghe bà chủ quát mình trước mặt Thiên nên liền xụ mặt xuống, không cần nói cũng biết rằng chị ta luôn ghét và ganh tị với tôi nhưng so với Thiên thì chị ta lại ghét cậu ta nhiều hơn rồi. Tôi im lặng ngồi ăn, Thiên ngồi ở bên cạnh chăm sóc tôi đúng chuẩn như các cặp đôi đang yêu và chuẩn bị cưới nhau vậy. Đột nhiên lúc này chú nhìn bà chủ nói:
– Con cần đi du lịch, mẹ sắp xếp cho con đi.
– Con định đi du lịch với con Thoại Mỹ đấy hả?
– Không, con muốn đi một mình.
– Nếu đi một mình vậy thì con dắt con bé San đi cùng với con đi, nó đang mang thai nên cần được đi thư giãn cho đầu óc thoải mái, nếu con đi một mình thì chi bằng để con bé đi cùng cho vui nhé, có bạn chắc sẽ OK hơn đó Dũng.
Nghe bà chủ nói vậy thì chú liền đưa mắt sang nhìn tôi, tôi vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm và ánh mắt lạnh lùng sắc bén trước những lời đề nghị của bà chủ khiến chú thở dài một hơi rồi nói:
– Không, con không muốn đi cùng người xa lạ.
– Người xa lạ? Con đang nói cái gì vậy hả? Con nên nhớ bản thân con là người nhận nuôi con bé, người thân thiết nhất với con thời điểm đó cũng chính là con bé mà sao bây giờ con lại có thể thốt ra những lời như vậy với nó vậy hả Dũng? Con bị bệnh cũng đâu cần phải khó chịu với con bé như vậy chứ?
Thấy chú đã phũ phàng với mình như vậy rồi nên tôi không đợi cho chú trả lời lại nữa thì đã vội lên tiếng chen vào đáp ngay:
– Con cũng chẳng muốn đi du lịch với những người bị bệnh bà ạ. Con thà ở nhà chuẩn bị đám cưới với Thiên còn hơn là đi với chú ấy.
– Hai cái đứa này.
– Con no rồi, con xin phép ạ.
Vừa nói tôi vừa bỏ đũa xuống bàn, đứng dậy tôi đưa tay lên chạm vào vai của Thiên đầy trìu mến rồi nói:
– Ăn xong anh về nhà cẩn thận nhé, hẹn ngày mai gặp lại ạ.
– Ừ. Em và con ngủ ngon nhé.
– Dạ. Anh cũng vậy nha.
– Ừ. Em đi đi.
Tôi cố tình tỏ ra thân thiết với Thiên để chọc tức chú rồi liền quay lưng trở lên phòng của mình, vừa đi tôi vừa hậm hực vì chú dám nói trước mặt mọi người tôi là người xa lạ. Nhớ lại những ngày trước chú nhiệt tình và chăm chỉ mặt dày để theo đuổi tôi, ngày đó vẫn còn chưa biết tôi mang thai con của mình thì chú vẫn một mực muốn chăm sóc tôi, chú luôn cưng chiều yêu thương và bảo vệ tôi ấy vậy mà sao vụ tai nạn kia chú cứ như trở thành một con người khác và hoàn toàn phũ phàng với tôi mọi lúc mọi nơi như ngày hôm nay, hay là chú đang cố tình bắt tôi theo đuổi, bắt tôi phải chiều theo chú như cái cách mà chú đã từng làm với tôi sao?
—
Sao ngày hôm đó thì tôi và chú chẳng nói chuyện gì với nhau nữa cả, thấy mặt nhau còn chẳng thèm nhìn nữa cơ, kể cả lúc ngồi ăn cơm chung một bàn hay là lúc đi dạo chúng tôi đều lảng tránh đối phương không nói tới. Tôi cũng rất sợ chú sẽ ghét mình thật nhưng bây giờ đã đi đến mức đường này rồi thì tôi không thể nào dừng lại được nữa, lỡ ngồi trên lưng cọp rồi thì phải chấp nhận là một ăn cả ngã về không thôi. Sau những ngày chiến tranh lạnh thì cũng đến ngày chú đi du lịch và ngày đó cũng chính là ngày mà tôi và Thiên tổ chức buổi ra mắt để bàn về việc cưới sinh, buổi sáng đó có rất nhiều người đến nhà trong đó có cả chú Thành anh của Thiên cũng đến nữa, thấy chú kéo vali đi ra ngoài nên chú Thành liền giữ lấy tay chú Dũng lại và cau mày cất giọng nói:
– Mày định đi thật đấy hả Dũng?
– Ừ, có chuyện gì sao?
– Thế mày không định ngăn cản đám cưới này sao?
– Tại sao tao lại phải ngăn cản khi cô ấy muốn lấy người khác chứ? Đó là quyết định của cô ấy, không phải do tao.
– Mày thật sự đã hết thuốc chữa rồi, đến bao giờ thì mày mới quay trở lại là mày của trước đây hả Dũng?
Nghe chú Thành nói nhưng chú ấy lại chẳng hề có phản ứng lại, ánh mắt chú sắc bén đến độ có thể cắt đôi mọi thứ có tại nơi đây. Tôi đứng từ xa nhìn chỉ muốn xin chú một lần thay đổi, một lần suy nghĩ lại cho tất cả những chuyện đã trải qua nhưng mọi thứ không thể giống như mong ước của mỗi người được, chú đã không còn là chú của trước đây nữa rồi.
Không một động tác thừa, chú Dũng gỡ lấy tay của chú Thành ra rồi ung dung bước đi, có rất nhiều ngày để chú chọn đi du lịch nhưng chú lại chọn đúng vào ngày hôm nay, chọn đúng thời khắc mà cả đời này tôi sẽ khắc cốt ghi tâm mãi mãi, từng bước chú rời đi mà tâm tình của tôi như đang vụn vỡ theo đấy, thấy vậy lúc này Thiên mới quay sang nói nhỏ với tôi:
– Chị cược với tôi ván này không?
– Cược cái gì chứ? Bây giờ tôi thật sự chẳng còn tâm trí, chẳng còn động lực nào để suy nghĩ thêm chuyện gì nữa cả.
– Chúng ta cược vì sự trở lại của anh ta đi, cược xem anh ta có giành chị một lần nữa hay không?
– Cậu nghĩ rằng anh ấy sẽ quay lại sao?
– Tôi không biết, nhưng chị có muốn cược với tôi không? Chỉ cần trả lời là có, hoặc không thôi.
Tôi nhìn vẻ mặt đầy khoái chí cùng nụ cười tự tin ấy của cậu ta mà trong lòng lại lóe lên những hy vọng tiếp, nhìn theo bóng lưng đang dần khuất kia tôi suy nghĩ đắn đo một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý nói:
– Bây giờ tôi đã hết sự lựa chọn rồi, nếu như cậu đã muốn cược rồi thì tôi sẽ đồng ý cược vậy.
– Tốt lắm, việc bây giờ của chị là diễn cùng tôi nào, nhanh lên.
Tôi và Thiên vẫn cứ giả vờ như chúng tôi đang ra mắt hai họ vậy, lúc bấy giờ bà chủ cũng bỏ mặc chú Dũng không muốn nói đến nữa và sẵn sàng đứng ra làm chủ hôn cho tôi. Ngày hôm nay, nếu như kết quả vẫn không lay động được lòng chú và ký ức của chú thì có lẽ tôi xin dừng lại mọi chuyện tại đây, chẳng muốn cố gắng, chẳng muốn đấu tranh thêm gì nữa bởi vì tôi nghĩ chú đã thật sự không muốn tiếp tục cùng với tôi và con nữa rồi, đôi khi những ký ức tốt đẹp nhất, những người mà ta yêu thương nhất lại chính là những thứ dễ quên nhất. Tôi vẫn cố gồng mình trước tất cả mọi người, vẫn cứ gượng cười để chào hỏi những người xung quanh mình mặc dù trong lòng đang rất đau nhói, chúng tôi làm theo tất cả những gì chỉ bảo của người lớn nhưng hầu như chỉ làm qua loa bởi vì ánh mắt của chúng tôi chỉ hướng ra một phía, như mong chờ điều kỳ tích có thể xảy ra vào ngay giây phút này vậy.
Thiên đứng bên cạnh cứ cười trêu tôi mãi, còn đốm lửa nhỏ cuối cùng trong lòng tôi cũng thoáng vụt tắt đi khi không có sự xuất hiện từ chú, tôi luôn ước rằng bản thân mình sẽ giống như trong phim bởi vì tôi luôn nghĩ rằng nhân vật chính chỉ khổ lúc đầu mà thôi nhưng tất cả đều quay lưng với tôi và trở về con số 0 tròn trĩnh, đang lúc tôi muốn từ bỏ mọi thứ ngay trước mắt thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Con, không cho phép có một đám cưới nào diễn ra ở đây cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.