Chương 132
Lưu Li Tú
26/06/2023
Chu Tú Mẫn mở mắt, nhưng lập tức bị ánh sáng kích thích chiếu rọi khiến cô ấy nhắm mắt lại. Cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy cảm nhận được tình huống của bản thân không tốt lắm.
Sau đó Chu Tú Mẫn nghe thấy một tiếng cười chói tai, "Tỉnh rồi? Tốt lắm! Vậy chúng ta cùng chụp một bức ảnh làm kỉ niệm nào!" Người đang nói chuyện thậm chí còn ga lăng làm tư thế "mời", sau đó Chu Tú Mẫn bị một bàn tay rắn chắc kéo đi ấn xuống ghế gỗ, lúc bị kéo đi, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của người đang nói chuyện, sau đó, cả người lạnh lẽo.
Ở Bắc Kinh, cô Trịnh từng lấy điện thoại chụp trộm người phụ nữ này, ả không cao, nhưng rắn chắc, tóc dài, nhìn dáng vẻ rất nho nhã, nhưng ánh mắt hung ác tinh ranh, cô Trịnh nói: Sau này có gặp phải loại người coi mạng người như cỏ rác này, nhất định phải tránh càng xa càng tốt.
Bây giờ, người phụ nữ này, đứng cách cô ấy không xa, giả vờ nho nhã, thực tế là nụ cười đó rất độc địa.
Chu Tú Mẫn thông minh như thế, nhanh chóng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, bản thân học khảo cổ, không có giá trị để bắt cóc, những người này lại làm nghề trộm mộ, bắt cóc cô ấy chỉ có khả năng là vì mộ Công chúa mới được phát hiện gần đây, cho dù chính nhóm Chu Tú Mẫn cũng không biết là ở đâu. Dường như nghĩ thông suốt vấn đề này, cô ấy liền cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết, cô Trịnh từng nói, những người này, thủ đoạn vô cùng tàn độc, nếu bọn chúng không tìm thấy mộ...
Nhưng tại sao bọn chúng lại biết bọn họ "biết" mộ Công chúa?
Con dao lạnh lẽo kề gần hơn, chặn lấy yết hầu Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn cảm thấy lưng mình run lên, nhưng con dao kia không rạch qua da thịt cô ấy, chỉ có máy ảnh nhanh lóe lên mấy cái, sau đó người phụ trách chụp ảnh đem những bức ảnh kia cho người phụ nữ tóc dài. Ả đem ảnh cắt ra, nở nụ cười giống như đang thưởng thức, sau đó cố ý nhã nhặn móc ra một chiếc bút kí tên cao quý, quay người đến bên chiếc bàn rách nát, cúi người viết gì đó lên bức ảnh, sau đó đưa cho người bên cạnh, "Đi làm việc đi!" Ả nói, sau đó quay đầu nhìn Chu Tú Mẫn khẽ cười, lúc đó ánh sáng rọi vào mắt Chu Tú Mẫn nhạt đi rất nhiều, Chu Tú Mẫn có thể nhìn rõ nụ cười tàn nhẫn trên khuôn mặt của ả.
"Tôi là Joker. Em gọi tôi là J là được. Tôi còn mời ba người bạn của em cùng đến, đợi lúc đó chúng ta cùng đi tìm mộ." Người phụ nữ tên J chủ động giải thích, sau đó giống như nhìn ra tâm tình của Chu Tú Mẫn, khẽ mỉm cười, "Đừng lo, tôi không cần các em nói cho tôi chỗ đó ở đâu. Tôi chỉ muốn làm phiền các em dẫn đường mà thôi."
"Đương nhiên, cô Chu đây có thể thoải mái nói chuyện, xin đừng giữ kẽ như thế." Người đó mỉm cười làm động tác "mời", dường như ả rất thích cười, hoặc là nói thích sử dụng "nụ cười" để biểu đạt hoặc che giấu loại cảm xúc nào đó, nhưng không biết nụ cười đó khiến người ta sởn tóc gáy. Chu Tú Mẫn cảm thấy sởn tóc gáy. Cô ấy không lên tiếng. Người đó lại nói, "Có phải em rất hiếu kì, tại sao chúng tôi lại biết không? À, chẳng qua là chúng tôi tình cờ nhặt được chiếc điện thoại, trong điện thoại có mấy tấm bản đồ mà tình cờ tôi cũng biết, cho nên, chúng tôi cũng điều tra chút ít..." J dựa vào chiếc bàn cũ nát, làm tư thế nho nhã điềm đạm nói chuyện, còn nâng lên mấy tờ giấy trên bàn, "Locke, mang cho cô Chu xem đi." J khẽ cười căn dặn, lúc đó một người đàn ông cao to tóc đen nhận lấy tờ giấy rồi cầm cho Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn liếc một cái, chính là bức ảnh màu về đất địa thế "vi diệu không thể tả" mà bọn họ chụp lại trên bức tranh tường trong mộ của thủ lĩnh Giả Giám. Điện thoại, đương nhiên là điện thoại của Giang Viễn Lâu, lúc ra ngoài hắn còn nhớ nhung chiếc điện thoại rất lâu, lẽ nào... đám mặt sẹo cũng thoát ra rồi?
"Em nói Jack sao? Ồ, hắn chết rồi. Toàn thân phát đen, thịt thối rữa chết rồi." Ả tên J như thể nhìn thấu lòng người, có thể kịp thời giải đáp hoài nghi của Chu Tú Mẫn, "Nói thật, tôi rất hiếu kì, tại sao các em có thể an toàn rút lui. Vốn muốn mời các em dẫn chúng tôi đến mộ Tần Vương, tiếc là nơi đó bị Quốc gia chú ý rồi, cho nên chúng tôi chỉ đành bỏ gần tìm xa. Thật sự quá đáng tiếc, ngôi mộ đó, tôi rất thích nó."
Chu Tú Mẫn cắn môi không nói gì.
"Sao thế, cô Chu, em không muốn nói chuyện với chúng tôi sao?" Người đó đi lại gần khẽ nói, ánh mắt mang theo uy hiếp, nhưng đột nhiên lại cười lên, "Nhưng biết cũng vô dụng, lọt vào tay Quốc gia rồi. Không biết cũng thôi. Đúng rồi, tốt nhất là em nên chờ mong những người bạn tốt của em có thể đến kịp, nếu không, tôi là người không kiên nhẫn..." Ả nhếch môi mỉm cười, ánh mắt lại lộ ra sự hung ác tàn độc cực lớn. Chu Tú Mẫn cố gắng kiềm chế đôi chân mới không để chúng run lên, nhưng cảm giác giống như con ếch xanh bị rắn độc nhìn chằm chằm, ngay cả cử động cũng khó khăn.
Giữa trưa hai ngày sau. Nhóm người Chu Sa xuất hiện ở thị trấn Bình Xuyên, mà cùng lúc đó, J cũng nhận được tin tức.
"Mời bọn họ đến đây." J dặn dò.
Nhóm Chu Sa như con ruồi mất đầu đâm bậy bạ ở thị trấn hoang vu này, đúng lúc đó có một người đàn ông nhìn rất bình thường cùng một người dân địa phương đi đến, khẽ nói: "Tìm người? Đi theo tôi."
Ánh mắt Chu Sa có chút đỏ cảnh giác nhìn hắn, âm thanh vô thức sắc bén, "Anh là ai? Tại sao chúng tôi phải đi theo anh?"
Người đó lộ ra nụ cười vô liêm sỉ, nhưng không đáp lời. Giang Viễn Lâu an ủi vỗ vỗ vai Chu Sa, có thể biết bọn họ đang tìm người, nhất định là nhóm người bắt cóc Chu Tú Mẫn, "Chu Tú Mẫn đang ở đâu?"
Nụ cười của người đó càng sâu, bình thản nhìn bọn họ khinh miệt, quay người rời đi, dường như chắc chắn bọn họ sẽ đi theo. Hai đàn anh chỉ đành kìm lại cơn giận của Chu Sa kéo cô đi, Chu Sa nhìn chằm chằm sau lưng người kia, ánh mắt như rắn độc, trước giờ Giang Viễn Lâu và Béo chưa từng nhìn thấy biểu cảm của Chu Sa như thế, đều sửng sốt một phen, thế nên mới nói thỏ con bị chọc tức cũng biết cắn người. Người kia phát giác được, quay đầu cổ quái nhìn bọn họ một cái, khí thế đi đường rõ ràng cũng không thong dong tự nhiên như ban nãy, rõ ràng có chút sợ hãi, hơn nữa, cũng không nghênh ngang đi trước mặt bọn họ, mà biến thành đi bên cạnh.
Người đó lái chiếc xe ba bánh cũ kĩ chở theo bọn họ. Cả đường lòng vòng, Giang Viễn Lâu không nhịn được hỏi: "Bao lâu nữa mới đến nơi?"
Người kia không đáp lời, hắn bị Chu Sa nhìn chằm chằm khiến lưng lạnh lẽo. Chu Sa lạnh lùng mở miệng, "Đừng lòng vòng nữa. Chúng tôi không dẫn theo người khác. Lập tức đưa chúng tôi đi gặp Chu Tú Mẫn."
Câu nói này của Chu Sa vô cùng lạnh lẽo, người kia vốn không muốn để ý, nhưng cuối cùng giảm đi một số con đường, đi vòng qua con ngõ nhỏ, tiến vào một con đường lầy lội.
Đi qua con đường đó, mất hơn hai tiếng đồng hồ. Sắc mặt Chu Sa suốt một đường âm trầm, Béo sợ cô đói không chịu nổi, suốt một đường không ăn không uống, liền lấy bánh bao và đồ uống bổ sung năng lượng cho cô, "Ăn chút đi." Chu Sa lắc đầu, Béo kiên trì giơ trước mặt cô, "Ăn chút đi." Chu Sa hoang mang ngẩng đầu nhìn hắn, Béo kiên định nhét vào trong tay cô, "Ăn chút đi." Nước mắt Chu Sa như muốn trào ra, cúi đầu mơ màng nhìn đồ ăn nước uống trong tay, "Em lo lắm."
"Trước tiên phải ăn chút đã, người còn chưa gặp được đừng để mình chết đói. Chu Tú Mẫn tạm thời sẽ không có chuyện gì."
Chu Sa mở nắp chai nước, lặng lẽ uống, chỉ là ánh mắt kia, lộ ra biểu cảm hung hăng độc ác.
"Em nhất định sẽ giết bọn chúng!" Chu Sa đột nhiên lạnh lùng nói, Giang Viễn Lâu và Béo nghe xong giật mình quay sang nhìn nhau, lại nhìn Chu Sa, biểu cảm của cô lại thay đổi, dáng vẻ lúc này rất bình tĩnh, giống như ý định ban nãy đã hình thành trong đầu cô, cô đã hạ quyết tâm, bởi vì hạ quyết tâm, nên vô cùng bình tĩnh lạnh lùng. Hai người bị biểu cảm của Chu Sa làm cho hỗn loạn, không biết thật giả thế nào.
Nhưng theo tính cách của em gái Chu Sa...
Hai người không hẹn mà gặp nhớ lại khí thế cầm theo dao giết lợn đuổi theo tên cướp, nhất thời mồ hôi túa ra, tiếp xúc lâu như vậy, thế mà bọn họ lại quên mất tính cách hung ác này của cô. Béo ở gần Chu Sa nhất, kích động bắt lấy hai tay cô, "Em bình tĩnh đã!" Nếu thật muốn làm như thế, chúng ta nghĩ trong lòng là được, không nhất định phải nói ra, còn có người dẫn đường ở đây nữa.
Chu Sa bình tĩnh nhìn xuống bàn tay hắn, Béo vội vàng bối rối buông ra. Giọng điệu Chu Sa rất bình tĩnh, "Em rất bình tĩnh."
Không có chút nào bình tĩnh biết không hả? Béo và Giang Viễn Lâu gào thét trong lòng. Lên máy bay, trên đường vội vàng, bọn họ đã bàn bạc rất nhiều đối sách, nhưng không biết tình hình lúc gặp kẻ địch sẽ như thế nào, trên ti vi đều là anh dũng cứu người, trí dũng song toàn cái gì đó, nhưng đây là hiện thực, tuyệt đối là một câu chuyện đau khổ.
Xe ba bánh cứ đi mãi, đi đến... một... ngôi làng. Ngôi làng được xây dựng dưới chân núi, xung quanh đều dựng nhà gỗ, một con đường đá đơn sơ chạy thẳng đến mấy căn nhà mái bằng cũ nát ở cuối đường. Có người đứng ở mái hiên trước cửa, khoảng cách quá xa, nhìn không rõ, đi gần lại mới phát hiện đó là một người phụ nữ khỏe khoắn.
Chu Sa nhìn thấy J, ánh mắt lại sắc nhọn híp lại, trí nhớ của cô rất tốt, thời gian cũng không quá dài, nên không quên đi người phụ nữ trước mắt, đồng thời cũng không quên cô Trịnh từng miêu tả với cô: Giảo hoạt tàn nhẫn!
J phong độ bày ra tư thế hoan nghênh, dường như bọn họ là khách quý của ả, "Hoan nghênh tới thăm. Tôi đợi cũng lâu rồi. Tôi là Joker, gọi tôi là J là được!" Ả giống như đang chào hỏi những người bạn cũ thân thiết, "Tiện hỏi một câu, trước đây có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?" Ả nhìn Chu Sa khẽ cười, Chu Sa đen mặt, "Tú Mẫn đâu?"
"Em không hỏi tôi tìm các em có chuyện gì sao?
"Mộ Công chúa. Tú Mẫn đâu?"
"Tốt quá! Tôi thích nói chuyện với người thông minh!" J cười vui vẻ, giống như thật lòng cảm thấy như thế.
"Tú Mẫn đâu?" Chu Sa kiên trì hỏi một câu.
"Nếu em gấp gáp như thế, tôi cũng không lòng vòng, mấy người bạn nhỏ của tôi đã dẫn em ấy lên núi rồi. Một cô bé xinh đẹp lanh lợi như thế... cho nên, các em có muốn nhanh chóng tới đó không?"
Tất cả mọi người đều nắm chặt nắm đấm vì ám hiệu trong miệng J, ánh mắt Chu Sa càng thêm độc ác, âm thanh vẫn bình tĩnh, "Đương nhiên!"
J bị Chu Sa nhìn, nhăn mày lại, ả đã kinh qua rất nhiều nguy hiểm, cũng gặp rất nhiều người, nhưng ánh mắt như thế... rất nhiều người nói ánh mắt ả giống như rắn độc, nhưng lần đầu ả cảm thấy bản thân là con ếch xanh, bị rắn độc nhìn chằm chằm. Ả đè xuống cảm giác kì quái này, duy trì bình tĩnh cười cười, "Tốt lắm. Chúng ta xuất phát thôi!"
Sau đó Chu Tú Mẫn nghe thấy một tiếng cười chói tai, "Tỉnh rồi? Tốt lắm! Vậy chúng ta cùng chụp một bức ảnh làm kỉ niệm nào!" Người đang nói chuyện thậm chí còn ga lăng làm tư thế "mời", sau đó Chu Tú Mẫn bị một bàn tay rắn chắc kéo đi ấn xuống ghế gỗ, lúc bị kéo đi, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của người đang nói chuyện, sau đó, cả người lạnh lẽo.
Ở Bắc Kinh, cô Trịnh từng lấy điện thoại chụp trộm người phụ nữ này, ả không cao, nhưng rắn chắc, tóc dài, nhìn dáng vẻ rất nho nhã, nhưng ánh mắt hung ác tinh ranh, cô Trịnh nói: Sau này có gặp phải loại người coi mạng người như cỏ rác này, nhất định phải tránh càng xa càng tốt.
Bây giờ, người phụ nữ này, đứng cách cô ấy không xa, giả vờ nho nhã, thực tế là nụ cười đó rất độc địa.
Chu Tú Mẫn thông minh như thế, nhanh chóng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, bản thân học khảo cổ, không có giá trị để bắt cóc, những người này lại làm nghề trộm mộ, bắt cóc cô ấy chỉ có khả năng là vì mộ Công chúa mới được phát hiện gần đây, cho dù chính nhóm Chu Tú Mẫn cũng không biết là ở đâu. Dường như nghĩ thông suốt vấn đề này, cô ấy liền cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết, cô Trịnh từng nói, những người này, thủ đoạn vô cùng tàn độc, nếu bọn chúng không tìm thấy mộ...
Nhưng tại sao bọn chúng lại biết bọn họ "biết" mộ Công chúa?
Con dao lạnh lẽo kề gần hơn, chặn lấy yết hầu Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn cảm thấy lưng mình run lên, nhưng con dao kia không rạch qua da thịt cô ấy, chỉ có máy ảnh nhanh lóe lên mấy cái, sau đó người phụ trách chụp ảnh đem những bức ảnh kia cho người phụ nữ tóc dài. Ả đem ảnh cắt ra, nở nụ cười giống như đang thưởng thức, sau đó cố ý nhã nhặn móc ra một chiếc bút kí tên cao quý, quay người đến bên chiếc bàn rách nát, cúi người viết gì đó lên bức ảnh, sau đó đưa cho người bên cạnh, "Đi làm việc đi!" Ả nói, sau đó quay đầu nhìn Chu Tú Mẫn khẽ cười, lúc đó ánh sáng rọi vào mắt Chu Tú Mẫn nhạt đi rất nhiều, Chu Tú Mẫn có thể nhìn rõ nụ cười tàn nhẫn trên khuôn mặt của ả.
"Tôi là Joker. Em gọi tôi là J là được. Tôi còn mời ba người bạn của em cùng đến, đợi lúc đó chúng ta cùng đi tìm mộ." Người phụ nữ tên J chủ động giải thích, sau đó giống như nhìn ra tâm tình của Chu Tú Mẫn, khẽ mỉm cười, "Đừng lo, tôi không cần các em nói cho tôi chỗ đó ở đâu. Tôi chỉ muốn làm phiền các em dẫn đường mà thôi."
"Đương nhiên, cô Chu đây có thể thoải mái nói chuyện, xin đừng giữ kẽ như thế." Người đó mỉm cười làm động tác "mời", dường như ả rất thích cười, hoặc là nói thích sử dụng "nụ cười" để biểu đạt hoặc che giấu loại cảm xúc nào đó, nhưng không biết nụ cười đó khiến người ta sởn tóc gáy. Chu Tú Mẫn cảm thấy sởn tóc gáy. Cô ấy không lên tiếng. Người đó lại nói, "Có phải em rất hiếu kì, tại sao chúng tôi lại biết không? À, chẳng qua là chúng tôi tình cờ nhặt được chiếc điện thoại, trong điện thoại có mấy tấm bản đồ mà tình cờ tôi cũng biết, cho nên, chúng tôi cũng điều tra chút ít..." J dựa vào chiếc bàn cũ nát, làm tư thế nho nhã điềm đạm nói chuyện, còn nâng lên mấy tờ giấy trên bàn, "Locke, mang cho cô Chu xem đi." J khẽ cười căn dặn, lúc đó một người đàn ông cao to tóc đen nhận lấy tờ giấy rồi cầm cho Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn liếc một cái, chính là bức ảnh màu về đất địa thế "vi diệu không thể tả" mà bọn họ chụp lại trên bức tranh tường trong mộ của thủ lĩnh Giả Giám. Điện thoại, đương nhiên là điện thoại của Giang Viễn Lâu, lúc ra ngoài hắn còn nhớ nhung chiếc điện thoại rất lâu, lẽ nào... đám mặt sẹo cũng thoát ra rồi?
"Em nói Jack sao? Ồ, hắn chết rồi. Toàn thân phát đen, thịt thối rữa chết rồi." Ả tên J như thể nhìn thấu lòng người, có thể kịp thời giải đáp hoài nghi của Chu Tú Mẫn, "Nói thật, tôi rất hiếu kì, tại sao các em có thể an toàn rút lui. Vốn muốn mời các em dẫn chúng tôi đến mộ Tần Vương, tiếc là nơi đó bị Quốc gia chú ý rồi, cho nên chúng tôi chỉ đành bỏ gần tìm xa. Thật sự quá đáng tiếc, ngôi mộ đó, tôi rất thích nó."
Chu Tú Mẫn cắn môi không nói gì.
"Sao thế, cô Chu, em không muốn nói chuyện với chúng tôi sao?" Người đó đi lại gần khẽ nói, ánh mắt mang theo uy hiếp, nhưng đột nhiên lại cười lên, "Nhưng biết cũng vô dụng, lọt vào tay Quốc gia rồi. Không biết cũng thôi. Đúng rồi, tốt nhất là em nên chờ mong những người bạn tốt của em có thể đến kịp, nếu không, tôi là người không kiên nhẫn..." Ả nhếch môi mỉm cười, ánh mắt lại lộ ra sự hung ác tàn độc cực lớn. Chu Tú Mẫn cố gắng kiềm chế đôi chân mới không để chúng run lên, nhưng cảm giác giống như con ếch xanh bị rắn độc nhìn chằm chằm, ngay cả cử động cũng khó khăn.
Giữa trưa hai ngày sau. Nhóm người Chu Sa xuất hiện ở thị trấn Bình Xuyên, mà cùng lúc đó, J cũng nhận được tin tức.
"Mời bọn họ đến đây." J dặn dò.
Nhóm Chu Sa như con ruồi mất đầu đâm bậy bạ ở thị trấn hoang vu này, đúng lúc đó có một người đàn ông nhìn rất bình thường cùng một người dân địa phương đi đến, khẽ nói: "Tìm người? Đi theo tôi."
Ánh mắt Chu Sa có chút đỏ cảnh giác nhìn hắn, âm thanh vô thức sắc bén, "Anh là ai? Tại sao chúng tôi phải đi theo anh?"
Người đó lộ ra nụ cười vô liêm sỉ, nhưng không đáp lời. Giang Viễn Lâu an ủi vỗ vỗ vai Chu Sa, có thể biết bọn họ đang tìm người, nhất định là nhóm người bắt cóc Chu Tú Mẫn, "Chu Tú Mẫn đang ở đâu?"
Nụ cười của người đó càng sâu, bình thản nhìn bọn họ khinh miệt, quay người rời đi, dường như chắc chắn bọn họ sẽ đi theo. Hai đàn anh chỉ đành kìm lại cơn giận của Chu Sa kéo cô đi, Chu Sa nhìn chằm chằm sau lưng người kia, ánh mắt như rắn độc, trước giờ Giang Viễn Lâu và Béo chưa từng nhìn thấy biểu cảm của Chu Sa như thế, đều sửng sốt một phen, thế nên mới nói thỏ con bị chọc tức cũng biết cắn người. Người kia phát giác được, quay đầu cổ quái nhìn bọn họ một cái, khí thế đi đường rõ ràng cũng không thong dong tự nhiên như ban nãy, rõ ràng có chút sợ hãi, hơn nữa, cũng không nghênh ngang đi trước mặt bọn họ, mà biến thành đi bên cạnh.
Người đó lái chiếc xe ba bánh cũ kĩ chở theo bọn họ. Cả đường lòng vòng, Giang Viễn Lâu không nhịn được hỏi: "Bao lâu nữa mới đến nơi?"
Người kia không đáp lời, hắn bị Chu Sa nhìn chằm chằm khiến lưng lạnh lẽo. Chu Sa lạnh lùng mở miệng, "Đừng lòng vòng nữa. Chúng tôi không dẫn theo người khác. Lập tức đưa chúng tôi đi gặp Chu Tú Mẫn."
Câu nói này của Chu Sa vô cùng lạnh lẽo, người kia vốn không muốn để ý, nhưng cuối cùng giảm đi một số con đường, đi vòng qua con ngõ nhỏ, tiến vào một con đường lầy lội.
Đi qua con đường đó, mất hơn hai tiếng đồng hồ. Sắc mặt Chu Sa suốt một đường âm trầm, Béo sợ cô đói không chịu nổi, suốt một đường không ăn không uống, liền lấy bánh bao và đồ uống bổ sung năng lượng cho cô, "Ăn chút đi." Chu Sa lắc đầu, Béo kiên trì giơ trước mặt cô, "Ăn chút đi." Chu Sa hoang mang ngẩng đầu nhìn hắn, Béo kiên định nhét vào trong tay cô, "Ăn chút đi." Nước mắt Chu Sa như muốn trào ra, cúi đầu mơ màng nhìn đồ ăn nước uống trong tay, "Em lo lắm."
"Trước tiên phải ăn chút đã, người còn chưa gặp được đừng để mình chết đói. Chu Tú Mẫn tạm thời sẽ không có chuyện gì."
Chu Sa mở nắp chai nước, lặng lẽ uống, chỉ là ánh mắt kia, lộ ra biểu cảm hung hăng độc ác.
"Em nhất định sẽ giết bọn chúng!" Chu Sa đột nhiên lạnh lùng nói, Giang Viễn Lâu và Béo nghe xong giật mình quay sang nhìn nhau, lại nhìn Chu Sa, biểu cảm của cô lại thay đổi, dáng vẻ lúc này rất bình tĩnh, giống như ý định ban nãy đã hình thành trong đầu cô, cô đã hạ quyết tâm, bởi vì hạ quyết tâm, nên vô cùng bình tĩnh lạnh lùng. Hai người bị biểu cảm của Chu Sa làm cho hỗn loạn, không biết thật giả thế nào.
Nhưng theo tính cách của em gái Chu Sa...
Hai người không hẹn mà gặp nhớ lại khí thế cầm theo dao giết lợn đuổi theo tên cướp, nhất thời mồ hôi túa ra, tiếp xúc lâu như vậy, thế mà bọn họ lại quên mất tính cách hung ác này của cô. Béo ở gần Chu Sa nhất, kích động bắt lấy hai tay cô, "Em bình tĩnh đã!" Nếu thật muốn làm như thế, chúng ta nghĩ trong lòng là được, không nhất định phải nói ra, còn có người dẫn đường ở đây nữa.
Chu Sa bình tĩnh nhìn xuống bàn tay hắn, Béo vội vàng bối rối buông ra. Giọng điệu Chu Sa rất bình tĩnh, "Em rất bình tĩnh."
Không có chút nào bình tĩnh biết không hả? Béo và Giang Viễn Lâu gào thét trong lòng. Lên máy bay, trên đường vội vàng, bọn họ đã bàn bạc rất nhiều đối sách, nhưng không biết tình hình lúc gặp kẻ địch sẽ như thế nào, trên ti vi đều là anh dũng cứu người, trí dũng song toàn cái gì đó, nhưng đây là hiện thực, tuyệt đối là một câu chuyện đau khổ.
Xe ba bánh cứ đi mãi, đi đến... một... ngôi làng. Ngôi làng được xây dựng dưới chân núi, xung quanh đều dựng nhà gỗ, một con đường đá đơn sơ chạy thẳng đến mấy căn nhà mái bằng cũ nát ở cuối đường. Có người đứng ở mái hiên trước cửa, khoảng cách quá xa, nhìn không rõ, đi gần lại mới phát hiện đó là một người phụ nữ khỏe khoắn.
Chu Sa nhìn thấy J, ánh mắt lại sắc nhọn híp lại, trí nhớ của cô rất tốt, thời gian cũng không quá dài, nên không quên đi người phụ nữ trước mắt, đồng thời cũng không quên cô Trịnh từng miêu tả với cô: Giảo hoạt tàn nhẫn!
J phong độ bày ra tư thế hoan nghênh, dường như bọn họ là khách quý của ả, "Hoan nghênh tới thăm. Tôi đợi cũng lâu rồi. Tôi là Joker, gọi tôi là J là được!" Ả giống như đang chào hỏi những người bạn cũ thân thiết, "Tiện hỏi một câu, trước đây có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?" Ả nhìn Chu Sa khẽ cười, Chu Sa đen mặt, "Tú Mẫn đâu?"
"Em không hỏi tôi tìm các em có chuyện gì sao?
"Mộ Công chúa. Tú Mẫn đâu?"
"Tốt quá! Tôi thích nói chuyện với người thông minh!" J cười vui vẻ, giống như thật lòng cảm thấy như thế.
"Tú Mẫn đâu?" Chu Sa kiên trì hỏi một câu.
"Nếu em gấp gáp như thế, tôi cũng không lòng vòng, mấy người bạn nhỏ của tôi đã dẫn em ấy lên núi rồi. Một cô bé xinh đẹp lanh lợi như thế... cho nên, các em có muốn nhanh chóng tới đó không?"
Tất cả mọi người đều nắm chặt nắm đấm vì ám hiệu trong miệng J, ánh mắt Chu Sa càng thêm độc ác, âm thanh vẫn bình tĩnh, "Đương nhiên!"
J bị Chu Sa nhìn, nhăn mày lại, ả đã kinh qua rất nhiều nguy hiểm, cũng gặp rất nhiều người, nhưng ánh mắt như thế... rất nhiều người nói ánh mắt ả giống như rắn độc, nhưng lần đầu ả cảm thấy bản thân là con ếch xanh, bị rắn độc nhìn chằm chằm. Ả đè xuống cảm giác kì quái này, duy trì bình tĩnh cười cười, "Tốt lắm. Chúng ta xuất phát thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.