Chương 18
Lưu Li Tú
18/04/2023
Khảo cổ học không giống những ngành khoa học khác, lịch học được sắp xếp rất cơ động, nếu dạy chính là một vị giáo sư hay một vị Khảo cổ học nổi tiếng bận rộn nào đó, lịch học càng cơ động hơn: Bởi vì ở Xuyên Bình phát hiện xác ướp hai trăm năm, rất hiếm gặp ở vùng đất này, đặc biệt là, nơi đây thuộc vùng dân cư sinh sống, không có đặc điểm và điều kiện hình thành xác ướp, lãnh đạo huyện rất coi trọng, cử chuyên gia đến khảo sát. Chu Mỹ Đích ngúng nguẩy, cắp lấy chiếc cặp nhỏ đi mất, nửa tháng trời không quay lại. Đám sinh viên lớp Khảo cổ rất vui vẻ, bởi vì ông thầy này quá nghiêm khắc, hơn nữa "quỷ kế đa đoan", khiến người ta không kịp chống đỡ, lần trước uy hiếp chút đỉnh đã khiến người người giương cờ trắng sống không bằng chết suốt một tuần lễ, cho nên sinh viên đều ghét ông, không phải học tiết của ông tự nhiên vui như nở hoa. Kết quả một tuần sau, đám sinh viên đã nhớ nhung Chu Mỹ Đích không thôi, bởi vì giờ học vẽ của cô Trịnh Quảng Quảng còn khủng bố hơn. Em gái nó, một tiết học vẽ, vẽ đến tay bị rút gân, hơn nữa cô Trịnh còn nghiêm khắc hơn...
"Đây là cái gì?"
"Sông ngòi ạ!"
"Em chắc chắn đây không phải cây cỏ chứ?"
...
Em gái nó, tổn thương lòng tự trọng quá!
Đến ngay cả Chu Tú Mẫn vẽ rất đẹp, độ chuẩn xác cao nhất cũng bị phê bình: "Tại sao em không thể vẽ tốt hơn? Rõ ràng em có thể vẽ tốt hơn. Phải có yêu cầu với bản thân. Em có biết một mi-li-mét trên bản đồ khác biệt thế nào so với thực tế không? Cho em một tấm bản đồ thế này có thể khiến em chết mệt đấy."
Bạn học Chu Sa toàn diện mọi mặt nhưng chỉ có thể đạt mức trung bình ở phương diện này, lại không phê bình. Đối với việc này, giáo sư Trịnh đương nhiên có lí do:
"Nếu em ấy ưu tú toàn diện, tôi sẽ nghi ngờ đây là cái máy học, thành tích của em ấy kém một chút, ngược lại tôi rất yên tâm, bởi vì Khảo cổ là một môn khoa học trí tuệ, kiên nhẫn và tình cảm, trí tuệ và sự kiên nhẫn của em ấy là điều còn gì để bàn cãi, nhưng còn tình cảm? Chỉ là hiếu kì, bị hấp dẫn bởi mấy cuốn tiểu thuyết đào mộ thôi sao? Một người hoàn mỹ thường khuyết thiếu tình cảm, mà Khảo cổ, cần nhất là "tình cảm" của con người. Tôn trọng, kính trọng, hoài niệm và bảo vệ. Tôi hi vọng tôi có thể bồi dưỡng một con người làm khảo cổ mà không phải một cái máy, cho nên tôi không muốn nghiêm khắc với em ấy. Thành tích của em ấy kém một chút, sẽ kéo gần khoảng cách với các bạn khác, cho dù khoảng cách này cũng quá rõ ràng rồi."
Các bạn học không biết đây là kiểu lí luận gì, nhưng vẫn chân thực cảm nhận được: Cho dù là đại học hay ở đâu, thành tích tốt vẫn nhận được sự tin yêu của giáo viên.
Được tin yêu và không biết người khác nghĩ gì về cô, biết rồi, cũng không biết làm sao. Gần đây trong lòng cô rất không thoải mái.
Có lẽ có một số thứ giống như tấm gương vỡ, cho dù có gắn lại cũng nhìn thấy vết hằn, huống hồ Chu Tú Mẫn còn không cho cô cơ hội để gắn lại.
Trong lòng Chu Sa rất buồn bã, đặc biệt là mỗi lần cô nhìn Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn lại cố ý cúi đầu giả vờ như không thấy. Trong lòng Chu Tú Mẫn cũng không dễ chịu, bởi vì cô chưa chịu xuống nước, quả trứng thối này không phải lúc trước còn biết làm bộ đáng thương gửi tin nhắn giảng hòa sao, bây giờ tin nhắn cũng không thèm gửi nữa là sao? Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Chu Sa nhìn bản thân, lại không nói lên lời, nhìn đến mức khiến Chu Tú Mẫn có cảm giác tức giận không thể gọi tên. Hơn thế nữa, cô ấy không biết tại sao trong lòng lại thấy không thoải mái, tóm lại là không thoải mái, càng ngày càng không thoải mái. Trong lòng Chu Tú Mẫn nhớ mãi hình ảnh bản thân quay người lại, nhìn thấy Chu Sa vẫn đứng nguyên tại chỗ sau câu nói "Muốn cậu tránh ra" của cô ấy.
Vừa nhớ lại, Chu Tú Mẫn khó chịu như bị kiến bò toàn thân.
Cuối tuần lại đến. Chu Tú Mẫn về nhà. Tuần trước không về liền bị mẹ gọi điện thoại mắng cho một trận, nói gần đây sao không về nhà, bài tập có nhiều không? Thứ sáu tuần này gọi điện đến nhắc nhở, nói thứ bảy nhất định phải về nhà, nấu canh ngon chờ cô ấy về ăn, Chu Tú Mẫn đành phải về nhà. Vốn có thể về tối thứ sáu, nhưng cô ấy sợ bị càu nhàu, trốn đến trưa thứ bảy mới về. Kết quả Chu Thanh Hà đến nhà Chu Tú Mẫn – một đám bạn tố cáo cô ấy rất lâu không xuất hiện, không có nghĩa khí – nên sau khi ăn xong cơm trưa, bà nội liền "đẩy" Chu Tú Mẫn ra cửa... đi tiếp khách.
Sau buổi ăn chơi nhậu nhẹt, mặt trời cũng lặn sau núi, Chu Tú Mẫn muốn về nhà, nhưng phải đến trung tâm bán đồ điện tử cùng Chu Thanh Hà, cô nàng nói tai nghe bị hỏng, phải thay cái mới. Chu Tú Mẫn có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng Chu Thanh Hà lại làm một bài "cậu học đại học rồi không thèm quan tâm người ta" các kiểu, nói đến đau đầu, chỉ đành bứt tóc đi theo cô nàng. Chu Thanh Hà chọn tai nghe, cô ấy ngồi ở khu nghỉ chơi điện tử. Không lâu sau, Chu Thanh Hà cầm lên hai chiếc tai nghe hỏi Chu Tú Mẫn màu nào đẹp hơn, sau đó lại nói vừa gặp được một người da rất trắng rất trắng, còn rất xinh. Chu Tú Mẫn không để tâm, da trắng thì gặp nhiều rồi nhưng chưa thấy ai trắng hơn Chu Sa, có cái gì đáng hóng chứ. Kết quả Chu Thanh Hà kéo cô ấy lại, "Nhìn đi, là người đó!"
Chỗ bọn họ đứng vừa hay có thể quan sát đến chiếc thang cuốn ở giữa sảnh lớn, Chu Tú Mẫn chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng vừa nhìn đã nhận ra đó là Chu Sa, bên cạnh còn đính kèm hai vị thiên sứ bảo vệ là hướng dẫn Giang và hướng dẫn Chu.
Chu Tú Mẫn có chút không vui, "ờ" một tiếng, hỏi, "Cậu mua xong chưa?"
Chu Thanh Hà mới chợt nhớ ra, lại giơ hai chiếc tai nghe một xanh một hồng lên, "Cái nào đẹp?"
Chu Tú Mẫn xoa xoa lông mày, không phải giống nhau sao? Mỗi lần đều hỏi cô ấy câu này, không phiền hả? "Màu xanh!"
"Nhưng mình cảm thấy màu hồng đáng yêu hơn."
"Cậu quyết rồi còn hỏi cái rắm gì." Chu Tú Mẫn nổi cáu, thật lòng cảm thấy gần đây bản thân rất nóng nảy, một chuyện nhỏ cũng khiến cô ấy cáu gắt, lát nữa về nhà phải bảo mẹ hầm chút canh thanh đạm mới được.
Chu Thanh Hà tủi thân bĩu môi, "Người ta đang do dự mà, cậu chọn giúp mình nhé."
Chu Tú Mẫn không chịu nổi, "Được rồi, mua cả hai đi."
"Cậu tặng mình à?"
Chu Tú Mẫn nhìn cô nàng, "Nhiệt tình gọi tôi đến là vì muốn tôi trả tiền sao?"
"Có mấy chục tệ, cậu tặng mình nhé."
"Cậu thiếu mấy chục tệ ấy à, không biết xấu hổ." Có một số người cố chấp không muốn lợi dụng người khác, ví như kẻ ngu ngốc đi giày quân đội nào đó, có một số người rõ ràng nhiều tiền hơn người khác, còn muốn người ta trả tiền cho mình. Tuy rằng Chu Thanh Hà không phải là kẻ nghèo khó muốn lợi dụng người khác, chỉ là cô nàng thích làm nũng – hơn nữa còn làm nũng với tất cả mọi người – để chứng minh bản thân có sức quyến rũ, mọi người đều yêu thích. Chu Tú Mẫn có chút không vui, nhưng cô ấy không muốn làm bộ nhỏ nhen, tuy mắng "không biết xấu hổ" nhưng vẫn mua tặng cô nàng. Chu Thanh Hà cũng không để tâm, cười hi hi ôm lấy cánh tay cô ấy, "Sumi, cảm ơn cậu, cậu thích gì, mình tặng cậu!"
Chu Tú Mẫn không tốt tính, cô ấy cũng không thích người khác đụng chạm vào người, nhưng những người xung quanh hở ra là bá vai bá cổ, đặc biệt là Chu Thanh Hà, nói bao nhiêu lần cô nàng cũng không nghe. Chu Tú Mẫn kéo tay cô nàng ra, khó chịu nói, "Mua chiếc iPhone cho tôi đi!"
Chu Thanh Hà nói, "Được thôi!" Nói xong thật sự muốn kéo Chu Tú Mẫn đến quầy bán đồ của Apple, Chu Tú Mẫn khó chịu kéo cô nàng ra khỏi trung tâm bán điện tử, "Không cần. Cậu đừng có làm loạn."
"Nhưng không phải cậu muốn sao? Tóm lại cũng không đáng bao nhiêu, mình nói được làm được."
Chu Tú Mẫn lại càng khó chịu, "Được rồi, tiết kiệm đi!" Cô ấy vốn dùng chiếc điện thoại iPhone mới nhất của Apple rồi, đổi cái gì nữa, cầm rồi bán lấy tiền à? Không bằng trực tiếp chuyển tiền vào thẻ cho cô ấy!
Thứ Hai, Chu Tú Mẫn ngồi xe nhà đến trường, tiết học buổi tối kết thúc mới được về nhà, về đến nhà tắm rửa một cái, bụng đói biểu tình ọc ọc. Cô ấy mở tủ lạnh xem có gì ăn không, phát hiện còn cốc chè hôm trước, là nhãn hiệu chè mà bản thân thích nhất, Chu Tú Mẫn có chút nghi ngờ, lẽ nào lần trước còn thừa sao? Cô ấy nhớ lần trước ăn hết rồi mà. Chu Tú Mẫn sợ là của hai cô gái cùng nhà, gian phòng còn lại đã cho thuê, là một cô gái đang học Nghiên cứu sinh khoa Tài chính cùng trường. Hỏi một hồi, kết quả cô gái làm ở ngân hàng nói với Chu Tú Mẫn, chiều tối hôm qua có một người đến tìm cô ấy, da trắng trắng trắng lắm – giọng điệu của người kia rất khoa trương, cả mặt ngưỡng mộ – rất xinh đẹp, gửi chè cho cô ấy. Chu Tú Mẫn liền sửng sốt, giày quân đội mua chè cho cô ấy ư?
Kệ đi! Chu Tú Mẫn mở hộp chè ra ăn, cốc chè để lạnh suốt một ngày, lạnh đến thấu tim, ăn vào rất sảng khoái, tiêu tan mọi tức giận.
Chu Tú Mẫn tâm tình thoải mái. Đánh răng xong, thoải mái nằm trên giường gọi điện thoại cho Chu Sa, "Này, cậu mua chè cho tôi à?"
"Tôi... tôi... hôm qua tôi cùng đàn anh đi xem máy tính, đàn anh nói phải mua cái máy tính tốt tốt vào, tôi đi làm... được trả tiền công rồi, trong tay có tiền nên cùng đàn anh đi xem. Sau đó chúng tôi đi ăn chè, tôi dẫn đàn anh đi, bọn họ nói ăn ngon, sau đó... tôi không biết cậu có đến ăn hay không, liền mua cho cậu một cốc, kết quả là cậu không ở nhà, tôi đưa cho người trong nhà của cậu rồi."
Mấy câu lải nhải ấy cũng không khiến Chu Tú Mẫn mất kiên nhẫn, ngược lại cô ấy cười lên, "Cái gì mà 'người trong nhà' chứ, làm như tôi che giấu tội phạm không bằng, đó gọi là 'người ở chung'. Mua được chưa?"
"Còn đang cài đặt, một tuần nữa mới lấy được."
"Cấu hình ổn không? Bao nhiêu tiền?"
"Người quen của đàn anh, được giảm giá, tầm bốn nghìn tệ."
"Chà! Cấu hình quá ổn rồi, bây giờ có máy tính cũng tiện. Máy tính bốn nghìn là ổn rồi."
"Ừm. Đàn anh còn tặng điện thoại cho tôi, tôi đưa anh ấy tiền, nhưng anh ấy nhất định không lấy, chỉ lấy hai trăm tệ, thật ngại ghê."
"Bọn họ làm hướng dẫn cũng tính thành tích, cậu cố gắng thi lấy top 1 toàn trường, cho bọn họ nở mày nở mặt."
"Thật sao? Vậy tôi đi học đây."
"Được rồi, lại biến thành mọt sách rồi. Cảm ơn nhé!"
"Vậy cậu còn tức giận không? Tuần sau chúng ta đi dạo phố được không?"
Chu Tú Mẫn nghẹn lời, nắp bình chưa mở mà cậu còn dám nhắc lại à? "Ai nhỏ nhen như cậu. Đến lúc đó hẵng nói.". Harry Potter fanfic
"Được!"
"Tôi ngủ đây. Tạm biệt!"
"Ngày mai gặp!"
Nói chuyện xong, Chu Tú Mẫn buông điện thoại xuống, trong lòng thở phào một cái, hừ, cái tên giày quân đội này, hại tôi tức giận. Cô ấy chọc chọc màn hình điện thoại, như thể đó là mặt Chu Sa, cảm thấy người này rất ngu ngốc, nhưng vừa ngốc vừa đáng yêu, rất biết cách mua chuộc lòng người, rồi lại cười rộ lên.
"Đây là cái gì?"
"Sông ngòi ạ!"
"Em chắc chắn đây không phải cây cỏ chứ?"
...
Em gái nó, tổn thương lòng tự trọng quá!
Đến ngay cả Chu Tú Mẫn vẽ rất đẹp, độ chuẩn xác cao nhất cũng bị phê bình: "Tại sao em không thể vẽ tốt hơn? Rõ ràng em có thể vẽ tốt hơn. Phải có yêu cầu với bản thân. Em có biết một mi-li-mét trên bản đồ khác biệt thế nào so với thực tế không? Cho em một tấm bản đồ thế này có thể khiến em chết mệt đấy."
Bạn học Chu Sa toàn diện mọi mặt nhưng chỉ có thể đạt mức trung bình ở phương diện này, lại không phê bình. Đối với việc này, giáo sư Trịnh đương nhiên có lí do:
"Nếu em ấy ưu tú toàn diện, tôi sẽ nghi ngờ đây là cái máy học, thành tích của em ấy kém một chút, ngược lại tôi rất yên tâm, bởi vì Khảo cổ là một môn khoa học trí tuệ, kiên nhẫn và tình cảm, trí tuệ và sự kiên nhẫn của em ấy là điều còn gì để bàn cãi, nhưng còn tình cảm? Chỉ là hiếu kì, bị hấp dẫn bởi mấy cuốn tiểu thuyết đào mộ thôi sao? Một người hoàn mỹ thường khuyết thiếu tình cảm, mà Khảo cổ, cần nhất là "tình cảm" của con người. Tôn trọng, kính trọng, hoài niệm và bảo vệ. Tôi hi vọng tôi có thể bồi dưỡng một con người làm khảo cổ mà không phải một cái máy, cho nên tôi không muốn nghiêm khắc với em ấy. Thành tích của em ấy kém một chút, sẽ kéo gần khoảng cách với các bạn khác, cho dù khoảng cách này cũng quá rõ ràng rồi."
Các bạn học không biết đây là kiểu lí luận gì, nhưng vẫn chân thực cảm nhận được: Cho dù là đại học hay ở đâu, thành tích tốt vẫn nhận được sự tin yêu của giáo viên.
Được tin yêu và không biết người khác nghĩ gì về cô, biết rồi, cũng không biết làm sao. Gần đây trong lòng cô rất không thoải mái.
Có lẽ có một số thứ giống như tấm gương vỡ, cho dù có gắn lại cũng nhìn thấy vết hằn, huống hồ Chu Tú Mẫn còn không cho cô cơ hội để gắn lại.
Trong lòng Chu Sa rất buồn bã, đặc biệt là mỗi lần cô nhìn Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn lại cố ý cúi đầu giả vờ như không thấy. Trong lòng Chu Tú Mẫn cũng không dễ chịu, bởi vì cô chưa chịu xuống nước, quả trứng thối này không phải lúc trước còn biết làm bộ đáng thương gửi tin nhắn giảng hòa sao, bây giờ tin nhắn cũng không thèm gửi nữa là sao? Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Chu Sa nhìn bản thân, lại không nói lên lời, nhìn đến mức khiến Chu Tú Mẫn có cảm giác tức giận không thể gọi tên. Hơn thế nữa, cô ấy không biết tại sao trong lòng lại thấy không thoải mái, tóm lại là không thoải mái, càng ngày càng không thoải mái. Trong lòng Chu Tú Mẫn nhớ mãi hình ảnh bản thân quay người lại, nhìn thấy Chu Sa vẫn đứng nguyên tại chỗ sau câu nói "Muốn cậu tránh ra" của cô ấy.
Vừa nhớ lại, Chu Tú Mẫn khó chịu như bị kiến bò toàn thân.
Cuối tuần lại đến. Chu Tú Mẫn về nhà. Tuần trước không về liền bị mẹ gọi điện thoại mắng cho một trận, nói gần đây sao không về nhà, bài tập có nhiều không? Thứ sáu tuần này gọi điện đến nhắc nhở, nói thứ bảy nhất định phải về nhà, nấu canh ngon chờ cô ấy về ăn, Chu Tú Mẫn đành phải về nhà. Vốn có thể về tối thứ sáu, nhưng cô ấy sợ bị càu nhàu, trốn đến trưa thứ bảy mới về. Kết quả Chu Thanh Hà đến nhà Chu Tú Mẫn – một đám bạn tố cáo cô ấy rất lâu không xuất hiện, không có nghĩa khí – nên sau khi ăn xong cơm trưa, bà nội liền "đẩy" Chu Tú Mẫn ra cửa... đi tiếp khách.
Sau buổi ăn chơi nhậu nhẹt, mặt trời cũng lặn sau núi, Chu Tú Mẫn muốn về nhà, nhưng phải đến trung tâm bán đồ điện tử cùng Chu Thanh Hà, cô nàng nói tai nghe bị hỏng, phải thay cái mới. Chu Tú Mẫn có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng Chu Thanh Hà lại làm một bài "cậu học đại học rồi không thèm quan tâm người ta" các kiểu, nói đến đau đầu, chỉ đành bứt tóc đi theo cô nàng. Chu Thanh Hà chọn tai nghe, cô ấy ngồi ở khu nghỉ chơi điện tử. Không lâu sau, Chu Thanh Hà cầm lên hai chiếc tai nghe hỏi Chu Tú Mẫn màu nào đẹp hơn, sau đó lại nói vừa gặp được một người da rất trắng rất trắng, còn rất xinh. Chu Tú Mẫn không để tâm, da trắng thì gặp nhiều rồi nhưng chưa thấy ai trắng hơn Chu Sa, có cái gì đáng hóng chứ. Kết quả Chu Thanh Hà kéo cô ấy lại, "Nhìn đi, là người đó!"
Chỗ bọn họ đứng vừa hay có thể quan sát đến chiếc thang cuốn ở giữa sảnh lớn, Chu Tú Mẫn chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng vừa nhìn đã nhận ra đó là Chu Sa, bên cạnh còn đính kèm hai vị thiên sứ bảo vệ là hướng dẫn Giang và hướng dẫn Chu.
Chu Tú Mẫn có chút không vui, "ờ" một tiếng, hỏi, "Cậu mua xong chưa?"
Chu Thanh Hà mới chợt nhớ ra, lại giơ hai chiếc tai nghe một xanh một hồng lên, "Cái nào đẹp?"
Chu Tú Mẫn xoa xoa lông mày, không phải giống nhau sao? Mỗi lần đều hỏi cô ấy câu này, không phiền hả? "Màu xanh!"
"Nhưng mình cảm thấy màu hồng đáng yêu hơn."
"Cậu quyết rồi còn hỏi cái rắm gì." Chu Tú Mẫn nổi cáu, thật lòng cảm thấy gần đây bản thân rất nóng nảy, một chuyện nhỏ cũng khiến cô ấy cáu gắt, lát nữa về nhà phải bảo mẹ hầm chút canh thanh đạm mới được.
Chu Thanh Hà tủi thân bĩu môi, "Người ta đang do dự mà, cậu chọn giúp mình nhé."
Chu Tú Mẫn không chịu nổi, "Được rồi, mua cả hai đi."
"Cậu tặng mình à?"
Chu Tú Mẫn nhìn cô nàng, "Nhiệt tình gọi tôi đến là vì muốn tôi trả tiền sao?"
"Có mấy chục tệ, cậu tặng mình nhé."
"Cậu thiếu mấy chục tệ ấy à, không biết xấu hổ." Có một số người cố chấp không muốn lợi dụng người khác, ví như kẻ ngu ngốc đi giày quân đội nào đó, có một số người rõ ràng nhiều tiền hơn người khác, còn muốn người ta trả tiền cho mình. Tuy rằng Chu Thanh Hà không phải là kẻ nghèo khó muốn lợi dụng người khác, chỉ là cô nàng thích làm nũng – hơn nữa còn làm nũng với tất cả mọi người – để chứng minh bản thân có sức quyến rũ, mọi người đều yêu thích. Chu Tú Mẫn có chút không vui, nhưng cô ấy không muốn làm bộ nhỏ nhen, tuy mắng "không biết xấu hổ" nhưng vẫn mua tặng cô nàng. Chu Thanh Hà cũng không để tâm, cười hi hi ôm lấy cánh tay cô ấy, "Sumi, cảm ơn cậu, cậu thích gì, mình tặng cậu!"
Chu Tú Mẫn không tốt tính, cô ấy cũng không thích người khác đụng chạm vào người, nhưng những người xung quanh hở ra là bá vai bá cổ, đặc biệt là Chu Thanh Hà, nói bao nhiêu lần cô nàng cũng không nghe. Chu Tú Mẫn kéo tay cô nàng ra, khó chịu nói, "Mua chiếc iPhone cho tôi đi!"
Chu Thanh Hà nói, "Được thôi!" Nói xong thật sự muốn kéo Chu Tú Mẫn đến quầy bán đồ của Apple, Chu Tú Mẫn khó chịu kéo cô nàng ra khỏi trung tâm bán điện tử, "Không cần. Cậu đừng có làm loạn."
"Nhưng không phải cậu muốn sao? Tóm lại cũng không đáng bao nhiêu, mình nói được làm được."
Chu Tú Mẫn lại càng khó chịu, "Được rồi, tiết kiệm đi!" Cô ấy vốn dùng chiếc điện thoại iPhone mới nhất của Apple rồi, đổi cái gì nữa, cầm rồi bán lấy tiền à? Không bằng trực tiếp chuyển tiền vào thẻ cho cô ấy!
Thứ Hai, Chu Tú Mẫn ngồi xe nhà đến trường, tiết học buổi tối kết thúc mới được về nhà, về đến nhà tắm rửa một cái, bụng đói biểu tình ọc ọc. Cô ấy mở tủ lạnh xem có gì ăn không, phát hiện còn cốc chè hôm trước, là nhãn hiệu chè mà bản thân thích nhất, Chu Tú Mẫn có chút nghi ngờ, lẽ nào lần trước còn thừa sao? Cô ấy nhớ lần trước ăn hết rồi mà. Chu Tú Mẫn sợ là của hai cô gái cùng nhà, gian phòng còn lại đã cho thuê, là một cô gái đang học Nghiên cứu sinh khoa Tài chính cùng trường. Hỏi một hồi, kết quả cô gái làm ở ngân hàng nói với Chu Tú Mẫn, chiều tối hôm qua có một người đến tìm cô ấy, da trắng trắng trắng lắm – giọng điệu của người kia rất khoa trương, cả mặt ngưỡng mộ – rất xinh đẹp, gửi chè cho cô ấy. Chu Tú Mẫn liền sửng sốt, giày quân đội mua chè cho cô ấy ư?
Kệ đi! Chu Tú Mẫn mở hộp chè ra ăn, cốc chè để lạnh suốt một ngày, lạnh đến thấu tim, ăn vào rất sảng khoái, tiêu tan mọi tức giận.
Chu Tú Mẫn tâm tình thoải mái. Đánh răng xong, thoải mái nằm trên giường gọi điện thoại cho Chu Sa, "Này, cậu mua chè cho tôi à?"
"Tôi... tôi... hôm qua tôi cùng đàn anh đi xem máy tính, đàn anh nói phải mua cái máy tính tốt tốt vào, tôi đi làm... được trả tiền công rồi, trong tay có tiền nên cùng đàn anh đi xem. Sau đó chúng tôi đi ăn chè, tôi dẫn đàn anh đi, bọn họ nói ăn ngon, sau đó... tôi không biết cậu có đến ăn hay không, liền mua cho cậu một cốc, kết quả là cậu không ở nhà, tôi đưa cho người trong nhà của cậu rồi."
Mấy câu lải nhải ấy cũng không khiến Chu Tú Mẫn mất kiên nhẫn, ngược lại cô ấy cười lên, "Cái gì mà 'người trong nhà' chứ, làm như tôi che giấu tội phạm không bằng, đó gọi là 'người ở chung'. Mua được chưa?"
"Còn đang cài đặt, một tuần nữa mới lấy được."
"Cấu hình ổn không? Bao nhiêu tiền?"
"Người quen của đàn anh, được giảm giá, tầm bốn nghìn tệ."
"Chà! Cấu hình quá ổn rồi, bây giờ có máy tính cũng tiện. Máy tính bốn nghìn là ổn rồi."
"Ừm. Đàn anh còn tặng điện thoại cho tôi, tôi đưa anh ấy tiền, nhưng anh ấy nhất định không lấy, chỉ lấy hai trăm tệ, thật ngại ghê."
"Bọn họ làm hướng dẫn cũng tính thành tích, cậu cố gắng thi lấy top 1 toàn trường, cho bọn họ nở mày nở mặt."
"Thật sao? Vậy tôi đi học đây."
"Được rồi, lại biến thành mọt sách rồi. Cảm ơn nhé!"
"Vậy cậu còn tức giận không? Tuần sau chúng ta đi dạo phố được không?"
Chu Tú Mẫn nghẹn lời, nắp bình chưa mở mà cậu còn dám nhắc lại à? "Ai nhỏ nhen như cậu. Đến lúc đó hẵng nói.". Harry Potter fanfic
"Được!"
"Tôi ngủ đây. Tạm biệt!"
"Ngày mai gặp!"
Nói chuyện xong, Chu Tú Mẫn buông điện thoại xuống, trong lòng thở phào một cái, hừ, cái tên giày quân đội này, hại tôi tức giận. Cô ấy chọc chọc màn hình điện thoại, như thể đó là mặt Chu Sa, cảm thấy người này rất ngu ngốc, nhưng vừa ngốc vừa đáng yêu, rất biết cách mua chuộc lòng người, rồi lại cười rộ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.