Chương 21
Lưu Li Tú
18/04/2023
Ngôi mộ của Công chúa Liễu Trần Quốc vô tình được phát hiện vào tháng 7 năm 1985, và được khai quật trong cùng năm. Bên trong là một lượng lớn đồ bồi táng xa xỉ cùng những tấm tranh tường tinh xảo, trong đó nổi tiếng nhất là chiếc mặt nạ trên mặt, được đeo khi Công chúa và Phò mã nhập táng. Hai chiếc mặt nạ được chế tác từ tấm vàng mỏng, màu vàng sáng bóng, hình khối ngũ quan trên chiếc mặt nạ rất rõ ràng. Những sợi dây bạc trên 26 chiếc lỗ bên mép mặt nạ được gắn vào sợi bạc trên phần đầu của chủ nhân. Trên người của hai vị chủ nhân ngôi mộ này còn rất nhiều sợi bạc nối với nhau như mạng nhện, các sợi bạc này bao quanh các bộ phận cơ thể, sợi bạc còn được sử dụng để liên kết các bộ phận lại với nhau tạo thành một hình khối cơ thể hoàn chỉnh. Ngoài phần nội y của chủ nhân ngôi mộ ra, lớp quần áo bên ngoài đều được đan thành lưới, giống như "tất da cá liền thân" của người hiện đại, chỉ có điều loại "tất" này được phủ từ đầu tới chân. Các mối nối của Phò mã khuyết thiếu nghiêm trọng, nhưng Công chúa được bảo tồn tương đối đầy đủ.
Loại lễ nghi chôn cất thần kì này dẫn đến nhiều tranh luận, đối với việc sử dụng mặt nạ vàng và các mối nối bằng sợi bạc, giới học thuật có nhiều ý kiến, chủ yếu là năm loại quan điểm liên quan đến "Shaman Giáo", "Ngọc Y Thuyết", "Phật Trang Thuyết". Bài tập của bọn họ, chính là nói về năm loại quan điểm này, sau đó đưa ra văn hóa phong tục chôn cất của các dân tộc thiểu số...
Dối trá, tuyệt đối là dối trá!
Chu Tú Mẫn rã rời nằm lên bàn phím máy tính, chiều nay không có tiết, cô ấy vùi mình trước máy tính tìm tài liệu suốt từ chiều đến tối. Đối với loại bài tập điên khùng này, bản thân chẳng còn chút sức nào để mắng chửi, cô ấy thật sự muốn xông tới trước mặt giáo sư Trịnh mà gầm lên: Đến đi, bà đây quét lớp một tháng là được chứ gì!
Điện thoại vang lên, trên màn hình thình lình hiện lên một cái tên: Giày quân đội nhỏ!
Chu Tú Mẫn vơ lấy điện thoại đặt lên tai, không có sức lực: "Alo..."
"Chu Tú Mẫn? Sao thế?"
"Cái gì mà sao thế?" Hỏi tôi chết chưa hả? Ờ, chưa chết!
"Tài liệu đó!"
Vì Chu Sa là cán bộ lớp, chốc chốc nhát nhát lại phải họp hành này nọ, còn phải đi gia sư, tương đối bận, hơn nữa Chu Tú Mẫn tự mình lên mạng tìm tài liệu chắc chắn ổn hơn Chu Sa. Cô ấy liền nhận lấy trách nhiệm lên mạng tìm tài liệu, Chu Sa phụ trách tìm tài liệu trong thư viện, sau đó ghép lại với nhau rồi cùng chỉnh sửa. Chu Tú Mẫn tìm hơn nửa ngày, thu hoạch quá ít hỏi, vô cùng thảm thương. Bà cô họ Trịnh này ép người quá đáng!
"Bình thường thôi! Tôi tìm được một ít, gửi email cho mấy giáo sư trường khác cùng giáo sư ở sở Nghiên cứu nhưng vẫn chưa được hồi đáp. Cậu thì sao?"
"Mình vừa tan dạy. Có chút đói bụng, muốn ăn chè, cậu muốn ăn không?"
"Cậu mang đến đây?"
"Ừ!"
Chu Tú Mẫn không chút khiêm tốn, "Được!"
Khoảng nửa tiếng sau, Chu Sa vội vàng đến. Trong tay xách theo hai túi chè, "Hai cốc cuối cùng rồi đấy, mình phải cướp về đấy."
Chu Tú Mẫn cười một cái, gấp gáp cầm lấy mở ra ăn, hừ, tìm tài liệu tìm phát cáu, cô ấy muốn giải tỏa, một miếng chè không quá lạnh nuốt vào bụng. Chu Tú Mẫn buồn bã thở dài, u oán, "Được rồi, giày quân đội này, chúng ta đi quét lớp được không?"
Chu Sa đỏ mặt: "... Cậu mới là 'giày quân đội'..."
Chu Tú Mẫn cười híp mắt rút điện thoại mở "danh sách cuộc gọi" ra cho cô xem, "Cậu nhìn đi, cậu chính là 'giày quân đội'."
"... Mình... mình không phải. Mình không phải. Cậu mau đổi lại cho mình đi."
"Đổi thành cái gì? Giày quân đội nghe hay mà. Không phải cậu rất yêu nó sao? Bây giờ cậu có "giày trắng nhỏ" rồi thì ghét bỏ nó à. Cậu mất gốc rồi!" Chu Tú Mẫn "nghiêm khắc" phê bình cô, trong lòng thiếu chút vui đến chết, ôi chao, giày quân đội là liều thuốc chữa trị "đau đầu, tức ngực".
Chu Sa mặt đỏ tía tai, "Mình không phải. Mình có tên cho cậu gọi mà. Cậu mau sửa lại đi... mình sửa giúp cậu." Cô nhìn bộ dạng "tôi không sửa" của Chu Tú Mẫn, vươn qua bàn trà muốn đích thân ra tay, Chu Tú Mẫn cảnh giác cầm lấy điện thoại chặn cô lại, "Không muốn. Làm gì đấy, tránh xa tôi càng xa càng tốt. Cút cút cút." Cô ấy vẫy tay xua đuổi Chu Sa, Chu Sa cắn môi, nhìn cánh tay đang giấu điện thoại của cô ấy, mạnh mẽ xông lên cướp lấy. Chu Tú Mẫn cảnh giác, nào có để Chu Sa dễ dàng cướp vậy, "hì" một tiếng đổi tay, còn trêu cô, "Đến đây, giày quân đội nhỏ. Cướp đi!"
Mặt mày Chu Sa lúc này như cái tên của cô, đỏ bừng bừng, "Đã nói không phải mà!" Cô đưa tay ra cướp điện thoại Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn đổi từ tay trái sang phải rồi lại từ phải sang trái trêu đùa cô, "Đến đây đến đây. Cướp được coi như cậu có bản lĩnh."
"Là cậu nói đó nhé..." Âm thanh vừa phát ra, Chu Sa dùng một tay giữ lấy Chu Tú Mẫn, cả người nhào lên, khóa chặt cô ấy lại, sau đó dùng một tay khác đè lên cánh tay đang cầm điện thoại của cô ấy. Chu Tú Mẫn không phục nhìn Chu Sa, hai cánh tay một trên một dưới còn giãy giụa, Chu Tú Mẫn hét lên không công bằng không công bằng, cậu ở trên tôi ở dưới, tôi không dùng sức được. Chu Sa nói, giáo sư Trịnh đã nói làm gì có nhiều công bằng như thế, hơn nữa mình mạnh hơn cậu, cậu có gì mà không phục chứ?
Chu Tú Mẫn nói, tôi không phục cậu đè lên tôi, tôi... tôi không dùng sức được. Chu Sa nói, Chu Sa đang định nói, cánh cửa "cạch" một tiếng rồi mở ra, vị Nghiên cứu sinh Tài chính kia tay xách túi hoa quả sửng sốt nhìn hai người, "Hai người... đang làm gì thế?"
Hai người vốn không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng người khác nhìn thấy, vừa mở miệng đã lập tức trở thành lúng túng, Chu Sa vội vàng rời khỏi người Chu Tú Mẫn, đứng thẳng người, lắp bắp giải thích, "Cậu ấy... cậu ấy đặt tên lung tung cho người khác, em bảo cậu ấy sửa lại..."
Người ta không để tâm, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đột nhiên nhìn thấy hai người đè lên nhau nên tùy tiện hỏi một câu, nghe Chu Sa nói cũng không hiểu cô đang nói gì, đành "ừm" một tiếng, hỏi Chu Tú Mẫn, "Bạn học. Tôi mua táo, các em muốn ăn không?"
Chu Tú Mẫn và Chu Sa lắc đầu. Chu Tú Mẫn dựa vào sô-pha vuốt vuốt tóc, thấy mắt Chu Sa rưng rưng nhìn mình, "phì" cười một tiếng, "Được rồi, đừng làm bộ dạng đáng thương ấy nữa, đổi tên cho cậu là được chứ gì. Đồ nhỏ nhen!" Chu Tú Mẫn ấn ấn ấn, cuối cùng giơ cho Chu Sa xem hai chữ cuối cùng, "OK chưa?", chớp mắt liền thu lại điện thoại, Chu Sa nào đã nhìn thấy cái gì, cho nên không biết đằng trước "Chu Sa" vẫn được thêm vào: Giày quân đội nhỏ...
Chu Sa bứt rứt cầm lên cốc chè của mình tiếp tục ăn. Chu Tú Mẫn nhìn bộ dạng khó chịu của cô khẽ hừ, "Xem cậu nhỏ nhen thế nào kìa, 'giày quân đội' đáng yêu thế mà." Cô ấy cũng bưng chè lên ăn.
Chu Sa nói, vậy mình cũng gọi cậu là giày quân đội được không. Chu Tú Mẫn đắc ý, "Cậu là giày quân đội, tôi là 'giày ba lê'."
Chu Sa buồn rầu: "Cậu khẳng định cậu không khinh thường giày quân đội chứ. Đợi sau này đi khảo cổ, giày leo núi hỏng rồi, mình tuyệt đối sẽ không cho cậu mượn đâu."
Chu Tú Mẫn cười ha ha, "Tôi cầu xin cậu mau tặng cho tôi đi, tôi thích lắm." Ha ha, giày quân đội sao có thể đáng yêu vậy chứ? A, đau bụng quá!
Chu Sa không để ý đến trò đùa của Chu Tú Mẫn. Cô ăn chè xong, hỏi, "Vậy cậu cho mình xem tài liệu cậu tìm được đi." Chu Tú Mẫn bèn bưng lấy cốc chè, đứng dậy, đi dép vào, dẫn Chu Sa đến phòng mình, để cô thưởng thức thành quả hôm nay của mình. Chu Tú Mẫn hỏi, "Của cậu đâu? Tôi vừa hỏi cậu, cậu nói cái gì mà 'mới tan dạy' hả?"
"Hôm nay mình không rảnh. Còn chưa tìm. Nhưng vừa nãy mình gọi điện thoại cho giáo sư Chu, thầy cho mình số điện thoại của bạn thầy, ông ấy là một nhà nghiên cứu phong tục dân gian, là chuyên gia lĩnh vực này, mình tính ngày mai đến hỏi thăm một chút. Cậu muốn đi cùng không?"
"..." Chu Tú Mẫn bị miếng chè làm nghẹn họng, cô ấy cảm thấy Chu Sa là một người thật thà, rất ngốc, chỉ biết chăm chỉ làm việc, không ngờ... thông minh đến thế. Chu Tú Mẫn vui vẻ nói: "Được!"
"Vậy ngày mai mình sẽ gọi điện thoại cho ông ấy, hẹn xong thời gian gặp mặt thì chúng ta xuất phát nhé? Cậu có máy ghi âm không?" Chu Tú Mẫn nói có, nhưng không biết để ở đâu rồi, phải tìm đã.
Chu Sa xem xong đống tài liệu kia, đứng dậy tạm biệt: "Vậy ngày mai hẹn thế nhé. Mình về trước đây."
"Ừm! Đi đường cẩn thận. Cảm ơn vì cốc chè nhé!"
Chu Sa dịu dàng cười, "Vậy mai gặp!"
"Ừm!" Chu Tú Mẫn tiễn cô ra cửa, đóng cửa lại, vị Nghiên cứu sinh Tài chính đó gặm quả táo đi ra ngoài, hỏi, "Em ấy là cái người đó hả? Cái người rất nổi tiếng ấy?"
"Ừ!"
"Hôm nay còn nghe người khác nhắc đến, người thật còn xinh hơn trong hình nhiều. Em nói xem làm sao da em ấy có thể trắng thế chứ?". Truyện Điền Văn
Trắng xinh, vĩnh viễn là chủ đề mà phụ nữ ganh ghét cùng theo đuổi.
"Không biết nữa. Trời sinh chăng. Nếu không chắc là con lai!"
Cô gái kia bà tám hỏi một câu, "Xinh đẹp như vậy chắc chắn có nhiều nam sinh theo đuổi lắm nhỉ?"
Chu Tú Mẫn có chút không vui, liên quan gì đến chị? "Không biết nữa. Chắc là thế!" Cô ấy không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này, thế là quay người về phòng tiếp tục tìm tài liệu.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Sa gọi điện đến số Chu Mỹ Đích cho cô, người kia nghe nói là sinh viên của Chu Mỹ Đích có việc muốn thỉnh giáo, lập tức vui vẻ đồng ý. Bởi vì thời gian có chút vội. Chu Sa và Chu Tú Mẫn vừa tan học, còn chưa kịp cơm nước, lập tức lên xe qua đó. Có bạn học giữ Chu Sa lại hỏi han chút vấn đề, bị Chu Tú Mẫn mất kiên nhẫn dùng một câu đang vội ngăn lại, vị bạn học kia làm mặt buồn rầu thì thầm một câu: "Hai người bọn họ lúc nào thì hòa hợp thế?"
Ai cũng nhìn ra được, lúc đầu Chu Tú Mẫn rất không vừa mắt Chu Sa.
Một bạn học bên cạnh cười hừ, "Quan hệ lợi ích mà. Chẳng ai muốn quét lớp đâu!"
"Vậy sao?" Bạn học này nghi hoặc, "Nhìn có vẻ không giống lắm!"
"Sao thế? Kẻ nghèo túng không thể kết bạn với bạch phú mỹ* sao?", một người khác chen lời. Vị bạn học nhắc tới quan hệ lợi ích lại hừ hừ: "Tôi tuyệt đối không làm hoa đăng tiêu, mượn năng lực của cậu leo lên mà khoe khoang bản thân, tôi không muốn làm tơ hồng vàng, tôi là, là cây gạo đứng bên cạnh cậu..." Đám người nghẹn lời nhìn hắn, có bạn học vỗ vai hắn, "Bạn học, boylove không có bệnh, bệnh thần kinh mới là bệnh, cố lên, đừng từ bỏ chữa trị nhé."
Một đám người trẻ tuổi vô tư cười hi hi ha ha, có người mở miệng: "Này, các cậu cảm thấy lớp trưởng và Chu Tú Mẫn ai lợi hại hơn?"
"Tôi cược lớp trưởng!"
"Tôi cũng thế!"
"Me too!"
"..."
Người vừa hỏi lẳng lặng im miệng.
...
Chú thích:
1. Bạch phú mỹ: Trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp. Thường dùng để chỉ con gái nhà giàu.
Loại lễ nghi chôn cất thần kì này dẫn đến nhiều tranh luận, đối với việc sử dụng mặt nạ vàng và các mối nối bằng sợi bạc, giới học thuật có nhiều ý kiến, chủ yếu là năm loại quan điểm liên quan đến "Shaman Giáo", "Ngọc Y Thuyết", "Phật Trang Thuyết". Bài tập của bọn họ, chính là nói về năm loại quan điểm này, sau đó đưa ra văn hóa phong tục chôn cất của các dân tộc thiểu số...
Dối trá, tuyệt đối là dối trá!
Chu Tú Mẫn rã rời nằm lên bàn phím máy tính, chiều nay không có tiết, cô ấy vùi mình trước máy tính tìm tài liệu suốt từ chiều đến tối. Đối với loại bài tập điên khùng này, bản thân chẳng còn chút sức nào để mắng chửi, cô ấy thật sự muốn xông tới trước mặt giáo sư Trịnh mà gầm lên: Đến đi, bà đây quét lớp một tháng là được chứ gì!
Điện thoại vang lên, trên màn hình thình lình hiện lên một cái tên: Giày quân đội nhỏ!
Chu Tú Mẫn vơ lấy điện thoại đặt lên tai, không có sức lực: "Alo..."
"Chu Tú Mẫn? Sao thế?"
"Cái gì mà sao thế?" Hỏi tôi chết chưa hả? Ờ, chưa chết!
"Tài liệu đó!"
Vì Chu Sa là cán bộ lớp, chốc chốc nhát nhát lại phải họp hành này nọ, còn phải đi gia sư, tương đối bận, hơn nữa Chu Tú Mẫn tự mình lên mạng tìm tài liệu chắc chắn ổn hơn Chu Sa. Cô ấy liền nhận lấy trách nhiệm lên mạng tìm tài liệu, Chu Sa phụ trách tìm tài liệu trong thư viện, sau đó ghép lại với nhau rồi cùng chỉnh sửa. Chu Tú Mẫn tìm hơn nửa ngày, thu hoạch quá ít hỏi, vô cùng thảm thương. Bà cô họ Trịnh này ép người quá đáng!
"Bình thường thôi! Tôi tìm được một ít, gửi email cho mấy giáo sư trường khác cùng giáo sư ở sở Nghiên cứu nhưng vẫn chưa được hồi đáp. Cậu thì sao?"
"Mình vừa tan dạy. Có chút đói bụng, muốn ăn chè, cậu muốn ăn không?"
"Cậu mang đến đây?"
"Ừ!"
Chu Tú Mẫn không chút khiêm tốn, "Được!"
Khoảng nửa tiếng sau, Chu Sa vội vàng đến. Trong tay xách theo hai túi chè, "Hai cốc cuối cùng rồi đấy, mình phải cướp về đấy."
Chu Tú Mẫn cười một cái, gấp gáp cầm lấy mở ra ăn, hừ, tìm tài liệu tìm phát cáu, cô ấy muốn giải tỏa, một miếng chè không quá lạnh nuốt vào bụng. Chu Tú Mẫn buồn bã thở dài, u oán, "Được rồi, giày quân đội này, chúng ta đi quét lớp được không?"
Chu Sa đỏ mặt: "... Cậu mới là 'giày quân đội'..."
Chu Tú Mẫn cười híp mắt rút điện thoại mở "danh sách cuộc gọi" ra cho cô xem, "Cậu nhìn đi, cậu chính là 'giày quân đội'."
"... Mình... mình không phải. Mình không phải. Cậu mau đổi lại cho mình đi."
"Đổi thành cái gì? Giày quân đội nghe hay mà. Không phải cậu rất yêu nó sao? Bây giờ cậu có "giày trắng nhỏ" rồi thì ghét bỏ nó à. Cậu mất gốc rồi!" Chu Tú Mẫn "nghiêm khắc" phê bình cô, trong lòng thiếu chút vui đến chết, ôi chao, giày quân đội là liều thuốc chữa trị "đau đầu, tức ngực".
Chu Sa mặt đỏ tía tai, "Mình không phải. Mình có tên cho cậu gọi mà. Cậu mau sửa lại đi... mình sửa giúp cậu." Cô nhìn bộ dạng "tôi không sửa" của Chu Tú Mẫn, vươn qua bàn trà muốn đích thân ra tay, Chu Tú Mẫn cảnh giác cầm lấy điện thoại chặn cô lại, "Không muốn. Làm gì đấy, tránh xa tôi càng xa càng tốt. Cút cút cút." Cô ấy vẫy tay xua đuổi Chu Sa, Chu Sa cắn môi, nhìn cánh tay đang giấu điện thoại của cô ấy, mạnh mẽ xông lên cướp lấy. Chu Tú Mẫn cảnh giác, nào có để Chu Sa dễ dàng cướp vậy, "hì" một tiếng đổi tay, còn trêu cô, "Đến đây, giày quân đội nhỏ. Cướp đi!"
Mặt mày Chu Sa lúc này như cái tên của cô, đỏ bừng bừng, "Đã nói không phải mà!" Cô đưa tay ra cướp điện thoại Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn đổi từ tay trái sang phải rồi lại từ phải sang trái trêu đùa cô, "Đến đây đến đây. Cướp được coi như cậu có bản lĩnh."
"Là cậu nói đó nhé..." Âm thanh vừa phát ra, Chu Sa dùng một tay giữ lấy Chu Tú Mẫn, cả người nhào lên, khóa chặt cô ấy lại, sau đó dùng một tay khác đè lên cánh tay đang cầm điện thoại của cô ấy. Chu Tú Mẫn không phục nhìn Chu Sa, hai cánh tay một trên một dưới còn giãy giụa, Chu Tú Mẫn hét lên không công bằng không công bằng, cậu ở trên tôi ở dưới, tôi không dùng sức được. Chu Sa nói, giáo sư Trịnh đã nói làm gì có nhiều công bằng như thế, hơn nữa mình mạnh hơn cậu, cậu có gì mà không phục chứ?
Chu Tú Mẫn nói, tôi không phục cậu đè lên tôi, tôi... tôi không dùng sức được. Chu Sa nói, Chu Sa đang định nói, cánh cửa "cạch" một tiếng rồi mở ra, vị Nghiên cứu sinh Tài chính kia tay xách túi hoa quả sửng sốt nhìn hai người, "Hai người... đang làm gì thế?"
Hai người vốn không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng người khác nhìn thấy, vừa mở miệng đã lập tức trở thành lúng túng, Chu Sa vội vàng rời khỏi người Chu Tú Mẫn, đứng thẳng người, lắp bắp giải thích, "Cậu ấy... cậu ấy đặt tên lung tung cho người khác, em bảo cậu ấy sửa lại..."
Người ta không để tâm, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đột nhiên nhìn thấy hai người đè lên nhau nên tùy tiện hỏi một câu, nghe Chu Sa nói cũng không hiểu cô đang nói gì, đành "ừm" một tiếng, hỏi Chu Tú Mẫn, "Bạn học. Tôi mua táo, các em muốn ăn không?"
Chu Tú Mẫn và Chu Sa lắc đầu. Chu Tú Mẫn dựa vào sô-pha vuốt vuốt tóc, thấy mắt Chu Sa rưng rưng nhìn mình, "phì" cười một tiếng, "Được rồi, đừng làm bộ dạng đáng thương ấy nữa, đổi tên cho cậu là được chứ gì. Đồ nhỏ nhen!" Chu Tú Mẫn ấn ấn ấn, cuối cùng giơ cho Chu Sa xem hai chữ cuối cùng, "OK chưa?", chớp mắt liền thu lại điện thoại, Chu Sa nào đã nhìn thấy cái gì, cho nên không biết đằng trước "Chu Sa" vẫn được thêm vào: Giày quân đội nhỏ...
Chu Sa bứt rứt cầm lên cốc chè của mình tiếp tục ăn. Chu Tú Mẫn nhìn bộ dạng khó chịu của cô khẽ hừ, "Xem cậu nhỏ nhen thế nào kìa, 'giày quân đội' đáng yêu thế mà." Cô ấy cũng bưng chè lên ăn.
Chu Sa nói, vậy mình cũng gọi cậu là giày quân đội được không. Chu Tú Mẫn đắc ý, "Cậu là giày quân đội, tôi là 'giày ba lê'."
Chu Sa buồn rầu: "Cậu khẳng định cậu không khinh thường giày quân đội chứ. Đợi sau này đi khảo cổ, giày leo núi hỏng rồi, mình tuyệt đối sẽ không cho cậu mượn đâu."
Chu Tú Mẫn cười ha ha, "Tôi cầu xin cậu mau tặng cho tôi đi, tôi thích lắm." Ha ha, giày quân đội sao có thể đáng yêu vậy chứ? A, đau bụng quá!
Chu Sa không để ý đến trò đùa của Chu Tú Mẫn. Cô ăn chè xong, hỏi, "Vậy cậu cho mình xem tài liệu cậu tìm được đi." Chu Tú Mẫn bèn bưng lấy cốc chè, đứng dậy, đi dép vào, dẫn Chu Sa đến phòng mình, để cô thưởng thức thành quả hôm nay của mình. Chu Tú Mẫn hỏi, "Của cậu đâu? Tôi vừa hỏi cậu, cậu nói cái gì mà 'mới tan dạy' hả?"
"Hôm nay mình không rảnh. Còn chưa tìm. Nhưng vừa nãy mình gọi điện thoại cho giáo sư Chu, thầy cho mình số điện thoại của bạn thầy, ông ấy là một nhà nghiên cứu phong tục dân gian, là chuyên gia lĩnh vực này, mình tính ngày mai đến hỏi thăm một chút. Cậu muốn đi cùng không?"
"..." Chu Tú Mẫn bị miếng chè làm nghẹn họng, cô ấy cảm thấy Chu Sa là một người thật thà, rất ngốc, chỉ biết chăm chỉ làm việc, không ngờ... thông minh đến thế. Chu Tú Mẫn vui vẻ nói: "Được!"
"Vậy ngày mai mình sẽ gọi điện thoại cho ông ấy, hẹn xong thời gian gặp mặt thì chúng ta xuất phát nhé? Cậu có máy ghi âm không?" Chu Tú Mẫn nói có, nhưng không biết để ở đâu rồi, phải tìm đã.
Chu Sa xem xong đống tài liệu kia, đứng dậy tạm biệt: "Vậy ngày mai hẹn thế nhé. Mình về trước đây."
"Ừm! Đi đường cẩn thận. Cảm ơn vì cốc chè nhé!"
Chu Sa dịu dàng cười, "Vậy mai gặp!"
"Ừm!" Chu Tú Mẫn tiễn cô ra cửa, đóng cửa lại, vị Nghiên cứu sinh Tài chính đó gặm quả táo đi ra ngoài, hỏi, "Em ấy là cái người đó hả? Cái người rất nổi tiếng ấy?"
"Ừ!"
"Hôm nay còn nghe người khác nhắc đến, người thật còn xinh hơn trong hình nhiều. Em nói xem làm sao da em ấy có thể trắng thế chứ?". Truyện Điền Văn
Trắng xinh, vĩnh viễn là chủ đề mà phụ nữ ganh ghét cùng theo đuổi.
"Không biết nữa. Trời sinh chăng. Nếu không chắc là con lai!"
Cô gái kia bà tám hỏi một câu, "Xinh đẹp như vậy chắc chắn có nhiều nam sinh theo đuổi lắm nhỉ?"
Chu Tú Mẫn có chút không vui, liên quan gì đến chị? "Không biết nữa. Chắc là thế!" Cô ấy không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này, thế là quay người về phòng tiếp tục tìm tài liệu.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Sa gọi điện đến số Chu Mỹ Đích cho cô, người kia nghe nói là sinh viên của Chu Mỹ Đích có việc muốn thỉnh giáo, lập tức vui vẻ đồng ý. Bởi vì thời gian có chút vội. Chu Sa và Chu Tú Mẫn vừa tan học, còn chưa kịp cơm nước, lập tức lên xe qua đó. Có bạn học giữ Chu Sa lại hỏi han chút vấn đề, bị Chu Tú Mẫn mất kiên nhẫn dùng một câu đang vội ngăn lại, vị bạn học kia làm mặt buồn rầu thì thầm một câu: "Hai người bọn họ lúc nào thì hòa hợp thế?"
Ai cũng nhìn ra được, lúc đầu Chu Tú Mẫn rất không vừa mắt Chu Sa.
Một bạn học bên cạnh cười hừ, "Quan hệ lợi ích mà. Chẳng ai muốn quét lớp đâu!"
"Vậy sao?" Bạn học này nghi hoặc, "Nhìn có vẻ không giống lắm!"
"Sao thế? Kẻ nghèo túng không thể kết bạn với bạch phú mỹ* sao?", một người khác chen lời. Vị bạn học nhắc tới quan hệ lợi ích lại hừ hừ: "Tôi tuyệt đối không làm hoa đăng tiêu, mượn năng lực của cậu leo lên mà khoe khoang bản thân, tôi không muốn làm tơ hồng vàng, tôi là, là cây gạo đứng bên cạnh cậu..." Đám người nghẹn lời nhìn hắn, có bạn học vỗ vai hắn, "Bạn học, boylove không có bệnh, bệnh thần kinh mới là bệnh, cố lên, đừng từ bỏ chữa trị nhé."
Một đám người trẻ tuổi vô tư cười hi hi ha ha, có người mở miệng: "Này, các cậu cảm thấy lớp trưởng và Chu Tú Mẫn ai lợi hại hơn?"
"Tôi cược lớp trưởng!"
"Tôi cũng thế!"
"Me too!"
"..."
Người vừa hỏi lẳng lặng im miệng.
...
Chú thích:
1. Bạch phú mỹ: Trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp. Thường dùng để chỉ con gái nhà giàu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.