Chương 28
Lưu Li Tú
18/04/2023
Chu Mỹ Đích tránh được việc "cởi truồng" nên dương dương tự đắc, còn giành được tấm huy chương vàng quý giá cuối cùng. Cậu chàng như vịt nằm trên thớt ngoài sức tưởng tượng đạt hạng nhất, vốn chẳng ai chờ mong, lúc này cằm rớt cả xuống, rớt xuống rất lâu cũng chưa tìm về được. Đoạn đường một trăm mét cuối cùng, đám sinh viên thi nhau hò hét, sau đó nhiều người cổ họng đau đến mấy ngày. Nam sinh "chuyển giới" chạy về đích, thở phì phò như trâu, mọi người đều sửng sốt, nhìn hắn không nói gì, sau đó không biết ai kêu lên một tiếng hoan hô, mọi người điên cuồng kêu lên, rồi tung hắn lên cao, tung rất cao là đằng khác, hắn chạy 5000 mét không chết, nhưng tung cao thế này khiến hắn sợ mất mật, bảo mọi người đừng tung nữa, tôi sợ. Giang Viễn Lâu chỉ huy mọi người: Tung, tung cao vào, cao nữa lên! Chu Mỹ Đích nhìn giáo sư Trần lớp Họa cổ ở đằng xa, trong lòng vui vẻ, lão già kia, chạy cho ông chết mệt này, sau đó nói, "Khảo cổ chúng ta, sợ cao cái gì. Tung lên đi."
Bạn học kia khóc thành tiếng: "Giáo sư, khảo cổ và sợ độ cao có liên quan gì đến nhau sao? A A A!"
Tiếng hét thảm thiết này như dấu chấm câu hoàn hảo cho một trận nhiệt huyết, thanh xuân, dũng cảm và cả mồ hôi vì đại hội thể thao lần này.
Buổi tối, lớp Khảo cổ mở hội chúc mừng, mua rất nhiều đậu phộng, hạt dưa, thịt sấy, hoa quả, nước ngọt cùng bia về lớp liên hoan cùng nhau. Giang Viễn Lâu hứa mời các bạn nữ ăn cơm vào hôm khác, các bạn nam không phục: Hướng dẫn, sao anh không mời bọn em? Khinh bọn em à?
Giang Viễn Lâu cười ha ha: Đúng đấy. Phân biệt giới tính thì đã sao nào? Ai bảo bọn mày là 'chuyển giới'?
Nam sinh 'chuyển giới' im lặng quay đầu sang một phía, các nam sinh khác liền xông tới, đánh hắn một trận tơi bời, cho mày 'chuyển giới' này.
Chu Tú Mẫn bị ép uống mấy cốc bia, bởi vì biểu hiện trong cuộc thi hôm nay, các bạn trong lớp không còn cảm thấy cô ấy xa lạ như mọi khi, nhân lúc không khí vui vẻ, liền rót mấy lượt bia, Chu Tú Mẫn cũng không tiện từ chối, mấy lượt bia như thế, có chút say, nhưng bản thân vẫn còn chống đỡ được. Chu Sa bị ép uống quá nhiều bia, nhưng tửu lượng của cô tốt, không xảy ra chuyện gì, ngược lại, mặt mũi Chu Tú Mẫn đỏ bừng, nên sau khi tiệc mừng kết thúc, Giang Viễn Lâu để Chu Sa đưa Chu Tú Mẫn về, Chu Sa nói được.
Ra khỏi khu giảng đường, hai người chầm chậm hướng về phía cổng trường. Bầu trời tràn ngập ánh sao, làn gió mát lạnh thổi qua, tâm tình Chu Tú Mẫn vô cùng thoải mái, ngoảnh đầu muốn nói gì đó với Chu Sa, nhưng bước chân Chu Sa không dừng lại, liền đụng vào người cô ấy. Chu Tú Mẫn vội đỡ cô lại, nói, cậu cẩn thận chút. Chu Sa ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười khẽ của cô ấy, ánh mắt long lanh, còn sáng hơn cả những ánh sao trên trời lúc này. Đôi mắt kia đã mơ màng, Chu Tú Mẫn ngẩn người giây lát rồi lập tức hiểu ra, cô gái này nhìn có vẻ không sao nhưng thực ra là say rồi. Chu Tú Mẫn buồn bực, còn muốn đưa tôi về sao? Phải là tôi đưa cậu về thì đúng hơn.
Chu Sa bắt lấy tay Chu Tú Mẫn, âm thanh lười biếng, "Chu Tú Mẫn, đi thôi, sao còn không đi?"
"..."
"Này, cậu say rồi à?" Cô ấy nhìn cánh tay đang bị Chu Sa nắm lấy.
"A, không sao. Mình không say!"
Chu Tú Mẫn bực bội, dứt tay cô ra, hừ lạnh: "Ai say đều nói mình không say."
Chu Sa biện bạch: "Mình thật sự không say mà."
Chu Tú Mẫn lười cãi nhau với Chu Sa, đẩy cô về hướng kí túc xá: "Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, tôi tự về được rồi, không cần cậu đưa."
Chu Sa không đồng ý, lắc đầu, "Nhưng đàn anh bảo mình đưa cậu về..."
Chu Tú Mẫn tức giận rồi, "Hắn bảo cậu đưa thì cậu phải đưa sao?" Không bảo cậu đưa thì cậu không đưa chắc? Những lời phía sau cô ấy giữ lại, bởi vì những lời đó không đúng chủ đề, không nhất định phải nói.
"Không phải đâu. Cậu muốn mình đưa về thì mình sẽ đưa cậu về."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn tức đến không nói thành lời, tránh Chu Sa rồi tự đi, "Cậu về tắm rửa rồi đi ngủ đi, tôi tự về được."
Chu Sa đi theo cô ấy, hai người sánh vai mà đi: "Vậy... mình đưa cậu đến cổng trường nhé."
"Đưa cái gì mà đưa, cũng không phải không tự đi được." Chu Tú Mẫn càu nhàu, nói là vậy nhưng cũng không từ chối.
Hai người men theo con đường rợp bóng cây mà đi, bên dưới gốc cây không ít cặp tình nhân đang tôi tôi em em, thi thoảng còn vang lên tiếng côn trùng, cảm giác không khí lúc này đặc biệt êm đềm. Chu Tú Mẫn còn nhìn thấy một đôi đang ôm hôn nhau dưới gốc cây, cô ấy đành chuyển dịch tầm mắt, cái thể loại nửa ẩn nửa hiện mập mờ như có như không này đặc biệt hại mắt.
Chu Sa không nói gì, Chu Tú Mẫn liền hỏi sao cậu không nói chuyện? Chu Sa lúng túng nhìn cô ấy, nói cái gì? Chu Tú Mẫn ủ rũ: Không có gì.
"Tú Mẫn..." Chu Sa đột nhiên khẽ gọi tên cô ấy, nhịp tim Chu Tú Mẫn bỗng nhiên đập không theo quy luật, "Vui quá đi... cậu không giận mình nữa rồi..."
Chu Tú Mẫn đỏ mặt "xì" một cái, không tự nhiên mà lẩm bẩm, "Ai nói tôi tức giận? Tóm lại tôi lợi hại hơn cậu."
"Cậu lợi hại hơn mình mà. Mình không chạy nhanh bằng cậu... như gió ấy, vù một cái, đã chạy về đích rồi. Lúc mình chạy, nghe thấy cậu gọi tên mình, mình rất muốn chạy thật nhanh về phía cậu..."
Mặt Chu Tú Mẫn càng đỏ hơn, "Cậu nói linh tinh cái gì đấy? Nhiều người như thế, ồn ào như thế, sao cậu nghe được chứ?" Hình như... không đúng trọng tâm?
"Không đâu, mình nghe được mà." Chu Sa kiên định nói, "Mình thật sự nghe được mà."
Chu Tú Mẫn bực mình nhìn Chu Sa như thể đang nhìn sâu rượu, đương nhiên cô ấy biết có khả năng sẽ nghe được, bản thân chỉ tùy tiện nói vậy thôi, làm gì mà miệng lưỡi thật thà quá vậy? Không chịu được mà! Chu Tú Mẫn trợn mắt một cái, không quan tâm đến cô nữa, đến cổng trường, cô ấy nói với Chu Sa, "Được rồi, cậu về đi."
"Mình đưa cậu đi bắt xe."
"Không cần đâu." Chu Tú Mẫn giả bộ tức giận nhìn cô, nhưng trong lòng không cách nào khống chế hương vị ngọt ngào như đường đang nổi lên, "Gần thế này, tôi sẽ không bắt nhầm xe đâu."
"Vậy mình nhìn cậu lên xe rồi sẽ về."
Chu Tú Mẫn không nói gì, im lặng ngầm đồng ý.
Gần trường bọn họ có rất nhiều xe, không bao lâu thì có một chuyến xe đi qua khu nhà của Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn lên xe, "Được rồi, cậu mau về đi."
Chu Sa đáp lại: "Ừ!"
Chu Tú Mẫn lên xe rồi, Chu Sa còn đứng vẫy tay với cô ấy, Chu Tú Mẫn nhìn cô vẫn chưa đi, đứng trên xe hét lên, "Cậu mau về đi!"
Không biết Chu Sa có nghe được hay không, chiếc xe cũng đã nổ máy rời đi.
Chu Tú Mẫn lập tức rút điện thoại gọi cho cô, "Cậu mau về đi."
Chu Sa nói, "Ừ, mình hóng gió một chút."
"Hóng gió cái gì. Mau về đi."
"Ừ. Mình đang về rồi, vừa đi vừa hóng."
"Về rồi thì tắm rồi ngủ luôn đi, đừng đọc sách nữa."
"Ừ!"
"Vậy thôi nhé."
"Cậu về đến nhà thì nhắn tin cho mình nhé."
"Ừ!" Gần như thế, còn lảm nhảm cái gì chứ. Chu Tú Mẫn hừ một tiếng, kết quả về đến nhà vẫn lập tức gửi tin nhắn cho cô: Tôi về rồi. Cậu mau đi tắm rồi ngủ đi.
"Ừ!"
Bạn học kia khóc thành tiếng: "Giáo sư, khảo cổ và sợ độ cao có liên quan gì đến nhau sao? A A A!"
Tiếng hét thảm thiết này như dấu chấm câu hoàn hảo cho một trận nhiệt huyết, thanh xuân, dũng cảm và cả mồ hôi vì đại hội thể thao lần này.
Buổi tối, lớp Khảo cổ mở hội chúc mừng, mua rất nhiều đậu phộng, hạt dưa, thịt sấy, hoa quả, nước ngọt cùng bia về lớp liên hoan cùng nhau. Giang Viễn Lâu hứa mời các bạn nữ ăn cơm vào hôm khác, các bạn nam không phục: Hướng dẫn, sao anh không mời bọn em? Khinh bọn em à?
Giang Viễn Lâu cười ha ha: Đúng đấy. Phân biệt giới tính thì đã sao nào? Ai bảo bọn mày là 'chuyển giới'?
Nam sinh 'chuyển giới' im lặng quay đầu sang một phía, các nam sinh khác liền xông tới, đánh hắn một trận tơi bời, cho mày 'chuyển giới' này.
Chu Tú Mẫn bị ép uống mấy cốc bia, bởi vì biểu hiện trong cuộc thi hôm nay, các bạn trong lớp không còn cảm thấy cô ấy xa lạ như mọi khi, nhân lúc không khí vui vẻ, liền rót mấy lượt bia, Chu Tú Mẫn cũng không tiện từ chối, mấy lượt bia như thế, có chút say, nhưng bản thân vẫn còn chống đỡ được. Chu Sa bị ép uống quá nhiều bia, nhưng tửu lượng của cô tốt, không xảy ra chuyện gì, ngược lại, mặt mũi Chu Tú Mẫn đỏ bừng, nên sau khi tiệc mừng kết thúc, Giang Viễn Lâu để Chu Sa đưa Chu Tú Mẫn về, Chu Sa nói được.
Ra khỏi khu giảng đường, hai người chầm chậm hướng về phía cổng trường. Bầu trời tràn ngập ánh sao, làn gió mát lạnh thổi qua, tâm tình Chu Tú Mẫn vô cùng thoải mái, ngoảnh đầu muốn nói gì đó với Chu Sa, nhưng bước chân Chu Sa không dừng lại, liền đụng vào người cô ấy. Chu Tú Mẫn vội đỡ cô lại, nói, cậu cẩn thận chút. Chu Sa ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười khẽ của cô ấy, ánh mắt long lanh, còn sáng hơn cả những ánh sao trên trời lúc này. Đôi mắt kia đã mơ màng, Chu Tú Mẫn ngẩn người giây lát rồi lập tức hiểu ra, cô gái này nhìn có vẻ không sao nhưng thực ra là say rồi. Chu Tú Mẫn buồn bực, còn muốn đưa tôi về sao? Phải là tôi đưa cậu về thì đúng hơn.
Chu Sa bắt lấy tay Chu Tú Mẫn, âm thanh lười biếng, "Chu Tú Mẫn, đi thôi, sao còn không đi?"
"..."
"Này, cậu say rồi à?" Cô ấy nhìn cánh tay đang bị Chu Sa nắm lấy.
"A, không sao. Mình không say!"
Chu Tú Mẫn bực bội, dứt tay cô ra, hừ lạnh: "Ai say đều nói mình không say."
Chu Sa biện bạch: "Mình thật sự không say mà."
Chu Tú Mẫn lười cãi nhau với Chu Sa, đẩy cô về hướng kí túc xá: "Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, tôi tự về được rồi, không cần cậu đưa."
Chu Sa không đồng ý, lắc đầu, "Nhưng đàn anh bảo mình đưa cậu về..."
Chu Tú Mẫn tức giận rồi, "Hắn bảo cậu đưa thì cậu phải đưa sao?" Không bảo cậu đưa thì cậu không đưa chắc? Những lời phía sau cô ấy giữ lại, bởi vì những lời đó không đúng chủ đề, không nhất định phải nói.
"Không phải đâu. Cậu muốn mình đưa về thì mình sẽ đưa cậu về."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn tức đến không nói thành lời, tránh Chu Sa rồi tự đi, "Cậu về tắm rửa rồi đi ngủ đi, tôi tự về được."
Chu Sa đi theo cô ấy, hai người sánh vai mà đi: "Vậy... mình đưa cậu đến cổng trường nhé."
"Đưa cái gì mà đưa, cũng không phải không tự đi được." Chu Tú Mẫn càu nhàu, nói là vậy nhưng cũng không từ chối.
Hai người men theo con đường rợp bóng cây mà đi, bên dưới gốc cây không ít cặp tình nhân đang tôi tôi em em, thi thoảng còn vang lên tiếng côn trùng, cảm giác không khí lúc này đặc biệt êm đềm. Chu Tú Mẫn còn nhìn thấy một đôi đang ôm hôn nhau dưới gốc cây, cô ấy đành chuyển dịch tầm mắt, cái thể loại nửa ẩn nửa hiện mập mờ như có như không này đặc biệt hại mắt.
Chu Sa không nói gì, Chu Tú Mẫn liền hỏi sao cậu không nói chuyện? Chu Sa lúng túng nhìn cô ấy, nói cái gì? Chu Tú Mẫn ủ rũ: Không có gì.
"Tú Mẫn..." Chu Sa đột nhiên khẽ gọi tên cô ấy, nhịp tim Chu Tú Mẫn bỗng nhiên đập không theo quy luật, "Vui quá đi... cậu không giận mình nữa rồi..."
Chu Tú Mẫn đỏ mặt "xì" một cái, không tự nhiên mà lẩm bẩm, "Ai nói tôi tức giận? Tóm lại tôi lợi hại hơn cậu."
"Cậu lợi hại hơn mình mà. Mình không chạy nhanh bằng cậu... như gió ấy, vù một cái, đã chạy về đích rồi. Lúc mình chạy, nghe thấy cậu gọi tên mình, mình rất muốn chạy thật nhanh về phía cậu..."
Mặt Chu Tú Mẫn càng đỏ hơn, "Cậu nói linh tinh cái gì đấy? Nhiều người như thế, ồn ào như thế, sao cậu nghe được chứ?" Hình như... không đúng trọng tâm?
"Không đâu, mình nghe được mà." Chu Sa kiên định nói, "Mình thật sự nghe được mà."
Chu Tú Mẫn bực mình nhìn Chu Sa như thể đang nhìn sâu rượu, đương nhiên cô ấy biết có khả năng sẽ nghe được, bản thân chỉ tùy tiện nói vậy thôi, làm gì mà miệng lưỡi thật thà quá vậy? Không chịu được mà! Chu Tú Mẫn trợn mắt một cái, không quan tâm đến cô nữa, đến cổng trường, cô ấy nói với Chu Sa, "Được rồi, cậu về đi."
"Mình đưa cậu đi bắt xe."
"Không cần đâu." Chu Tú Mẫn giả bộ tức giận nhìn cô, nhưng trong lòng không cách nào khống chế hương vị ngọt ngào như đường đang nổi lên, "Gần thế này, tôi sẽ không bắt nhầm xe đâu."
"Vậy mình nhìn cậu lên xe rồi sẽ về."
Chu Tú Mẫn không nói gì, im lặng ngầm đồng ý.
Gần trường bọn họ có rất nhiều xe, không bao lâu thì có một chuyến xe đi qua khu nhà của Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn lên xe, "Được rồi, cậu mau về đi."
Chu Sa đáp lại: "Ừ!"
Chu Tú Mẫn lên xe rồi, Chu Sa còn đứng vẫy tay với cô ấy, Chu Tú Mẫn nhìn cô vẫn chưa đi, đứng trên xe hét lên, "Cậu mau về đi!"
Không biết Chu Sa có nghe được hay không, chiếc xe cũng đã nổ máy rời đi.
Chu Tú Mẫn lập tức rút điện thoại gọi cho cô, "Cậu mau về đi."
Chu Sa nói, "Ừ, mình hóng gió một chút."
"Hóng gió cái gì. Mau về đi."
"Ừ. Mình đang về rồi, vừa đi vừa hóng."
"Về rồi thì tắm rồi ngủ luôn đi, đừng đọc sách nữa."
"Ừ!"
"Vậy thôi nhé."
"Cậu về đến nhà thì nhắn tin cho mình nhé."
"Ừ!" Gần như thế, còn lảm nhảm cái gì chứ. Chu Tú Mẫn hừ một tiếng, kết quả về đến nhà vẫn lập tức gửi tin nhắn cho cô: Tôi về rồi. Cậu mau đi tắm rồi ngủ đi.
"Ừ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.