Chu Sa Nhiễm

Chương 50

Lưu Li Tú

18/04/2023

Tàu hỏa xình xịch ra khỏi ga, khung cảnh ngoài cửa không ngừng thay đổi, Chu Tú Mẫn bò lên giường ngắm nhìn khung cảnh núi rừng bên ngoài. Ngoài trời một mảnh đỏ rực, vài cây lau sậy cô đơn khẽ đung đưa trong gió, chỉ chớp mắt một cái liền biết mất, quang cảnh tiếp theo lại một khung cảnh hoang vắng...

Đây là tiếng thứ năm bọn họ ngồi trên tàu hỏa. Vé xe đã mua trước, nếu không nghỉ hè, có thể mua được vé không cũng là một vấn đề khó nói. Bọn họ ở lại thôn nhỏ hẻo lánh của Chu Sa hai ngày rưỡi, để kịp thời gian nên cố ý rời đi sớm, sau đó lên trên thị trấn gần đó ở một đêm, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy đến nhà ga đợi gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lên được xe về Chu Thành. Bọn họ tính về Chu Thành nghỉ ngơi một ngày, hành lí cũng đã mang đủ, sau đó sẽ tiếp tục đi Hoàng lăng. Sắc mặt Chu Tú Mẫn không tốt, bởi vì tối qua không ngủ được, trời chưa sáng đã vội đi bắt xe, nhà nghỉ cách âm không tốt, tối qua "tiếng giết lợn" của người phụ nữ phòng bên kêu tới nửa đêm khiến Chu Tú Mẫn ồn muốn chết, vừa tức vừa phiền. Em gái nó, tên đàn ông nào đói khát đến mức này, đến loại âm thanh giường chiếu này mà cũng xuống tay được.

Chu Tú Mẫn rất buồn bực.

Cũng Chu Tú Mẫn không phải không có tính tò mò, cô ấy cũng xem qua phim ảnh 18+, tuy những người phụ nữ trong đó kêu rất giả, nhưng may mà cũng tính là uyển chuyển động lòng người. Cái loại kêu như lợn bị chọc tiết này, con mẹ nó, hủy hoại tam quan rồi! Trọng điểm là loại âm thanh này không những khiến người ta bùng nổ mà còn khiến người ta khó chịu. Chu Tú Mẫn khó chịu, rất khó chịu, cảm giác toàn thân không có sức lực, cả đêm cô ấy nuốt nước bọt rồi uống nước. Kết quả phòng cách vách dày vò xong đã đi ngủ rồi, Chu Tú Mẫn lại không ngủ được, thật muốn ném đạn vào phòng kế bên.

Chu Tú Mẫn không phải không có suy nghĩ, cô ấy rất muốn rất muốn hôn Chu Sa, nhưng... nhà nghỉ rách nát này, căn phòng rách nát này quả là không thích hợp làm chuyện yêu đương, quá rẻ rúm rồi. Đừng nói đến lãng mạn xa hoa, hay phong cảnh ấm áp động lòng người, chỉ cần tiếng giết lợn kế bên, cũng quá đủ để giết phong cảnh rồi. Chu Tú Mẫn nhẫn nhịn.

Nhưng Chu Tú Mẫn nhìn khuôn mặt bình tĩnh Chu Sa lại có chút không chịu được, lẽ nào cậu ấy không nghĩ gì sao? Tại sao trước giờ Chu Sa không chủ động hôn cô ấy, lần nào cũng là cô ấy chủ động, thích một người, lẽ nào không hi vọng thân mật chút sao? Chu Tú Mẫn lại nghĩ tới cảnh Lâm Bội Linh và bạn gái thân mật, cánh tay của Lâm Bội Linh thò vào áo sơ mi của đối phương... Chu Sa trước giờ đều nghiêm chỉnh đứng đắn, đến ôm eo cũng phải cẩn thận.

Cậu ấy thật sự thích mình sao? Chu Tú Mẫn nghi ngờ, hay là vì bản thân thích Chu Sa nên Chu Sa mới thích lại cô ấy? Kiểu thích của bạn tốt? Kiểu thích vì không biết từ chối nên bị động tiếp nhận? Chu Tú Mẫn còn nhớ, lúc ở trước miếu, để an ủi Chu Sa, bản thân còn nói "Mình yêu cậu'', kết quả chỉ thấy Chu Sa xoa mặt, "Cảm ơn cậu, mình không sao". Chu Tú Mẫn rất muốn lớn giọng hỏi cô: Rốt cuộc cậu có thích mình không, có yêu mình không? Nhưng hình như có chút kì quái, Chu Sa đã nói thích cô ấy, cũng đối xử với cô ấy thật tốt, bản thân cũng cảm nhận được yêu thương chiều chuộng từ Chu Sa. Cô ấy còn hỏi nữa, lẽ nào lí do là vì Chu Sa không chủ động hôn cô ấy? Nghe lí do rất không hợp tình hợp lí, giống người đàn bà chua ngoa, lại giống kẻ mất trí, thế nên Chu Tú Mẫn không có cách nào hỏi ra miệng. Chu Tú Mẫn chỉ đành âm thầm buồn bực. Cô ấy day dứt rất lâu: Tại sao phụ nữ thà tin lời người khác cũng không tin trái tim mình? Rõ ràng biết Chu Sa thích bản thân, nhưng Chu Tú Mẫn lại muốn Chu Sa không ngừng thừa nhận, rốt cuộc là sao chứ?

Chu Tú Mẫn rơi vào trầm tư, từ buổi tối hôm đó, Chu Sa chưa từng nói thích bản thân. Cô ấy cúi đầu, nhìn Chu Sa ở giường dưới đang ngồi trên bàn đọc sách lại cảm thấy an tâm một chút. Chu Tú Mẫn nghĩ có phải người thích nhiều hơn một chút sẽ mệt hơn hay không? Trái tim cô ấy khẽ động, bắt lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Sa: Cậu có thích mình không?

"Thích!"

Rất nhanh Chu Sa trả lời lại, Chu Tú Mẫn giữ lấy điện thoại cười thành tiếng, rối bời đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Cô ấy lại nhắn: Mình mặc kệ, mình muốn cậu đích thân nói.

Điện thoại vang lên.

Nhịp tim Chu Tú Mẫn "thình thịch" đập loạn, giống như thiếu nữ mới biết yêu nhận được lời tỏ tình của người mình đang yêu thầm, vừa khẩn trương vừa ngọt ngào, lại giống như thế gian có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm họ, cười nhạo sự ngốc nghếch và ngu xuẩn của họ. Cô ấy vội vàng ngắt máy, gửi tin nhắn: Được rồi! Mình biết rồi! Về nhà rồi nói!

Đột nhiên nhìn thấy mặt Chu Sa, Chu Sa đạp chân lên thành giường cười thật tươi nhìn cô. Chu Tú Mẫn đỏ mặt, đột nhiên có một loại chột dạ kì quái, làm nũng qua điện thoại với làm nũng mặt đối mặt, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau...

"Cậu... làm gì thế?"

Chu Sa khẽ cười cười, trên mặt có chút hồng hồng đáng nghi, "Không có gì, đang nhìn cậu!" rồi quay người lại bò về vị trí của mình. Chu Tú Mẫn còn chưa hết đỏ mặt đã lại đỏ thêm, tầng tầng lớp lớp, còn xinh đẹp hơn ráng chiều đỏ ngoài cửa sổ tới ba phần. Trong lòng cô ấy cười nhạo Chu Sa kì quái, nhưng đột nhiên lại lĩnh hội được, "Cá là tên ngốc này thấy mình không nghe điện thoại, muốn lãng mạn tự mình tỏ tình, kết quả nhìn thấy nhau rồi lại lúng túng không nói được? Ha!"

Trong lòng Chu Tú Mẫn đột nhiên thoải mái, đối mặt với Chu Sa, cô ấy chẳng có gì phải ngại ngùng, Chu Sa mới là người thẹn thùng hơn.

Không chừng không chủ động là vì thẹn thùng? Không chừng Chu Sa còn suy nghĩ nhiều hơn cô ấy.

Ha ha!

Chu Tú Mẫn vui vẻ.

Sau này cô ấy sẽ ép Chu Sa "chủ động".

Nghi ngờ trong lòng biến mất hoàn toàn, tâm trạng Chu Tú Mẫn còn đẹp đẽ xán lạn hơn ráng chiều ngoài cửa. Chu Tú Mẫn cười híp mắt bò về phía cửa ngắm phong cảnh, hai chiếc chân nhỏ còn đáng yêu lắc lư, khiến cô gái giường đối diện vô thức nhìn cô ấy, còn Chu Sa nằm giường dưới đọc sách, đỏ mặt rất lâu mới tan. Chu Tú Mẫn hoàn toàn đoán trúng tâm tư của cô, chỉ là bản thân Chu Sa không biết, thầm thẹn thùng vì suy nghĩ "hoang dã" của mình.



Bọn họ mơ màng trong giấc mộng, cuối cùng cũng về đến Chu Thành, ra khỏi nhà ga tàu hỏa, trực tiếp bắt xe trở về nhà Chu Tú Mẫn, vội vội vàng vàng gột rửa tấm thân bụi trần, lăn giường thôi – Chu Tú Mẫn vốn có chút thấp thỏm, nghĩ lúc này có phải nên phát sinh chuyện gì hay "khởi động" phát sinh chuyện gì hay không – kết quả đợi lúc Chu Sa tắm xong đã ngủ mất, trong mộng cũng không xảy ra chuyện gì. Lúc Chu Tú Mẫn tỉnh dậy là là trưa hôm sau, nếu không phải Chu Sa nấu cơm xong gọi cô ấy dậy ăn thì cô ấy vẫn còn chưa tỉnh.

Người đi làm đã đi làm rồi, Nghiên cứu sinh Tài chính cũng không ở nhà, chỉ có hai người bọn họ. Chu Tú Mẫn đánh răng rửa mặt xong, áo ngủ cũng không thay, lười nhác đi ra, nhìn thấy trên bàn nhỏ bày ra ba món mặn một món canh: Rau xào, cà chua xào trứng, ớt xanh xào thịt nạc, canh trứng mướp thịt, lúc đó liền có cảm giác "tốt quá đi!" Sau đó lại tự cảm thấy hài lòng: Sao mình lại tìm được người tốt thế này chứ, vừa xinh đẹp, thông minh, lại còn biết nấu cơm, ánh mắt tốt quá rồi bản thân mình cũng không chịu được.

Đều là những món ăn hàng ngày, nhưng Chu Sa nấu ngon như thế, xào rau xanh cũng rất vừa lửa, trứng xào cà chua rất đẹp mắt, ớt xanh xào thịt, miếng thịt cay sướng miệng, canh mướp thanh thanh ngọt ngọt, ngon lành chui vào dạ dày. Chu Tú Mẫn hạnh phúc nghĩ: Sau này Chu Sa phụ trách nấu cơm, Chu Tú Mẫn phụ trách ăn... thật hài hòa!

"Chu Sa, sau này cậu phụ trách làm cơm, mình phụ trách ăn, được không?" Chu Tú Mẫn đơm cơm, nửa đùa nửa thật hỏi.

"Ừ!"

"Mình có thể không làm việc nhà không? Mình không biết làm!" Chu Tú Mẫn mang theo chút nũng nịu hỏi, Chu Sa cũng không có ý kiến, thản nhiên gật đầu: "Ừm!"

Chu Tú Mẫn hài lòng, cười hi hi nói: "Mình sẽ kiếm thật nhiều tiền!"

Chu Sa hiếu kì nhìn cô ấy: "Cổ phiếu của cậu lại kiếm được tiền rồi à?"

Chu Tú Mẫn lắc đầu, "Không. Trước khi đi Hoàng lăng bán hết rồi. Không có thời gian theo dõi, sợ rớt giá nên bán hết rồi, lúc bán cũng không kiếm được bao nhiêu, nhưng cũng không lỗ."

"Mình cũng biết kiếm tiền mà!"

Chu Tú Mẫn cười cười, "Ừ! Không kiếm được cũng không sao. Mình nuôi cậu! Mình cảm thấy mình rất giỏi kiếm tiền."

Chu Sa cười cười nhìn cô ấy nói, "Cậu vốn là người giỏi giang mà."

Chu Tú Mẫn cảm thấy Chu Sa sùng bái bản thân, tốt lắm, cũng không phản bác.

Ăn cơm xong, Chu Sa mượn máy tính của Chu Tú Mẫn, mở luận văn liên quan đến Công chúa bí mật lưu trong email ra tiếp tục viết, sau đó đem ảnh xương cốt của Tướng quân trong mộ Tướng quân đi hỏi thăm một chuyên gia nghiên cứu thuốc độc thời cổ, vị chuyên gia này là giáo sư Liêu giới thiệu cho cô. Chu Tú Mẫn sớm đã hết hứng thú với mộ Công chúa, cô ấy cũng không có ý định nhận giáo sư Liêu làm thầy, "chí hướng" của Chu Tú Mẫn là giai đoạn Đường đến Nguyên Thanh Minh. Chu Tú Mẫn không đến mộ Tướng quân, không quen thuộc với độc hay xương cốt, nên cũng không nhích tới xem náo nhiệt. Mấy ngày ngồi xe, ngày mai còn phải tiếp tục đi, xương cốt đều rã rời, liền tới viện thẩm mỹ gần đó chăm sóc và mát xa mặt, tiện đi ngân hàng rút năm nghìn tiền mặt. Mấy ngày nay Chu Sa tiêu đủ thứ tiền, lúc trước rời đi còn nhét hai ngàn tệ dưới gối ở nhà trưởng thôn, cô ấy sợ Chu Sa hết tiền, hết tiền cũng quyết không mở miệng nói với mình, cô ấy nên chủ động một chút.

Chu Tú Mẫn hài lòng về nhà, cô ấy chân trước bước vào Chu Sa chân sau về tới, trên tay vẫn còn xách đồ ăn, vừa nhìn thấy cô ấy, liền vội vàng hỏi đã đói chưa, nói xin lỗi, vì mải thảo luận tra tài liệu với vị giáo sư kia nên quên mất thời gian, nên mới về muộn. Chu Tú Mẫn nói không đói, nói, cậu đừng khách sáo như thế, cậu cũng không phải là bảo mẫu của mình, nấu cơm cho mình cũng không phải nghĩa vụ của cậu. Chu Sa ngại ngùng cười cười, "Nhưng không phải chúng ta đã bàn mình phụ trách nấu cơm cậu phụ trách ăn à?"

Chu Tú Mẫn ngây ra, rất lâu mới hoàn hồn, lúc hoàn hồn lại mới phát hiện bản thân bị "xào" rồi. Cô ấy buồn bực, trong lòng nghĩ giày quân đội nhỏ phải chăng có bí kíp tán gái, sao có thể sơ suất nói ra một câu động lòng người như thế.

Được rồi, cô ấy phải thừa nhận, Chu Sa rất nghe lời!

Hai người ăn cơm xong, thu dọn chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, sáng sớm ngày mai phải lên xe lửa từ sớm rất sớm, không ngủ sớm chỉ sợ ngày mai không dậy nổi. Chu Tú Mẫn tắm xong, nhàm chán ngồi trước máy tính đọc tin tức đợi Chu Sa, lúc Chu Sa tắm xong, cô ấy đang xem một tin tức có hình ảnh không văn minh phản xã hội: Một cặp nam nữ sinh mặc đồng phục ngồi trên ghế dài trên phố, nữ sinh dùng áo khoác đồng phục giấu đi cánh tay nam sinh đang xoa ngực nữ sinh, học sinh trung học mặc đồng phục đi thuê phòng, cặp tình nhân đại học ôm ôm hôn hôn trong lớp học, nam nữ "vật lộn" trong công viên. Chu Tú Mẫn cũng không phải cố ý xem những thứ này, chỉ là thấy có chút hiếu kì nên ấn vào xem. Lúc âm thanh của Chu Sa vang lên, con chuột của cô ấy nhấp vào hình ảnh "nữ sinh đang mặc chiếc váy đáng yêu, đứng cạnh tường dạng chân, một người đàn ông chui vào váy của nữ sinh"...

"Đây là cái gì?"

Chu Tú Mẫn giật mình, tự nhiên có cảm giác "có tật giật mình", cô ấy hòa hoãn hỏi: "Cậu không biết à?" Sau đó nhấp chuột, lại là một bức ảnh điên cuồng ôm ấp kéo đồ ở ngoài trời, Chu Sa đỏ mặt, ngập ngừng, "Bình thường thì biết... nữ nằm trên giường dạng chân... nhưng người đàn ông kia đang làm gì thế, chui vào váy của người phụ nữ kia làm gì?"

"Cậu..." Chu Tú Mẫn che mặt, "Cậu thật sự không biết sao?"

Chu Sa bối rối lắc lắc đầu.



"Cậu chưa xem phim người lớn bao giờ à?"

Chu Sa lúng túng lắc đầu, "Chưa."

"Cậu không học tiết giáo dục sức khỏe sao?"

Chu Sa lắp bắp, "Có mà... chỉ là mình không hiểu người nam kia chui vào váy của người nữ kia làm gì thôi."

Chu Tú Mẫn kích động muốn hét lên "trời ơi", cô ấy không thể tưởng tượng nổi, đến đứa trẻ mười mấy tuổi còn biết họ đang làm gì đấy. Con ngươi Chu Tú Mẫn dịch chuyển, chỉ vào tủ quần áo, "Cậu đứng ra kia, mình làm mẫu cho!"

Bởi vì khi bọn họ lên lớp thỉnh thoảng cần phân tích tình hình trong huyệt mộ, thậm chí là cảnh tượng hạ táng khi đó, ngoài làm sơ đồ mô phỏng, bọn họ thường phục dựng lại "thực cảnh". Rất nhiều sinh viên đều trở thành "xương cốt" hoặc là "thi thể" của những ngôi mộ kia trong bài giảng của các giáo sư. Thế nên Chu Sa nghe nói "làm mẫu", tự nhiên liền nghe theo chỉ thị của Chu Tú Mẫn đứng vào chỗ.

Chu Sa mặc kiểu áo ngủ sơ mi rộng, vừa hay. Chu Tú Mẫn nuốt nước bọt đi đến trước mặt cô, thật ra cô ấy cũng rất ngượng ngùng.

Chu Tú Mẫn quỳ trên mặt đất, chui vào dưới váy Chu Sa, Chu Sa chỉ mặc chiếc quần nhỏ màu trắng, cảnh tượng bên trong liền lộ ra trước mặt Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn lại được chiếc váy ngủ hồng nhạt che đi, tạo thành một loại ám muội trong bóng tối, đôi chân trắng như phản quang. Chu Tú Mẫn bị loại "ánh sáng" và bóng tối làm cho say mê, ngón tay run run. Khi cô ấy cởi ra chiếc quần nhỏ của Chu Sa, ngón tay run rẩy không ngừng, đầu óc choáng váng như thể thiếu dưỡng khí, hưng phấn cùng căng thẳng đan xen, Chu Tú Mẫn cũng không nghĩ nhiều, cũng không kịp nghĩ nhiều, đôi môi liền hôn tới.

Dường như đồng thời, cô ấy bị Chu Sa mạnh mẽ đẩy ra.

Khi Chu Tú Mẫn tiến vào dưới váy của mình, Chu Sa đã thấy lúng túng, cô mơ hồ có một loại dự cảm, nhưng không kịp phản ứng. Ngón tay dài mảnh của Chu Tú Mẫn lướt qua chân khiến cô run rẩy, sau đó chiếc lưỡi mềm mại lại lướt đến phía dưới, cảm giác run rẩy, giống như có một luồng điện chạy qua, dường như bản thân không kịp suy nghĩ mà phản xạ đẩy Chu Tú Mẫn ra. Chu Tú Mẫn bị đẩy ra, đụng phải cạnh giường, "Ôi a" kêu lên một tiếng.

Chu Sa ngẩn người, lập tức kéo quần nhỏ lên, "Tú Mẫn... cậu sao thế... xin lỗi!"

Chu Tú Mẫn bị đụng đau, lại có chút muốn che giấu lúng túng, cố ý tức giận hét lên, "Cậu làm gì thế?"

"Cậu... mình..." Chu Sa ấp úng nói không thành lời, "Nhưng cậu..."

"Nhưng mình làm sao, không phải cậu nói không biết tư thế đó là gì à? Chẳng qua mình làm mẫu cho cậu thôi mà..."

"Mình... mình... biết rồi... Tú... Tú Mẫn cậu..." Tú Mẫn nuốt nước bọt, "Cậu...cậu mau...cậu mau đi súc miệng đi!" Chu Sa ấp a ấp úng rất lâu, cuối cùng lấy hết tinh thần nói ra lời trong lòng.

Chu Tú Mẫn: "..."

Chu Tú Mẫn chống lên sàn, đứng dậy, lăn lên giường quay lưng với cô, "Mình ngủ đây!"

"Tú Mẫn..." Chu Sa gấp gáp nhìn cô ấy, "Cậu... cậu mau đi đi!"

"..." Chu Tú Mẫn "rầm" một cái nhảy lên, hung hăng đi vào nhà tắm, mở vòi nước súc miệng hai cái, đi ra, để Chu Sa nhìn thấy nước đọng trên mặt, tức giận, "Được chưa?"

Chu Sa lẩm bẩm, không dám nhìn thẳng Chu Tú Mẫn, "Ừm... này... Tú..."

Chu Tú Mẫn lăn vào góc giường, "Đừng làm ồn, mình ngủ đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chu Sa Nhiễm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook