Chương 62: Dã Tràng.
Lê Hoàg
02/06/2021
Ròng rã mấy ngày trèo đèo lội suối, Lưu Phàm và Hi Ngọc Trác đã tới được bờ biển...
Ngút mắt là cát vàng, cảm giác như ở thời đại này chưa hề có xói mòn, bãi biển rộng thênh thang như cả một cái đại điện, có thể thấy vui mắt những con dã tràng bò loanh quanh.
“Dã Tràng a Dã Tràng, ở thế giới cổ tích này, ngươi có phải là cái gì to lớn không ?” Lưu Phàm vui vẻ ngồi xuống nói.
Liếm môi có thể thấy mặn, gió biển thổi vào cho người ta một chút đắng ở đầu lưỡi, có thể cảm giác như tóc của mình đang cứng lại vì ngấm muối, hơn nữa, khung cảnh này căn bản không cho phép người nhìn cáu giận, vô cùng thoải mái, xứng đáng cho một quãng đường dài.
“ Thổ Khiển...” Lưu Phàm thở dài đầy thư thái, nhìn một căn lều nháy mắt mọc lên.
“ Mộc Khiển...”
Sau một hồi hoàn thiện, Lưu Phàm ngả lưng xuống giường, lều này quá sức sơ sài, nhưng, không phải là không tốt, thậm chí cho Lưu Phàm một ý tưởng về lối sống du mục, nay đây mai đó.
“ Phàm ca, ngươi lần này dựng lều lại khác.” Hi Ngọc Trác tiến vào, nhìn qua một lượt, đồng dạng là ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Tiểu thư ngươi ở ngoài khơi hả ??” Lưu Phàm hỏi.
“ Ừm ừm, cách đây khá xa đấy, khi nàng đưa ta chạy nạn đã phải cưỡi thủy thú vào bờ.” Hi Ngọc Trác nói ra.
Nàng khẽ đưa tay, từ từ Hỏa Nguyên Tố tụ họp, dần dần huyễn hóa thành hình một cái mặt đá, thiên phú Thực Tế Hóa một lần nữa củng cố, tạo rõ ràng thành hình thành dạng.
“ Phàm ca, hôm nay ngươi muốn ăn gì ??”
“ Hửm...đang ở biển mà, liền ăn cá đi.” Lưu Phàm thoáng ngẫm nghĩ, nói.
Nhẫn trữ vật là một cái không gian riêng biệt với bên ngoài, có thể lấy nhỏ biến lớn, lại là ngưng đọng lại hoàn toàn thời gian bên trong, càng không có không khí lọt vào, chung quy là hợp lý để tích trữ một chút lương thực.
Thực Tế Hóa lấy Hỏa Nguyên Tố làm dụng cụ, nhẫn trữ vật lấy cá tươi làm nguyên liệu, cộng thêm kĩ năng của một nữ hầu, phải nói Lưu Phàm loại này dọc đường chưa bao giờ ăn tệ.
Hắn chẹp miệng nghĩ lại, khi xưa trò lấy lý do bói toán của mình đúng là bịp người đến khó chịu.
Không mất mấy lâu, mỹ thực đều đã lên mâm, vang vang qua một hồi tiếng nói chuyện, tất thảy lại qua đi, chìm vào vẻ yên ắng của vĩnh dạ.
“ Trác Tử, mai phải tìm đường ra biển, nghỉ sớm đi.” Lưu Phàm nói.
“ Phàm ca, ngươi thì sao ??”
“ Cả một vùng rộng lớn thế này, nếu như ta cũng nghỉ, căn bản rất có khả năng bị ma thú tấn công, đừng nghĩ nữa.” Lưu Phàm đáp.
“Nhưng...”
“ Ngươi muốn cứu tiểu thư ngươi chứ, cứ nghỉ đi.” Lưu Phàm trực tiếp ngắt lời.
Hi Ngọc Trác cười nhẹ một tiếng, tiến vào trong lều, thực sự là không màng đến Lưu Phàm nữa, đối với kẻ cứng đầu như vậy, nghe theo là thượng sách.
Một canh giờ qua đi, Lưu Phàm trong trạng thái luyện đan đang hết sức gay cấn.
Hắn phải tìm ra được biện pháp để luyện ra đan dược có thể thở dưới nước, nếu như vậy, chắc chắn là sẽ bội phần có lợi cho trận chiến sắp tới.
“Dẫn Phong Nguyên Tố vào có thể giải quyết vấn đề khí, nhưng, làm thế nào để có thể đảm bảo lượng oxi đủ dồi dào, nếu không thời gian sử dụng hẳn là vô cùng ngắn ngủi...nà, mình có lôi tố tức điện, có thủy tố tức nước, bây giờ khả năng chưởng khống cả hai lực lượng này là vô cùng tốt, nếu không nhầm thì có thể...điện phân !!”
Lưu Phàm lúc này thông suốt, thí nghiệm này trước giờ hắn chưa bao giờ làm thành công, nhưng, biết đâu hôm nay có may !!
“ Đầu tiên phải chuẩn bị đã, oxi nặng hơn không khí bình thường, sẽ chìm xuống dưới, để sẵn ở đây một cái nhẫn trữ vật.”
Một tay lao xao lôi điện hiện ra, tay còn lại một đoàn thanh thủy uốn lượn, cái này thí nghiệm kì thực yêu cầu rất nhiều thứ, nhưng, Lưu Phàm căn bản không có thời gian chuẩn bị và cũng không có đồ dùng luôn, tất thảy chỉ là may mắn.
-Xẹt !!!!-
-Xẹt !!!!!-
-Xẹt !!!!!-
Liên miên những lần thử lại, nhìn vào bên trong nhẫn trữ vật cảm thụ, hắn căn bản là chưa thấy gì khác lạ.
“Oải quá, xem lần này thế nào, nước đã hoàn toàn bị biến mất rồi.” Lưu Phàm thở dài.
Từng ngụm từng ngụm hít vào khí bên trong nhẫn trữ vật...
“Khạc !!!” Lưu Phàm cứ như vậy ho ra một ngụm máu tươi.
“ Hiên tượng ngộ độc oxi do quá nồng nặc và áp suất quá mức khủng, ép nát một số không nhỏ mạch máu bên trong, nếu như vậy...ta đã thành công rồi !!!” Lưu Phàm nhe răng nhuốm máu nói.
Nốc đan trị thương !!
Tự dùng Sinh Thạch !!
Hai cỗ lực lượng khiến người ta thèm nhỏ dãi liên tục chữa trị thân thể Lưu Phàm, không bao lâu sau hắn đã lại một lần nữa vẹn toàn.
-Bụp !!!!-
Bỗng nhiên, cả căn lều sụp xuống nền đất, tạo thành một cái hố lớn đến kinh thiên, Hi Ngọc Trác đồng dạng rơi vào hiểm cảnh, nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn của Lưu Phàm.
“Trác Tử ??” Lưu Phàm bối rối gọi xuống hố sâu.
Căn bản là không có thứ gì đào hố im lặng đến thế, nếu vậy sẽ có khả năng rằng kẻ nào đó đã dùng Không Gian Chi Lực một chưởng ép nát Hi Ngọc Trác.
“Khoan đã, liệu có phải do cái thứ đồ này làm ??” Lưu Phàm nhấch lên một con Dã Tràng, cực điểm nghi ngờ hỏi.
Hố to như vậy, Dã Tràng lại là vô cùng nhỏ bé, nhưng, tích tiểu thành đại chẳng nhẽ không phải sao, hoàn toàn rất có khả năng thứ này là nguồn cơn.
Nhưng, để đào được cỡ này kinh khủng, căn bản là cần đến không biết bao nhiêu Dã Tràng, chứng tỏ bọn hắn đây là có tính toán, loại vật này chẳng nhẽ có cao như vậy trí thông minh ??
“ Trác Tử sống chết chưa rõ, ta ở đây lo bóng lo gió, chính là một dạng hèn nhát, đi !!” Lưu Phàm trực tiếp nhảy xuống hố.
Trong bóng đêm le lói, Lưu Phàm vận chuyển viên Chuẩn Sơ Cấp Hỏa Thạch, đốt lên một vùng nho nhỏ, dò dẫm mà đi, phát hiện bên dưới bãi biển này chính là một đại mê cung.
“ Các ngươi có cao kiến gì không ??” Lưu Phàm hướng ba vị châu chấu hỏi.
“ Tìm đường trong đêm tối, lũ dơi căn bản làm rất tốt, tất thảy dựa vào sóng âm, nếu như vậy ta cũng làm được.” Tử Ly tự hào bước ra.
Rung lên hai càng, Tử Ly gáy ra từng hồi sóng âm cao vượt mức nghe của nhân loại, chỉ có thể nhìn thấy một chút bức vách bằng cát ở đây xao động, liên tục có dị vật rơi xuống.
“ Dừng lại !!” Lưu Phàm xua tay.
“ Cái này mê cung bằng cát, nếu ta mạnh tay, căn bản sẽ toàn bộ sụp xuống, tựa như là chôn sống vậy, không ổn...”
“ Nếu vậy chỉ có cách thủ công nhất, từng bước đi, từng bước giải thích.”
“Ừ, nhưng, nếu lâu như vậy, Trác Tử tính mạng có thể lo đến.” Lưu Phàm nói ra.
“ Ngươi bật Giám Định lên, qua đó tìm ra bảng hiệu chỉ vị trí của nàng, cứ để ý cái Thiên Địch Thần Nhân và Thực Tế Hóa là được, chúng ta sẽ theo đó men theo.” Bạch Ngân hiến kế.
“ Ý hay, nhưng, căn bản là không thể đi tắt qua, thậm chí là không thể để sơ sẩy mà chạm vào tường, nếu không, tất cả đổ xuống, chúng ta là kẻ đầu tiên chết.” Lưu Phàm xác nhận lại.
Ngút mắt là cát vàng, cảm giác như ở thời đại này chưa hề có xói mòn, bãi biển rộng thênh thang như cả một cái đại điện, có thể thấy vui mắt những con dã tràng bò loanh quanh.
“Dã Tràng a Dã Tràng, ở thế giới cổ tích này, ngươi có phải là cái gì to lớn không ?” Lưu Phàm vui vẻ ngồi xuống nói.
Liếm môi có thể thấy mặn, gió biển thổi vào cho người ta một chút đắng ở đầu lưỡi, có thể cảm giác như tóc của mình đang cứng lại vì ngấm muối, hơn nữa, khung cảnh này căn bản không cho phép người nhìn cáu giận, vô cùng thoải mái, xứng đáng cho một quãng đường dài.
“ Thổ Khiển...” Lưu Phàm thở dài đầy thư thái, nhìn một căn lều nháy mắt mọc lên.
“ Mộc Khiển...”
Sau một hồi hoàn thiện, Lưu Phàm ngả lưng xuống giường, lều này quá sức sơ sài, nhưng, không phải là không tốt, thậm chí cho Lưu Phàm một ý tưởng về lối sống du mục, nay đây mai đó.
“ Phàm ca, ngươi lần này dựng lều lại khác.” Hi Ngọc Trác tiến vào, nhìn qua một lượt, đồng dạng là ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Tiểu thư ngươi ở ngoài khơi hả ??” Lưu Phàm hỏi.
“ Ừm ừm, cách đây khá xa đấy, khi nàng đưa ta chạy nạn đã phải cưỡi thủy thú vào bờ.” Hi Ngọc Trác nói ra.
Nàng khẽ đưa tay, từ từ Hỏa Nguyên Tố tụ họp, dần dần huyễn hóa thành hình một cái mặt đá, thiên phú Thực Tế Hóa một lần nữa củng cố, tạo rõ ràng thành hình thành dạng.
“ Phàm ca, hôm nay ngươi muốn ăn gì ??”
“ Hửm...đang ở biển mà, liền ăn cá đi.” Lưu Phàm thoáng ngẫm nghĩ, nói.
Nhẫn trữ vật là một cái không gian riêng biệt với bên ngoài, có thể lấy nhỏ biến lớn, lại là ngưng đọng lại hoàn toàn thời gian bên trong, càng không có không khí lọt vào, chung quy là hợp lý để tích trữ một chút lương thực.
Thực Tế Hóa lấy Hỏa Nguyên Tố làm dụng cụ, nhẫn trữ vật lấy cá tươi làm nguyên liệu, cộng thêm kĩ năng của một nữ hầu, phải nói Lưu Phàm loại này dọc đường chưa bao giờ ăn tệ.
Hắn chẹp miệng nghĩ lại, khi xưa trò lấy lý do bói toán của mình đúng là bịp người đến khó chịu.
Không mất mấy lâu, mỹ thực đều đã lên mâm, vang vang qua một hồi tiếng nói chuyện, tất thảy lại qua đi, chìm vào vẻ yên ắng của vĩnh dạ.
“ Trác Tử, mai phải tìm đường ra biển, nghỉ sớm đi.” Lưu Phàm nói.
“ Phàm ca, ngươi thì sao ??”
“ Cả một vùng rộng lớn thế này, nếu như ta cũng nghỉ, căn bản rất có khả năng bị ma thú tấn công, đừng nghĩ nữa.” Lưu Phàm đáp.
“Nhưng...”
“ Ngươi muốn cứu tiểu thư ngươi chứ, cứ nghỉ đi.” Lưu Phàm trực tiếp ngắt lời.
Hi Ngọc Trác cười nhẹ một tiếng, tiến vào trong lều, thực sự là không màng đến Lưu Phàm nữa, đối với kẻ cứng đầu như vậy, nghe theo là thượng sách.
Một canh giờ qua đi, Lưu Phàm trong trạng thái luyện đan đang hết sức gay cấn.
Hắn phải tìm ra được biện pháp để luyện ra đan dược có thể thở dưới nước, nếu như vậy, chắc chắn là sẽ bội phần có lợi cho trận chiến sắp tới.
“Dẫn Phong Nguyên Tố vào có thể giải quyết vấn đề khí, nhưng, làm thế nào để có thể đảm bảo lượng oxi đủ dồi dào, nếu không thời gian sử dụng hẳn là vô cùng ngắn ngủi...nà, mình có lôi tố tức điện, có thủy tố tức nước, bây giờ khả năng chưởng khống cả hai lực lượng này là vô cùng tốt, nếu không nhầm thì có thể...điện phân !!”
Lưu Phàm lúc này thông suốt, thí nghiệm này trước giờ hắn chưa bao giờ làm thành công, nhưng, biết đâu hôm nay có may !!
“ Đầu tiên phải chuẩn bị đã, oxi nặng hơn không khí bình thường, sẽ chìm xuống dưới, để sẵn ở đây một cái nhẫn trữ vật.”
Một tay lao xao lôi điện hiện ra, tay còn lại một đoàn thanh thủy uốn lượn, cái này thí nghiệm kì thực yêu cầu rất nhiều thứ, nhưng, Lưu Phàm căn bản không có thời gian chuẩn bị và cũng không có đồ dùng luôn, tất thảy chỉ là may mắn.
-Xẹt !!!!-
-Xẹt !!!!!-
-Xẹt !!!!!-
Liên miên những lần thử lại, nhìn vào bên trong nhẫn trữ vật cảm thụ, hắn căn bản là chưa thấy gì khác lạ.
“Oải quá, xem lần này thế nào, nước đã hoàn toàn bị biến mất rồi.” Lưu Phàm thở dài.
Từng ngụm từng ngụm hít vào khí bên trong nhẫn trữ vật...
“Khạc !!!” Lưu Phàm cứ như vậy ho ra một ngụm máu tươi.
“ Hiên tượng ngộ độc oxi do quá nồng nặc và áp suất quá mức khủng, ép nát một số không nhỏ mạch máu bên trong, nếu như vậy...ta đã thành công rồi !!!” Lưu Phàm nhe răng nhuốm máu nói.
Nốc đan trị thương !!
Tự dùng Sinh Thạch !!
Hai cỗ lực lượng khiến người ta thèm nhỏ dãi liên tục chữa trị thân thể Lưu Phàm, không bao lâu sau hắn đã lại một lần nữa vẹn toàn.
-Bụp !!!!-
Bỗng nhiên, cả căn lều sụp xuống nền đất, tạo thành một cái hố lớn đến kinh thiên, Hi Ngọc Trác đồng dạng rơi vào hiểm cảnh, nháy mắt biến mất khỏi tầm nhìn của Lưu Phàm.
“Trác Tử ??” Lưu Phàm bối rối gọi xuống hố sâu.
Căn bản là không có thứ gì đào hố im lặng đến thế, nếu vậy sẽ có khả năng rằng kẻ nào đó đã dùng Không Gian Chi Lực một chưởng ép nát Hi Ngọc Trác.
“Khoan đã, liệu có phải do cái thứ đồ này làm ??” Lưu Phàm nhấch lên một con Dã Tràng, cực điểm nghi ngờ hỏi.
Hố to như vậy, Dã Tràng lại là vô cùng nhỏ bé, nhưng, tích tiểu thành đại chẳng nhẽ không phải sao, hoàn toàn rất có khả năng thứ này là nguồn cơn.
Nhưng, để đào được cỡ này kinh khủng, căn bản là cần đến không biết bao nhiêu Dã Tràng, chứng tỏ bọn hắn đây là có tính toán, loại vật này chẳng nhẽ có cao như vậy trí thông minh ??
“ Trác Tử sống chết chưa rõ, ta ở đây lo bóng lo gió, chính là một dạng hèn nhát, đi !!” Lưu Phàm trực tiếp nhảy xuống hố.
Trong bóng đêm le lói, Lưu Phàm vận chuyển viên Chuẩn Sơ Cấp Hỏa Thạch, đốt lên một vùng nho nhỏ, dò dẫm mà đi, phát hiện bên dưới bãi biển này chính là một đại mê cung.
“ Các ngươi có cao kiến gì không ??” Lưu Phàm hướng ba vị châu chấu hỏi.
“ Tìm đường trong đêm tối, lũ dơi căn bản làm rất tốt, tất thảy dựa vào sóng âm, nếu như vậy ta cũng làm được.” Tử Ly tự hào bước ra.
Rung lên hai càng, Tử Ly gáy ra từng hồi sóng âm cao vượt mức nghe của nhân loại, chỉ có thể nhìn thấy một chút bức vách bằng cát ở đây xao động, liên tục có dị vật rơi xuống.
“ Dừng lại !!” Lưu Phàm xua tay.
“ Cái này mê cung bằng cát, nếu ta mạnh tay, căn bản sẽ toàn bộ sụp xuống, tựa như là chôn sống vậy, không ổn...”
“ Nếu vậy chỉ có cách thủ công nhất, từng bước đi, từng bước giải thích.”
“Ừ, nhưng, nếu lâu như vậy, Trác Tử tính mạng có thể lo đến.” Lưu Phàm nói ra.
“ Ngươi bật Giám Định lên, qua đó tìm ra bảng hiệu chỉ vị trí của nàng, cứ để ý cái Thiên Địch Thần Nhân và Thực Tế Hóa là được, chúng ta sẽ theo đó men theo.” Bạch Ngân hiến kế.
“ Ý hay, nhưng, căn bản là không thể đi tắt qua, thậm chí là không thể để sơ sẩy mà chạm vào tường, nếu không, tất cả đổ xuống, chúng ta là kẻ đầu tiên chết.” Lưu Phàm xác nhận lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.