Chương 113: Miễn nhiễm toàn bộ.
Lê Hoàg
03/07/2021
“Hửm, có thêm cái gì đây ??” Lưu Phàm mở quyển sách cũ ra, liền nhìn thấy một tấm lệnh phù giấy.
Cái thứ này lần đầu Lưu Phàm thấy, nhưng hắn đã đọc qua, chung quy biết rõ rằng nó không hề đơn giản.
“Giám định !!”
“Thiên Môn Phù, không cần là Thần Cấp cũng có thể tới Thiên giới, chỉ cần có lệnh phù này !!”
Nghĩ lại, nếu như Từ Thức có thể làm đủ thứ chuyện như vậy, có thêm một cái Thiên Môn Phù để tùy ý đi lại cũng không phải chuyện lạ.
“Thủy tỉ, hay chúng ta tới Thiên giới chơi một phen ??” Lưu Phàm hỏi.
“...”
Im lặng là đồng ý, Lưu Phàm rút Thiên Môn Phù cài vào vạt áo, truyền vào đó một chút linh lực, ngay lập tức thấy khung cảnh xung quanh mình đã thay đổi. Hắn nháy mắt được dịch chuyển đến cổng thiên đình, ở đó mà ngắm nhìn một hồi lâu.
Thực sự trên này không quá xa lạ, hắn biết mẹ hắn là Chức Nữ ở đây, còn có lão Ngọc Hoàng đã nhờ vả hắn, thêm vào là Lý Thiên Vương, Thiên Lôi và vài tên thiên binh thiên tướng. Thân mang thiên thần huyết mạch, vậy mà giờ mới được tới Thiên giới, Lưu Phàm có chút chạnh lòng.
“Lưu Phàm, ngươi thực sự đã tới đây !!” Một vị nam tử chạy đến, dáng hình có chút quen quen.
“Mai Quang Dung, ra là lão già hôm ấy lôi ngươi đến Thiên giới sao ??” Lưu Phàm nhận ra người trước mắt, nói.
Khi Mai Quang Dung vừa được Lưu Phàm dẫn về Hưu Thạch Học Viện, bỗng dưng lòi ra một lão tóc bạc muốn dẫn hắn đi, nói gì mà hợp ý. Lưu Phàm từ lúc ấy đã giám định được lão là thiên thần, sớm biết sẽ có tình huống thế này.
“Ai đang đợi ta ??”
“Toàn bộ thiên đình.” Mai Quang Dung vẫn dáng điệu ngốc nghếch ấy, đáp.
Lưu Phàm choáng váng, hắn không thể ngờ được việc có nhiều kẻ lại biết đến mình như thế, cũng không nghĩ thiên đình thực sự đã dự đoán được việc hắn sẽ tới đây.
“Dẫn đường đi.”
Dọc lối đi ngập trong mây trắng, thậm chí có thể nhìn thấy không ít cảnh vật dưới hạ giới, hắn hít vào từng ngụm linh khí trong không gian mà thoải mái. Nếu như sống ở Thiên giới lúc nào cũng vô ưu vô tư như vậy, thật đáng để người ta phấn đấu thành Thần.
Đại điện dần hiện ra, Ngọc Hoàng trên ngai cao nhìn xuống, xung quanh đầy đủ các vị đại thần. Đếm từ Nam Tào, Bắc Đẩu đến Thái Bạch Kim Tinh, Hằng Nga,...vô biên vô tận, hắn căn bản không thể đoán được hết.
“Lưu Phàm, đây là lần đầu chúng ta gặp thẳng mặt như vậy nhỉ ??” Ngọc Hoàng nói.
“Đúng vậy, ngài chắc đang rất ổn, ta cũng vậy.” Lưu Phàm đáp cho có chuyện.
“Nhưng cũng không ngờ ngươi đem nhiều đại nhân vật đến như thế...” Ngọc Hoàng nói ra.
“?!?!?” Lưu Phàm có chút ngây ngốc.
“Nam Tào, đọc cho hắn hiểu sổ thiên mệnh viết gì.” Ngọc Hoàng phẩy tay ra lệnh.
“Hỏa Tự - kẻ kế thừa Xích Thố huyết mạch, Tử Ly – kẻ kế thừa Cửu Vĩ Yêu Hồ huyết mạch, Bạch Ngân – một trong Tam Hoàng của Thụ giới và Thủy Khuynh Thiên – Thủy Thần nhiều ân đức nhất, tất cả sẽ có mặt tại đây ngày hôm nay.” Nam Tào lật sổ thiên mệnh, đọc lên vanh vách.
“Chuyện này...không bình thường sao ??” Lưu Phàm hỏi.
“Dĩ nhiên không bình thường, sự tập hợp của cả ba thế lực Thú Linh, Ma Linh và Tinh Linh, lại còn là những kẻ có mệnh cách cực cao như vậy, điều này hệt như hiệp ước của Tứ giới hàng ngàn năm về trước do Ngọc Hoàng khởi xướng.” Bắc Đẩu chen lời.
“Hiệp ước này giữ mối liên hệ giữ Thú Linh giới, Ma Linh giới và Tinh Linh giới được liên kết với Nhân giới, cho phép nhân loại và các chủng tộc này được chung sống, cùng tu luyện và thậm chí tiến đến việc lai tạo giống loài mới.” Nam Tào nói ra.
Lưu Phàm thoáng im lặng, hắn lúc này mới hiểu Ngọc Hoàng đã phải vất vả thế nào để có thể xây dựng Nhân giới như hiện tại, tuy không quá yên bình, nhưng, nếu không có cái hiệp ước kia, e rằng nhân loại đã tuyệt diệt từ rất lâu rồi.
“Lưu Phàm, ta cho ngươi khả năng hiện tại đều chỉ với một mục đích, ấy là muốn mượn tay ngươi để thanh trừng các ác thần có hại cho Nhân giới, nay chính là Zeus. Với độ khó của nhiệm vụ lần này, ta cho phép ngươi được nghịch thiên theo đúng nghĩa đen, tùy ý sử dụng năng lực của một trong các vị đại thần ở đây để làm bất cứ điều gì ngươi muốn, tất nhiên là trừ hồi sinh kẻ đã chết hoặc đặt ai đó thành bất tử.” Ngọc Hoàng lên tiếng.
Tịch Thần hệ thống, ngay từ lúc Lưu Phàm nghe đến đã có linh cảm này, hắn rồi sẽ là sứ giả của việc sát thần, là công cụ để thanh trừng các tên ác thần không vừa mắt Ngọc Hoàng.
“Cho ta suy nghĩ một chút được không, ta còn muốn gặp mẫu thân nữa.” Lưu Phàm nói.
“Cũng được thôi, dù sao Kinh Dương Vương đã nhắc ta không được can thiệp việc gia đình ngươi nữa rồi.” Ngọc Hoàng giật giật miệng, nói.
Ngọc Hoàng làm Nhân Vương ròng rã đã mấy vạn năm, thực chưa bao giờ được tiếp cận gần với một vị Vạn Giới Chi Chủ như thế, lòng như rét run lên mỗi lần Kinh Dương Vương thở dài.
“Đa tạ.”
Cứ như vậy an bài, Lưu Phàm bắt đầu đi theo Mai Quang Dung đến chỗ của Chức Nữ, mặt không giấu nổi háo hức. Hắn bước vào một đại điện, có thể nhìn thấy cả một bộ khung cửi cực kì phức tạp, đan đan kéo kéo dài đến tận chân trời, tại đó, có một vị tiên nữ đang liên tục điều khiển khung cửi.
“Mẫu thân, chắc đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Lưu Phàm thoáng im lặng, lòng hắn bối rối vô cùng, nhưng, rồi cũng cất tiếng run run.
Chức Nữ toàn thân khựng lại một nhịp, nàng thực sự có thể cảm thấy huyết mạch của thiên thần, mệnh cách của thiên thần, hơn nữa còn là giống nàng mấy phần. Chức Nữ từ từ quay lại nhìn Lưu Phàm, hai mắt đẫm lệ, cảm giác chưa bao giờ mừng rỡ đến vậy.
“Phàm nhi…ta…có lỗi với con, ta đã không cho con được một cuộc sống tốt, ta…chính vì ta mà con và cha con đã phải nghe lời qua tiếng lại, đã phải chịu biết bao nhục nhã.” Chức Nữ khóc nấc lên, nhào đến Lưu Phàm.
“Cha thông cảm, ta cũng thông cảm, bọn ta đều biết người làm vậy để bảo vệ ta.” Lưu Phàm lần đầu tiên cảm nhận vòng tay này, cũng là vô cùng xúc động, nói.
Một hồi qua lại, chuyện trò giữa hai người đã tốn mất nửa ngày, Mai Quang Dung tên dở hơi này thậm chí chán đến mức bỏ việc đi chơi.
“Ra là như vậy, Ngọc Hoàng đối với con cũng không tệ, ta chắc đã trách lão hơn nặng lời.”
“Ừm, Ngọc Hoàng là người tốt, việc hắn thực thi luật lệnh là chuyện đúng.”
“À, nói đến đây, ta có nghe cha con nói con có được một cái hôn ước rất không tệ, có thể kể them cho ta nghe về con dâu tương lai của ta không ??” Chức Nữ cười hiền, nói.
“Nàng thân phận…có chút đặc biệt, là một Đại Địa Chi Tử, còn là trực hệ huyết mạch Tiên Tộc.” Lưu Phàm đáp, ngượng ngùng lộ rõ.
“Chuyện tốt đến vậy sao, nói như thế thì hài tử của ngươi sẽ là thai nghén giữ trời và đất, hơn nữa, hai bên bán phần Tiên Tộc huyết mạch hợp lại, đứa trẻ sinh ra ngay lập tức đã là tiên nhân, thậm chí sẽ là một trong những tiên nhân bá đạo nhất.” Chức Nữ nói.
Lưu Phàm sửng sốt quy về sửng sốt, hắn bỗng dưng nói:
“Mẫu thân, Ngọc Hoàng sai ta đi bẻ Zeus một phen, hắn cho ta chọn để sử dụng một quyền năng bất kì của một vị đại thần, ngươi nói ta nên làm thế nào ???”
“Hổ dữ không ăn thịt con, tuy Zeus hung bạo, nhưng, hắn đối với các nhi tử của mình cũng rất ưu ái, đặc biệt là Muse, nếu như con có thể bắt được một trong Cửu Thần Nghệ Muse, chắc chắn ta sẽ giúp con đạt được ưu thế tuyệt đối trong trận chiến với Zeus.” Chức Nữ đáp lời.
“Ưu thế…tuyệt đối ??”
“Đúng vậy, có thể đạt đến mức miễn nhiễm hoàn toàn sát thương Zeus gây ra.”
Cái thứ này lần đầu Lưu Phàm thấy, nhưng hắn đã đọc qua, chung quy biết rõ rằng nó không hề đơn giản.
“Giám định !!”
“Thiên Môn Phù, không cần là Thần Cấp cũng có thể tới Thiên giới, chỉ cần có lệnh phù này !!”
Nghĩ lại, nếu như Từ Thức có thể làm đủ thứ chuyện như vậy, có thêm một cái Thiên Môn Phù để tùy ý đi lại cũng không phải chuyện lạ.
“Thủy tỉ, hay chúng ta tới Thiên giới chơi một phen ??” Lưu Phàm hỏi.
“...”
Im lặng là đồng ý, Lưu Phàm rút Thiên Môn Phù cài vào vạt áo, truyền vào đó một chút linh lực, ngay lập tức thấy khung cảnh xung quanh mình đã thay đổi. Hắn nháy mắt được dịch chuyển đến cổng thiên đình, ở đó mà ngắm nhìn một hồi lâu.
Thực sự trên này không quá xa lạ, hắn biết mẹ hắn là Chức Nữ ở đây, còn có lão Ngọc Hoàng đã nhờ vả hắn, thêm vào là Lý Thiên Vương, Thiên Lôi và vài tên thiên binh thiên tướng. Thân mang thiên thần huyết mạch, vậy mà giờ mới được tới Thiên giới, Lưu Phàm có chút chạnh lòng.
“Lưu Phàm, ngươi thực sự đã tới đây !!” Một vị nam tử chạy đến, dáng hình có chút quen quen.
“Mai Quang Dung, ra là lão già hôm ấy lôi ngươi đến Thiên giới sao ??” Lưu Phàm nhận ra người trước mắt, nói.
Khi Mai Quang Dung vừa được Lưu Phàm dẫn về Hưu Thạch Học Viện, bỗng dưng lòi ra một lão tóc bạc muốn dẫn hắn đi, nói gì mà hợp ý. Lưu Phàm từ lúc ấy đã giám định được lão là thiên thần, sớm biết sẽ có tình huống thế này.
“Ai đang đợi ta ??”
“Toàn bộ thiên đình.” Mai Quang Dung vẫn dáng điệu ngốc nghếch ấy, đáp.
Lưu Phàm choáng váng, hắn không thể ngờ được việc có nhiều kẻ lại biết đến mình như thế, cũng không nghĩ thiên đình thực sự đã dự đoán được việc hắn sẽ tới đây.
“Dẫn đường đi.”
Dọc lối đi ngập trong mây trắng, thậm chí có thể nhìn thấy không ít cảnh vật dưới hạ giới, hắn hít vào từng ngụm linh khí trong không gian mà thoải mái. Nếu như sống ở Thiên giới lúc nào cũng vô ưu vô tư như vậy, thật đáng để người ta phấn đấu thành Thần.
Đại điện dần hiện ra, Ngọc Hoàng trên ngai cao nhìn xuống, xung quanh đầy đủ các vị đại thần. Đếm từ Nam Tào, Bắc Đẩu đến Thái Bạch Kim Tinh, Hằng Nga,...vô biên vô tận, hắn căn bản không thể đoán được hết.
“Lưu Phàm, đây là lần đầu chúng ta gặp thẳng mặt như vậy nhỉ ??” Ngọc Hoàng nói.
“Đúng vậy, ngài chắc đang rất ổn, ta cũng vậy.” Lưu Phàm đáp cho có chuyện.
“Nhưng cũng không ngờ ngươi đem nhiều đại nhân vật đến như thế...” Ngọc Hoàng nói ra.
“?!?!?” Lưu Phàm có chút ngây ngốc.
“Nam Tào, đọc cho hắn hiểu sổ thiên mệnh viết gì.” Ngọc Hoàng phẩy tay ra lệnh.
“Hỏa Tự - kẻ kế thừa Xích Thố huyết mạch, Tử Ly – kẻ kế thừa Cửu Vĩ Yêu Hồ huyết mạch, Bạch Ngân – một trong Tam Hoàng của Thụ giới và Thủy Khuynh Thiên – Thủy Thần nhiều ân đức nhất, tất cả sẽ có mặt tại đây ngày hôm nay.” Nam Tào lật sổ thiên mệnh, đọc lên vanh vách.
“Chuyện này...không bình thường sao ??” Lưu Phàm hỏi.
“Dĩ nhiên không bình thường, sự tập hợp của cả ba thế lực Thú Linh, Ma Linh và Tinh Linh, lại còn là những kẻ có mệnh cách cực cao như vậy, điều này hệt như hiệp ước của Tứ giới hàng ngàn năm về trước do Ngọc Hoàng khởi xướng.” Bắc Đẩu chen lời.
“Hiệp ước này giữ mối liên hệ giữ Thú Linh giới, Ma Linh giới và Tinh Linh giới được liên kết với Nhân giới, cho phép nhân loại và các chủng tộc này được chung sống, cùng tu luyện và thậm chí tiến đến việc lai tạo giống loài mới.” Nam Tào nói ra.
Lưu Phàm thoáng im lặng, hắn lúc này mới hiểu Ngọc Hoàng đã phải vất vả thế nào để có thể xây dựng Nhân giới như hiện tại, tuy không quá yên bình, nhưng, nếu không có cái hiệp ước kia, e rằng nhân loại đã tuyệt diệt từ rất lâu rồi.
“Lưu Phàm, ta cho ngươi khả năng hiện tại đều chỉ với một mục đích, ấy là muốn mượn tay ngươi để thanh trừng các ác thần có hại cho Nhân giới, nay chính là Zeus. Với độ khó của nhiệm vụ lần này, ta cho phép ngươi được nghịch thiên theo đúng nghĩa đen, tùy ý sử dụng năng lực của một trong các vị đại thần ở đây để làm bất cứ điều gì ngươi muốn, tất nhiên là trừ hồi sinh kẻ đã chết hoặc đặt ai đó thành bất tử.” Ngọc Hoàng lên tiếng.
Tịch Thần hệ thống, ngay từ lúc Lưu Phàm nghe đến đã có linh cảm này, hắn rồi sẽ là sứ giả của việc sát thần, là công cụ để thanh trừng các tên ác thần không vừa mắt Ngọc Hoàng.
“Cho ta suy nghĩ một chút được không, ta còn muốn gặp mẫu thân nữa.” Lưu Phàm nói.
“Cũng được thôi, dù sao Kinh Dương Vương đã nhắc ta không được can thiệp việc gia đình ngươi nữa rồi.” Ngọc Hoàng giật giật miệng, nói.
Ngọc Hoàng làm Nhân Vương ròng rã đã mấy vạn năm, thực chưa bao giờ được tiếp cận gần với một vị Vạn Giới Chi Chủ như thế, lòng như rét run lên mỗi lần Kinh Dương Vương thở dài.
“Đa tạ.”
Cứ như vậy an bài, Lưu Phàm bắt đầu đi theo Mai Quang Dung đến chỗ của Chức Nữ, mặt không giấu nổi háo hức. Hắn bước vào một đại điện, có thể nhìn thấy cả một bộ khung cửi cực kì phức tạp, đan đan kéo kéo dài đến tận chân trời, tại đó, có một vị tiên nữ đang liên tục điều khiển khung cửi.
“Mẫu thân, chắc đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Lưu Phàm thoáng im lặng, lòng hắn bối rối vô cùng, nhưng, rồi cũng cất tiếng run run.
Chức Nữ toàn thân khựng lại một nhịp, nàng thực sự có thể cảm thấy huyết mạch của thiên thần, mệnh cách của thiên thần, hơn nữa còn là giống nàng mấy phần. Chức Nữ từ từ quay lại nhìn Lưu Phàm, hai mắt đẫm lệ, cảm giác chưa bao giờ mừng rỡ đến vậy.
“Phàm nhi…ta…có lỗi với con, ta đã không cho con được một cuộc sống tốt, ta…chính vì ta mà con và cha con đã phải nghe lời qua tiếng lại, đã phải chịu biết bao nhục nhã.” Chức Nữ khóc nấc lên, nhào đến Lưu Phàm.
“Cha thông cảm, ta cũng thông cảm, bọn ta đều biết người làm vậy để bảo vệ ta.” Lưu Phàm lần đầu tiên cảm nhận vòng tay này, cũng là vô cùng xúc động, nói.
Một hồi qua lại, chuyện trò giữa hai người đã tốn mất nửa ngày, Mai Quang Dung tên dở hơi này thậm chí chán đến mức bỏ việc đi chơi.
“Ra là như vậy, Ngọc Hoàng đối với con cũng không tệ, ta chắc đã trách lão hơn nặng lời.”
“Ừm, Ngọc Hoàng là người tốt, việc hắn thực thi luật lệnh là chuyện đúng.”
“À, nói đến đây, ta có nghe cha con nói con có được một cái hôn ước rất không tệ, có thể kể them cho ta nghe về con dâu tương lai của ta không ??” Chức Nữ cười hiền, nói.
“Nàng thân phận…có chút đặc biệt, là một Đại Địa Chi Tử, còn là trực hệ huyết mạch Tiên Tộc.” Lưu Phàm đáp, ngượng ngùng lộ rõ.
“Chuyện tốt đến vậy sao, nói như thế thì hài tử của ngươi sẽ là thai nghén giữ trời và đất, hơn nữa, hai bên bán phần Tiên Tộc huyết mạch hợp lại, đứa trẻ sinh ra ngay lập tức đã là tiên nhân, thậm chí sẽ là một trong những tiên nhân bá đạo nhất.” Chức Nữ nói.
Lưu Phàm sửng sốt quy về sửng sốt, hắn bỗng dưng nói:
“Mẫu thân, Ngọc Hoàng sai ta đi bẻ Zeus một phen, hắn cho ta chọn để sử dụng một quyền năng bất kì của một vị đại thần, ngươi nói ta nên làm thế nào ???”
“Hổ dữ không ăn thịt con, tuy Zeus hung bạo, nhưng, hắn đối với các nhi tử của mình cũng rất ưu ái, đặc biệt là Muse, nếu như con có thể bắt được một trong Cửu Thần Nghệ Muse, chắc chắn ta sẽ giúp con đạt được ưu thế tuyệt đối trong trận chiến với Zeus.” Chức Nữ đáp lời.
“Ưu thế…tuyệt đối ??”
“Đúng vậy, có thể đạt đến mức miễn nhiễm hoàn toàn sát thương Zeus gây ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.