Chương 81: Viện quân.
Lê Hoàg
12/06/2021
Đúng là như vậy, vài lần nữa, Hỏa Tự chấn thương đã cực điểm kinh
khủng, Tử Ly đã cạn sức, Lưu Phàm đã mất hoàn toàn đan dược và Nguyên
Mạch Thảo, trạng thái hợp thể cùng Bạch Ngân cũng đã bị giải trừ.
“Khạc !!!!” Bản nguyên bị tổn thương, hắn ngay lập tức bạo một ngụm máu tươi.
Lưu Phàm lảo đảo, ngã xuống, gục ngay trên vũng máu của mình, nhưng, trong mắt hắn một lần nữa lộ ra kiên định, quyết tâm không lùi bước ở đây...
Hắn quyết không để Lưu Huyền Di thất vọng, hắn...nhất định sẽ đứng vững ở đời...
“Ta...trên đời này...ta vẫn còn rất nhiều điều để tiếc nuối...một con rùa tinh như ngươi làm sao có thể khiến ta gục ngã...” Lưu Phàm chống tay vào Cốt Kiếp Cung, cố gắng đứng dậy.
Chết một lần, sống hai lần, từng đó trải nghiệm đã cho ra Lưu Phàm ngày hôm nay, một thực thể của sự mù quáng, một thực thể không biết lùi bước là gì...
“Viện binh, cứu trợ...những thứ xa xỉ ấy, ta không cần đến...” Lưu Phàm rút linh lực từ Trì Thạch chuyển vào Sinh Thạch, từng bước lại hồi phục thân thể.
“Đi ra đi, Phệ Thạch !!” Hắn hét lên, mạnh mẽ vung tay.
Một viên đen nhẻm Linh Thạch được triệu hồi ra, từng nhịp đều đều sáng lên màu xanh máu côn trùng, xung quanh không gian đang bị bẻ đến cong đi, nó từng bước thôn phệ, thể hiện ra đặc tính của mình.
“Có thể...sẽ có thể thôi...Thôn Phệ Tiễn !!” Lưu Phàm khảm Phệ Thạch lên trên Cốt Kiếp Cung, nháy mắt bắn ra, nhằm thẳng Quỷ Địa Quy mà tới.
-Xèo xèo xèo !!!-
Một chuỗi âm thanh như vậy vang lên, đem lại cho hắn không ít hi vọng.
Nhưng, tất cả chỉ là mài cho bóng đi một vùng da đầu của Quỷ Địa Quy.
Lưu Phàm thở dốc, bản nguyên đâu phải thứ Sinh Thạch có thể dễ dàng chữa trị, hắn đòn vừa rồi là đang cố quá.
“Ngươi...đúng là một nhân loại cứng đầu, thực sự có chút thú vị !!” Một âm thanh đúng lúc ấy vang lên.
Lưu Phàm nhìn, Quỷ Địa Quy đã biến mất, thay vào đó là một nam tử béo phục béo phịch, trên thân còn mặc cả giáp đen, bụi bám đầy mặt hắn, đầu bết thành từng khối đất, nhưng, tuyệt nhiên là hắn không để tâm.
“Ngươi là ai ?” Lưu Phàm khó khăn hỏi.
“Ta là Quỷ Địa Quy, nãy giờ ngươi đánh ta, chỉ có mỗi bàn chân này là đau nhức, nhưng, cũng không tệ.” Quỷ Địa Quy hóa thân cười dài, tiến từng bước, đến sát gần Lưu Phàm mà nói.
Lưu Phàm căm phẫn lộ ra trong ánh mắt, nhìn chòng chọc về đối phương.
“Ngươi biết Quy tộc rất coi trọng đôi mắt không, nó là thứ giúp sinh vật chậm chạm như chúng ta có thể kiếm ăn, nó phản ánh tuổi thọ của chúng ta...ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì ??” Quỷ Địa Quy nhấn nhá từng từ, nói.
“Khà khà, dĩ khả sát bất khả nhục, ngươi cứ nói đi, ta sẽ không rút lại ánh mắt khinh bỉ này đâu, rùa đen rụt cổ !” Lưu Phàm bá đạo cười, từ khóe miệng chảy xuống hai hàng máu tươi.
“Nếu muốn như thế, ta chọc mù một mắt ngươi, lúc ấy là ngươi đã nhục rồi, hơn nữa, đau đớn ấy sẽ khiến mắt còn lại chỉ lộ ra kinh hãi ta, thế là chuẩn bài !!” Quỷ Địa Quy cười đáp lại.
-Phập !!!-
Lưu Phàm đưa tay lên ôm lấy mắt trái mình, máu từ hốc mắt vẫn không dứt chảy ra, hắn còn thấy từng phần vụn thịt trôi qua kẽ ngón tay, rùng mình một cái...
Nhưng, mắt bên kia là kiên định, không phải là hãi cảm...
“Ngươi không hồi phục được đâu, Quy tộc chọc mù mắt không phải bình thường phương thức có thể hồi phục, bọn ta dù sao cũng là dù mắt để định đoạt phẩm chất a !!” Quỷ Địa Quy có chút ngoài ý muốn khi thấy phản ứng của Lưu Phàm, nhưng, rất nhanh là dọa nạt nói ra.
Lưu Phàm nghe dứt câu, liền vận chuyển Sinh Thạch đến cầm máu, chỉ là cầm máu thôi, rất nhanh đứng lên một lần nữa, thẳng người đối đầu với Quỷ Địa Quy.
Chết đến nơi rồi, kêu đau có tác dụng gì, à không, nếu như không chết, kêu đau đúng là càng thừa.
Cốt Kiếp Cung được hắn xiết chặt, huyết tế bạch cốt, một màu tinh xảo máu đỏ đang thấm lên Cốt Kiếp Cung.
“Lôi Tiễn !!!”
-Rụp !!!!-
Lưu Phàm thẫn thờ, nhìn Lôi Tiễn vừa mới được ngưng tụ ra đã bị Quỷ Địa Quy một tay đánh nát, trong lòng đang là trăm phương ngàn kế để suy tính.
“Thôi, Diêm Vương lão ghét ta lắm, nếu không giết ngươi ngay, hắn ta lại từ chối nhận thì đúng là may cho ngươi quá...” Quỷ Địa Quy khóe miệng dâng lên, quỷ dị nở nụ cười.
-Bụp !-
“Tiểu tử, ngươi đúng là vẫn cần đến Người Dẫn Đường !!”
Kết giới nháy mắt được mở ra, ngay sau đấy liền cực tốc đóng lại, chỉ thẩy thân ảnh chủ quán lao vào nhanh như chớp, nháy mắt đã vung gậy đập lún đầu Quỷ Địa Quy.
“Đau đấy, đã lâu ta không cảm thấy choáng váng như vậy...” Quỷ Địa Quy tự xoay lại khớp cổ, nói.
Chủ quán nhíu mày, phòng thủ của Quỷ Địa Quy căn bản không phải thần không tài nào xuyên thủng, cớ vì sao lúc này hắn lại đập cho đối phương đau được ??
“Tiểu tử, ngươi chơi tiểu xảo gì ??”
“Chủ quán, ngươi chỉ cần câu giờ thôi, sinh mệnh lực của nó sắp cạn rồi...” Lưu Phàm thở dốc, nói.
Chủ quán ngay lập tức hiểu tình huống, trong lòng lại dấy lên ý chí trừ yêu diệt ma, huyết mạch Thiên Lôi cảm giác cũng từ đấy mà rộn rạo, không giết Quỷ Địa Quy hắn không tài nào chịu được.
“ Ngươi...cũng là một tạo vật của đại địa đản sinh, cũng giống như con khỉ đá ấy, nhưng, nhất định ta lần này sẽ không để ngươi sống !!!” Chủ quán múa gậy vun vút, cực điểm thô bạo nói ra.
-Vút !!-
-Vụt !!!-
-Vút !!!-
Cứ như vậy, chủ quán trút nỗi hận trăm năm lưu đày lên thân Quỷ Địa Quy, gậy sắt liên tục đảo, liên tục quật, để lại trong không trung nhiều đến ngút mắt dư ảnh, tiếng rẽ gió kêu vang như dương cầm.
“Khốn kiếp !!” Chủ quán mỗi nện lại một lần chửi, đẩy lùi Quỷ Địa Quy có chút bá đạo.
Lưu Phàm ngồi phịch xuống, chăm chú suy nghĩ xem làm cách nào lấy lại một bên thị lực, chung quy là quên mất thời gian. Không biết bao lâu đã trôi qua, hốc mắt của Lưu Phàm cực điểm đau nhức, cảm giác như có cái gì sinh vật đang ở đó đào khoét.
“Gru gru !!” Huyền Vũ Thạch kêu lên.
“Hắn nói còn mấy phút nữa, nếu như ngươi muốn la liếm linh hồn của Tiên Cấp, nhanh chóng kết liễu thứ kia đi.” Hỏa Tự phiên dịch lại.
Lưu Phàm cười, cuối cùng cũng không tham nữa, thứ ác độc bẩn thỉu như vậy, đê hèn như vậy, thu vào quả thực như mang một vết ố bên người, hơn nữa, chủ quán đánh hăng như vậy không cho phép hắn chen chân.
Một gậy cực mạnh tung ra, Quỷ Địa Quy mắt trợn ngược lên, lăn ra đất, hồi lâu vẫn chưa hề đứng dậy.
“Chết rồi, khí tức đã kiệt.” Chủ quán cười đầy khinh bỉ, vác gậy lên lưng, nói.
Xác Quỷ Địa Quy không tồn tại, nháy mắt bị tản đi thành bụi phấn, trở về đại địa, cũng là trở về nơi nó được sinh ra.
“Chủ quán, ngươi không tệ đâu, cớ vì sao lại phải ở đây ??” Lưu Phàm ngồi trên mặt đất, nheo mắt nhìn thân ảnh chủ quán bước đến gần, nói.
“Chung quy là bị quá khứ ám ảnh...” Chủ quán thở dài, không giấu được sảng khoái sau khi giết chết Quỷ Địa Quy.
“ Quan trọng là ngươi hiện tại ra sao, không phải ngươi quá khứ thế nào, ta nhìn ngươi lúc này, chính là một vị anh hùng đã cứu một kẻ chột đầy khuyết tật, là một người đáng để tôn trọng, là một kẻ đã dám liều mình nhảy vào nguy hiểm dù không chắc mình có thể cứu người hay không...
Chủ quán, nội tâm ngươi là hừng hực hỏa diễm, nó có thể đã từng cháy vì hận thù, từng cháy vì phẫn nộ, nhưng, lúc này, nó đã và đang cháy vì mạng sống của người khác, ít nhất là ta...”
Lưu Phàm cười cợt, giọng nói lộ rõ vẻ bị dính nội thương, yếu nhược trong từng nhịp thở.
“Ngươi chắc chưa nghe câu chuyện này nhỉ ??” Chủ quán nghe xong, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Lưu Phàm, nói.
“Chuyện gì ??”
“Ta đã từng là Thiên Lôi, vì không ngăn được khỉ đá thoát khỏi lò Bát Quái nên mới bị đày, nhưng, tàn dư của lò Bát Quái đã tôi luyện ta thành một thứ gì đó khác ngay trước khi xuống đây, ta cũng không biết năng lực của nó là gì, nói chung là tặng ngươi, dù sao người trẻ tuổi phạm phải một chút sai lầm cũng không hiếm.” Chủ quán nói.
“Tặng ta...thứ gì ??”
Chủ quán không đáp, hắn đưa tay lên mắt, dùng lôi điện điều khiển mà tách ra chính mình nhãn cầu, quay sang một hơi cấy vào Lưu Phàm hốc mắt.
“Hỏa Nhãn Kim Tinh, à không, có thể nó là Lôi Nhãn Kim Tinh.” Chủ quán che mắt nói.
Lưu Phàm vẫn chưa hết sốc sau sự kiện vừa rồi, cấy mắt thế này, căn bản là giống như viễn tưởng, không phải việc muốn làm liền làm !
Đảo mắt...
Lôi Nhãn Kim Tinh rất nhanh được Sinh Thạch nối với cơ thể Lưu Phàm, hắn đã bắt đầu có thể điều khiển, bắt đầu có thể nhìn thế giới qua con mắt mới này, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi.
“Chủ quán, quà tặng này...ta biết không thể trả được, nhưng, ngươi vì sao lại đưa ra thứ đồ quý giá đến thế ???” Lưu Phàm cười khổ, cầm máu cho chủ quán, nói.
“Ngươi đã giúp ta tìm lại con người của chính ta, chỉ phải trả bằng một đồng tử, ấy đã là quá hời.” Chủ quán đáp đầy hào sảng.
Lưu Phàm thị lực có chút biến đổi, hắn có thể nhìn thấy một lớp mờ mờ hào quang xung quanh mỗi người, thậm chí có thể đếm thấy từng bóng một, không sót một ai.
“Lôi Nhãn Kim Tinh hay Hỏa Nhãn Kim Tinh đều có chung một chức năng, ngươi có thể thấu đạt tất thảy sự sống, cho dù là yêu nhân giả dạng thành nhân loại, ngươi có thể nhìn thấy nguyên hình của hắn, cho dù là tử thi cải trang người sống, ngươi cũng có thể phân biệt ngay lập tức. Hai thứ đồ này khác nhau cũng ở phụ hiệu, Lôi Nhãn Kim Tinh cho ta khả năng điều khiển lôi điện cực kì sinh động, còn về khỉ đá là trợ một chút thần thông của hắn.” Chủ quán nói.
Lưu Phàm gật gù.
“Ta vẫn còn việc, tốt nhất là không nên chậm trễ, cáo từ.” Lưu Phàm sau một hồi trị thương, đứng phắt dậy, ôm quyền chào chủ quán.
“Ngươi vẫn còn nội thương đúng chứ ??” Chủ quán nói vọng theo bóng lưng Lưu Phàm.
“Ừ, sớm muộn cũng khỏi thôi !!”
“Nếu như thương đến bản nguyên, ngươi tốt nhất đi thêm trăm dặm nữa, vào thị trấn ở đấy mà tìm dược liệu, trả nhiều nhiều chút !!”
“Đa tạ !!!”
“Khạc !!!!” Bản nguyên bị tổn thương, hắn ngay lập tức bạo một ngụm máu tươi.
Lưu Phàm lảo đảo, ngã xuống, gục ngay trên vũng máu của mình, nhưng, trong mắt hắn một lần nữa lộ ra kiên định, quyết tâm không lùi bước ở đây...
Hắn quyết không để Lưu Huyền Di thất vọng, hắn...nhất định sẽ đứng vững ở đời...
“Ta...trên đời này...ta vẫn còn rất nhiều điều để tiếc nuối...một con rùa tinh như ngươi làm sao có thể khiến ta gục ngã...” Lưu Phàm chống tay vào Cốt Kiếp Cung, cố gắng đứng dậy.
Chết một lần, sống hai lần, từng đó trải nghiệm đã cho ra Lưu Phàm ngày hôm nay, một thực thể của sự mù quáng, một thực thể không biết lùi bước là gì...
“Viện binh, cứu trợ...những thứ xa xỉ ấy, ta không cần đến...” Lưu Phàm rút linh lực từ Trì Thạch chuyển vào Sinh Thạch, từng bước lại hồi phục thân thể.
“Đi ra đi, Phệ Thạch !!” Hắn hét lên, mạnh mẽ vung tay.
Một viên đen nhẻm Linh Thạch được triệu hồi ra, từng nhịp đều đều sáng lên màu xanh máu côn trùng, xung quanh không gian đang bị bẻ đến cong đi, nó từng bước thôn phệ, thể hiện ra đặc tính của mình.
“Có thể...sẽ có thể thôi...Thôn Phệ Tiễn !!” Lưu Phàm khảm Phệ Thạch lên trên Cốt Kiếp Cung, nháy mắt bắn ra, nhằm thẳng Quỷ Địa Quy mà tới.
-Xèo xèo xèo !!!-
Một chuỗi âm thanh như vậy vang lên, đem lại cho hắn không ít hi vọng.
Nhưng, tất cả chỉ là mài cho bóng đi một vùng da đầu của Quỷ Địa Quy.
Lưu Phàm thở dốc, bản nguyên đâu phải thứ Sinh Thạch có thể dễ dàng chữa trị, hắn đòn vừa rồi là đang cố quá.
“Ngươi...đúng là một nhân loại cứng đầu, thực sự có chút thú vị !!” Một âm thanh đúng lúc ấy vang lên.
Lưu Phàm nhìn, Quỷ Địa Quy đã biến mất, thay vào đó là một nam tử béo phục béo phịch, trên thân còn mặc cả giáp đen, bụi bám đầy mặt hắn, đầu bết thành từng khối đất, nhưng, tuyệt nhiên là hắn không để tâm.
“Ngươi là ai ?” Lưu Phàm khó khăn hỏi.
“Ta là Quỷ Địa Quy, nãy giờ ngươi đánh ta, chỉ có mỗi bàn chân này là đau nhức, nhưng, cũng không tệ.” Quỷ Địa Quy hóa thân cười dài, tiến từng bước, đến sát gần Lưu Phàm mà nói.
Lưu Phàm căm phẫn lộ ra trong ánh mắt, nhìn chòng chọc về đối phương.
“Ngươi biết Quy tộc rất coi trọng đôi mắt không, nó là thứ giúp sinh vật chậm chạm như chúng ta có thể kiếm ăn, nó phản ánh tuổi thọ của chúng ta...ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì ??” Quỷ Địa Quy nhấn nhá từng từ, nói.
“Khà khà, dĩ khả sát bất khả nhục, ngươi cứ nói đi, ta sẽ không rút lại ánh mắt khinh bỉ này đâu, rùa đen rụt cổ !” Lưu Phàm bá đạo cười, từ khóe miệng chảy xuống hai hàng máu tươi.
“Nếu muốn như thế, ta chọc mù một mắt ngươi, lúc ấy là ngươi đã nhục rồi, hơn nữa, đau đớn ấy sẽ khiến mắt còn lại chỉ lộ ra kinh hãi ta, thế là chuẩn bài !!” Quỷ Địa Quy cười đáp lại.
-Phập !!!-
Lưu Phàm đưa tay lên ôm lấy mắt trái mình, máu từ hốc mắt vẫn không dứt chảy ra, hắn còn thấy từng phần vụn thịt trôi qua kẽ ngón tay, rùng mình một cái...
Nhưng, mắt bên kia là kiên định, không phải là hãi cảm...
“Ngươi không hồi phục được đâu, Quy tộc chọc mù mắt không phải bình thường phương thức có thể hồi phục, bọn ta dù sao cũng là dù mắt để định đoạt phẩm chất a !!” Quỷ Địa Quy có chút ngoài ý muốn khi thấy phản ứng của Lưu Phàm, nhưng, rất nhanh là dọa nạt nói ra.
Lưu Phàm nghe dứt câu, liền vận chuyển Sinh Thạch đến cầm máu, chỉ là cầm máu thôi, rất nhanh đứng lên một lần nữa, thẳng người đối đầu với Quỷ Địa Quy.
Chết đến nơi rồi, kêu đau có tác dụng gì, à không, nếu như không chết, kêu đau đúng là càng thừa.
Cốt Kiếp Cung được hắn xiết chặt, huyết tế bạch cốt, một màu tinh xảo máu đỏ đang thấm lên Cốt Kiếp Cung.
“Lôi Tiễn !!!”
-Rụp !!!!-
Lưu Phàm thẫn thờ, nhìn Lôi Tiễn vừa mới được ngưng tụ ra đã bị Quỷ Địa Quy một tay đánh nát, trong lòng đang là trăm phương ngàn kế để suy tính.
“Thôi, Diêm Vương lão ghét ta lắm, nếu không giết ngươi ngay, hắn ta lại từ chối nhận thì đúng là may cho ngươi quá...” Quỷ Địa Quy khóe miệng dâng lên, quỷ dị nở nụ cười.
-Bụp !-
“Tiểu tử, ngươi đúng là vẫn cần đến Người Dẫn Đường !!”
Kết giới nháy mắt được mở ra, ngay sau đấy liền cực tốc đóng lại, chỉ thẩy thân ảnh chủ quán lao vào nhanh như chớp, nháy mắt đã vung gậy đập lún đầu Quỷ Địa Quy.
“Đau đấy, đã lâu ta không cảm thấy choáng váng như vậy...” Quỷ Địa Quy tự xoay lại khớp cổ, nói.
Chủ quán nhíu mày, phòng thủ của Quỷ Địa Quy căn bản không phải thần không tài nào xuyên thủng, cớ vì sao lúc này hắn lại đập cho đối phương đau được ??
“Tiểu tử, ngươi chơi tiểu xảo gì ??”
“Chủ quán, ngươi chỉ cần câu giờ thôi, sinh mệnh lực của nó sắp cạn rồi...” Lưu Phàm thở dốc, nói.
Chủ quán ngay lập tức hiểu tình huống, trong lòng lại dấy lên ý chí trừ yêu diệt ma, huyết mạch Thiên Lôi cảm giác cũng từ đấy mà rộn rạo, không giết Quỷ Địa Quy hắn không tài nào chịu được.
“ Ngươi...cũng là một tạo vật của đại địa đản sinh, cũng giống như con khỉ đá ấy, nhưng, nhất định ta lần này sẽ không để ngươi sống !!!” Chủ quán múa gậy vun vút, cực điểm thô bạo nói ra.
-Vút !!-
-Vụt !!!-
-Vút !!!-
Cứ như vậy, chủ quán trút nỗi hận trăm năm lưu đày lên thân Quỷ Địa Quy, gậy sắt liên tục đảo, liên tục quật, để lại trong không trung nhiều đến ngút mắt dư ảnh, tiếng rẽ gió kêu vang như dương cầm.
“Khốn kiếp !!” Chủ quán mỗi nện lại một lần chửi, đẩy lùi Quỷ Địa Quy có chút bá đạo.
Lưu Phàm ngồi phịch xuống, chăm chú suy nghĩ xem làm cách nào lấy lại một bên thị lực, chung quy là quên mất thời gian. Không biết bao lâu đã trôi qua, hốc mắt của Lưu Phàm cực điểm đau nhức, cảm giác như có cái gì sinh vật đang ở đó đào khoét.
“Gru gru !!” Huyền Vũ Thạch kêu lên.
“Hắn nói còn mấy phút nữa, nếu như ngươi muốn la liếm linh hồn của Tiên Cấp, nhanh chóng kết liễu thứ kia đi.” Hỏa Tự phiên dịch lại.
Lưu Phàm cười, cuối cùng cũng không tham nữa, thứ ác độc bẩn thỉu như vậy, đê hèn như vậy, thu vào quả thực như mang một vết ố bên người, hơn nữa, chủ quán đánh hăng như vậy không cho phép hắn chen chân.
Một gậy cực mạnh tung ra, Quỷ Địa Quy mắt trợn ngược lên, lăn ra đất, hồi lâu vẫn chưa hề đứng dậy.
“Chết rồi, khí tức đã kiệt.” Chủ quán cười đầy khinh bỉ, vác gậy lên lưng, nói.
Xác Quỷ Địa Quy không tồn tại, nháy mắt bị tản đi thành bụi phấn, trở về đại địa, cũng là trở về nơi nó được sinh ra.
“Chủ quán, ngươi không tệ đâu, cớ vì sao lại phải ở đây ??” Lưu Phàm ngồi trên mặt đất, nheo mắt nhìn thân ảnh chủ quán bước đến gần, nói.
“Chung quy là bị quá khứ ám ảnh...” Chủ quán thở dài, không giấu được sảng khoái sau khi giết chết Quỷ Địa Quy.
“ Quan trọng là ngươi hiện tại ra sao, không phải ngươi quá khứ thế nào, ta nhìn ngươi lúc này, chính là một vị anh hùng đã cứu một kẻ chột đầy khuyết tật, là một người đáng để tôn trọng, là một kẻ đã dám liều mình nhảy vào nguy hiểm dù không chắc mình có thể cứu người hay không...
Chủ quán, nội tâm ngươi là hừng hực hỏa diễm, nó có thể đã từng cháy vì hận thù, từng cháy vì phẫn nộ, nhưng, lúc này, nó đã và đang cháy vì mạng sống của người khác, ít nhất là ta...”
Lưu Phàm cười cợt, giọng nói lộ rõ vẻ bị dính nội thương, yếu nhược trong từng nhịp thở.
“Ngươi chắc chưa nghe câu chuyện này nhỉ ??” Chủ quán nghe xong, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Lưu Phàm, nói.
“Chuyện gì ??”
“Ta đã từng là Thiên Lôi, vì không ngăn được khỉ đá thoát khỏi lò Bát Quái nên mới bị đày, nhưng, tàn dư của lò Bát Quái đã tôi luyện ta thành một thứ gì đó khác ngay trước khi xuống đây, ta cũng không biết năng lực của nó là gì, nói chung là tặng ngươi, dù sao người trẻ tuổi phạm phải một chút sai lầm cũng không hiếm.” Chủ quán nói.
“Tặng ta...thứ gì ??”
Chủ quán không đáp, hắn đưa tay lên mắt, dùng lôi điện điều khiển mà tách ra chính mình nhãn cầu, quay sang một hơi cấy vào Lưu Phàm hốc mắt.
“Hỏa Nhãn Kim Tinh, à không, có thể nó là Lôi Nhãn Kim Tinh.” Chủ quán che mắt nói.
Lưu Phàm vẫn chưa hết sốc sau sự kiện vừa rồi, cấy mắt thế này, căn bản là giống như viễn tưởng, không phải việc muốn làm liền làm !
Đảo mắt...
Lôi Nhãn Kim Tinh rất nhanh được Sinh Thạch nối với cơ thể Lưu Phàm, hắn đã bắt đầu có thể điều khiển, bắt đầu có thể nhìn thế giới qua con mắt mới này, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi.
“Chủ quán, quà tặng này...ta biết không thể trả được, nhưng, ngươi vì sao lại đưa ra thứ đồ quý giá đến thế ???” Lưu Phàm cười khổ, cầm máu cho chủ quán, nói.
“Ngươi đã giúp ta tìm lại con người của chính ta, chỉ phải trả bằng một đồng tử, ấy đã là quá hời.” Chủ quán đáp đầy hào sảng.
Lưu Phàm thị lực có chút biến đổi, hắn có thể nhìn thấy một lớp mờ mờ hào quang xung quanh mỗi người, thậm chí có thể đếm thấy từng bóng một, không sót một ai.
“Lôi Nhãn Kim Tinh hay Hỏa Nhãn Kim Tinh đều có chung một chức năng, ngươi có thể thấu đạt tất thảy sự sống, cho dù là yêu nhân giả dạng thành nhân loại, ngươi có thể nhìn thấy nguyên hình của hắn, cho dù là tử thi cải trang người sống, ngươi cũng có thể phân biệt ngay lập tức. Hai thứ đồ này khác nhau cũng ở phụ hiệu, Lôi Nhãn Kim Tinh cho ta khả năng điều khiển lôi điện cực kì sinh động, còn về khỉ đá là trợ một chút thần thông của hắn.” Chủ quán nói.
Lưu Phàm gật gù.
“Ta vẫn còn việc, tốt nhất là không nên chậm trễ, cáo từ.” Lưu Phàm sau một hồi trị thương, đứng phắt dậy, ôm quyền chào chủ quán.
“Ngươi vẫn còn nội thương đúng chứ ??” Chủ quán nói vọng theo bóng lưng Lưu Phàm.
“Ừ, sớm muộn cũng khỏi thôi !!”
“Nếu như thương đến bản nguyên, ngươi tốt nhất đi thêm trăm dặm nữa, vào thị trấn ở đấy mà tìm dược liệu, trả nhiều nhiều chút !!”
“Đa tạ !!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.