Chương 21: Suối nước nóng tượng đồng
Dạ Bạch Vô Nha
23/04/2023
Ba người đi theo người hầu, căn nhà trước mặt bọn họ cực kỳ lớn, nhưng nó chỉ có duy nhất một gian phòng, đây là một căn nhà chính dùng để tụ tập các du khách lại cùng nhau để dùng bữa cùng nhau hơn.
Cánh cửa từ từ mở ra, nhóm người chơi đi cùng một lượt với bọn họ nhanh chóng đi vào, nhóm Mạnh Luân không quá vội vã mà đứng bên ngoài vừa chờ đợi bọn họ đi vào hết vừa lia mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Đến khi ba người vào trong thì bên trong đã tụ hợp đông đủ, nệm lót cũng chỉ còn ba cái mà thôi, thấy mọi người đều đã chọn chỗ ngồi cho mình nhóm của anh đành ngồi vào chỗ còn để trống, mà thật trùng hợp chỗ ngồi này lại tiếp tục bên cạnh hai chàng trai trẻ lúc sáng.
Dường như nhóm người chơi này cố gắng tranh xa những người trẻ tuổi như bọn họ, hoặc bởi vì nhìn bọn họ không có bất kỳ năng lực nào nên bọn họ không muốn bị bám theo.
Lần này đi vào Mạnh Luân cũng không quá chú ý đến số lượng người chơi, sau khi cánh cửa một lần nữa được mở ra, nhóm người hầu bưng theo thức ăn đi vào, bữa ăn này không hề phong phú giống như lúc sáng, mỗi người bọn họ chỉ có một phần cơm đơn giản với một món chính cùng một canh, đi kèm là một bát cơm trắng.
"Mời quý khách dùng bữa ngon miệng." Người hầu sau khi để xong các phần cơm liền lui ra ngoài.
Trần Dương nhìn thấy đồ ăn được để xuống bàn liền không nhịn được mà cằn nhằn “Sao lại ít thế, em vẫn còn muốn ăn giống hồi sáng cơ.”
“Cậu nghĩ đây là nhà hàng à, còn ở đó mà chọn món.” Túc Nhan liếc mắt nhìn cậu nói.
“Nhưng mà rõ ràng lúc sáng nhiều món thế cơ mà.” Trần Dương không phục tiếp tục lầu bầu.
Túc Nhan bất lực trực tiếp uy hiếp “Vậy có ăn không, không thì tôi ăn đó.”
“Ăn, ăn, ăn chứ.” Trần Dương nghe vậy liền nhanh chóng ôm lấy phần ăn của mình, hai mắt trừng lớn đầy đề phòng nhìn cô.
“Phụt.” Tiếng cười nhỏ vang lên bên cạnh vang lên.
Trần Dương cùng Túc Nhan nhanh chóng nhìn san, lúc này hai người mới chú ý người ngồi bên cạnh mình chính là người mới quen lúc sáng.
“Khụ, khụ, khụ.” Ngọc Quan thấy hai người nhìn qua liền giả vờ ho khan roi62lam2 mặt đầy vô tội nói “Xin lỗi, tôi không cố ý cười, nhưng thật sự nhịn không nổi.”
“Mọi người ở cạnh nhau thoải mái quá khiến tôi bất giác vui vẻ theo.”
“Ha ha, để cậu chê cười rồi.” Trần Dương nghe vậy liền ngại ngùng nói, có vẻ như cách cư xử của bọn họ không thề giống với những người vào trong phó bản này để cố gắng sống sót, mà càng giống như là đi du lịch một chuyến mà thôi.
“Các cậu cũng rất tốt mà.” Mạnh Luân xoay đầu ánh mắt đầy hiểu rõ nhìn Ngọc Quan cùng Kỳ Việt.
“Anh, đồng loại sao.” Ngọc Quan kinh ngạc nhưng cũng không vội chối bỏ, cậu chỉ không ngờ anh có thể nhìn ra mà thôi.
Mạnh Luân cười mà không trả lời, anh cũng không thần thánh đến nổi vừa nhìn liền biết, nhưng ánh mắt Kỳ Việt khi nhìn Ngọc Quan thì anh có thể chắc chắn hai người chính là người yêu, anh mắt bao dung cùng yêu thương đó giống như một người nào đó trong trí nhớ của anh cũng từng nhìn anh giống như vậy.
“Hai người đang nói gì vậy ạ.” Trần Dương ngó người này rồi ngó qua người kia, cậu mờ mịt chẳng hiểu bọn họ đang nói gì cả, đồng loại là gì không phải mọi người đều là con người bình thường sao.
“Ngốc, đến giờ tôi vẫn không tin được cậu có thể vào trường đó đấy.” Túc Nhan ôm trán lầu bầu.
“Lo ăn phần của em đi.” Mạnh Luân thở dài nói, su đó tiếp tục dùng bữa của mình.
Lúc này bọn họ mới không tiếp tục nói chuyện mà ăn phần ăn của bản thân, không khí trong nhà ăn đầy yên tĩnh.
||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Sau khi dùng bữa xong tất cả người chơi đều không vội vàng rời khỏi nhà ăn, bọn họ chụm đầu vào nhau bắt đầu nói chuyện.
“Từ đầu em đã thắc mắt rồi, nhưng em cảm thấy nó thật vô lý.” Trần Dương nhìn một lượt xung quanh sau đó nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì.” Túc Nhan khó hiểu hỏi.
“Nhìn từ hình dáng của họ, cùng màu sắc da thì em chắc chắn mọi người không cùng một nơi, vậy tại sao chúng ta lại hiểu được tiếng địa phương của bọn họ.” Trần Dương vẻ mặt đầy hoang mang, cậu biết trên thế giới này có hàng trăm tiểu cầu hàng chục địa cầu, nhưng mỗi nơi đều sẽ có một loại ngôn ngữ khác nhau, nhưng từ khi vào phó bản này đến giờ, mọi người đều có thể nghe hiểu nhau nói gì, dù cho cách phát âm không hề giống nhau.
Mạnh Luân nghe cậu nói liền thở dài đầy bất lực, có phải đến anh cũng đã hiểu lầm về chỉ số thông minh đến đáng thương này của Trần Dương hay không, có phải do chỉ số may mắn của cậu quá cao nên đã áp chế học lực của cậu hay không.
“Anh Luân...” Túc Nhan nhìn anh với ánh mắt không tin tưởng, với cái sự ngu ngốc này sao câu ta có thể sống được đến khi gặp anh vậy.
“Hai người nhìn em như vậy là có ý gì.” Trần Dương bất mãn trừng mắt nhìn hai người.
“Khụ, không có gì.” Mạnh Luân giả vờ đưa tay lên miệng nói.
“Trần Tiểu Dương, mỗi khi cậu chơi trò chơi trong quang não hoặc máy chơi game thực tế có cài đặc ngôn ngữ hay không.” Túc Nhan lãng qua chuyện khác, cô nhìn cậu hỏi.
Trần Dương nghe cô hỏi liền gật đầu, lúc này cậu mới ngộ ra ý của cô là gì “Có phải ý của chị là trò chơi này sẽ tự động chỉnh sửa ngôn ngữ mà chúng ta quen thuộc nhất không.”
“Có thể cho là như vậy, nhưng niên đại của phó bản này đã quá lâu, có thể những thứ bên trong trò chơi sẽ không tự động phiên dịch.” Túc Nhan gật đầu nói.
"Nhưng rõ ràng phó bản lần trước của chúng ta vẫn có thể đọc mấy tờ báo mà." Trần Dương cảm thấy không đúng.
"Bởi vì ngôn ngữ được ghi trong đó là ngôn ngữ thông dụng của chúng ta, tiểu cầu Hevi có cùng một bộ điều hành vì vậy ngôn ngữ thông dụng của nó cũng giống như chúng ta, vì vậy chuyện chúng ta đọc hiểu ngôn ngữ của nó không liên quan gì đến hệ thống cả." Mạnh Luân giải thích, bởi vì nghề nghiệp của mình mà anh từng đọc qua rất nhiều thứ, mà thứ anh am hiểu nhất chính là lịch sử của các nơi trên thế giới cũng như ngôn ngữ thông dụng của tất cả các nơi trên thế giới này.
"Thì ra là vậy, em hiểu rồi." Trần Dương gật gù nói.
"Đừng nói chuyện này nữa." Túc Nhan lúc này lên tiếng thay đổi chủ đề "Hai người có phát hiện ra gì không."
Mạnh Luân nghe vậy liền nhanh chóng phản ứng, anh luôn lắng tai nghe những gười xung quanh nói chuyện,m tuy không quá rõ ràng những vẫn nghe loáng thoáng được một hai câu, hình như những người có mặt trong phòng này đã thiếu đi hai người, mà hai người này cũng là những người chơi sơ cấp có tiếng tâm trong phó bản sơ cấp.
"Hình như thiếu hai người chơi rồi." Trần Dương liếc mắt nhìn xung quanh cuối cùng nhỏ giọng hô.
"Đúng vậy, chỉ mới ngày đầu thôi mà đã mất hai người chơi, phó bản này không bình thường." Túc Nhan nghiêm túc nhìn Mạnh Luân nói.
Mạnh Luân gật đầu đồng ý với cô, nhưng anh cũng không quá lo lắng, chỉ cần tìm hiểu xem nơi nào trong phó bản này có thể đi là được, như vậy hệ số nguy hiểm sẽ giảm xuống.
"Vậy bây giờ chúng ta về phòng sao." Trần Dương lo lắng hỏi, cậu không hiểu sao tất cả người chơi sau khi dùng bữa xong đều không trở về phòng.
"Chờ, chắc chắn bọn họ đang chờ sự nhắc nhở từ npc." Mạnh Luân chóng tay ngã người ra sau.
Nghe anh nói Trần Dương cũng không tiếp tục hỏi nữa, nếu anh đã nói chờ thì bọn họ cứ viếc ngồi chờ thôi, dù sao bên cạnh vẫn có người có thể nói chuyện với mình.
Trong lúc bọn họ nói chuyện cũng không cố tình giấu diếm hai chàng trai bên cạnh nên khi Trẩn Dương xoay qua bắt chuyện Ngọc Quan cũng cực kỳ thoải mái mà tiếp lời, đối với cậu ta những người có thiện ý với mình tuy mình vẫn sẽ đề phòng nhưng không nhất thiết làm mặt lạnh với bọn họ.
Dù sao trong một trò chơi kinh dị này thêm một người bạn thì thêm một cơ hội sống sót, nhưng một khi thêm một kẻ thù thì chắc chắn cơ hội sống sẽ không thể nào cao được, có những đạo cụ giúp người nhưng cũng có đạo cụ hai người, chỉ cần là đạo cụ thì người chơi không thể biết được rốt cuộc nó hoạt động như thế nào, vì vậy mỗi khi vào phó bản Kỳ Việt luôn dùng ánh mắt lạnh lùng phòng bị nhìn người khác, khiến cả hai người bọn họ không thể kết đồng minh với ai cả, nhưng cho dù như vậy cậu ta cũng không oán trách vui vẻ chấp nhận sự bảo vệ này của cậu ấy.
Lúc hai người nói chuyện quên cả trời đất thì cánh cửa kéo được mở ra, bên ngoài một người hầu khuôn mặt căng cứng, ánh mắt nhìn thẳng giọng nói khàn khàn vang lên "Thời gian không còn sớm, mời các vị mau chóng trở về phòng nghỉ của mình."
Cánh cửa từ từ mở ra, nhóm người chơi đi cùng một lượt với bọn họ nhanh chóng đi vào, nhóm Mạnh Luân không quá vội vã mà đứng bên ngoài vừa chờ đợi bọn họ đi vào hết vừa lia mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Đến khi ba người vào trong thì bên trong đã tụ hợp đông đủ, nệm lót cũng chỉ còn ba cái mà thôi, thấy mọi người đều đã chọn chỗ ngồi cho mình nhóm của anh đành ngồi vào chỗ còn để trống, mà thật trùng hợp chỗ ngồi này lại tiếp tục bên cạnh hai chàng trai trẻ lúc sáng.
Dường như nhóm người chơi này cố gắng tranh xa những người trẻ tuổi như bọn họ, hoặc bởi vì nhìn bọn họ không có bất kỳ năng lực nào nên bọn họ không muốn bị bám theo.
Lần này đi vào Mạnh Luân cũng không quá chú ý đến số lượng người chơi, sau khi cánh cửa một lần nữa được mở ra, nhóm người hầu bưng theo thức ăn đi vào, bữa ăn này không hề phong phú giống như lúc sáng, mỗi người bọn họ chỉ có một phần cơm đơn giản với một món chính cùng một canh, đi kèm là một bát cơm trắng.
"Mời quý khách dùng bữa ngon miệng." Người hầu sau khi để xong các phần cơm liền lui ra ngoài.
Trần Dương nhìn thấy đồ ăn được để xuống bàn liền không nhịn được mà cằn nhằn “Sao lại ít thế, em vẫn còn muốn ăn giống hồi sáng cơ.”
“Cậu nghĩ đây là nhà hàng à, còn ở đó mà chọn món.” Túc Nhan liếc mắt nhìn cậu nói.
“Nhưng mà rõ ràng lúc sáng nhiều món thế cơ mà.” Trần Dương không phục tiếp tục lầu bầu.
Túc Nhan bất lực trực tiếp uy hiếp “Vậy có ăn không, không thì tôi ăn đó.”
“Ăn, ăn, ăn chứ.” Trần Dương nghe vậy liền nhanh chóng ôm lấy phần ăn của mình, hai mắt trừng lớn đầy đề phòng nhìn cô.
“Phụt.” Tiếng cười nhỏ vang lên bên cạnh vang lên.
Trần Dương cùng Túc Nhan nhanh chóng nhìn san, lúc này hai người mới chú ý người ngồi bên cạnh mình chính là người mới quen lúc sáng.
“Khụ, khụ, khụ.” Ngọc Quan thấy hai người nhìn qua liền giả vờ ho khan roi62lam2 mặt đầy vô tội nói “Xin lỗi, tôi không cố ý cười, nhưng thật sự nhịn không nổi.”
“Mọi người ở cạnh nhau thoải mái quá khiến tôi bất giác vui vẻ theo.”
“Ha ha, để cậu chê cười rồi.” Trần Dương nghe vậy liền ngại ngùng nói, có vẻ như cách cư xử của bọn họ không thề giống với những người vào trong phó bản này để cố gắng sống sót, mà càng giống như là đi du lịch một chuyến mà thôi.
“Các cậu cũng rất tốt mà.” Mạnh Luân xoay đầu ánh mắt đầy hiểu rõ nhìn Ngọc Quan cùng Kỳ Việt.
“Anh, đồng loại sao.” Ngọc Quan kinh ngạc nhưng cũng không vội chối bỏ, cậu chỉ không ngờ anh có thể nhìn ra mà thôi.
Mạnh Luân cười mà không trả lời, anh cũng không thần thánh đến nổi vừa nhìn liền biết, nhưng ánh mắt Kỳ Việt khi nhìn Ngọc Quan thì anh có thể chắc chắn hai người chính là người yêu, anh mắt bao dung cùng yêu thương đó giống như một người nào đó trong trí nhớ của anh cũng từng nhìn anh giống như vậy.
“Hai người đang nói gì vậy ạ.” Trần Dương ngó người này rồi ngó qua người kia, cậu mờ mịt chẳng hiểu bọn họ đang nói gì cả, đồng loại là gì không phải mọi người đều là con người bình thường sao.
“Ngốc, đến giờ tôi vẫn không tin được cậu có thể vào trường đó đấy.” Túc Nhan ôm trán lầu bầu.
“Lo ăn phần của em đi.” Mạnh Luân thở dài nói, su đó tiếp tục dùng bữa của mình.
Lúc này bọn họ mới không tiếp tục nói chuyện mà ăn phần ăn của bản thân, không khí trong nhà ăn đầy yên tĩnh.
||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Sau khi dùng bữa xong tất cả người chơi đều không vội vàng rời khỏi nhà ăn, bọn họ chụm đầu vào nhau bắt đầu nói chuyện.
“Từ đầu em đã thắc mắt rồi, nhưng em cảm thấy nó thật vô lý.” Trần Dương nhìn một lượt xung quanh sau đó nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì.” Túc Nhan khó hiểu hỏi.
“Nhìn từ hình dáng của họ, cùng màu sắc da thì em chắc chắn mọi người không cùng một nơi, vậy tại sao chúng ta lại hiểu được tiếng địa phương của bọn họ.” Trần Dương vẻ mặt đầy hoang mang, cậu biết trên thế giới này có hàng trăm tiểu cầu hàng chục địa cầu, nhưng mỗi nơi đều sẽ có một loại ngôn ngữ khác nhau, nhưng từ khi vào phó bản này đến giờ, mọi người đều có thể nghe hiểu nhau nói gì, dù cho cách phát âm không hề giống nhau.
Mạnh Luân nghe cậu nói liền thở dài đầy bất lực, có phải đến anh cũng đã hiểu lầm về chỉ số thông minh đến đáng thương này của Trần Dương hay không, có phải do chỉ số may mắn của cậu quá cao nên đã áp chế học lực của cậu hay không.
“Anh Luân...” Túc Nhan nhìn anh với ánh mắt không tin tưởng, với cái sự ngu ngốc này sao câu ta có thể sống được đến khi gặp anh vậy.
“Hai người nhìn em như vậy là có ý gì.” Trần Dương bất mãn trừng mắt nhìn hai người.
“Khụ, không có gì.” Mạnh Luân giả vờ đưa tay lên miệng nói.
“Trần Tiểu Dương, mỗi khi cậu chơi trò chơi trong quang não hoặc máy chơi game thực tế có cài đặc ngôn ngữ hay không.” Túc Nhan lãng qua chuyện khác, cô nhìn cậu hỏi.
Trần Dương nghe cô hỏi liền gật đầu, lúc này cậu mới ngộ ra ý của cô là gì “Có phải ý của chị là trò chơi này sẽ tự động chỉnh sửa ngôn ngữ mà chúng ta quen thuộc nhất không.”
“Có thể cho là như vậy, nhưng niên đại của phó bản này đã quá lâu, có thể những thứ bên trong trò chơi sẽ không tự động phiên dịch.” Túc Nhan gật đầu nói.
"Nhưng rõ ràng phó bản lần trước của chúng ta vẫn có thể đọc mấy tờ báo mà." Trần Dương cảm thấy không đúng.
"Bởi vì ngôn ngữ được ghi trong đó là ngôn ngữ thông dụng của chúng ta, tiểu cầu Hevi có cùng một bộ điều hành vì vậy ngôn ngữ thông dụng của nó cũng giống như chúng ta, vì vậy chuyện chúng ta đọc hiểu ngôn ngữ của nó không liên quan gì đến hệ thống cả." Mạnh Luân giải thích, bởi vì nghề nghiệp của mình mà anh từng đọc qua rất nhiều thứ, mà thứ anh am hiểu nhất chính là lịch sử của các nơi trên thế giới cũng như ngôn ngữ thông dụng của tất cả các nơi trên thế giới này.
"Thì ra là vậy, em hiểu rồi." Trần Dương gật gù nói.
"Đừng nói chuyện này nữa." Túc Nhan lúc này lên tiếng thay đổi chủ đề "Hai người có phát hiện ra gì không."
Mạnh Luân nghe vậy liền nhanh chóng phản ứng, anh luôn lắng tai nghe những gười xung quanh nói chuyện,m tuy không quá rõ ràng những vẫn nghe loáng thoáng được một hai câu, hình như những người có mặt trong phòng này đã thiếu đi hai người, mà hai người này cũng là những người chơi sơ cấp có tiếng tâm trong phó bản sơ cấp.
"Hình như thiếu hai người chơi rồi." Trần Dương liếc mắt nhìn xung quanh cuối cùng nhỏ giọng hô.
"Đúng vậy, chỉ mới ngày đầu thôi mà đã mất hai người chơi, phó bản này không bình thường." Túc Nhan nghiêm túc nhìn Mạnh Luân nói.
Mạnh Luân gật đầu đồng ý với cô, nhưng anh cũng không quá lo lắng, chỉ cần tìm hiểu xem nơi nào trong phó bản này có thể đi là được, như vậy hệ số nguy hiểm sẽ giảm xuống.
"Vậy bây giờ chúng ta về phòng sao." Trần Dương lo lắng hỏi, cậu không hiểu sao tất cả người chơi sau khi dùng bữa xong đều không trở về phòng.
"Chờ, chắc chắn bọn họ đang chờ sự nhắc nhở từ npc." Mạnh Luân chóng tay ngã người ra sau.
Nghe anh nói Trần Dương cũng không tiếp tục hỏi nữa, nếu anh đã nói chờ thì bọn họ cứ viếc ngồi chờ thôi, dù sao bên cạnh vẫn có người có thể nói chuyện với mình.
Trong lúc bọn họ nói chuyện cũng không cố tình giấu diếm hai chàng trai bên cạnh nên khi Trẩn Dương xoay qua bắt chuyện Ngọc Quan cũng cực kỳ thoải mái mà tiếp lời, đối với cậu ta những người có thiện ý với mình tuy mình vẫn sẽ đề phòng nhưng không nhất thiết làm mặt lạnh với bọn họ.
Dù sao trong một trò chơi kinh dị này thêm một người bạn thì thêm một cơ hội sống sót, nhưng một khi thêm một kẻ thù thì chắc chắn cơ hội sống sẽ không thể nào cao được, có những đạo cụ giúp người nhưng cũng có đạo cụ hai người, chỉ cần là đạo cụ thì người chơi không thể biết được rốt cuộc nó hoạt động như thế nào, vì vậy mỗi khi vào phó bản Kỳ Việt luôn dùng ánh mắt lạnh lùng phòng bị nhìn người khác, khiến cả hai người bọn họ không thể kết đồng minh với ai cả, nhưng cho dù như vậy cậu ta cũng không oán trách vui vẻ chấp nhận sự bảo vệ này của cậu ấy.
Lúc hai người nói chuyện quên cả trời đất thì cánh cửa kéo được mở ra, bên ngoài một người hầu khuôn mặt căng cứng, ánh mắt nhìn thẳng giọng nói khàn khàn vang lên "Thời gian không còn sớm, mời các vị mau chóng trở về phòng nghỉ của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.