Chư Thiên Luân Hồi: Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
Chương 1: Chư Thiên Luân Hồi Bàn (1)
Đông Thiên Bất Lãnh
19/10/2022
“Thiếu thành chủ! Các huynh đệ sắp không ngăn được! Ngươi đi trước đi! Ta tới cắt đuôi!!”
Trên thành tường, một hán tử hùng tráng khàn giọng, toàn thân nhuốm máu, diện mạo tục tằng dữ tợn. Hắn cầm một thanh đại đao màu đen trong tay, từng gân xanh nổi lên như địa long uốn lượn, máu tươi tuôn ra như suối, dưới chân còn có mấy bộ thi thể nằm ngang dọc, tràn đầy sát khí.
“Không cần nói nữa! Hôm nay thành phá, ta chắc chắn sẽ cùng sống chết với các huynh đệ!”
Lý Bắc Thần đâm ra một kiếm, nhanh như phong lôi, từng tia kiếm khí vờn quanh, vô cùng sắc bén. Trên mặt hắn có máu tươi chậm rãi chảy xuống, hai mắt híp lại, hàn quang bắn ra từ mắt!
Chỉ trong mấy giây, vài binh lính mặc giáp đỏ đã che lấy yết hầu, trong mắt toàn là tuyệt vọng và không cam lòng và ngã thẳng xuống đất. Dòng máu tươi len qua khe hở nơ ngón tay không ngừng chảy xuống.
Lý Bắc Thần há miệng thở dốc, cơ thể không ngừng đong đưa, tay phải cầm kiếm cũng đang khẽ run, cả người ướt đẫm máu loãng. Từng giọt mồ hôi xen lẫn với máu tươi không ngừng rơi xuống, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén vô cùng!
“Thiếu thành chủ! Kẻ địch quá nhiều! Thành Vĩnh An chúng ta sợ là không thủ được nữa!”
Có tiếng gào truyền đến từ nơi cách đó không xa, một bóng người với tốc độ cực nhanh hóa thành tàn ảnh. Chủy thủ trong tay vô ảnh vô hình nháy mắt đâm vào hộ vệ bốn phương, lập tức đầu của từng binh lính giáp đỏ bay lên!
“Không thủ được cũng phải thủ!!”
Lý Bắc Thần gào thét. Mặc dù cơ thể đã sắp đến cực hạn nhưng vẫn không hề sợ hãi, trường kiếm trong tay như từng con du long, chém trên chặt dưới, chỉ chớp mắt đã có mấy binh lính giáp đỏ bay ngược, yết hầu vỡ tan!
Hắn hơi khom lưng, thở dốc kịch liệt, tóc đen bết dính vào nhau, nhìn binh lính thành Vĩnh An liên tục bại lui xung quanh mà lòng đầy lạnh lẽo, lẽ nào hôm nay thành Vĩnh An thực sự phải bị công diệt sao?
Tuy chỉ xuyên qua chưa tới nửa tháng, nhưng binh lính cả thành tôn hắn làm chủ, kính hắn tin hắn, mà kiếp trước hắn chỉ là một lính đánh thuê của Hoa Hạ, là nam tử đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bất nghĩa vứt bỏ đội bạn, tự mình chạy trốn!
Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí, nhìn binh lính giáp đỏ dần dần vây xung quanh bọn họ, rống to tung người nhảy lên, lấy tư thế hổ dữ chụp mồi quét mấy kẻ địch thành hai khúc!
Đại hán hùng tráng và thanh niên cầm chủy đứng phía sau Lý Bắc Thần, ba người tựa lưng vào nhau, không lo không sợ, tử chiến đến cùng!
“Ha ha, Thiếu thành chủ! Ngươi không hổ là đích tử của tướng quân, khí phách ấy làm lão Trương bội phục!”
Đại hán hùng tráng cười to sang sảng, hắn là thủ hạ của phụ thân Lý Bắc Thần, đệ nhất đại tướng!
“Đương nhiên Thiếu thành chủ không thể đánh mất danh tiếng của tướng quân được rồi!”
Khóe miệng thanh niên cầm chủy nhếch lên, hơi hơi cười nhạt, nhìn tử thần ngóng nhìn, khiến người ta sợ hãi!
Lý Bắc Thần không trả lời, ánh mắt hắn quét mắt nhìn bốn phương như điện, kiếm phong chỉ xéo, bọn họ đã bị bao vây!
Hắn biết rằng cục hôm nay cửu tử nhất sinh!
Nhưng hắn không hối hận!
“Ha ha, Lý Bắc Thần!! Không ngờ tới ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay à!!”
Một giọng nói đầy thù hận và oán độc đột nhiên vang lên, kèm theo tiếng cười đắc ý, binh lính giáp đỏ từ từ tách ra, người đó dần xuất hiện trước mặt ba người.
“Thiếu thành chủ, là thủ lĩnh của Thiên Lang đạo!”
Thanh niên cầm chủy khẽ quát, nắm chặt chủy thủ trong tay, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm, sát khí phút chốc bùng lên!
“Thì ra kẻ tiểu nhân nhà ngươi! Ta khinh!”
Mặt Trương Hổ đầy vẻ khinh thường, trước đây tên này coi mạng người như cỏ rác, giả làm thổ phỉ tập kích thôn xóm, tội lỗi chồng chất, bị Thiếu thành chủ mang binh đánh tan, nhưng không ngờ lại là người của thành Thượng Dương!
Lý Bắc Thần lạnh lùng nhìn, cũng không nói lời nào, hắn biết hôm nay cho dù thế nào cũng khó tránh khỏi cái chết, còn không bằng giữ lại vài phần khí lực giết thêm mấy quân giặc!
“Đã chết đến nơi, còn dám mạnh miệng! Khặc khặc, các ngươi còn không biết ta là ai à? Lão tử là Chung Tuấn Chung gia!”
Nam tử khặc khặc cười gằn, trong mắt toàn là khoái ý, trước đây bị Lý Bắc Thần trăm dặm truy kích, hoảng sợ như chó nhà có tang, vất vả lắm mới thoát được một mạng, nhưng cánh tay trái của hắn lại vĩnh viễn bị mất did!
Thù này không đội trời chung, vì thế trận đại chiến lần này, hắn là người cực lực chủ trương đánh thành Vĩnh An!
“Chung Tuấn? Trưởng tử gia chủ Chung gia!!”
Trương Hổ trợn mắt há mồm, hai mắt trợn to toàn là khiếp sợ. Hắn không ngờ tới, Chung gia là Thành chủ một nơi mà lại hung tàn như vậy, giả làm thổ phỉ đồ thôn diệt trại, đúng là tội ác tày trời!
“Súc sinh!”
Lý Bắc Thần gằn từng chữ, ánh mắt băng lãnh phun ra hai từ, như băng xuyên trời giáng, lạnh tới xương tủy, khiến sắc mặt Chung Tuấn thay đổi, trong mắt phun lửa!
“Giết bọn họ!”
Hắn chỉ vào Lý Bắc Thần, lửa giận hừng hực, lớn tiếng rít gào.
Xoạt!
Ánh kiếm như mưa cuồng tầm tã bao phủ phạm vi hơn một trượng, cổ tay Lý Bắc Thần rung động, trường kiếm bay lượn giống như từng con rắn độc chí mạng, ngay sau đó mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên!
Trên thành tường, một hán tử hùng tráng khàn giọng, toàn thân nhuốm máu, diện mạo tục tằng dữ tợn. Hắn cầm một thanh đại đao màu đen trong tay, từng gân xanh nổi lên như địa long uốn lượn, máu tươi tuôn ra như suối, dưới chân còn có mấy bộ thi thể nằm ngang dọc, tràn đầy sát khí.
“Không cần nói nữa! Hôm nay thành phá, ta chắc chắn sẽ cùng sống chết với các huynh đệ!”
Lý Bắc Thần đâm ra một kiếm, nhanh như phong lôi, từng tia kiếm khí vờn quanh, vô cùng sắc bén. Trên mặt hắn có máu tươi chậm rãi chảy xuống, hai mắt híp lại, hàn quang bắn ra từ mắt!
Chỉ trong mấy giây, vài binh lính mặc giáp đỏ đã che lấy yết hầu, trong mắt toàn là tuyệt vọng và không cam lòng và ngã thẳng xuống đất. Dòng máu tươi len qua khe hở nơ ngón tay không ngừng chảy xuống.
Lý Bắc Thần há miệng thở dốc, cơ thể không ngừng đong đưa, tay phải cầm kiếm cũng đang khẽ run, cả người ướt đẫm máu loãng. Từng giọt mồ hôi xen lẫn với máu tươi không ngừng rơi xuống, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén vô cùng!
“Thiếu thành chủ! Kẻ địch quá nhiều! Thành Vĩnh An chúng ta sợ là không thủ được nữa!”
Có tiếng gào truyền đến từ nơi cách đó không xa, một bóng người với tốc độ cực nhanh hóa thành tàn ảnh. Chủy thủ trong tay vô ảnh vô hình nháy mắt đâm vào hộ vệ bốn phương, lập tức đầu của từng binh lính giáp đỏ bay lên!
“Không thủ được cũng phải thủ!!”
Lý Bắc Thần gào thét. Mặc dù cơ thể đã sắp đến cực hạn nhưng vẫn không hề sợ hãi, trường kiếm trong tay như từng con du long, chém trên chặt dưới, chỉ chớp mắt đã có mấy binh lính giáp đỏ bay ngược, yết hầu vỡ tan!
Hắn hơi khom lưng, thở dốc kịch liệt, tóc đen bết dính vào nhau, nhìn binh lính thành Vĩnh An liên tục bại lui xung quanh mà lòng đầy lạnh lẽo, lẽ nào hôm nay thành Vĩnh An thực sự phải bị công diệt sao?
Tuy chỉ xuyên qua chưa tới nửa tháng, nhưng binh lính cả thành tôn hắn làm chủ, kính hắn tin hắn, mà kiếp trước hắn chỉ là một lính đánh thuê của Hoa Hạ, là nam tử đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bất nghĩa vứt bỏ đội bạn, tự mình chạy trốn!
Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí, nhìn binh lính giáp đỏ dần dần vây xung quanh bọn họ, rống to tung người nhảy lên, lấy tư thế hổ dữ chụp mồi quét mấy kẻ địch thành hai khúc!
Đại hán hùng tráng và thanh niên cầm chủy đứng phía sau Lý Bắc Thần, ba người tựa lưng vào nhau, không lo không sợ, tử chiến đến cùng!
“Ha ha, Thiếu thành chủ! Ngươi không hổ là đích tử của tướng quân, khí phách ấy làm lão Trương bội phục!”
Đại hán hùng tráng cười to sang sảng, hắn là thủ hạ của phụ thân Lý Bắc Thần, đệ nhất đại tướng!
“Đương nhiên Thiếu thành chủ không thể đánh mất danh tiếng của tướng quân được rồi!”
Khóe miệng thanh niên cầm chủy nhếch lên, hơi hơi cười nhạt, nhìn tử thần ngóng nhìn, khiến người ta sợ hãi!
Lý Bắc Thần không trả lời, ánh mắt hắn quét mắt nhìn bốn phương như điện, kiếm phong chỉ xéo, bọn họ đã bị bao vây!
Hắn biết rằng cục hôm nay cửu tử nhất sinh!
Nhưng hắn không hối hận!
“Ha ha, Lý Bắc Thần!! Không ngờ tới ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay à!!”
Một giọng nói đầy thù hận và oán độc đột nhiên vang lên, kèm theo tiếng cười đắc ý, binh lính giáp đỏ từ từ tách ra, người đó dần xuất hiện trước mặt ba người.
“Thiếu thành chủ, là thủ lĩnh của Thiên Lang đạo!”
Thanh niên cầm chủy khẽ quát, nắm chặt chủy thủ trong tay, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm, sát khí phút chốc bùng lên!
“Thì ra kẻ tiểu nhân nhà ngươi! Ta khinh!”
Mặt Trương Hổ đầy vẻ khinh thường, trước đây tên này coi mạng người như cỏ rác, giả làm thổ phỉ tập kích thôn xóm, tội lỗi chồng chất, bị Thiếu thành chủ mang binh đánh tan, nhưng không ngờ lại là người của thành Thượng Dương!
Lý Bắc Thần lạnh lùng nhìn, cũng không nói lời nào, hắn biết hôm nay cho dù thế nào cũng khó tránh khỏi cái chết, còn không bằng giữ lại vài phần khí lực giết thêm mấy quân giặc!
“Đã chết đến nơi, còn dám mạnh miệng! Khặc khặc, các ngươi còn không biết ta là ai à? Lão tử là Chung Tuấn Chung gia!”
Nam tử khặc khặc cười gằn, trong mắt toàn là khoái ý, trước đây bị Lý Bắc Thần trăm dặm truy kích, hoảng sợ như chó nhà có tang, vất vả lắm mới thoát được một mạng, nhưng cánh tay trái của hắn lại vĩnh viễn bị mất did!
Thù này không đội trời chung, vì thế trận đại chiến lần này, hắn là người cực lực chủ trương đánh thành Vĩnh An!
“Chung Tuấn? Trưởng tử gia chủ Chung gia!!”
Trương Hổ trợn mắt há mồm, hai mắt trợn to toàn là khiếp sợ. Hắn không ngờ tới, Chung gia là Thành chủ một nơi mà lại hung tàn như vậy, giả làm thổ phỉ đồ thôn diệt trại, đúng là tội ác tày trời!
“Súc sinh!”
Lý Bắc Thần gằn từng chữ, ánh mắt băng lãnh phun ra hai từ, như băng xuyên trời giáng, lạnh tới xương tủy, khiến sắc mặt Chung Tuấn thay đổi, trong mắt phun lửa!
“Giết bọn họ!”
Hắn chỉ vào Lý Bắc Thần, lửa giận hừng hực, lớn tiếng rít gào.
Xoạt!
Ánh kiếm như mưa cuồng tầm tã bao phủ phạm vi hơn một trượng, cổ tay Lý Bắc Thần rung động, trường kiếm bay lượn giống như từng con rắn độc chí mạng, ngay sau đó mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.