Chư Thiên Luân Hồi: Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
Chương 22: Huyết Chiến Tây Lương
Đông Thiên Bất Lãnh
19/10/2022
Trong mắt lửa giận ngút trời, Tống Minh Đạt hét lớn một tiếng, gương mặt cũng méo mó, ánh kiếm óng ánh, như một thanh thần kiếm vô thượng, hung hăng đâm về hướng Hoa Hùng đang quét sạch xung quanh!
“Hử?!”
Hoa Hùng đột nhiên ngoảnh lại, hai mắt lấp lóe thần quang đỏ huyết, như một tôn Ma Thần từ Địa Ngục bước lên nhân gian, toàn thân quấn quanh sát khí vô tận, thanh đao bổ ngang!
Keng!
Phảng phất âm thanh của hồng chung đại lữ đột nhiên vang lên, một đao một kiếm đột nhiên va chạm!
Trời đất tựa như chia làm hai, một bên lấp lóe ánh sáng đỏ ngập trời, ngọn lửa rực cao chót vót, một bên màu đen vô tận càn quét, âm trầm quỷ dị.
Đại thụ xung quanh bị nhổ tận gốc, tầng tầng rạn nứt, từng khối đá lớn chọc trời bay lượn, ầm ầm sụp đổ!
Người và người của hai phe kinh hãi, cấp tốc né tránh, loại uy lực khủng khiếp này, nếu như bọn họ đứng ở trung tâm, chắc chắn chết không cần bàn cãi!
Hoa Hùng lui lại mấy bước, trường đao run rẩy, nhưng sắc mặt của hắn lại cực kì hưng phấn, ý chí chiến đấy mãnh liệt, nhìn Tống Minh Đạt lui lại mấy bước giống mình ở phía đối diện, trong mắt lóe lên tinh quang chói mắt!
Tống Minh Đạt có chút kinh ngạc, vuốt vuốt cánh tay phải hơi run rẩy, nhìn về phía đại hán hùng tráng ở đối diện, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng, thực lực của hắn là của Tông Sư tam trọng, coi như bên trong ‘Hắc Liên Giáo’, địa vị cũng không thấp.
“Ngươi là người phương nào? Có can đảm trở thành kẻ địch với Thánh giáo ta?”
Tống Minh Đạt hét lớn, thực lực người trước mắt này cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt không yếu hơn hắn!
“Ta chính là Hoa Hùng thành Vĩnh An!”
Hoa Hùng lạnh lùng quát, chiến ý khuấy động, tới thế giới này đã được nửa tháng nhưng kẻ địch gặp được đều không ngoại lệ, tất cả đều là gà gỗ chó đá, hạng người không chịu nổi một đòn.
Chỉ có người này, cho hắn một loại cảm giác có thể chịu được một trận chiến!
Thành Vĩnh An?
Tống Minh Đạt ngây ngẩn cả người, dường như không thể tin vào tai của mình, kiểu thành nhỏ như viên đạn đó, có thể có cường giả Tông Sư tồn tại?
Là hắn kiến thức hạn hẹp, hay là thế giới này biến đổi quá nhanh vậy?!
Nếu như cho hắn biết Hoa Hùng vẻn vẹn chỉ có cảnh giới Thần Phủ nhị trọng, e rằng phải hoài nghi sự chân thật của thế giới này.
Không đợi hắn nghĩ rõ ràng, Hoa Hùng nhanh chân vọt tới, ánh lửa của trường đao trong tay lấp lánh, như bảo thạch đỏ hình thành từ rèn đúc, từng ánh đao sắc bén bao quanh cơ thể, tựa như một đóa hoa ánh đao!
Trảm!
Trường đao giương cao, tựa như một ngọn thần sơn nguy nga nện xuống, trời do đó mà đảo lộn, đất vì thế mà lật đổ!
Tống Minh Đạt hừ lạnh, không chút sợ hãi nào, trường kiếm trong tay lắc một cái, ánh kiếm huy sái, như thủy triều ngập trời, sóng cuộn như mây bay!
Ầm ầm!!
Đao kiếm va chạm lần nữa, uy lực khủng khiếp càn quét hàng chục trượng chu vi, đại địa lõm, đất đá ngất trời, từng hạt đại thụ rì rào lay động, đổ rạp ra phía ngoài.
“Ha ha! Sảng khoái!”
Hoa Hùng hưng phấn thét lên, toàn thân khí huyết cuồn cuộn bốc lên ngút trời, như một làn khói Phong Hỏa Lang, hàng dặm đều biết!
“Khí huyết thật mạnh mẽ!”
Tống Minh Đạt nhìn khí huyết ngập trời tựa như khói lang ở trước mắt, giật nảy cả mình, loại khí huyết mạnh mẽ khủng bố mà doạ người này, quỷ thần sợ hãi, Tông Sư thông thường cũng không thể có được, chỉ có những Tông Sư không phải người chuyên tu thể phách mới kia có thể so bì!
Hắn âm thầm kêu khổ, mặc dù chân nguyên của người này yếu hơn hắn, nhưng khí lực toàn thân lại lớn đến mức khủng khiếp, hai lần đụng nhau, tay phải cầm kiếm của hắn đều đã tê dại.
Mang đến cho hắn một cảm giác, tựa như chiến đấu với đám người điên thể tu kia!
“Tới nữa đi!”
Hoa Hùng bước từng bước, mặt đất bị giẫm bẹp lém, trường đao trong tay chém ngang thêm lần nữa!
Mây theo rồng, gió theo cọp!
Cuồng phong gào thét, bay phất phới, một ảo ảnh hung hổ dần dần hiển hiện ở phía sau Hoa Hùng, hung quang tứ phía, giương nanh múa vuốt, tiếng rống kinh thiên, ngửa đầu thét dài!
Đám người tựa như trông thấy, trăng tròn trên bầu trời chợt lóe lên, một tia sáng ánh bạc nhỏ bé yếu ớt mỏng manh lập tức lao xuống, kết nối lên phía trên ảo ảnh hung hổ!
Thiên Hổ Khiếu Nguyệt!
Chăm chú nhìn lần nữa, không còn có cái gì nữa, nhưng hung hổ lại càng thêm cuồng bạo, thân thể đã vượt qua mười trượng, sái quang màu trắng trong mắt lập tức ngưng tụ như thật, kịch liệt bắn về phía Tống Minh Đạt!
Tống Minh Đạt thở sâu, sắc mặt nghiêm túc, trường kiếm nắm chặt, khí thế toàn thân mãnh liệt bộc phát, ảo ảnh một đóa hoa sen màu đen hiển hiện ở sau lưng của hắn, âm thầm đen kịt, không có chút rực rỡ nào.
Lúc này từng mảnh từng mảnh cánh hoa chậm rãi nở rộ, tựa như một con quái thú khổng lồ, mở miệng lớn dữ tợn ra.
Vụt!
Hai vệt tà quang huyết sắc trong nháy mắt kích phát, đám người tựa như nghe được từng câu nói tà ác cổ lỗ sĩ, vang lên từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng, khuyên người phục tùng cái ác!
Không để ý đến giao phong của Bạch Hổ và Hắc Liên, trường đao của Hoa Hùng không ngừng chém xuống, đao khí cuồng bạo tản ra xung quanh, uy lực kinh thiên.
“Hử?!”
Hoa Hùng đột nhiên ngoảnh lại, hai mắt lấp lóe thần quang đỏ huyết, như một tôn Ma Thần từ Địa Ngục bước lên nhân gian, toàn thân quấn quanh sát khí vô tận, thanh đao bổ ngang!
Keng!
Phảng phất âm thanh của hồng chung đại lữ đột nhiên vang lên, một đao một kiếm đột nhiên va chạm!
Trời đất tựa như chia làm hai, một bên lấp lóe ánh sáng đỏ ngập trời, ngọn lửa rực cao chót vót, một bên màu đen vô tận càn quét, âm trầm quỷ dị.
Đại thụ xung quanh bị nhổ tận gốc, tầng tầng rạn nứt, từng khối đá lớn chọc trời bay lượn, ầm ầm sụp đổ!
Người và người của hai phe kinh hãi, cấp tốc né tránh, loại uy lực khủng khiếp này, nếu như bọn họ đứng ở trung tâm, chắc chắn chết không cần bàn cãi!
Hoa Hùng lui lại mấy bước, trường đao run rẩy, nhưng sắc mặt của hắn lại cực kì hưng phấn, ý chí chiến đấy mãnh liệt, nhìn Tống Minh Đạt lui lại mấy bước giống mình ở phía đối diện, trong mắt lóe lên tinh quang chói mắt!
Tống Minh Đạt có chút kinh ngạc, vuốt vuốt cánh tay phải hơi run rẩy, nhìn về phía đại hán hùng tráng ở đối diện, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng, thực lực của hắn là của Tông Sư tam trọng, coi như bên trong ‘Hắc Liên Giáo’, địa vị cũng không thấp.
“Ngươi là người phương nào? Có can đảm trở thành kẻ địch với Thánh giáo ta?”
Tống Minh Đạt hét lớn, thực lực người trước mắt này cực kỳ mạnh mẽ, tuyệt không yếu hơn hắn!
“Ta chính là Hoa Hùng thành Vĩnh An!”
Hoa Hùng lạnh lùng quát, chiến ý khuấy động, tới thế giới này đã được nửa tháng nhưng kẻ địch gặp được đều không ngoại lệ, tất cả đều là gà gỗ chó đá, hạng người không chịu nổi một đòn.
Chỉ có người này, cho hắn một loại cảm giác có thể chịu được một trận chiến!
Thành Vĩnh An?
Tống Minh Đạt ngây ngẩn cả người, dường như không thể tin vào tai của mình, kiểu thành nhỏ như viên đạn đó, có thể có cường giả Tông Sư tồn tại?
Là hắn kiến thức hạn hẹp, hay là thế giới này biến đổi quá nhanh vậy?!
Nếu như cho hắn biết Hoa Hùng vẻn vẹn chỉ có cảnh giới Thần Phủ nhị trọng, e rằng phải hoài nghi sự chân thật của thế giới này.
Không đợi hắn nghĩ rõ ràng, Hoa Hùng nhanh chân vọt tới, ánh lửa của trường đao trong tay lấp lánh, như bảo thạch đỏ hình thành từ rèn đúc, từng ánh đao sắc bén bao quanh cơ thể, tựa như một đóa hoa ánh đao!
Trảm!
Trường đao giương cao, tựa như một ngọn thần sơn nguy nga nện xuống, trời do đó mà đảo lộn, đất vì thế mà lật đổ!
Tống Minh Đạt hừ lạnh, không chút sợ hãi nào, trường kiếm trong tay lắc một cái, ánh kiếm huy sái, như thủy triều ngập trời, sóng cuộn như mây bay!
Ầm ầm!!
Đao kiếm va chạm lần nữa, uy lực khủng khiếp càn quét hàng chục trượng chu vi, đại địa lõm, đất đá ngất trời, từng hạt đại thụ rì rào lay động, đổ rạp ra phía ngoài.
“Ha ha! Sảng khoái!”
Hoa Hùng hưng phấn thét lên, toàn thân khí huyết cuồn cuộn bốc lên ngút trời, như một làn khói Phong Hỏa Lang, hàng dặm đều biết!
“Khí huyết thật mạnh mẽ!”
Tống Minh Đạt nhìn khí huyết ngập trời tựa như khói lang ở trước mắt, giật nảy cả mình, loại khí huyết mạnh mẽ khủng bố mà doạ người này, quỷ thần sợ hãi, Tông Sư thông thường cũng không thể có được, chỉ có những Tông Sư không phải người chuyên tu thể phách mới kia có thể so bì!
Hắn âm thầm kêu khổ, mặc dù chân nguyên của người này yếu hơn hắn, nhưng khí lực toàn thân lại lớn đến mức khủng khiếp, hai lần đụng nhau, tay phải cầm kiếm của hắn đều đã tê dại.
Mang đến cho hắn một cảm giác, tựa như chiến đấu với đám người điên thể tu kia!
“Tới nữa đi!”
Hoa Hùng bước từng bước, mặt đất bị giẫm bẹp lém, trường đao trong tay chém ngang thêm lần nữa!
Mây theo rồng, gió theo cọp!
Cuồng phong gào thét, bay phất phới, một ảo ảnh hung hổ dần dần hiển hiện ở phía sau Hoa Hùng, hung quang tứ phía, giương nanh múa vuốt, tiếng rống kinh thiên, ngửa đầu thét dài!
Đám người tựa như trông thấy, trăng tròn trên bầu trời chợt lóe lên, một tia sáng ánh bạc nhỏ bé yếu ớt mỏng manh lập tức lao xuống, kết nối lên phía trên ảo ảnh hung hổ!
Thiên Hổ Khiếu Nguyệt!
Chăm chú nhìn lần nữa, không còn có cái gì nữa, nhưng hung hổ lại càng thêm cuồng bạo, thân thể đã vượt qua mười trượng, sái quang màu trắng trong mắt lập tức ngưng tụ như thật, kịch liệt bắn về phía Tống Minh Đạt!
Tống Minh Đạt thở sâu, sắc mặt nghiêm túc, trường kiếm nắm chặt, khí thế toàn thân mãnh liệt bộc phát, ảo ảnh một đóa hoa sen màu đen hiển hiện ở sau lưng của hắn, âm thầm đen kịt, không có chút rực rỡ nào.
Lúc này từng mảnh từng mảnh cánh hoa chậm rãi nở rộ, tựa như một con quái thú khổng lồ, mở miệng lớn dữ tợn ra.
Vụt!
Hai vệt tà quang huyết sắc trong nháy mắt kích phát, đám người tựa như nghe được từng câu nói tà ác cổ lỗ sĩ, vang lên từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng, khuyên người phục tùng cái ác!
Không để ý đến giao phong của Bạch Hổ và Hắc Liên, trường đao của Hoa Hùng không ngừng chém xuống, đao khí cuồng bạo tản ra xung quanh, uy lực kinh thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.