Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi
Chương 38: Hôn Trộm !
Trần Đình Phong
10/11/2022
Nghe câu nói đầy uy hiếp này của hắn thì trong lòng cô thầm mắng mười tám đời nhà hắn , cái tên này ăn rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại uy hiếp cô .
Bình thường cô có thể không nói gì , nhưng lúc này cô cần làm giấy tờ rất quan trọng làm sao lại bỏ về được cơ chứ .
Thấy những gì kia đang chờ Mạn Nhu Nhu liền nói .
---- Tôi có việc rất gấp , có gì tối về nói sau !---
Nói xong Mạn Nhu Nhu như sợ hắn đe dọa nên nhanh chóng tắt máy mà đi tới hoàn tất thủ tục giấy tờ .
Đầu truyền bên kia Điềm Cảnh Nghi thấy như thế thì tức giận mà gào thét .
---- Mẹ nó ! Con nhóc này tối về sẽ cho cô quỳ dưới chân mà cầu xin tôi !----
Hắn gầm gừ bực tức trong lòng mà là làm việc , thấm thoát bầu trời cũng đã về đêm không khí có một chút lạnh lẽo làm cho con người ta cảm thấy rùng cả mình .
---- Rầm !----
Trông khi hắn đang tập trung làm việc thì chợt có tiếng mở cửa và âm thanh to lớn vang lên , theo phản xạ hắn liếc ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang , xuất hiện trước mặt hắn nếu không phải Mạn Nhu Nhu thì còn ai vào đây chứ .
----Điềm Cảnh Nghi ! Anh cho người theo dõi ba mẹ tôi , tại sao bọn họ lại phải nhập viện , mà tại sao người của anh lại có mặt ở đó lấy danh nghĩa của tôi để đưa họ đi nơi khác ? Anh muốn làm gì bọn họ chứ không phải là tôi có việc nên không về được thôi sao ? Tại sao anh lại làm vậy chứ ?----
Phải nói từ lúc chiều tà khi làm xong mọi chuyện gì cô cầm theo giấy tờ chuẩn bị về thì trong điện thoại xuất hiện dọng tin nhắn của mẹ cô .
" Nhu Nhu ! Con ở thành phố có khỏe không ? Phải cố gắng lo cho bản thân có biết không ? Còn đừng lo cho cho ba và mẹ ! Hôm nay ba còn phải nhập viện may mà có cái cậu họ Điềm kia bảo là bạn của con giúp mẹ đóng viện phí, còn giúp ba con chuyển qua bệnh viện tốt hơn nữa nên mẹ theo chăm sóc còn đừng lo lắng !"
Mẹ nó ! Khi đọc đến đây Mạn Nhu Nhu chẳng cần muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao ba cô lại bị bệnh , mà nên hỏi tại sao người của hắn lại có ở đó ? còn đưa ba mẹ cô đi một nơi mà bản thân cô không hề hay biết !.
Giọng nói của Nhu Nhu vang lên không kèm theo tức giận , phẫn nộ , bất tự hay một cảm giác tiêu cực gì cả mà chỉ có ý trách móc hắn tại sao lại đối xữ như vậy với gia đình cô mà thôi .
Nói xong vài câu đó thì đầu óc Nhu Nhu trống rỗng những câu nói thời tuổi thơ bỗng chốt ùa về .
* Tiểu Nhu ! Ba không thích ăn thịt gà con mau ăn đi !*
* Tiểu Nhu ! Hôm nay trên lớp con học có tốt không ? Bạn bè có ức hiếp con không ?*
* Tiểu Nhu ! Tại sao con lại không cẩn thận như thế ? Bị ngã như con còn bảo là không đau , mau vào đây mẹ bôi thuốc ?*
* Nhu Nhu ! Con phải cố gắng học thật tốt không được nghĩ giữa chừng có biết không ? *
* Nhu Nhu ! Nếu con còn bướng bỉnh nhứ thế thì sau này sẽ không lấy được chồng đau biết không ?*
* Ba mẹ ! Sau này Nhu Nhu sẽ không lấy chồng , sẽ ở với hai người được không ?*
Những kí ức ấy ùa về trong lòng làm cho cô không kìm được cảm xúc , khi nhớ lại câu cuối đó thì chiếc điện thoại và giấy tờ trên tay rơi xuống đất , đầu óc cô trống rỗng và ngất liệm đi .
Hắn định dọa con nhóc này một trận cho ra trò mà ai ngờ lại ngất đi như thế này thật không vui , hắn liền nhẹ nhàng ôm lấy cô theo kiểu công chúa mà đặt lên chiếc giường tay còn lại thì kéo giúp Nhu Nhu chiếc chăn .
Điềm Cảnh Nghi không hiểu sao lại nhìn thẳng vào thân hình nhỏ nhắn kia một cái lạ gì , nhìn vào khuôn mặt đang mơ màn kia , đôi môi đỏ hồng hào và gò má trắng noãn ấy làm cho lòng ngực hắn đập loạn hai nhịp .
Hắn nhẹ nhàng cúi cái đầu xuống chậm rãi hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng kia của cô .
---- ong...ong...!---
Đầu óc hắn trống rỗng chỉ còn lại tiếng ve kêu , cái cảm giác này làm cho hắn mê luyến như muốn hòa huyện vào cùng cô , phải nói đây là lần đầu tiên hắn hôn cô gái cho dù là lúc trước đi chăn nữa thì trong tâm niệm của Cảnh Nghi việc làm như thế thật là bẩn .
Hắn nhìn con nhóc đang nằm trên chiếc giường ấy một lúc lâu nữa rồi ôm cô vào lòng , một tay tắt cái đèn trong phòng mà khép mờ đôi mắt .
Bình thường cô có thể không nói gì , nhưng lúc này cô cần làm giấy tờ rất quan trọng làm sao lại bỏ về được cơ chứ .
Thấy những gì kia đang chờ Mạn Nhu Nhu liền nói .
---- Tôi có việc rất gấp , có gì tối về nói sau !---
Nói xong Mạn Nhu Nhu như sợ hắn đe dọa nên nhanh chóng tắt máy mà đi tới hoàn tất thủ tục giấy tờ .
Đầu truyền bên kia Điềm Cảnh Nghi thấy như thế thì tức giận mà gào thét .
---- Mẹ nó ! Con nhóc này tối về sẽ cho cô quỳ dưới chân mà cầu xin tôi !----
Hắn gầm gừ bực tức trong lòng mà là làm việc , thấm thoát bầu trời cũng đã về đêm không khí có một chút lạnh lẽo làm cho con người ta cảm thấy rùng cả mình .
---- Rầm !----
Trông khi hắn đang tập trung làm việc thì chợt có tiếng mở cửa và âm thanh to lớn vang lên , theo phản xạ hắn liếc ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang , xuất hiện trước mặt hắn nếu không phải Mạn Nhu Nhu thì còn ai vào đây chứ .
----Điềm Cảnh Nghi ! Anh cho người theo dõi ba mẹ tôi , tại sao bọn họ lại phải nhập viện , mà tại sao người của anh lại có mặt ở đó lấy danh nghĩa của tôi để đưa họ đi nơi khác ? Anh muốn làm gì bọn họ chứ không phải là tôi có việc nên không về được thôi sao ? Tại sao anh lại làm vậy chứ ?----
Phải nói từ lúc chiều tà khi làm xong mọi chuyện gì cô cầm theo giấy tờ chuẩn bị về thì trong điện thoại xuất hiện dọng tin nhắn của mẹ cô .
" Nhu Nhu ! Con ở thành phố có khỏe không ? Phải cố gắng lo cho bản thân có biết không ? Còn đừng lo cho cho ba và mẹ ! Hôm nay ba còn phải nhập viện may mà có cái cậu họ Điềm kia bảo là bạn của con giúp mẹ đóng viện phí, còn giúp ba con chuyển qua bệnh viện tốt hơn nữa nên mẹ theo chăm sóc còn đừng lo lắng !"
Mẹ nó ! Khi đọc đến đây Mạn Nhu Nhu chẳng cần muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao ba cô lại bị bệnh , mà nên hỏi tại sao người của hắn lại có ở đó ? còn đưa ba mẹ cô đi một nơi mà bản thân cô không hề hay biết !.
Giọng nói của Nhu Nhu vang lên không kèm theo tức giận , phẫn nộ , bất tự hay một cảm giác tiêu cực gì cả mà chỉ có ý trách móc hắn tại sao lại đối xữ như vậy với gia đình cô mà thôi .
Nói xong vài câu đó thì đầu óc Nhu Nhu trống rỗng những câu nói thời tuổi thơ bỗng chốt ùa về .
* Tiểu Nhu ! Ba không thích ăn thịt gà con mau ăn đi !*
* Tiểu Nhu ! Hôm nay trên lớp con học có tốt không ? Bạn bè có ức hiếp con không ?*
* Tiểu Nhu ! Tại sao con lại không cẩn thận như thế ? Bị ngã như con còn bảo là không đau , mau vào đây mẹ bôi thuốc ?*
* Nhu Nhu ! Con phải cố gắng học thật tốt không được nghĩ giữa chừng có biết không ? *
* Nhu Nhu ! Nếu con còn bướng bỉnh nhứ thế thì sau này sẽ không lấy được chồng đau biết không ?*
* Ba mẹ ! Sau này Nhu Nhu sẽ không lấy chồng , sẽ ở với hai người được không ?*
Những kí ức ấy ùa về trong lòng làm cho cô không kìm được cảm xúc , khi nhớ lại câu cuối đó thì chiếc điện thoại và giấy tờ trên tay rơi xuống đất , đầu óc cô trống rỗng và ngất liệm đi .
Hắn định dọa con nhóc này một trận cho ra trò mà ai ngờ lại ngất đi như thế này thật không vui , hắn liền nhẹ nhàng ôm lấy cô theo kiểu công chúa mà đặt lên chiếc giường tay còn lại thì kéo giúp Nhu Nhu chiếc chăn .
Điềm Cảnh Nghi không hiểu sao lại nhìn thẳng vào thân hình nhỏ nhắn kia một cái lạ gì , nhìn vào khuôn mặt đang mơ màn kia , đôi môi đỏ hồng hào và gò má trắng noãn ấy làm cho lòng ngực hắn đập loạn hai nhịp .
Hắn nhẹ nhàng cúi cái đầu xuống chậm rãi hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng kia của cô .
---- ong...ong...!---
Đầu óc hắn trống rỗng chỉ còn lại tiếng ve kêu , cái cảm giác này làm cho hắn mê luyến như muốn hòa huyện vào cùng cô , phải nói đây là lần đầu tiên hắn hôn cô gái cho dù là lúc trước đi chăn nữa thì trong tâm niệm của Cảnh Nghi việc làm như thế thật là bẩn .
Hắn nhìn con nhóc đang nằm trên chiếc giường ấy một lúc lâu nữa rồi ôm cô vào lòng , một tay tắt cái đèn trong phòng mà khép mờ đôi mắt .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.