Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi
Chương 114: Nói Thật !
Trần Đình Phong
11/01/2023
Mạn Nhu Nhu nghe thấy yêu cầu này của hắn củng liền ngoan ngoãn gật đầu mà tập trung vào những món ăn trên bàn .
Thấy cô châm chú như thế thì hắn lại nói .
----- Nhu Nhu ! Chuyện về mối quan hệ giữa tôi và em , nếu như ba mẹ em biết mà không nói ra chắc đều có lý do của hai người họ , em cứ để nó thuận theo tự nhiên là được đừng nên suy nghĩ nhiều !----
Nhu Nhu thấy hắn an ủi như thế cô liền gật đầu nói .
---- Tôi biết rồi anh củng lo lắng quá ! À mà anh đã dùng bữa trưa hay chưa ?----
Hắn nhanh chóng đáp .
---- Tôi ăn rồi , em cũng ăn đi !---
Nói xong hắn liền im lặng mà nhìn vào cô , Nhu Nhu củng không mở miệng mà nhanh chóng dùng bữa , thấm thoát thì bữa ăn trưa củng đã xong .
Điềm Cảnh Nghi củng thay cô dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn còn về phần Nhu Nhu thì lại tập trung vào chiếc máy tính của mình .
Khi hắn vào phòng một lần nữa thấy Nhu Nhu đang châm chú vào chiếc máy tính thì liền mở miệng nói .
----- Nhu Nhu ! Em dự tính khi nào về nhà cùng tôi ?---
Ánh mắt Nhu Nhu vẩn tập trung vào máy tính mà đáp lời .
---- Ngày mai được không ? Tôi muốn cho ba mẹ mình một kết quả hài lòng !----
Ý của cô nghĩa là muốn cùng hắn đăng ký kết hôn sớm một chút , nếu như thế thì việc cô mang thai và sinh con sẽ không ai bàn tán nữa , đặc biệt hơn là đứa bé sinh ra sẽ có một gia đình đầy đủ .
Điềm Cảnh Nghi biết cô đang lo lắng những gì nên lại mở miệng an ủi .
---- Em đừng lo , sẽ không có ai làm khó được em cho dù là mấy người đó củng không được !----
Trong lòng cô bây giờ cảm thấy rất an toàn bỡi lời nói trấn an này của hắn nhưng vẩn mở miệng nói .
---- Vậy anh nói xem , tôi có nên nói việc chúng ta sẽ kết hôn cho ba mẹ tôi không ?-----
Điềm Cảnh Nghi nghe thế lại trầm ngâm một lác lâu lại đáp lời .
---- Được ! Em thử nói xem hai người có phản ứng như thế nào , nếu như được thì em bảo hai người cùng lên đó sinh sống luôn có được không !----
Mạn Nhu Nhu liền gật đầu như đồng ý lời hắn nói mà cũng chẳng mở miệng thêm lời nào nữa , hắn thấy cô không muốn nói chuyện cũng trở nên im lặng thời gian lại thấm thoát trôi qua .
Ánh mắt trời đã dần lặng màn đêm bắt đầu bao phủ xung quanh mang lại một bầu không khí khá thoáng mát và dễ chịu , trong ngôi nhà quen thuộc này hình dáng Mạn Nhu Nhu và Điềm Cảnh Nghi đang ôm nhau ngủ ngoan lành giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy .
Nhưng trong không khí yên tĩnh ấy lại vang lên một tiếng nói quen thuộc .
---- Này ! Hai đứa mau dậy ăn tối nào , bầu trời củng đã về đêm rồi bỏ bữa sẽ không tốt lắm đau !---
Giọng nói này truyền đi khắp căn phòng nhỏ , tuy nhẹ nhàng nhưng làm cho hình dáng của hai người giật nảy cả mình quên luôn sự mệt mỏi vì mới thức giấc .
Xuất hiện trước mặt hai người là hình dáng của bà Mạn đang nhìn châm chú , thấy Nhu Nhu và Cảnh Nghi còn đờ đẩn thì bà lại nói .
---- Hai đứa còn ngồi ra đó làm gì ? Mau chuẩn bị rồi xuống ăn cơm trời đã muộn rồi !----
Mạn Nhu Nhu mới từ trong cơn hoảng sợ mà lấy lại tinh thần nói .
----- Mẹ ! Quan hệ giữa con và anh ấy là người yêu ! Con đã có đứa bé rồi , chúng con xin ba mẹ được kết hôn có được không ?-----
Mạn Nhu Nhu biết là mình hết đường chối cải nên củng không cần biện mình gì mà nói thẳng ra hết mọi chuyện , tuy là lúc đầu cô củng bị hắn uy hiếp mới thuận theo những trong vô thức Nhu Nhu đã yêu cái tên này lúc nào củng chả hay .
Thấy cô châm chú như thế thì hắn lại nói .
----- Nhu Nhu ! Chuyện về mối quan hệ giữa tôi và em , nếu như ba mẹ em biết mà không nói ra chắc đều có lý do của hai người họ , em cứ để nó thuận theo tự nhiên là được đừng nên suy nghĩ nhiều !----
Nhu Nhu thấy hắn an ủi như thế cô liền gật đầu nói .
---- Tôi biết rồi anh củng lo lắng quá ! À mà anh đã dùng bữa trưa hay chưa ?----
Hắn nhanh chóng đáp .
---- Tôi ăn rồi , em cũng ăn đi !---
Nói xong hắn liền im lặng mà nhìn vào cô , Nhu Nhu củng không mở miệng mà nhanh chóng dùng bữa , thấm thoát thì bữa ăn trưa củng đã xong .
Điềm Cảnh Nghi củng thay cô dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn còn về phần Nhu Nhu thì lại tập trung vào chiếc máy tính của mình .
Khi hắn vào phòng một lần nữa thấy Nhu Nhu đang châm chú vào chiếc máy tính thì liền mở miệng nói .
----- Nhu Nhu ! Em dự tính khi nào về nhà cùng tôi ?---
Ánh mắt Nhu Nhu vẩn tập trung vào máy tính mà đáp lời .
---- Ngày mai được không ? Tôi muốn cho ba mẹ mình một kết quả hài lòng !----
Ý của cô nghĩa là muốn cùng hắn đăng ký kết hôn sớm một chút , nếu như thế thì việc cô mang thai và sinh con sẽ không ai bàn tán nữa , đặc biệt hơn là đứa bé sinh ra sẽ có một gia đình đầy đủ .
Điềm Cảnh Nghi biết cô đang lo lắng những gì nên lại mở miệng an ủi .
---- Em đừng lo , sẽ không có ai làm khó được em cho dù là mấy người đó củng không được !----
Trong lòng cô bây giờ cảm thấy rất an toàn bỡi lời nói trấn an này của hắn nhưng vẩn mở miệng nói .
---- Vậy anh nói xem , tôi có nên nói việc chúng ta sẽ kết hôn cho ba mẹ tôi không ?-----
Điềm Cảnh Nghi nghe thế lại trầm ngâm một lác lâu lại đáp lời .
---- Được ! Em thử nói xem hai người có phản ứng như thế nào , nếu như được thì em bảo hai người cùng lên đó sinh sống luôn có được không !----
Mạn Nhu Nhu liền gật đầu như đồng ý lời hắn nói mà cũng chẳng mở miệng thêm lời nào nữa , hắn thấy cô không muốn nói chuyện cũng trở nên im lặng thời gian lại thấm thoát trôi qua .
Ánh mắt trời đã dần lặng màn đêm bắt đầu bao phủ xung quanh mang lại một bầu không khí khá thoáng mát và dễ chịu , trong ngôi nhà quen thuộc này hình dáng Mạn Nhu Nhu và Điềm Cảnh Nghi đang ôm nhau ngủ ngoan lành giống như một cặp vợ chồng mới cưới vậy .
Nhưng trong không khí yên tĩnh ấy lại vang lên một tiếng nói quen thuộc .
---- Này ! Hai đứa mau dậy ăn tối nào , bầu trời củng đã về đêm rồi bỏ bữa sẽ không tốt lắm đau !---
Giọng nói này truyền đi khắp căn phòng nhỏ , tuy nhẹ nhàng nhưng làm cho hình dáng của hai người giật nảy cả mình quên luôn sự mệt mỏi vì mới thức giấc .
Xuất hiện trước mặt hai người là hình dáng của bà Mạn đang nhìn châm chú , thấy Nhu Nhu và Cảnh Nghi còn đờ đẩn thì bà lại nói .
---- Hai đứa còn ngồi ra đó làm gì ? Mau chuẩn bị rồi xuống ăn cơm trời đã muộn rồi !----
Mạn Nhu Nhu mới từ trong cơn hoảng sợ mà lấy lại tinh thần nói .
----- Mẹ ! Quan hệ giữa con và anh ấy là người yêu ! Con đã có đứa bé rồi , chúng con xin ba mẹ được kết hôn có được không ?-----
Mạn Nhu Nhu biết là mình hết đường chối cải nên củng không cần biện mình gì mà nói thẳng ra hết mọi chuyện , tuy là lúc đầu cô củng bị hắn uy hiếp mới thuận theo những trong vô thức Nhu Nhu đã yêu cái tên này lúc nào củng chả hay .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.