Chủ Tịch, Chúng Ta Chia Tay Rồi
Chương 38: Ngoại truyện(6): KIỀU LONG & DIỆP THANH
Châu Hạ Giang
13/05/2022
Cảnh Nam và Diệp Thanh có giao hẹn, sau khi đính hôn ba tháng thì sẽ tìm cách huỷ hôn. Cảnh Nam là người uy tín, sau ba tháng đính hôn thì cả hai chính thức huỷ hôn. Sau huỷ hôn mối quan hệ giữa họ không hề tệ như mọi người nghĩ. Cả hai xem nhau như anh trai em gái mà đối xử tốt với nhau và trong lòng thì đã có người trong mộng.
Sau khi lễ đính hôm diễn ra thì Diệp Thanh đã xin nghỉ việc. Sau huỷ hôn thì cô muốn mình đi du lịch tới thành phố khác cho khuây khoả và muốn tới nơi tên bình để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này.
Nhưng chưa kịp đi thì tối đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tối đó, Kiều Long tới quán bar uống say rồi gọi điện cho Diệp Thanh tới đón. Diệp Thanh đương nhiên là tới, cô không thể bỏ Kiều Long một mình ở đó được.
Tới nơi, Diệp Thanh nhanh chóng tìm bàn của Kiều Long và đi tới chỗ anh
“Kiều Long, sao anh lại uống say thế này?”
“Diệp Thanh, em tới rồi…thật tốt…”
“Để em đưa anh về.”
Diệp Thanh dìu Kiều Long ra xe, cô lái xe đưa anh trở về biệt thự của anh. Vì Kiều Long không thích người lạ ở lại trong nhà nên người giúp việc chỉ tới đây vào buổi sáng sau khi anh đi làm còn buổi tối thì nhà chỉ có mỗi mình anh
“Kiều Long, tới nhà rồi, để em dìu anh lên phòng.”
Diệp Thanh khó khăn đưa Kiều Long về phòng ngủ của anh. Vất vả lắm mới khiến anh nằm yên vị trên giường. Lúc chuẩn bị rời đi thì không biết sao Diệp Thanh lại nán lại ngồi nhìn anh một lúc
“Giá như mà anh yêu em thì hay biết mấy.”
Không kiềm lòng được, Diệp Thanh tiến tới hôn nhẹ lên môi anh một nụ hôn rồi ngắm nhìn anh thật kỹ. Mãi cho tới nửa đêm cô mới luyến tiếc rời khỏi
“Tạm biệt, tình yêu của em. Mong mỗi ngày anh đều thật hạnh phúc.”
___________________
Sáng sớm hôm sau, Kiều Long lờ mờ tỉnh dậy. Đầu của anh đau như búa bổ, anh lúc này chợt nhớ ra đêm qua người đưa anh về là Diệp Thanh.
Kiều Long đảo mắt quanh căn phòng rồi đi xuống dưới lầu nhìn xung quanh. Tìm kiếm một bóng người nhưng mà chẳng có ai. Lúc này điện thoại anh nhận được tin nhắn. Là Diệp Thanh nhắn tới
“Kiều Long, nếu anh tỉnh rồi thì vào bếp hâm canh giải rượu cho nóng lại nha. Em nấu để sẵn trong bếp rồi.
Chúc anh buổi sáng tốt lành.”
Nhận được tin nhắn, Kiều Long liền vội gọi cho Diệp Thanh nhiều cuộc nhưng mà Diệp Thanh sau khi gửi tin nhắn đi thì đã tắt nguồn điện thoại và chuẩn bị lên máy bay.
Kiều Long thẩn thìe đi vào bếp, hâm lại canh giải rượu do Diệp Thanh nấu. Lúc này hai mắt anh ươn ướt, một giọt rồi hai giọt nước mắt thi nhau rơi trên gương mặt anh
“Diệp Thanh, anh hối hận rồi…anh nhớ em…nhớ em lắm…”
Kiều Long lúc này nhận ra anh đã yêu Diệp Thanh rồi. Cô gái luôn đi theo phía sau anh, luôn bên anh khi anh cần, anh đã yêu cô gái đó rồi. Nhưng mà bây giờ phải làm sao đây? Tới điện thoại của anh cô không còn bắt máy thì phải làm gì bây giờ?
___________________
Một thời gian sau,
Sau chuyến du lịch, Diệp Thanh cũng đã trở về. Diệp Thanh vui vẻ xách vali rời khỏi sân bay. Cô bắt taxi đi về nhà của mình.
Vừa về tới nơi, Diệp Thanh rất ngạc nhiên khi người xuất hiện trước cửa nhà cô là Kiều Long.
“Diệp Thanh, em về rồi.”
“Ừm. Sao anh lại tới đây?”
“Anh mỗi ngày đều ở đây chờ em về.”
Hả? Cô không nghe lầm chứ? Kiều Long chờ cô về sao?
“Tại sao vậy?”
“Anh chờ người anh yêu về không được sao?”
“Anh có lộn không vậy? Người anh yêu nào cơ?”
“Là em đó Diệp Thanh. Anh chờ em về.”
“Anh đùa sao?”
“Không có. Anh không đùa. Diệp Thanh anh biết lời này nghe rất khó tin nhưng mà…anh đã lỡ yêu em rồi.”
“Anh nói gì cơ?” Diệp Thanh ngỡ ngàng hỏi
“Diệp Thanh, anh yêu em. Em đồng ý cho anh cơ hội theo đuổi em nhé? Sau đó có thể vì anh yêu em mà đồng ý làm bạn gái anh được không?”
Nghe những lời này từ Kiều Long, Diệp Thanh cảm động, cô khóc không ngừng
“Em đừng khóc. Sao lại khóc? Anh lại làm em buồn sao?” Kiều Long cuống quýt lên
Diệp Thanh không nói gì chỉ ôm anh thật chặt
“Ngoan, đừng khóc nữa. Mặt mũi tèm lem hết rồi. Xấu chết mất!”
“Xấu vậy anh không yêu nữa sao?”
“Làm gì có! Dù ra sao thì anh vẫn yêu em.”
“Đây là thật đúng không? Em không mơ đúng không?”
“Đúng vậy. Là thật.”
“Long, em chờ ngày này lâu lắm rồi.”
“Anh biết, anh xin lỗi vì để em chờ lâu như vậy.”
“Sau này có chuyện gì cũng đừng bỏ em nhé?”
“Anh hứa. Anh sẽ yêu em thật nhiều, sẽ yêu em tới tận kiếp sau.”
“Được. Em rất muốn như vậy.”
“Ngoan, em vừa về, vào nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Anh bế em vào đi.”
“Hửm?”
“Bế em vào đi mà. Chân em đang đau do mấy ngày này đi nhiều quá!”
“Thanh Thanh, em là đang làm nũng với anh sao?”
Diệp Thanh bất giác đỏ mặt, nhẹ gật đầu
“Được, em chỉ cần làm nũng, anh liền chiều em.”
Kiều Long bế Diệp Thanh lên theo kiểu coing chúa rồi cùng cô vào nhà. Hai người ngồi trong phòng khách ôm nhau và nói rất nhiều chuyện.
Diệp Thanh kể cho anh nghe rất nhiều chuyện từ lúc cô chỉ mới thích anh cho tới lúc yêu sâu đậm. Kiều Long đều nghe hết và cảm thấy cô gái của anh quá tốt chịu thiệt nhiều năm vậy mà không oan trách hay cầu mong điều gì
“Thanh Thanh, em có ước muốn gì không? Anh giúp em thực hiện.”
“Từ năm 17 tuổi tới giờ, mỗi lần sinh nhật em đều chỉ cầu mong một điều duy nhất.”
“Là gì vậy?”
“Anh sẽ yêu em.”
“Anh yêu em Thanh Thanh. Từ giờ cho tới mai sau đều sẽ yêu em. Mỗi ngày đều yêu em nhiều thêm chút nữa.”
“Có anh vậy là đủ rồi.”
Diệp Thanh bây giờ rất mãn nguyện. Người cô yêu cả một thời thanh xuân cũng đã yêu cô. Kiều Long yêu Diệp Thanh rồi. Đời này của cô, xem ra không còn tiếc nuôi gì nữa.
__________________ HOÀN_________________
Bộ truyện “Chủ tịch, chúng ta chia tay rồi” chính thức kết thúc tại đây. Cám ơn mọi người đã đón đọc 'đứa con' của mình.
Sau khi lễ đính hôm diễn ra thì Diệp Thanh đã xin nghỉ việc. Sau huỷ hôn thì cô muốn mình đi du lịch tới thành phố khác cho khuây khoả và muốn tới nơi tên bình để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này.
Nhưng chưa kịp đi thì tối đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tối đó, Kiều Long tới quán bar uống say rồi gọi điện cho Diệp Thanh tới đón. Diệp Thanh đương nhiên là tới, cô không thể bỏ Kiều Long một mình ở đó được.
Tới nơi, Diệp Thanh nhanh chóng tìm bàn của Kiều Long và đi tới chỗ anh
“Kiều Long, sao anh lại uống say thế này?”
“Diệp Thanh, em tới rồi…thật tốt…”
“Để em đưa anh về.”
Diệp Thanh dìu Kiều Long ra xe, cô lái xe đưa anh trở về biệt thự của anh. Vì Kiều Long không thích người lạ ở lại trong nhà nên người giúp việc chỉ tới đây vào buổi sáng sau khi anh đi làm còn buổi tối thì nhà chỉ có mỗi mình anh
“Kiều Long, tới nhà rồi, để em dìu anh lên phòng.”
Diệp Thanh khó khăn đưa Kiều Long về phòng ngủ của anh. Vất vả lắm mới khiến anh nằm yên vị trên giường. Lúc chuẩn bị rời đi thì không biết sao Diệp Thanh lại nán lại ngồi nhìn anh một lúc
“Giá như mà anh yêu em thì hay biết mấy.”
Không kiềm lòng được, Diệp Thanh tiến tới hôn nhẹ lên môi anh một nụ hôn rồi ngắm nhìn anh thật kỹ. Mãi cho tới nửa đêm cô mới luyến tiếc rời khỏi
“Tạm biệt, tình yêu của em. Mong mỗi ngày anh đều thật hạnh phúc.”
___________________
Sáng sớm hôm sau, Kiều Long lờ mờ tỉnh dậy. Đầu của anh đau như búa bổ, anh lúc này chợt nhớ ra đêm qua người đưa anh về là Diệp Thanh.
Kiều Long đảo mắt quanh căn phòng rồi đi xuống dưới lầu nhìn xung quanh. Tìm kiếm một bóng người nhưng mà chẳng có ai. Lúc này điện thoại anh nhận được tin nhắn. Là Diệp Thanh nhắn tới
“Kiều Long, nếu anh tỉnh rồi thì vào bếp hâm canh giải rượu cho nóng lại nha. Em nấu để sẵn trong bếp rồi.
Chúc anh buổi sáng tốt lành.”
Nhận được tin nhắn, Kiều Long liền vội gọi cho Diệp Thanh nhiều cuộc nhưng mà Diệp Thanh sau khi gửi tin nhắn đi thì đã tắt nguồn điện thoại và chuẩn bị lên máy bay.
Kiều Long thẩn thìe đi vào bếp, hâm lại canh giải rượu do Diệp Thanh nấu. Lúc này hai mắt anh ươn ướt, một giọt rồi hai giọt nước mắt thi nhau rơi trên gương mặt anh
“Diệp Thanh, anh hối hận rồi…anh nhớ em…nhớ em lắm…”
Kiều Long lúc này nhận ra anh đã yêu Diệp Thanh rồi. Cô gái luôn đi theo phía sau anh, luôn bên anh khi anh cần, anh đã yêu cô gái đó rồi. Nhưng mà bây giờ phải làm sao đây? Tới điện thoại của anh cô không còn bắt máy thì phải làm gì bây giờ?
___________________
Một thời gian sau,
Sau chuyến du lịch, Diệp Thanh cũng đã trở về. Diệp Thanh vui vẻ xách vali rời khỏi sân bay. Cô bắt taxi đi về nhà của mình.
Vừa về tới nơi, Diệp Thanh rất ngạc nhiên khi người xuất hiện trước cửa nhà cô là Kiều Long.
“Diệp Thanh, em về rồi.”
“Ừm. Sao anh lại tới đây?”
“Anh mỗi ngày đều ở đây chờ em về.”
Hả? Cô không nghe lầm chứ? Kiều Long chờ cô về sao?
“Tại sao vậy?”
“Anh chờ người anh yêu về không được sao?”
“Anh có lộn không vậy? Người anh yêu nào cơ?”
“Là em đó Diệp Thanh. Anh chờ em về.”
“Anh đùa sao?”
“Không có. Anh không đùa. Diệp Thanh anh biết lời này nghe rất khó tin nhưng mà…anh đã lỡ yêu em rồi.”
“Anh nói gì cơ?” Diệp Thanh ngỡ ngàng hỏi
“Diệp Thanh, anh yêu em. Em đồng ý cho anh cơ hội theo đuổi em nhé? Sau đó có thể vì anh yêu em mà đồng ý làm bạn gái anh được không?”
Nghe những lời này từ Kiều Long, Diệp Thanh cảm động, cô khóc không ngừng
“Em đừng khóc. Sao lại khóc? Anh lại làm em buồn sao?” Kiều Long cuống quýt lên
Diệp Thanh không nói gì chỉ ôm anh thật chặt
“Ngoan, đừng khóc nữa. Mặt mũi tèm lem hết rồi. Xấu chết mất!”
“Xấu vậy anh không yêu nữa sao?”
“Làm gì có! Dù ra sao thì anh vẫn yêu em.”
“Đây là thật đúng không? Em không mơ đúng không?”
“Đúng vậy. Là thật.”
“Long, em chờ ngày này lâu lắm rồi.”
“Anh biết, anh xin lỗi vì để em chờ lâu như vậy.”
“Sau này có chuyện gì cũng đừng bỏ em nhé?”
“Anh hứa. Anh sẽ yêu em thật nhiều, sẽ yêu em tới tận kiếp sau.”
“Được. Em rất muốn như vậy.”
“Ngoan, em vừa về, vào nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Anh bế em vào đi.”
“Hửm?”
“Bế em vào đi mà. Chân em đang đau do mấy ngày này đi nhiều quá!”
“Thanh Thanh, em là đang làm nũng với anh sao?”
Diệp Thanh bất giác đỏ mặt, nhẹ gật đầu
“Được, em chỉ cần làm nũng, anh liền chiều em.”
Kiều Long bế Diệp Thanh lên theo kiểu coing chúa rồi cùng cô vào nhà. Hai người ngồi trong phòng khách ôm nhau và nói rất nhiều chuyện.
Diệp Thanh kể cho anh nghe rất nhiều chuyện từ lúc cô chỉ mới thích anh cho tới lúc yêu sâu đậm. Kiều Long đều nghe hết và cảm thấy cô gái của anh quá tốt chịu thiệt nhiều năm vậy mà không oan trách hay cầu mong điều gì
“Thanh Thanh, em có ước muốn gì không? Anh giúp em thực hiện.”
“Từ năm 17 tuổi tới giờ, mỗi lần sinh nhật em đều chỉ cầu mong một điều duy nhất.”
“Là gì vậy?”
“Anh sẽ yêu em.”
“Anh yêu em Thanh Thanh. Từ giờ cho tới mai sau đều sẽ yêu em. Mỗi ngày đều yêu em nhiều thêm chút nữa.”
“Có anh vậy là đủ rồi.”
Diệp Thanh bây giờ rất mãn nguyện. Người cô yêu cả một thời thanh xuân cũng đã yêu cô. Kiều Long yêu Diệp Thanh rồi. Đời này của cô, xem ra không còn tiếc nuôi gì nữa.
__________________ HOÀN_________________
Bộ truyện “Chủ tịch, chúng ta chia tay rồi” chính thức kết thúc tại đây. Cám ơn mọi người đã đón đọc 'đứa con' của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.