Chương 70: Mê Tình
Bình Quả Nhất Sinh Thôi
07/05/2021
"Luisa," Cổ Lệ Tiệp học theo cách đối phương xưng hô với Cung Thanh Hạ, gọi tên tiếng anh của nàng, "Cô định lựa chọn ra sao?" tuy rằng là câu hỏi, nhưng ngữ khí vô cùng kiên định ------ cùng tôi đồng thời mang theo Ấu Cơ ra ngoài, tôi sẽ dùng sinh mệnh mình đảm bảo cô cùng Sở Ấu Cơ an toàn.
Ánh mắt Cung Thanh Hạ đối diện với Cổ Lệ Tiệp một giây, Cung Thanh Hạ liền lấy ánh mắt trả lời, "Được."
Thời khắc nguy cấp, tầm mắt xuyên thấu qua linh hồn, nhìn thấy chân thành của đối phương, tuy rằng trước đây không tín nhiệm, nhưng giờ khắc này, tất cả đã hóa thành hư vô.
"Ấu Cơ?" Khẽ gọi một tiếng, Cung Thanh Hạ nắm chặt tay Sở Ấu Cơ, "Theo tôi cùng thư kí Cổ đi ra ngoài....."
"Được," Sở Ấu Cơ không chờ Cung Thanh Hạ nói xong, liền gật đầu nói, "Chúng ta chờ ngày này rất lâu rồi."
Tuổi nhỏ ngược lại còn kiên định thong dong hơn hai vị lớn tuổi.
Cổ Lệ Tiệp đi ra ngoài đầu tiên, nắm chặt súng lục trong tay, vì không muốn kích động đối phương nên không hướng nòng súng lên trên, giương mắt nhìn về phía nguồn sáng, ngồi ngay ngắn phía dưới đèn pha chính là cô gái tóc ngắn đeo mặt nạ bươm bướm, mấy chục tên vệ sĩ với vóc người cường tráng đứng xung quanh, ánh mắt mỗi người đều sắc bén như chim ưng, vừa nhìn đã biết thân thủ bất phàm, Cổ Lệ Tiệp thấy khí tràng lớn như vậy, tuy rằng thầm giật mình, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh như cũ.
Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ đồng thời đi ra, đứng bên cạnh Cổ Lệ Tiệp, ba người đứng đối diện với đèn pha, hoa lệ chói mắt, thoáng trong lúc đó, dường như đảo ngược độ chói sáng giữa hai bên.
"Có ba người sao...."
Nam tử đứng phía sau cô gái đeo mặt nạ âm thầm nói, cảm thấy nhất định là xảy ra vấn đề gì đó -------- thông tin mà bọn họ có là, chỉ có hai người, mà bây giờ lại thêm ra một người? Ánh mắt nhìn về phía boss mình, đã thấy ánh mắt nàng đang nhìn chăm chú thiếu nữ nhỏ tuổi nhất trong 3 người, chậm rãi đứng lên khỏi ghế.
Nam tử không hiểu, "Boss?"
Cô gái đeo mặt nạ nâng tay lên, ra hiệu hắn im lặng, sau đó từng bước từng bước đi tới trước mặt Sở Ấu Cơ ------ dáng đi này, như một người si ngốc đi về phía người trong mộng, do dự, không thể tin vào mắt mình, rồi như bị khí cường đại hấp dẫn, không cách nào dừng bước lại.
Cổ Lệ Tiệp lệch đầu nghĩ, '.............. Cô gái này xảy ra chuyện gì? ---------- Tình huống hiện tại là như thế nào?'
Trong lòng Cung Thanh Hạ rõ như gương sáng --------- người này nhất định liên quan gì đó với Lâm Dịch Huyên.
"Tại sao không ai nói cho tôi biết........." Cô gái đeo mặt nạ đi tới trước mặt Sở Ấu Cơ, nhẹ nhàng nỉ non, nói rất chuẩn tiếng Pháp, "Tại sao............" Đôi mắt đen láy, trắng đen rõ ràng, vầng trán thanh thoát tự nhiên, ngờ ngợ có thể nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần năm đó đứng bên lan can, cười khẽ một cái như phong hoa tuyệt thế.........
Cô gái chậm rãi đưa tay muốn xoa lên khuôn mặt Sở Ấu Cơ, bị Cung Thanh Hạ mau lẹ tóm lại.
"Soạt!" Vệ sĩ đối phương đồng loạt giơ súng lên, ngắm ngay Cung Thanh Hạ.
Cô gái nâng tay, vệ sĩ đồng loạt thu súng về.
"Các hạ muốn chúng tôi đi ra gặp mặt, nhưng lại đeo mặt nạ, tựa hồ không quá lễ phép." Cung Thanh Hạ nói, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay cô gái đeo mặt nạ kia.
Cô gái rút tay về, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho Cung Thanh Hạ, vẫn si ngốc nhìn Sở Ấu Cơ, giơ tay, bỏ mặt nạ bươm bướm trên mặt, lộ ra khuôn mặt tài trí lịch thiệp, màu da không trắng như người da trắng, nhưng so với người Châu Á trắng hơn một chút, con ngươi sẫm màu mang theo chút màu xanh, nhìn qua thật khó đoán được tuổi tác, nhìn kỹ khóe mắt, khoảng chừng 30 tuổi.
Cung Thanh Hạ cùng Cổ Lệ Tiệp nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia xong sững sờ tại chỗ -------- đó không phải người đứng sau mà các nàng điều tra........... Hoặc nói là, đây mới thực sự là chủ mưu đứng trong bóng tối.
Sở Ấu Cơ nhìn vào mắt cô gái kia nói rằng, "Tại sao cô lại khăng khăng muốn lấy tính mạng tôi?" Vốn chưa từng e ngại, lúc này càng thêm trấn định.
Cô gái kia dường như bị lời nói của Sở Ấu Cơ thức tỉnh, khẽ lắc đầu, "Tôi không có.........." Nói rất chuẩn tiếng Trung, thế nhưng nói một nửa thì ngưng hẳn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Boss, điện thoại." Nam tử đứng phía sau cô gái mang điện thoại đi tới.
Cô gái quay đầu nhìn về phía nam tử, dùng ánh mắt nói nằng, bất luận là điện thoại của ai cũng không nhận.
".......... Ạch, nàng nói nếu như ngài không tiếp, nhất định sẽ hối hận." Nam tử nói với ngữ khí cà lăm.
Nàng là ai? Cô gái dùng ánh mắt dò hỏi.
Nam tử làm vẻ nghi hoặc, "Là số điện thoại lạ."
Cô gái nhíu mày, hung hăng nhận điện, "Alo?"
"Tôi biết cô có thể nói tiếng Trung." Giọng nói của nữ tử từ trong điện thoại truyền ra, "Tôi sẽ thẳng thắn với cô ------- nếu cô dám động vào một cọng lông của Sở Ấu Cơ cùng Cung Thanh Hạ, đừng trách tôi không khách khí với hai vị trưởng bối, tôi mà ra lệnh, bọn họ lập tức thăng thiên."
"Là cô," Cô gái nghe ra thân phận đối phương, "Mấy năm qua cô vẫn luôn gây phiền phức với gia tộc tôi," Cười lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng tôi không biết là cô làm, chỉ là tôi không muốn so đo với cô mà thôi."
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười gằn, "Sao tôi phải gây phiền phức cho cô, cô nên rõ như lòng bàn tay chứ?"
"Ngày hôm nay tôi sẽ không động đến các nàng," Cô gái bình tĩnh nói, "Thế nhưng không liên quan gì tới cô, tôi chỉ đột nhiên quyết định như vậy."
"Vậy là tốt nhất." Người trong điện thoại lại nói, "Tôi sẽ không hỏi nguyên nhân."
"Chúng ta đi."
Cô gái nhận điện thoại xong, quay lưng rời đi.
"Xin chờ một chút." Sở Ấu Cơ đi về phía trước một bước, "Tôi có một chuyện muốn hỏi cô." Không đợi cô gái kia đáp lại, nói tiếp, "Tại nạn trên không của Sở thị là do cô gây ra sao?"
Cô gái quay đầu lại, chăm chú nhìn Sở Ấu Cơ chốc lát, ôn nhu nói, "Em lớn lên rất giống mẹ em." Vẫn chưa trả lời câu hỏi của Sở Ấu Cơ, rời đi.
Mấy chục vệ sĩ cũng rút đi.
Cổ Lệ Tiệp hỏi Cung Thanh Hạ, "Vừa nãy có nghe ra giọng nói trong điện thoại là ai không?"
Cung Thanh Hạ cúi đầu nhìn điện thoại, ấn một chữ "D" gửi đi, ngẩng đầu nhìn Cổ Lệ Tiệp, "Cô nói là ----------- nữ tử kia là Diêu Nhữ Ninh?" Nghe ra giọng nói trong điện thoại kia là của Diêu Nhữ Ninh.
Sở Ấu Cơ vẫn chưa để tâm hai người đang nói cái gì, chỉ nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô gái, "Lẽ nào để nàng rời đi như thế?"
"Đương nhiên sẽ không." Cung Thanh Hạ nắm chặt tay Sở Ấu Cơ, "Nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nào có dễ dàng như vậy, tôi đợi nàng đã lâu rồi." Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng súng giao chiến, Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Động thủ."
"Cũng thật bất ngờ," Cổ Lệ Tiệp trừng mắt với Cung Thanh Hạ, "Cô bố trí bao nhiêu người, lại dám động thủ với bọn họ? Cô không thấy những người kia......."
"Sĩ khả sát bất khả nhục*" Cung Thanh Hạ nhìn về phía Sở Ấu Cơ, "Đúng không Ấu Cơ? Tôi nhớ trong tiểu thuyết em viết có câu này."
(Chú thích *Sĩ khả sát bất khả nhục = sĩ có thể giết không thể bị làm nhục.)
Sở Ấu Cơ nắm chặt tay Cung Thanh Hạ, xúc cảm mềm mịn, dâng lên làn sóng ôn nhu trong lòng, Sở Ấu Cơ cười tít mắt, "Trí nhớ tỷ tỷ thật tốt."
Nàng cũng không biết, Cung Thanh Hạ đang khắc sâu từng đường nét trên gương mặt nàng vào trong tâm trí, có chút thất thần nói, ".... Là em viết quá hay."
"Kỳ thực em chỉ trích dẫn câu nói trong 《 Lễ Ký. Nho hành 》..............."
Hai người đang nói, bóng người cô gái vừa nãy lại xuất hiện trong tầm mắt, chỉ là lần này nàng rút lui lại -------- hiển nhiên là bị hỏa lực phía trước bức bách, bị ép rút vào bên trong xưởng đóng tàu.
Như ý thức được điều gì đó, cô gái chậm rãi quay người, quả nhiên Cổ Lệ Tiệp đang hướng nòng súng về phía nàng, cô gái kia không chút hoang mang, trái lại khẽ cười, không nhanh không chậm đi tới, ấn tay Cổ Lệ Tiệp xuống, "Thu lại đi." Xoay người nhìn về phía Cung Thanh Hạ, "Cô không định thả tôi đi?" Cung Thanh Hạ còn chưa lên tiếng, tầm mắt nàng đã chuyển sang Sở Ấu Cơ, "Hay là em ---- vì tôi chưa trả lời câu hỏi của em nên muốn lưu tôi lại?"
Cổ Lệ Tiệp cười cợt, thay hai người trả lời, "Hai người bọn họ không thích thả cô đi." Đi quanh cô gái kia một vòng, ngước mắt đánh giá cô gái kia mấy lần, "Huyết thống của cô cũng có vẻ phức tạp, tóc đen Châu Á, sống mũi Hy Lạp..........."
"Nếu như cô cảm thấy hứng thú, tôi có thể nói cho cô biết, tôi có một phần tư huyết thống Trung Quốc." Cô gái cười yếu ớt, vẫn nhìn ngắm Sở Ấu Cơ, "Ngày hôm nay mới nhìn thấy em, là điều thứ 2 tôi tiếc nuối nhất trên thế gian." Dừng một chút, "Em năm nay 17 tuổi, thật sao?"
Sở Ấu Cơ gật gù, "Cô biết mẹ tôi?"
Cô gái nghe Sở Ấu Cơ hỏi, sắc mặt trong nháy mắt trở lên âm u, buông mí mắt xuống, một lát sau giơ lên, hơi mỉm cười nói, "Đáp án đã rất rõ ràng, không phải sao?"
Cổ Lệ Tiệp nghĩ, Cô gái này quen biết mẹ Ấu Cơ, cũng biết Diêu Nhữ Ninh.......... Quan hệ của 3 người này rốt cuộc là thế nào?
"Mấy hôm trước," Sở Ấu Cơ nhìn thẳng vào mắt cô gái nói, "Tôi còn suy nghĩ không biết hung thần ác độc tàn sát gia tộc tôi có vóc dáng thế nào, không nghĩ tới........ Đến tột cùng thì cô có thâm thù đại hận thế nào với Sở gia? Hết lần này tới lần khác xuống tay với người nhà họ Sở?"
"Em cảm thấy tôi hòa ái dễ gần sao?" Cô gái kia đỡ lời Sở Ấu Cơ, "Điều này làm cho tôi rất vui."
"Chủ tịch của tôi đang hỏi cô, cô đừng đánh trống lảng." Cung Thanh Hạ lạnh lùng nói, "Những năm qua cô gây ra bao nhiêu phiền phức với Sở gia, bản thân cô là người rõ nhất ------ đến tốt cùng là tại sao? Ngày hôm nay nhất định phải cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng."
"Nếu như tôi giải thích." Cô gái nhìn thẳng Cung Thanh Hạ, "Cũng là hướng về Ấu Cơ giải thích, không tới phiên cô chất vấn tôi." Ngược lại cười với Sở Ấu Cơ, "Tôi có một ý tưởng rất hay ---- nếu như em đến rồi, lưu lại đây đi, đừng trở về nữa."
"Huh?" Cổ Lệ Tiệp rít gào, "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi," Cô gái chậm rãi nói từng chữ, "Hai người các ngươi hôm nay chọc tới tôi, vốn tôi định xóa bỏ ân oán, từ đây không liên hệ, nhưng các ngươi cố tình ra tay như vậy." Nói xong nhìn qua Cổ Lệ Tiệp cùng Cung Thanh Hạ một chút, "Thế nhưng tôi nể mặt Ấu Cơ, quyết định lưu lại cho các người một con đường sống, và muốn Ấu Cơ ở lại bên tôi."
_____________________
Lời của edit: Mình định cố edit đến chương có H, nhưng xem ra phải 2 chương nữa mới tới chương có H, vậy nên hôm nay mình edit 2 chương thôi, mai sẽ cố gắng có thịt cho anh em ^^
Tớ Tên Kun
Ánh mắt Cung Thanh Hạ đối diện với Cổ Lệ Tiệp một giây, Cung Thanh Hạ liền lấy ánh mắt trả lời, "Được."
Thời khắc nguy cấp, tầm mắt xuyên thấu qua linh hồn, nhìn thấy chân thành của đối phương, tuy rằng trước đây không tín nhiệm, nhưng giờ khắc này, tất cả đã hóa thành hư vô.
"Ấu Cơ?" Khẽ gọi một tiếng, Cung Thanh Hạ nắm chặt tay Sở Ấu Cơ, "Theo tôi cùng thư kí Cổ đi ra ngoài....."
"Được," Sở Ấu Cơ không chờ Cung Thanh Hạ nói xong, liền gật đầu nói, "Chúng ta chờ ngày này rất lâu rồi."
Tuổi nhỏ ngược lại còn kiên định thong dong hơn hai vị lớn tuổi.
Cổ Lệ Tiệp đi ra ngoài đầu tiên, nắm chặt súng lục trong tay, vì không muốn kích động đối phương nên không hướng nòng súng lên trên, giương mắt nhìn về phía nguồn sáng, ngồi ngay ngắn phía dưới đèn pha chính là cô gái tóc ngắn đeo mặt nạ bươm bướm, mấy chục tên vệ sĩ với vóc người cường tráng đứng xung quanh, ánh mắt mỗi người đều sắc bén như chim ưng, vừa nhìn đã biết thân thủ bất phàm, Cổ Lệ Tiệp thấy khí tràng lớn như vậy, tuy rằng thầm giật mình, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh như cũ.
Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ đồng thời đi ra, đứng bên cạnh Cổ Lệ Tiệp, ba người đứng đối diện với đèn pha, hoa lệ chói mắt, thoáng trong lúc đó, dường như đảo ngược độ chói sáng giữa hai bên.
"Có ba người sao...."
Nam tử đứng phía sau cô gái đeo mặt nạ âm thầm nói, cảm thấy nhất định là xảy ra vấn đề gì đó -------- thông tin mà bọn họ có là, chỉ có hai người, mà bây giờ lại thêm ra một người? Ánh mắt nhìn về phía boss mình, đã thấy ánh mắt nàng đang nhìn chăm chú thiếu nữ nhỏ tuổi nhất trong 3 người, chậm rãi đứng lên khỏi ghế.
Nam tử không hiểu, "Boss?"
Cô gái đeo mặt nạ nâng tay lên, ra hiệu hắn im lặng, sau đó từng bước từng bước đi tới trước mặt Sở Ấu Cơ ------ dáng đi này, như một người si ngốc đi về phía người trong mộng, do dự, không thể tin vào mắt mình, rồi như bị khí cường đại hấp dẫn, không cách nào dừng bước lại.
Cổ Lệ Tiệp lệch đầu nghĩ, '.............. Cô gái này xảy ra chuyện gì? ---------- Tình huống hiện tại là như thế nào?'
Trong lòng Cung Thanh Hạ rõ như gương sáng --------- người này nhất định liên quan gì đó với Lâm Dịch Huyên.
"Tại sao không ai nói cho tôi biết........." Cô gái đeo mặt nạ đi tới trước mặt Sở Ấu Cơ, nhẹ nhàng nỉ non, nói rất chuẩn tiếng Pháp, "Tại sao............" Đôi mắt đen láy, trắng đen rõ ràng, vầng trán thanh thoát tự nhiên, ngờ ngợ có thể nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần năm đó đứng bên lan can, cười khẽ một cái như phong hoa tuyệt thế.........
Cô gái chậm rãi đưa tay muốn xoa lên khuôn mặt Sở Ấu Cơ, bị Cung Thanh Hạ mau lẹ tóm lại.
"Soạt!" Vệ sĩ đối phương đồng loạt giơ súng lên, ngắm ngay Cung Thanh Hạ.
Cô gái nâng tay, vệ sĩ đồng loạt thu súng về.
"Các hạ muốn chúng tôi đi ra gặp mặt, nhưng lại đeo mặt nạ, tựa hồ không quá lễ phép." Cung Thanh Hạ nói, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay cô gái đeo mặt nạ kia.
Cô gái rút tay về, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho Cung Thanh Hạ, vẫn si ngốc nhìn Sở Ấu Cơ, giơ tay, bỏ mặt nạ bươm bướm trên mặt, lộ ra khuôn mặt tài trí lịch thiệp, màu da không trắng như người da trắng, nhưng so với người Châu Á trắng hơn một chút, con ngươi sẫm màu mang theo chút màu xanh, nhìn qua thật khó đoán được tuổi tác, nhìn kỹ khóe mắt, khoảng chừng 30 tuổi.
Cung Thanh Hạ cùng Cổ Lệ Tiệp nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia xong sững sờ tại chỗ -------- đó không phải người đứng sau mà các nàng điều tra........... Hoặc nói là, đây mới thực sự là chủ mưu đứng trong bóng tối.
Sở Ấu Cơ nhìn vào mắt cô gái kia nói rằng, "Tại sao cô lại khăng khăng muốn lấy tính mạng tôi?" Vốn chưa từng e ngại, lúc này càng thêm trấn định.
Cô gái kia dường như bị lời nói của Sở Ấu Cơ thức tỉnh, khẽ lắc đầu, "Tôi không có.........." Nói rất chuẩn tiếng Trung, thế nhưng nói một nửa thì ngưng hẳn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Boss, điện thoại." Nam tử đứng phía sau cô gái mang điện thoại đi tới.
Cô gái quay đầu nhìn về phía nam tử, dùng ánh mắt nói nằng, bất luận là điện thoại của ai cũng không nhận.
".......... Ạch, nàng nói nếu như ngài không tiếp, nhất định sẽ hối hận." Nam tử nói với ngữ khí cà lăm.
Nàng là ai? Cô gái dùng ánh mắt dò hỏi.
Nam tử làm vẻ nghi hoặc, "Là số điện thoại lạ."
Cô gái nhíu mày, hung hăng nhận điện, "Alo?"
"Tôi biết cô có thể nói tiếng Trung." Giọng nói của nữ tử từ trong điện thoại truyền ra, "Tôi sẽ thẳng thắn với cô ------- nếu cô dám động vào một cọng lông của Sở Ấu Cơ cùng Cung Thanh Hạ, đừng trách tôi không khách khí với hai vị trưởng bối, tôi mà ra lệnh, bọn họ lập tức thăng thiên."
"Là cô," Cô gái nghe ra thân phận đối phương, "Mấy năm qua cô vẫn luôn gây phiền phức với gia tộc tôi," Cười lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng tôi không biết là cô làm, chỉ là tôi không muốn so đo với cô mà thôi."
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười gằn, "Sao tôi phải gây phiền phức cho cô, cô nên rõ như lòng bàn tay chứ?"
"Ngày hôm nay tôi sẽ không động đến các nàng," Cô gái bình tĩnh nói, "Thế nhưng không liên quan gì tới cô, tôi chỉ đột nhiên quyết định như vậy."
"Vậy là tốt nhất." Người trong điện thoại lại nói, "Tôi sẽ không hỏi nguyên nhân."
"Chúng ta đi."
Cô gái nhận điện thoại xong, quay lưng rời đi.
"Xin chờ một chút." Sở Ấu Cơ đi về phía trước một bước, "Tôi có một chuyện muốn hỏi cô." Không đợi cô gái kia đáp lại, nói tiếp, "Tại nạn trên không của Sở thị là do cô gây ra sao?"
Cô gái quay đầu lại, chăm chú nhìn Sở Ấu Cơ chốc lát, ôn nhu nói, "Em lớn lên rất giống mẹ em." Vẫn chưa trả lời câu hỏi của Sở Ấu Cơ, rời đi.
Mấy chục vệ sĩ cũng rút đi.
Cổ Lệ Tiệp hỏi Cung Thanh Hạ, "Vừa nãy có nghe ra giọng nói trong điện thoại là ai không?"
Cung Thanh Hạ cúi đầu nhìn điện thoại, ấn một chữ "D" gửi đi, ngẩng đầu nhìn Cổ Lệ Tiệp, "Cô nói là ----------- nữ tử kia là Diêu Nhữ Ninh?" Nghe ra giọng nói trong điện thoại kia là của Diêu Nhữ Ninh.
Sở Ấu Cơ vẫn chưa để tâm hai người đang nói cái gì, chỉ nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô gái, "Lẽ nào để nàng rời đi như thế?"
"Đương nhiên sẽ không." Cung Thanh Hạ nắm chặt tay Sở Ấu Cơ, "Nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nào có dễ dàng như vậy, tôi đợi nàng đã lâu rồi." Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng súng giao chiến, Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Động thủ."
"Cũng thật bất ngờ," Cổ Lệ Tiệp trừng mắt với Cung Thanh Hạ, "Cô bố trí bao nhiêu người, lại dám động thủ với bọn họ? Cô không thấy những người kia......."
"Sĩ khả sát bất khả nhục*" Cung Thanh Hạ nhìn về phía Sở Ấu Cơ, "Đúng không Ấu Cơ? Tôi nhớ trong tiểu thuyết em viết có câu này."
(Chú thích *Sĩ khả sát bất khả nhục = sĩ có thể giết không thể bị làm nhục.)
Sở Ấu Cơ nắm chặt tay Cung Thanh Hạ, xúc cảm mềm mịn, dâng lên làn sóng ôn nhu trong lòng, Sở Ấu Cơ cười tít mắt, "Trí nhớ tỷ tỷ thật tốt."
Nàng cũng không biết, Cung Thanh Hạ đang khắc sâu từng đường nét trên gương mặt nàng vào trong tâm trí, có chút thất thần nói, ".... Là em viết quá hay."
"Kỳ thực em chỉ trích dẫn câu nói trong 《 Lễ Ký. Nho hành 》..............."
Hai người đang nói, bóng người cô gái vừa nãy lại xuất hiện trong tầm mắt, chỉ là lần này nàng rút lui lại -------- hiển nhiên là bị hỏa lực phía trước bức bách, bị ép rút vào bên trong xưởng đóng tàu.
Như ý thức được điều gì đó, cô gái chậm rãi quay người, quả nhiên Cổ Lệ Tiệp đang hướng nòng súng về phía nàng, cô gái kia không chút hoang mang, trái lại khẽ cười, không nhanh không chậm đi tới, ấn tay Cổ Lệ Tiệp xuống, "Thu lại đi." Xoay người nhìn về phía Cung Thanh Hạ, "Cô không định thả tôi đi?" Cung Thanh Hạ còn chưa lên tiếng, tầm mắt nàng đã chuyển sang Sở Ấu Cơ, "Hay là em ---- vì tôi chưa trả lời câu hỏi của em nên muốn lưu tôi lại?"
Cổ Lệ Tiệp cười cợt, thay hai người trả lời, "Hai người bọn họ không thích thả cô đi." Đi quanh cô gái kia một vòng, ngước mắt đánh giá cô gái kia mấy lần, "Huyết thống của cô cũng có vẻ phức tạp, tóc đen Châu Á, sống mũi Hy Lạp..........."
"Nếu như cô cảm thấy hứng thú, tôi có thể nói cho cô biết, tôi có một phần tư huyết thống Trung Quốc." Cô gái cười yếu ớt, vẫn nhìn ngắm Sở Ấu Cơ, "Ngày hôm nay mới nhìn thấy em, là điều thứ 2 tôi tiếc nuối nhất trên thế gian." Dừng một chút, "Em năm nay 17 tuổi, thật sao?"
Sở Ấu Cơ gật gù, "Cô biết mẹ tôi?"
Cô gái nghe Sở Ấu Cơ hỏi, sắc mặt trong nháy mắt trở lên âm u, buông mí mắt xuống, một lát sau giơ lên, hơi mỉm cười nói, "Đáp án đã rất rõ ràng, không phải sao?"
Cổ Lệ Tiệp nghĩ, Cô gái này quen biết mẹ Ấu Cơ, cũng biết Diêu Nhữ Ninh.......... Quan hệ của 3 người này rốt cuộc là thế nào?
"Mấy hôm trước," Sở Ấu Cơ nhìn thẳng vào mắt cô gái nói, "Tôi còn suy nghĩ không biết hung thần ác độc tàn sát gia tộc tôi có vóc dáng thế nào, không nghĩ tới........ Đến tột cùng thì cô có thâm thù đại hận thế nào với Sở gia? Hết lần này tới lần khác xuống tay với người nhà họ Sở?"
"Em cảm thấy tôi hòa ái dễ gần sao?" Cô gái kia đỡ lời Sở Ấu Cơ, "Điều này làm cho tôi rất vui."
"Chủ tịch của tôi đang hỏi cô, cô đừng đánh trống lảng." Cung Thanh Hạ lạnh lùng nói, "Những năm qua cô gây ra bao nhiêu phiền phức với Sở gia, bản thân cô là người rõ nhất ------ đến tốt cùng là tại sao? Ngày hôm nay nhất định phải cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng."
"Nếu như tôi giải thích." Cô gái nhìn thẳng Cung Thanh Hạ, "Cũng là hướng về Ấu Cơ giải thích, không tới phiên cô chất vấn tôi." Ngược lại cười với Sở Ấu Cơ, "Tôi có một ý tưởng rất hay ---- nếu như em đến rồi, lưu lại đây đi, đừng trở về nữa."
"Huh?" Cổ Lệ Tiệp rít gào, "Cô có ý gì?"
"Ý của tôi," Cô gái chậm rãi nói từng chữ, "Hai người các ngươi hôm nay chọc tới tôi, vốn tôi định xóa bỏ ân oán, từ đây không liên hệ, nhưng các ngươi cố tình ra tay như vậy." Nói xong nhìn qua Cổ Lệ Tiệp cùng Cung Thanh Hạ một chút, "Thế nhưng tôi nể mặt Ấu Cơ, quyết định lưu lại cho các người một con đường sống, và muốn Ấu Cơ ở lại bên tôi."
_____________________
Lời của edit: Mình định cố edit đến chương có H, nhưng xem ra phải 2 chương nữa mới tới chương có H, vậy nên hôm nay mình edit 2 chương thôi, mai sẽ cố gắng có thịt cho anh em ^^
Tớ Tên Kun
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.