Chương 25: Thắng Lợi
Bình Quả Nhất Sinh Thôi
07/05/2021
Đường Tuyết Nhu lại nói, "Đứa nhỏ này so với trước đây, quả thực như người khác vậy.............."
Còn nhớ lần đầu gặp gỡ, đứa bé kia nghe tiếng quay đầu, giương lên hàng mi dài, trong đôi mắt chứa đựng ưu thương không hợp với tuổi của nàng, ba tháng ngắn ngủi trôi qua, đôi mắt ấy đã sáng lấp lánh, có sức sống hơn rất nhiều.
Là ai thay đổi nàng? Là cô gái cắt đầu nấm đáng yêu ngồi đối diện kia sao?
Ánh mắt Cung Thanh Hạ vẫn đặt lên 2 người đang nói chuyện rất vui vẻ kia, chưa đưa lời bình.
Đứa em họ từ nhỏ đã lãnh đạm ít lời, Đường Tuyết Nhu nhìn quen cũng không trách móc, chỉ là gõ gõ ngón tay lên cằm, chăm chú quan sát cô gái đầu nấm kia.
Một đám thiếu niên, bao gồm cả nam lẫn nữ mặc quần áo rất thời thượng đi ngang qua, một người trong đó hô lên.
"Mọi người nhìn xem! Kia không phải là Chu lão sư cùng Sở Ấu Cơ sao?"
Những người khác nghe tiếng dừng lại, "Thật vậy a, ai, ôi!"
"Hạo Hiên, đây là cơ hội trời cho, nhân cơ hội này đi thổ lộ với Ấu Cơ đi!"
"Đúng vậy a, Hạo Hiên, các sư huynh lớp 11, 12 đã sắp ra tay rồi, cậu còn ở đây vặn vẹo nhăn nhó, bị người ta giành trước! Khi đó đừng trách anh em không giúp đỡ -------- chúng ta không thể xử lý được những sư huynh kia a!"
"Đừng nói sư huynh, các sư tỷ cũng chuẩn bị ra tay rồi!"
"Tiểu Tĩnh, nói nhăng cuội gì thế?"
"Tôi nói thật, đừng tưởng rằng trong trường chúng ta không có Bách Hợp, Bách Hợp ở khắp nơi đấy!"
Đám nhỏ này........
Cung Thanh Hạ nghe mà choáng váng.
Ánh mắt của Đường Tuyết Nhu cũng chuyển hướng nhìn về đám học sinh cấp 3 đang líu ra líu ríu kia, phát hiện đứa bé tên Hạo Hiên cũng thật bảnh bao, quần áo thời thượng, da dẻ trắng mịn tràn đầy năng lượng, quả thực là sức trẻ a.
"Dáng dấp của thằng bé này cũng không tệ, rất xứng với Ấu Cơ."
Đường Tuyết Nhu dùng củi trỏ đụng người Cung Thanh Hạ một cái.
Cung Thanh Hạ lườm Đường Tuyết Nhu một cái, khẽ nói, "Từ khi nào cô biến thành bà tám vậy?"
Hai người đang nói, Tiểu Tĩnh kéo tay Lam Hạo Hiên đi thẳng vào cửa hàng bánh ngọt, "Chu lão sư! Ấu Cơ!"
Tụi nhỏ này nhảy dù tới sao?
Chu Tiểu Kiều kinh ngạc há miệng, "Các ngươi...." Nàng cũng không ghét tụi nhỏ, nhưng vào lúc này, thực sự không muốn bị quấy rầy.
Sở Ấu Cơ mỉm cười nhìn bạn học, "Trùng hợp vậy? Mọi người cũng đi chơi sao?"
Tiểu Tĩnh nói, "Đúng vậy a, Hạo Hiên nói muốn mua quà cho Ấu Cơ, kéo chúng ta cùng đi tham khảo cho hắn." Nói xong nháy mắt ra hiệu cho Lam Hạo Hiên.
Lam Hạo Hiên, "Tôi, tôi, tôi........... Tôi mời, mọi người tùy tiện ngồi."
Tụi nhỏ vui mừng ngồi xuống.
Lam Hạo Hiên vẫn đứng trước bàn Chu lão sư cùng Sở Ấu Cơ ngồi.
Chu Tiểu Kiều đương nhiên là hiểu ý, chỉ vào bàn của Tiểu Tĩnh, "Chỗ đó còn trống, tại sao em không ngồi?" Một lòng muốn đẩy nam sinh này đi --------------- tuy nói dung mạo thằng bé này đẹp mắt, nhưng ngồi bên cạnh Sở Ấu Cơ nào khác gì cái gai trong mắt nàng, không đúng, nói là cái gai vẫn quá nhẹ nhàng, phải là cái đinh mới đúng.
Lam Hạo Hiên nhìn về phía Sở Ấu Cơ, "Ấu Cơ, muốn ăn thêm gì không? Bạn cứ gọi đi, mình mời."
Sở Ấu Cơ khẽ mỉm cười, "Không cần."
Lam Hạo Hiên vẫn đứng bất động như cũ.
Chu Tiểu Kiều đứng lên, ngồi vào vị trí đối diện, để Sở Ấu Cơ ngồi vào sát cửa sổ, còn mình bảo hộ bên ngoài, tạo thành khu vực tuyệt đối an toàn, lúc này mới yên lòng nở nụ cười, "Hạo Hiên, đừng ngại, ngồi xuống đi."
"......" Trơ mắt nhìn vị trí ao ước bị lão sư chiếm đi, Lam Hạo Hiên chỉ đành ngồi vào vị trí đối diện.
Ngoài cửa sổ.
Đường Tuyết Nhu nhìn thấy, cười không ngừng, nghiêng đầu về phía Cung Thanh Hạ, "Cô có phát hiện vị Chu lão sư này rất tinh ý hay không?"
"Không thấy." Giọng nói lạnh lùng vang lên, rõ ràng đang rất tức giận.
"......"
Đến lúc này Đường Tuyết Nhu mới phát hiện cô gái thanh lệ bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã biến thành núi băng ở Nam Cực, hàn khí bức người.
"Đông chết người." Đường Tuyết Nhu ôm cánh tay chà sát, làm ra dáng vẻ không chịu nổi lạnh, "Tôi không châm chọc gì cô a. Thanh Hạ?" Người đâu mà xấu tính thế không biết.
Cung Thanh Hạ cũng không rảnh quan tâm, ánh mắt như dao găm nhìn về phía Chu Tiểu Kiều.
Lúc này Chu Tiểu Kiều cũng cảm nhận được địch ý nồng đậm từ ngoài cửa sổ truyền đến, khẽ nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, cả người như bị thiêu đốt ------ Cung Thanh Hạ! Ánh mắt của người kia tràn đầy địch ý giống y như Trường Ninh kiếp trước!
Bảo sao cảm giác như có người cầm dao găm chĩa về phía mình, vô cùng khó chịu, hóa ra kiếp trước là đối thủ một đời, kiếp này oan gia giá lâm a!
Chờ một chút............ Uống canh Mạnh Bà ở cầu Nại Hà đã mất đi kí ức kiếp trước, nàng nhìn mình với ánh mắt như vậy -------- cũng nên có nguyên nhân chứ? Rốt cuộc là tại sao? Chu Tiểu Kiều nhíu mày suy nghĩ.
Cử chỉ bất thường của người bên cạnh làm cho Sở Ấu Cơ chú ý, nhìn theo hướng Chu Tiểu Kiều đang nhìn, không khỏi vừa mừng vừa sợ, Thanh Hạ tỷ tỷ!
Ánh mắt của Lam Hạo Hiên vẫn đang chăm chú nhìn Sở Ấu Cơ, thấy nàng vui sướng như vậy, liền theo ánh mắt của nàng nhìn ra cửa sổ, lập tức thất thanh la, "Đây không phải vị tỷ tỷ từng cứu Ấu Cơ sao?"
Chu Tiểu Kiều nghe thấy, nhíu lông mày, "Cứu Ấu Cơ?.......... Là chuyện khi nào?"
Lam Hạo Hiên kể lại chuyện Sở Ấu Cơ suýt bị xe đụng lại một lượt, sau đó nhìn ra cửa sổ nói, "Chính là vị tỷ tỷ kia cứu Ấu Cơ a."
Nói như vậy, Cung Thanh Hạ đã sớm gặp Sở Ấu Cơ rồi............ Hơn nữa còn vì cứu Ấu Cơ mà không tiếc tính mạng........ nàng đúng là Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn một chút liền nhận ra tiểu Phò Mã của mình........ Có điều cũng chẳng có gì ghê gớm, tướng mạo của Sở Ấu Cơ tuy rằng thay đổi, nhưng từ trong linh hồn tỏa ra khí chất hơn người, mình cũng chỉ nhìn qua một chút liền nhận ra Ấu Cơ a..............
Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Kiều đưa tay ôm Sở Ấu Cơ, đem nàng vững vàng ôm vào lòng mình, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng, công khai biểu thị chủ quyền, sau đó khiêu khích nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy không? Cung Phấn? Kiếp này tôi sẽ không thua cô.
"Chu lão sư......"
Sở Ấu Cơ bị cử chỉ của Chu Tiểu Kiều làm cho giật mình, mất hết vẻ tao nhã, coi như ở thời cổ đại cũng chưa từng có hành vi thân mật như vậy, ở hiện đại tuy rằng cởi mở hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn không quen với kiểu thân mật như vậy.
Ngoài cửa sổ.
Ai tới nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra được không?
Đường Tuyết Nhu mù mịt không biết mọi chuyện là như nào.
Tại sao vị Chu lão sư cùng băng sơn bên cạnh mình như mang theo mối thù không đội trời chung vậy? Đường Tuyết Nhu dù sao cũng được coi là bạn lâu năm với Cung Thanh Hạ, nhưng nàng chưa từng nghe nói Cung Thanh Hạ quen biết Chu Tiểu Kiều kia, đến tột cùng là tại sao? Ai Da! Quả thật là đanh đá chua ngoa, Bản Vương đói bụng a!
Hàn khí bên cạnh càng ngày càng bức người, lửa giận trong lòng Cung Thanh Hạ càng sục sôi --------- lửa giận trong lòng Cung Thanh Hạ cũng tỷ lệ thuận với hàn khí nàng toát ra, thật muốn làm người ta khiếp sợ.
Đường Tuyết Nhu rất rõ điểm ấy, đưa tay kéo ống tay áo Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ, cô không sao chứ?"
Cung Thanh Hạ nhìn nhìn, "Không sao." Quay lưng rời đi.
"Thanh Hạ tỷ tỷ!"
Sở Ấu Cơ nhìn thấy bóng người thanh lệ kia càng ngày càng xa, hô hoán, suýt chút nữa khóc lên.
"Ấu Cơ, em đi đâu đấy? Món tráng miệng còn chưa ăn này."
Thấy đứa bé đang giẫy giụa trong vòng tay mình, Chu Tiểu Kiều giả vờ không hiểu, gương mặt của Cung Thanh Hạ đối với Sở Ấu Cơ có bao nhiêu sức hấp dẫn, trong lòng nàng sáng như gương.
"Chu lão sư để Ấu Cơ đi đi." Lam Hạo Hiên đứng cùng một chiến tuyến với Sở Ấu Cơ, "Vị tỷ tỷ kia có ơn cứu mạng với Sở Ấu Cơ, nếu lần thứ hai gặp lại, dù thế nào cũng nên nói lời cảm ơn mới phải đạo."
Tiểu nam sinh ngây thơ trước mặt lên tiếng, Chu Tiểu Kiều cũng không tiện nói gì, gật đầu nói, "Nói cũng có lý."
Sau này còn dài, nàng còn nhiều thời gian phân thắng bại với Cung Phấn kia --------- hơn nữa chỉ tính riêng hôm nay thôi -------- nàng cũng thắng lợi rồi, rộng lượng một chút cũng không sao.
"Tôi $£¥‰%℃¤¢!!!"
Sở Ấu Cơ vừa mới ra khỏi cửa hàng, Tiểu Tĩnh bỗng sổ ra một tràng thô tục, mọi người nghe vậy cũng khiếp vía.
"Tiểu Tĩnh." Chu Tiểu Kiều làm dáng vẻ nghiêm túc, "Thân là học sinh trung học thế kỷ 21, sao có thể mở miệng nói tục như vậy?"
"Chu lão sư, em không thể nhịn được nữa, người này $£¥‰% lại đăng bình luận công kích tác giả Manh Nhược mà em thích nhất!!!"
Chu Tiểu Kiều trừng mắt nhìn, suy nghĩ chốc lát, "....... Em đã xem 《Xuân Thu nơi đây 》?"
"Đúng vậy," Tiểu Tĩnh gật đầu, "Rất nhiều bạn học trong lớp cũng đọc."
"..........."
Thắng lợi của nàng cũng phải đánh đổi không ít ------- bị học sinh chửi bậy trước mặt cũng không thể giảng giải đạo lý.
Chu Tiểu Kiều bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
____________________________
Có 1 tin buồn cho bạn đọc, mình chưa tìm thấy chương 41, hình như tất cả link raw đều bị xóa hoặc bị đánh sập rồi T___T mà theo mình suy đoán thì chương ấy có thịt, rất nhiều thịt a, nhưng còn xa lắm mới đến chương 41, mình sẽ cố gắng tìm, không để cho bạn đọc phải bị ngắt quãng ^.^/ mà tiện thì mình cũng tiết lộ luôn, càng về các chương sau càng hay, mình đọc sượt qua thấy hấp dẫn lắm, mọi người cố gắng theo dõi đến hết truyện nhé, đảm bảo sẽ không làm mọi người thất vọng đâu ^.^/
Tớ Tên Kun
Còn nhớ lần đầu gặp gỡ, đứa bé kia nghe tiếng quay đầu, giương lên hàng mi dài, trong đôi mắt chứa đựng ưu thương không hợp với tuổi của nàng, ba tháng ngắn ngủi trôi qua, đôi mắt ấy đã sáng lấp lánh, có sức sống hơn rất nhiều.
Là ai thay đổi nàng? Là cô gái cắt đầu nấm đáng yêu ngồi đối diện kia sao?
Ánh mắt Cung Thanh Hạ vẫn đặt lên 2 người đang nói chuyện rất vui vẻ kia, chưa đưa lời bình.
Đứa em họ từ nhỏ đã lãnh đạm ít lời, Đường Tuyết Nhu nhìn quen cũng không trách móc, chỉ là gõ gõ ngón tay lên cằm, chăm chú quan sát cô gái đầu nấm kia.
Một đám thiếu niên, bao gồm cả nam lẫn nữ mặc quần áo rất thời thượng đi ngang qua, một người trong đó hô lên.
"Mọi người nhìn xem! Kia không phải là Chu lão sư cùng Sở Ấu Cơ sao?"
Những người khác nghe tiếng dừng lại, "Thật vậy a, ai, ôi!"
"Hạo Hiên, đây là cơ hội trời cho, nhân cơ hội này đi thổ lộ với Ấu Cơ đi!"
"Đúng vậy a, Hạo Hiên, các sư huynh lớp 11, 12 đã sắp ra tay rồi, cậu còn ở đây vặn vẹo nhăn nhó, bị người ta giành trước! Khi đó đừng trách anh em không giúp đỡ -------- chúng ta không thể xử lý được những sư huynh kia a!"
"Đừng nói sư huynh, các sư tỷ cũng chuẩn bị ra tay rồi!"
"Tiểu Tĩnh, nói nhăng cuội gì thế?"
"Tôi nói thật, đừng tưởng rằng trong trường chúng ta không có Bách Hợp, Bách Hợp ở khắp nơi đấy!"
Đám nhỏ này........
Cung Thanh Hạ nghe mà choáng váng.
Ánh mắt của Đường Tuyết Nhu cũng chuyển hướng nhìn về đám học sinh cấp 3 đang líu ra líu ríu kia, phát hiện đứa bé tên Hạo Hiên cũng thật bảnh bao, quần áo thời thượng, da dẻ trắng mịn tràn đầy năng lượng, quả thực là sức trẻ a.
"Dáng dấp của thằng bé này cũng không tệ, rất xứng với Ấu Cơ."
Đường Tuyết Nhu dùng củi trỏ đụng người Cung Thanh Hạ một cái.
Cung Thanh Hạ lườm Đường Tuyết Nhu một cái, khẽ nói, "Từ khi nào cô biến thành bà tám vậy?"
Hai người đang nói, Tiểu Tĩnh kéo tay Lam Hạo Hiên đi thẳng vào cửa hàng bánh ngọt, "Chu lão sư! Ấu Cơ!"
Tụi nhỏ này nhảy dù tới sao?
Chu Tiểu Kiều kinh ngạc há miệng, "Các ngươi...." Nàng cũng không ghét tụi nhỏ, nhưng vào lúc này, thực sự không muốn bị quấy rầy.
Sở Ấu Cơ mỉm cười nhìn bạn học, "Trùng hợp vậy? Mọi người cũng đi chơi sao?"
Tiểu Tĩnh nói, "Đúng vậy a, Hạo Hiên nói muốn mua quà cho Ấu Cơ, kéo chúng ta cùng đi tham khảo cho hắn." Nói xong nháy mắt ra hiệu cho Lam Hạo Hiên.
Lam Hạo Hiên, "Tôi, tôi, tôi........... Tôi mời, mọi người tùy tiện ngồi."
Tụi nhỏ vui mừng ngồi xuống.
Lam Hạo Hiên vẫn đứng trước bàn Chu lão sư cùng Sở Ấu Cơ ngồi.
Chu Tiểu Kiều đương nhiên là hiểu ý, chỉ vào bàn của Tiểu Tĩnh, "Chỗ đó còn trống, tại sao em không ngồi?" Một lòng muốn đẩy nam sinh này đi --------------- tuy nói dung mạo thằng bé này đẹp mắt, nhưng ngồi bên cạnh Sở Ấu Cơ nào khác gì cái gai trong mắt nàng, không đúng, nói là cái gai vẫn quá nhẹ nhàng, phải là cái đinh mới đúng.
Lam Hạo Hiên nhìn về phía Sở Ấu Cơ, "Ấu Cơ, muốn ăn thêm gì không? Bạn cứ gọi đi, mình mời."
Sở Ấu Cơ khẽ mỉm cười, "Không cần."
Lam Hạo Hiên vẫn đứng bất động như cũ.
Chu Tiểu Kiều đứng lên, ngồi vào vị trí đối diện, để Sở Ấu Cơ ngồi vào sát cửa sổ, còn mình bảo hộ bên ngoài, tạo thành khu vực tuyệt đối an toàn, lúc này mới yên lòng nở nụ cười, "Hạo Hiên, đừng ngại, ngồi xuống đi."
"......" Trơ mắt nhìn vị trí ao ước bị lão sư chiếm đi, Lam Hạo Hiên chỉ đành ngồi vào vị trí đối diện.
Ngoài cửa sổ.
Đường Tuyết Nhu nhìn thấy, cười không ngừng, nghiêng đầu về phía Cung Thanh Hạ, "Cô có phát hiện vị Chu lão sư này rất tinh ý hay không?"
"Không thấy." Giọng nói lạnh lùng vang lên, rõ ràng đang rất tức giận.
"......"
Đến lúc này Đường Tuyết Nhu mới phát hiện cô gái thanh lệ bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã biến thành núi băng ở Nam Cực, hàn khí bức người.
"Đông chết người." Đường Tuyết Nhu ôm cánh tay chà sát, làm ra dáng vẻ không chịu nổi lạnh, "Tôi không châm chọc gì cô a. Thanh Hạ?" Người đâu mà xấu tính thế không biết.
Cung Thanh Hạ cũng không rảnh quan tâm, ánh mắt như dao găm nhìn về phía Chu Tiểu Kiều.
Lúc này Chu Tiểu Kiều cũng cảm nhận được địch ý nồng đậm từ ngoài cửa sổ truyền đến, khẽ nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, cả người như bị thiêu đốt ------ Cung Thanh Hạ! Ánh mắt của người kia tràn đầy địch ý giống y như Trường Ninh kiếp trước!
Bảo sao cảm giác như có người cầm dao găm chĩa về phía mình, vô cùng khó chịu, hóa ra kiếp trước là đối thủ một đời, kiếp này oan gia giá lâm a!
Chờ một chút............ Uống canh Mạnh Bà ở cầu Nại Hà đã mất đi kí ức kiếp trước, nàng nhìn mình với ánh mắt như vậy -------- cũng nên có nguyên nhân chứ? Rốt cuộc là tại sao? Chu Tiểu Kiều nhíu mày suy nghĩ.
Cử chỉ bất thường của người bên cạnh làm cho Sở Ấu Cơ chú ý, nhìn theo hướng Chu Tiểu Kiều đang nhìn, không khỏi vừa mừng vừa sợ, Thanh Hạ tỷ tỷ!
Ánh mắt của Lam Hạo Hiên vẫn đang chăm chú nhìn Sở Ấu Cơ, thấy nàng vui sướng như vậy, liền theo ánh mắt của nàng nhìn ra cửa sổ, lập tức thất thanh la, "Đây không phải vị tỷ tỷ từng cứu Ấu Cơ sao?"
Chu Tiểu Kiều nghe thấy, nhíu lông mày, "Cứu Ấu Cơ?.......... Là chuyện khi nào?"
Lam Hạo Hiên kể lại chuyện Sở Ấu Cơ suýt bị xe đụng lại một lượt, sau đó nhìn ra cửa sổ nói, "Chính là vị tỷ tỷ kia cứu Ấu Cơ a."
Nói như vậy, Cung Thanh Hạ đã sớm gặp Sở Ấu Cơ rồi............ Hơn nữa còn vì cứu Ấu Cơ mà không tiếc tính mạng........ nàng đúng là Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhìn một chút liền nhận ra tiểu Phò Mã của mình........ Có điều cũng chẳng có gì ghê gớm, tướng mạo của Sở Ấu Cơ tuy rằng thay đổi, nhưng từ trong linh hồn tỏa ra khí chất hơn người, mình cũng chỉ nhìn qua một chút liền nhận ra Ấu Cơ a..............
Nghĩ tới đây, Chu Tiểu Kiều đưa tay ôm Sở Ấu Cơ, đem nàng vững vàng ôm vào lòng mình, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng, công khai biểu thị chủ quyền, sau đó khiêu khích nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy không? Cung Phấn? Kiếp này tôi sẽ không thua cô.
"Chu lão sư......"
Sở Ấu Cơ bị cử chỉ của Chu Tiểu Kiều làm cho giật mình, mất hết vẻ tao nhã, coi như ở thời cổ đại cũng chưa từng có hành vi thân mật như vậy, ở hiện đại tuy rằng cởi mở hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn không quen với kiểu thân mật như vậy.
Ngoài cửa sổ.
Ai tới nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra được không?
Đường Tuyết Nhu mù mịt không biết mọi chuyện là như nào.
Tại sao vị Chu lão sư cùng băng sơn bên cạnh mình như mang theo mối thù không đội trời chung vậy? Đường Tuyết Nhu dù sao cũng được coi là bạn lâu năm với Cung Thanh Hạ, nhưng nàng chưa từng nghe nói Cung Thanh Hạ quen biết Chu Tiểu Kiều kia, đến tột cùng là tại sao? Ai Da! Quả thật là đanh đá chua ngoa, Bản Vương đói bụng a!
Hàn khí bên cạnh càng ngày càng bức người, lửa giận trong lòng Cung Thanh Hạ càng sục sôi --------- lửa giận trong lòng Cung Thanh Hạ cũng tỷ lệ thuận với hàn khí nàng toát ra, thật muốn làm người ta khiếp sợ.
Đường Tuyết Nhu rất rõ điểm ấy, đưa tay kéo ống tay áo Cung Thanh Hạ, "Thanh Hạ, cô không sao chứ?"
Cung Thanh Hạ nhìn nhìn, "Không sao." Quay lưng rời đi.
"Thanh Hạ tỷ tỷ!"
Sở Ấu Cơ nhìn thấy bóng người thanh lệ kia càng ngày càng xa, hô hoán, suýt chút nữa khóc lên.
"Ấu Cơ, em đi đâu đấy? Món tráng miệng còn chưa ăn này."
Thấy đứa bé đang giẫy giụa trong vòng tay mình, Chu Tiểu Kiều giả vờ không hiểu, gương mặt của Cung Thanh Hạ đối với Sở Ấu Cơ có bao nhiêu sức hấp dẫn, trong lòng nàng sáng như gương.
"Chu lão sư để Ấu Cơ đi đi." Lam Hạo Hiên đứng cùng một chiến tuyến với Sở Ấu Cơ, "Vị tỷ tỷ kia có ơn cứu mạng với Sở Ấu Cơ, nếu lần thứ hai gặp lại, dù thế nào cũng nên nói lời cảm ơn mới phải đạo."
Tiểu nam sinh ngây thơ trước mặt lên tiếng, Chu Tiểu Kiều cũng không tiện nói gì, gật đầu nói, "Nói cũng có lý."
Sau này còn dài, nàng còn nhiều thời gian phân thắng bại với Cung Phấn kia --------- hơn nữa chỉ tính riêng hôm nay thôi -------- nàng cũng thắng lợi rồi, rộng lượng một chút cũng không sao.
"Tôi $£¥‰%℃¤¢!!!"
Sở Ấu Cơ vừa mới ra khỏi cửa hàng, Tiểu Tĩnh bỗng sổ ra một tràng thô tục, mọi người nghe vậy cũng khiếp vía.
"Tiểu Tĩnh." Chu Tiểu Kiều làm dáng vẻ nghiêm túc, "Thân là học sinh trung học thế kỷ 21, sao có thể mở miệng nói tục như vậy?"
"Chu lão sư, em không thể nhịn được nữa, người này $£¥‰% lại đăng bình luận công kích tác giả Manh Nhược mà em thích nhất!!!"
Chu Tiểu Kiều trừng mắt nhìn, suy nghĩ chốc lát, "....... Em đã xem 《Xuân Thu nơi đây 》?"
"Đúng vậy," Tiểu Tĩnh gật đầu, "Rất nhiều bạn học trong lớp cũng đọc."
"..........."
Thắng lợi của nàng cũng phải đánh đổi không ít ------- bị học sinh chửi bậy trước mặt cũng không thể giảng giải đạo lý.
Chu Tiểu Kiều bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
____________________________
Có 1 tin buồn cho bạn đọc, mình chưa tìm thấy chương 41, hình như tất cả link raw đều bị xóa hoặc bị đánh sập rồi T___T mà theo mình suy đoán thì chương ấy có thịt, rất nhiều thịt a, nhưng còn xa lắm mới đến chương 41, mình sẽ cố gắng tìm, không để cho bạn đọc phải bị ngắt quãng ^.^/ mà tiện thì mình cũng tiết lộ luôn, càng về các chương sau càng hay, mình đọc sượt qua thấy hấp dẫn lắm, mọi người cố gắng theo dõi đến hết truyện nhé, đảm bảo sẽ không làm mọi người thất vọng đâu ^.^/
Tớ Tên Kun
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.