Chương 38: Thổ Lộ
Bình Quả Nhất Sinh Thôi
07/05/2021
Sở Ấu Cơ tỉnh lại, phát hiện vị trí bên cạnh đã trống không, nhưng trong lồng ngực vẫn rất ấm áp ----------- là gối ôm.
Mỗi lần đều là như vậy........
Rất khó nhớ nổi Cung Thanh Hạ bao nhiêu lần treo đầu dê bán thịt chó, bản thân nàng cũng không phát hiện ra, động tác hẳn vô cùng ôn nhu như đối xử với mèo con đang ngủ say vậy..........
Khóe môi Sở Ấu Cơ chậm rãi nở ra hai bên, ý cưới nhẹ nhàng lưu động trong đôi mắt.
Cách đó không xa có lò sưởi bằng củi đang cháy bập bùng, không ngừng tỏa ra nhiệt khí ấm áp.
Ồ, lò lửa này được nhen lên từ lúc nào?
Sở Ấu Cơ khẽ hất lông mày, miệng chu ra --------- mỗi khi nàng chăm chú suy nghĩ gì đó sẽ vô ý làm thành dáng vẻ này, vô cùng đáng yêu.
Cung Thanh Hạ cũng thường thất thần vì dáng vẻ đó, nhưng chính bản thân Sở Ấu Cơ cũng không biết.
Rõ ràng tối ngày hôm qua không nhen lửa lò sưởi.......
Sở Ấu Cơ nghiêng đầu. Dáng vẻ lại càng đáng yêu.
Mây đen giăng kín ngoài cửa sổ, trời đang mưa, hạt mưa rất lớn, nhưng không nhanh vì không có gió.
Lan can sơn màu trắng không nhiễm một hạt bụi, nối dài về phía cầu nhỏ, xa xa nhìn thấy bóng người thanh lệ cao gầy đi tới, hai tay cầm theo hai túi nguyên liệu nấu ăn rất lớn --------- vì trong nhà có đứa bé không mời mà đến kia, sáng sớm nay nàng lái xe vào thị trấn, càn quét một vòng siêu thị, đại khái khải hoàn trở về.
Khi ra cửa mưa cũng bắt đầu rơi, nàng đương nhiên mang theo ô, có điều khi trở về thì hai tay xách hai túi vô cùng cồng kềnh, không cách nào cầm ô, chỉ có thể đôi mũ banh tô lên đầu, chí ít không để tóc bị ướt che hết tầm mắt.
Khi về đến nhà phát hiện áo khoác đã ướt đẫm, ngay cả sơ mi cùng áo len bên trong cũng ướt, liền tắm nước nóng, thay quần áo mới, lên lầu xem vị khách không mời mà đến kia tỉnh chưa, đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy đứa bé mặc quần áo ngủ, đang ngồi trước lò sưởi nói điện thoại.
Là biên tập gọi điện tới. Hai người hàn huyên một thời gian rồi.
Khuôn mặt Sở Ấu Cơ hồng hồng, "Vì lẽ đó ngày hôm qua bảo cô gác điện thoại là có lý do a, tôi còn tưởng rằng........."
"Ừ, là tôi quên không nạp tiền điện thoại, vừa vặn lúc đó có việc trong nhà, xử lý xong cũng là đêm khuya rồi, vì vậy không gọi lại cho cô."
"Là vậy sao?"
"Đúng vậy." Biên tập hắng giọng một cái, nói tiếp, "Coi như cô ở nước ngoài nghỉ phép cũng không thể ngưng truyện a, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, để có được lượng độc giả như bây giờ không dễ dàng chút nào, nên cố gắng hết sức."
"....... Được rồi, tôi sẽ cố gắng."
Biên tập mỉm cười gác điện thoại.
Khuôn mặt Sở Ấu Cơ vẫn bừng bừng như cũ, hồi tưởng lại tối ngày hôm qua, thẹn thùng lấy tay che mặt.
Cung Thanh Hạ nghe đại khái xong, cũng không tiến vào phòng ngủ, mà trở lại phòng bếp, chuẩn bị bữa sáng đơn giản: bánh mì + sữa bò.
Sau đó đứng ở dưới lầu gọi, "Ấu Cơ! Ăn sáng!"
Sở Ấu Cơ mặc quần áo ngủ chạy xuống, Cung Thanh Hạ liếc nàng một cái, Sở Ấu Cơ không khỏi cúi đầu nhìn lại mình một phen ------- cài sai khuy áo sao? Tỷ tỷ sao lại nhìn mình như vậy? Nhưng không phát hiện điều gì bất ổn, liền nghi hoặc mơ hồ đi rửa mặt, cho đến khi ra khỏi phòng tắm lập tức có làn sóng ấm áp vây quanh ------- Cung Thanh Hạ lên lầu lấy áo khoác dày khoác lên người cho nàng.
"Em mà ốm ở đây thì thật phiền toái." Ngữ khí lạnh lùng.
Sở Ấu Cơ mặc áo khoác vào, cố gắng nhịn cười.
Tỷ tỷ mãi mãi là người như vậy........ Đáng yêu!
Kết quả, bữa sáng đơn giản nhất cũng ăn hết sức ngon lành.
Ăn xong điểm tâm, đứa bé xung phong đi rửa bát đĩa ---------- vì căn bản không nhiều bát đĩa cho lắm, bất ngờ phát hiện trong nhà bếp có hai túi nguyên liệu nấu ăn rất lớn, có trứng cá muối, tương hoa quả, gia vị, còn có rau dưa, nấm, thịt hươu, thịt thỏ, lạc xưởng..... không thiếu gì cả.
"Oa! Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy!"
"Ạch, mỗi khi tuyết rơi nuốt chửng thôn nhỏ, người ở đây đều không bước chân ra khỏi cửa, chớ đừng nói chi là mưa dầm như vậy."
"Là vậy sao?" Sở ấu Cơ theo ý của Cung Thanh Hạ nói tiếp, "Quả thực nên chuẩn bị đủ lương thực trong nhà." Lặng thinh không đề cập tới việc trước Cung Thanh Hạ từng nói: 'Mỗi ngày chỉ ăn bánh mì cùng sữa bò' ------ nếu như nàng không đến đây, tuyệt đối là sự thực.
Hai người đồng thời động thủ, phân loại lại nguyên liệu bỏ vào trạm bếp cùng tủ lạnh.
"Kỳ thực trời lạnh như thế này, nấu chút đồ ăn trong nhà cũng không tệ, tỷ tỷ thấy thế nào?"
"Ạch, tôi cũng không cản em xuống bếp, nhưng đừng phá tan nhà bếp tôi ra là được, nếu không tôi bắt em bồi thường ngàn lần."
Sở Ấu Cơ thở ra một hơi, "Vẫn còn may không phải đem em ném ra ngoài."
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Cũng không loại trừ khả năng này."
Tỷ tỷ thật sự bỏ được sao? Sở Ấu Cơ cười cười.
Làm ra vẻ mặt bình thản, chồm hỗm ngồi trên đất thu dọn nguyên liệu nấu ăn, Cung Thanh Hạ không biết làm sao, đứng dậy huých khuỷu tay đẩy đứa bé một cái, đứa bé không kịp đề phòng, đặt mông ngồi xuống sàn nhà, lúc ngẩng đầu nhìn, Cung Thanh Hạ đã nghênh ngang rời đi, chỉ để lại cho nàng bóng lưng lạnh lùng.
Cân nhắc đến việc vừa ăn sáng xong, Sở Ấu Cơ vẫn chưa lập tức nấu bữa trưa, mà đi từng phòng tìm Cung Thanh Hạ ------- một lúc lâu không nhìn thấy Cung Thanh Hạ, trong lòng không khỏi hốt hoảng.
Cuối cùng tìm thấy bóng dáng người mình yêu trong phòng ngủ.
Trước lò sưởi dải ra một tấm thảm len trên sàn, Cung Thanh Hạ gối đầu lên gối, nằm trước lò sưởi lật sách, tóc dài xõa trên thảm trắng, vô cùng kiều diễm.
Sở Ấu Cơ đi tới bên giường lấy gối, yên lặng đặt bên cạnh Cung Thanh Hạ, nằm xuống, đôi mắt không chớp, chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt thanh lệ trước mặt, nhẹ nhàng mấp máy mũi, tham lam ngửi lấy mùi hương đã thấm vào gan ruột.
"Tỷ tỷ?"
"Hả?"
"Em," trong lòng tràn đầy cảm xúc, Sở Ấu Cơ cắn môi, "Em thích tỷ."
Cung Thanh Hạ không chút rung động, "Thật không?"
"Em nói là yêu, em yêu tỷ tỷ."
"Mười năm sau trở lại nói với tôi, tôi có thể sẽ cảm động, hiện tại sao?" Cung Thanh Hạ lật trang sách, dáng vẻ như đang chăm chú xem.
Hiện tại thế nào?
Sở Ấu Cơ vểnh tai lên, nửa ngày không nghe được đoạn sau.
"Em nói thật, tỷ tỷ." Sở ấy Cơ kéo lấy ống tay áo Cung Thanh Hạ lắc lắc.
Cung Thanh Hạ lật qua một trang sách, "Tôi cũng nói thật."
Sở Ấu Cơ mở to hai mắt, "Thật cái gì?"
"Mười năm sau," Cung Thanh Hạ nói tới chỗ này, ánh mắt dừng lại trên trang giấy, một lát mới nói tiếp, "Trở lại nói với tôi."
Là chê mình nhỏ tuổi sao?
Sở Ấu Cơ xoay người, mặt hướng về trần nhà, quyết định không thèm đếm xỉa, "Tỷ tỷ, kỳ thực trong xương cốt em là lão nhân gia." Ta cũng không nhỏ tuổi đâu.
Khóe môi Cung Thanh Hạ ngoắc ngoắc, khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc, "Xoạt," lật qua một trang.
Ôi, thổ lộ thất bại.
Đầu nhỏ của Sở Ấu Cơ vô lực nghiêng qua một bên.
Lẳng lặng nghe tiếng mưa bên ngoài, cảm thấy đó như giọt lệ trong trái tim mình.
Có điều cũng không thương cảm, bởi vì có người mình yêu nằm bên cạnh, đường còn dài, vẫn còn cơ hội.
Bò lên trước laptop, liền tìm thực đơn cho nguyên liệu trong phòng bếp, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm như đọc kinh, một bên ngồi viết lại công thức vào quyển vở.
Cung Thanh Hạ thu mọi hành động của Sở Ấu Cơ vào mắt, cuối cùng thu tầm mắt lại, thở ra một hơi, nhìn lên trần nhà ------- còn nói mình tinh thông nấu ăn, bất quá mới chân ướt chân ráo vào nghề thôi, rốt cuộc vẫn là trẻ con, thích nói phóng đại, tôi ngược lại muốn xem em làm thế nào nấu ra món 'ngon miệng'.
Ai ngờ đứa bé quả thực nấu ăn nhiều năm, nhớ tới năm đó ở một thời đại khác, dạ dày của Điện Hạ bị nàng thu phục, còn ở thời đại này, trong lúc bà ngoại bị bệnh, nàng cũng là người xuống bếp nấu cơm cho bà ngoại.
Thế nhưng tài nghệ cao đến đâu, cũng không phải nguyên liệu nào cũng thuần thục đem ra nấu nướng, gia vị cùng đồ dùng ở nước ngoài hạn chế hơn rất nhiều, nhất định phải 'nghiên cứu' thật kĩ mới được.
Thời gian không phụ người có tâm, mùi thịt hươu kho bắt đầu lan tỏa vào phòng ngủ, lúc đặt trước mặt bàn Cung Thanh Hạ, Cung Thanh Hạ lập tức gấp sách ngồi dậy ------- vị thơm nức mũi, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước miếng.
"Ngửi cũng không tệ lắm, không biết ăn sẽ thế nào?" Ngoài miệng vẫn không tha người.
Sở Ấu Cơ cười cười, lại bưng bát canh nấm cùng đĩa rau tới, bưng tới món cuối cùng ------- vẻ ngoài cũng không thua kém gì so với bánh ngoài tiệm, thế nhưng ăn rất tốt cho sức khỏe, bánh mì sáng sớm nay ăn cũng được cắt từ chiếc bánh này ra, cung Thanh Hạ bảo quản rất tốt.
"Mùi vị cũng được," Gắp một miếng thịt hươu bỏ vào miệng, Cung Thanh Hạ gật đầu khen thưởng.
Sở Ấu Cơ cười, múc một bát canh đưa tới trước mặt Cung Thanh Hạ, Cung Thanh Hạ cắn một miếng bánh mì, không khách khí cầm muôi xúc một muôi súp bỏ vào miệng.
Bữa trưa không lãng phí bất kì cái gì, ngay cả một giọt canh cũng không thừa lại ------- Đại Công Thần hàng đầu đương nhiên là Cung Thanh Hạ, trong ký ức nàng, cho tới bây giờ chưa từng ăn bữa cơm nào ngon miệng như vậy, không cần phải nói, cũng liên quan đến tâm tình của nàng.
"Tôi không đứng dậy nổi, giao cho em."
Cung Thanh Hạ bãi triều, phất tay ra hiệu cho Sở Ấu Cơ, xoa bụng nằm xuống.
Sở Ấu Cơ vui vẻ quỳ gối bên cạnh thu dọn bát đĩa, dáng vẻ chịu khó như vợ nhỏ hiền tuệ.
Cung Thanh Hạ nhìn trần nhà, trong lòng thẳng thắn độc thoại.
Nếu đứa nhỏ này cũng lưu lại đây, mình thật muốn ở nơi này đến cuối đời........
Quay đầu nhìn thân ảnh đứa nhỏ đã biến mất ngoài cửa, Cung Thanh Hạ thở dài, lắc đầu, nhắm mắt lại.
Vốn là định một mình đi tới nơi này nghỉ ngơi loại bỏ bất an cùng rung động trong lòng, không nghĩ tới kẻ cầm đầu lại theo tới nơi này..... Quá nhỏ, mới 16 tuổi, so với mình nhỏ hơn 8 tuổi, chờ đến khi nàng 20 tuổi, mình đã 30 tuổi, khóe mắt nhăn nheo nếp nhăn, làm sao đối mặt với vẻ hào hoa phong nhã của nàng.... Không được............. Đừng có mơ............
Sở Ấu Cơ rửa xong bát đĩa, trở lại nói rằng, "Bên ngoài nổi gió lên rồi."
Không nghe thấy đáp lại, nhìn chăm chú, phát hiện Cung Thanh Hạ đã ngủ thiếp đi.
Sở Ấu Cơ rón rén đi tới, ngồi vào bên cạnh Cung Thanh Hạ, nhìn chăm chú khuôn mặt ôn nhu khi nàng ngủ say, chậm rãi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi đỏ sẫm kia.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm nay có thịt a, thịt hươu, thịt thỏ đều đủ cả, *d(-_^)
【Mọi người: rút súng! o('′)OOO *Đoàng* một phát!!! Giết chết tác giả đi 】
【 Cảm ơn Hắc Kỵ Sĩ, Hoàng Điện cùng Phách Vương đã tặng hoa cho mình (*∩_∩*)】
Mỗi lần đều là như vậy........
Rất khó nhớ nổi Cung Thanh Hạ bao nhiêu lần treo đầu dê bán thịt chó, bản thân nàng cũng không phát hiện ra, động tác hẳn vô cùng ôn nhu như đối xử với mèo con đang ngủ say vậy..........
Khóe môi Sở Ấu Cơ chậm rãi nở ra hai bên, ý cưới nhẹ nhàng lưu động trong đôi mắt.
Cách đó không xa có lò sưởi bằng củi đang cháy bập bùng, không ngừng tỏa ra nhiệt khí ấm áp.
Ồ, lò lửa này được nhen lên từ lúc nào?
Sở Ấu Cơ khẽ hất lông mày, miệng chu ra --------- mỗi khi nàng chăm chú suy nghĩ gì đó sẽ vô ý làm thành dáng vẻ này, vô cùng đáng yêu.
Cung Thanh Hạ cũng thường thất thần vì dáng vẻ đó, nhưng chính bản thân Sở Ấu Cơ cũng không biết.
Rõ ràng tối ngày hôm qua không nhen lửa lò sưởi.......
Sở Ấu Cơ nghiêng đầu. Dáng vẻ lại càng đáng yêu.
Mây đen giăng kín ngoài cửa sổ, trời đang mưa, hạt mưa rất lớn, nhưng không nhanh vì không có gió.
Lan can sơn màu trắng không nhiễm một hạt bụi, nối dài về phía cầu nhỏ, xa xa nhìn thấy bóng người thanh lệ cao gầy đi tới, hai tay cầm theo hai túi nguyên liệu nấu ăn rất lớn --------- vì trong nhà có đứa bé không mời mà đến kia, sáng sớm nay nàng lái xe vào thị trấn, càn quét một vòng siêu thị, đại khái khải hoàn trở về.
Khi ra cửa mưa cũng bắt đầu rơi, nàng đương nhiên mang theo ô, có điều khi trở về thì hai tay xách hai túi vô cùng cồng kềnh, không cách nào cầm ô, chỉ có thể đôi mũ banh tô lên đầu, chí ít không để tóc bị ướt che hết tầm mắt.
Khi về đến nhà phát hiện áo khoác đã ướt đẫm, ngay cả sơ mi cùng áo len bên trong cũng ướt, liền tắm nước nóng, thay quần áo mới, lên lầu xem vị khách không mời mà đến kia tỉnh chưa, đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy đứa bé mặc quần áo ngủ, đang ngồi trước lò sưởi nói điện thoại.
Là biên tập gọi điện tới. Hai người hàn huyên một thời gian rồi.
Khuôn mặt Sở Ấu Cơ hồng hồng, "Vì lẽ đó ngày hôm qua bảo cô gác điện thoại là có lý do a, tôi còn tưởng rằng........."
"Ừ, là tôi quên không nạp tiền điện thoại, vừa vặn lúc đó có việc trong nhà, xử lý xong cũng là đêm khuya rồi, vì vậy không gọi lại cho cô."
"Là vậy sao?"
"Đúng vậy." Biên tập hắng giọng một cái, nói tiếp, "Coi như cô ở nước ngoài nghỉ phép cũng không thể ngưng truyện a, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, để có được lượng độc giả như bây giờ không dễ dàng chút nào, nên cố gắng hết sức."
"....... Được rồi, tôi sẽ cố gắng."
Biên tập mỉm cười gác điện thoại.
Khuôn mặt Sở Ấu Cơ vẫn bừng bừng như cũ, hồi tưởng lại tối ngày hôm qua, thẹn thùng lấy tay che mặt.
Cung Thanh Hạ nghe đại khái xong, cũng không tiến vào phòng ngủ, mà trở lại phòng bếp, chuẩn bị bữa sáng đơn giản: bánh mì + sữa bò.
Sau đó đứng ở dưới lầu gọi, "Ấu Cơ! Ăn sáng!"
Sở Ấu Cơ mặc quần áo ngủ chạy xuống, Cung Thanh Hạ liếc nàng một cái, Sở Ấu Cơ không khỏi cúi đầu nhìn lại mình một phen ------- cài sai khuy áo sao? Tỷ tỷ sao lại nhìn mình như vậy? Nhưng không phát hiện điều gì bất ổn, liền nghi hoặc mơ hồ đi rửa mặt, cho đến khi ra khỏi phòng tắm lập tức có làn sóng ấm áp vây quanh ------- Cung Thanh Hạ lên lầu lấy áo khoác dày khoác lên người cho nàng.
"Em mà ốm ở đây thì thật phiền toái." Ngữ khí lạnh lùng.
Sở Ấu Cơ mặc áo khoác vào, cố gắng nhịn cười.
Tỷ tỷ mãi mãi là người như vậy........ Đáng yêu!
Kết quả, bữa sáng đơn giản nhất cũng ăn hết sức ngon lành.
Ăn xong điểm tâm, đứa bé xung phong đi rửa bát đĩa ---------- vì căn bản không nhiều bát đĩa cho lắm, bất ngờ phát hiện trong nhà bếp có hai túi nguyên liệu nấu ăn rất lớn, có trứng cá muối, tương hoa quả, gia vị, còn có rau dưa, nấm, thịt hươu, thịt thỏ, lạc xưởng..... không thiếu gì cả.
"Oa! Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy!"
"Ạch, mỗi khi tuyết rơi nuốt chửng thôn nhỏ, người ở đây đều không bước chân ra khỏi cửa, chớ đừng nói chi là mưa dầm như vậy."
"Là vậy sao?" Sở ấu Cơ theo ý của Cung Thanh Hạ nói tiếp, "Quả thực nên chuẩn bị đủ lương thực trong nhà." Lặng thinh không đề cập tới việc trước Cung Thanh Hạ từng nói: 'Mỗi ngày chỉ ăn bánh mì cùng sữa bò' ------ nếu như nàng không đến đây, tuyệt đối là sự thực.
Hai người đồng thời động thủ, phân loại lại nguyên liệu bỏ vào trạm bếp cùng tủ lạnh.
"Kỳ thực trời lạnh như thế này, nấu chút đồ ăn trong nhà cũng không tệ, tỷ tỷ thấy thế nào?"
"Ạch, tôi cũng không cản em xuống bếp, nhưng đừng phá tan nhà bếp tôi ra là được, nếu không tôi bắt em bồi thường ngàn lần."
Sở Ấu Cơ thở ra một hơi, "Vẫn còn may không phải đem em ném ra ngoài."
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Cũng không loại trừ khả năng này."
Tỷ tỷ thật sự bỏ được sao? Sở Ấu Cơ cười cười.
Làm ra vẻ mặt bình thản, chồm hỗm ngồi trên đất thu dọn nguyên liệu nấu ăn, Cung Thanh Hạ không biết làm sao, đứng dậy huých khuỷu tay đẩy đứa bé một cái, đứa bé không kịp đề phòng, đặt mông ngồi xuống sàn nhà, lúc ngẩng đầu nhìn, Cung Thanh Hạ đã nghênh ngang rời đi, chỉ để lại cho nàng bóng lưng lạnh lùng.
Cân nhắc đến việc vừa ăn sáng xong, Sở Ấu Cơ vẫn chưa lập tức nấu bữa trưa, mà đi từng phòng tìm Cung Thanh Hạ ------- một lúc lâu không nhìn thấy Cung Thanh Hạ, trong lòng không khỏi hốt hoảng.
Cuối cùng tìm thấy bóng dáng người mình yêu trong phòng ngủ.
Trước lò sưởi dải ra một tấm thảm len trên sàn, Cung Thanh Hạ gối đầu lên gối, nằm trước lò sưởi lật sách, tóc dài xõa trên thảm trắng, vô cùng kiều diễm.
Sở Ấu Cơ đi tới bên giường lấy gối, yên lặng đặt bên cạnh Cung Thanh Hạ, nằm xuống, đôi mắt không chớp, chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt thanh lệ trước mặt, nhẹ nhàng mấp máy mũi, tham lam ngửi lấy mùi hương đã thấm vào gan ruột.
"Tỷ tỷ?"
"Hả?"
"Em," trong lòng tràn đầy cảm xúc, Sở Ấu Cơ cắn môi, "Em thích tỷ."
Cung Thanh Hạ không chút rung động, "Thật không?"
"Em nói là yêu, em yêu tỷ tỷ."
"Mười năm sau trở lại nói với tôi, tôi có thể sẽ cảm động, hiện tại sao?" Cung Thanh Hạ lật trang sách, dáng vẻ như đang chăm chú xem.
Hiện tại thế nào?
Sở Ấu Cơ vểnh tai lên, nửa ngày không nghe được đoạn sau.
"Em nói thật, tỷ tỷ." Sở ấy Cơ kéo lấy ống tay áo Cung Thanh Hạ lắc lắc.
Cung Thanh Hạ lật qua một trang sách, "Tôi cũng nói thật."
Sở Ấu Cơ mở to hai mắt, "Thật cái gì?"
"Mười năm sau," Cung Thanh Hạ nói tới chỗ này, ánh mắt dừng lại trên trang giấy, một lát mới nói tiếp, "Trở lại nói với tôi."
Là chê mình nhỏ tuổi sao?
Sở Ấu Cơ xoay người, mặt hướng về trần nhà, quyết định không thèm đếm xỉa, "Tỷ tỷ, kỳ thực trong xương cốt em là lão nhân gia." Ta cũng không nhỏ tuổi đâu.
Khóe môi Cung Thanh Hạ ngoắc ngoắc, khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc, "Xoạt," lật qua một trang.
Ôi, thổ lộ thất bại.
Đầu nhỏ của Sở Ấu Cơ vô lực nghiêng qua một bên.
Lẳng lặng nghe tiếng mưa bên ngoài, cảm thấy đó như giọt lệ trong trái tim mình.
Có điều cũng không thương cảm, bởi vì có người mình yêu nằm bên cạnh, đường còn dài, vẫn còn cơ hội.
Bò lên trước laptop, liền tìm thực đơn cho nguyên liệu trong phòng bếp, miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm như đọc kinh, một bên ngồi viết lại công thức vào quyển vở.
Cung Thanh Hạ thu mọi hành động của Sở Ấu Cơ vào mắt, cuối cùng thu tầm mắt lại, thở ra một hơi, nhìn lên trần nhà ------- còn nói mình tinh thông nấu ăn, bất quá mới chân ướt chân ráo vào nghề thôi, rốt cuộc vẫn là trẻ con, thích nói phóng đại, tôi ngược lại muốn xem em làm thế nào nấu ra món 'ngon miệng'.
Ai ngờ đứa bé quả thực nấu ăn nhiều năm, nhớ tới năm đó ở một thời đại khác, dạ dày của Điện Hạ bị nàng thu phục, còn ở thời đại này, trong lúc bà ngoại bị bệnh, nàng cũng là người xuống bếp nấu cơm cho bà ngoại.
Thế nhưng tài nghệ cao đến đâu, cũng không phải nguyên liệu nào cũng thuần thục đem ra nấu nướng, gia vị cùng đồ dùng ở nước ngoài hạn chế hơn rất nhiều, nhất định phải 'nghiên cứu' thật kĩ mới được.
Thời gian không phụ người có tâm, mùi thịt hươu kho bắt đầu lan tỏa vào phòng ngủ, lúc đặt trước mặt bàn Cung Thanh Hạ, Cung Thanh Hạ lập tức gấp sách ngồi dậy ------- vị thơm nức mũi, không khỏi nuốt xuống một ngụm nước miếng.
"Ngửi cũng không tệ lắm, không biết ăn sẽ thế nào?" Ngoài miệng vẫn không tha người.
Sở Ấu Cơ cười cười, lại bưng bát canh nấm cùng đĩa rau tới, bưng tới món cuối cùng ------- vẻ ngoài cũng không thua kém gì so với bánh ngoài tiệm, thế nhưng ăn rất tốt cho sức khỏe, bánh mì sáng sớm nay ăn cũng được cắt từ chiếc bánh này ra, cung Thanh Hạ bảo quản rất tốt.
"Mùi vị cũng được," Gắp một miếng thịt hươu bỏ vào miệng, Cung Thanh Hạ gật đầu khen thưởng.
Sở Ấu Cơ cười, múc một bát canh đưa tới trước mặt Cung Thanh Hạ, Cung Thanh Hạ cắn một miếng bánh mì, không khách khí cầm muôi xúc một muôi súp bỏ vào miệng.
Bữa trưa không lãng phí bất kì cái gì, ngay cả một giọt canh cũng không thừa lại ------- Đại Công Thần hàng đầu đương nhiên là Cung Thanh Hạ, trong ký ức nàng, cho tới bây giờ chưa từng ăn bữa cơm nào ngon miệng như vậy, không cần phải nói, cũng liên quan đến tâm tình của nàng.
"Tôi không đứng dậy nổi, giao cho em."
Cung Thanh Hạ bãi triều, phất tay ra hiệu cho Sở Ấu Cơ, xoa bụng nằm xuống.
Sở Ấu Cơ vui vẻ quỳ gối bên cạnh thu dọn bát đĩa, dáng vẻ chịu khó như vợ nhỏ hiền tuệ.
Cung Thanh Hạ nhìn trần nhà, trong lòng thẳng thắn độc thoại.
Nếu đứa nhỏ này cũng lưu lại đây, mình thật muốn ở nơi này đến cuối đời........
Quay đầu nhìn thân ảnh đứa nhỏ đã biến mất ngoài cửa, Cung Thanh Hạ thở dài, lắc đầu, nhắm mắt lại.
Vốn là định một mình đi tới nơi này nghỉ ngơi loại bỏ bất an cùng rung động trong lòng, không nghĩ tới kẻ cầm đầu lại theo tới nơi này..... Quá nhỏ, mới 16 tuổi, so với mình nhỏ hơn 8 tuổi, chờ đến khi nàng 20 tuổi, mình đã 30 tuổi, khóe mắt nhăn nheo nếp nhăn, làm sao đối mặt với vẻ hào hoa phong nhã của nàng.... Không được............. Đừng có mơ............
Sở Ấu Cơ rửa xong bát đĩa, trở lại nói rằng, "Bên ngoài nổi gió lên rồi."
Không nghe thấy đáp lại, nhìn chăm chú, phát hiện Cung Thanh Hạ đã ngủ thiếp đi.
Sở Ấu Cơ rón rén đi tới, ngồi vào bên cạnh Cung Thanh Hạ, nhìn chăm chú khuôn mặt ôn nhu khi nàng ngủ say, chậm rãi cúi xuống, đặt một nụ hôn lên bờ môi đỏ sẫm kia.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm nay có thịt a, thịt hươu, thịt thỏ đều đủ cả, *d(-_^)
【Mọi người: rút súng! o('′)OOO *Đoàng* một phát!!! Giết chết tác giả đi 】
【 Cảm ơn Hắc Kỵ Sĩ, Hoàng Điện cùng Phách Vương đã tặng hoa cho mình (*∩_∩*)】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.