Chương 11: Tỷ Tỷ Đến Rồi
Bình Quả Nhất Sinh Thôi
07/05/2021
Chuông cửa vang.
Sở Ấu Cơ chạy ra mở cửa, "Thanh Hạ tỷ tỷ!"
Sắc mặt Cung Thanh Hạ vẫn không đổi, gật gù tính là đáp lại.
Ở trước cửa thay dép lê, Cung Thanh Hạ đứng thẳng người, nhìn thấy con ngươi của Sở Ấu Cơ bắn ra ý cười tung tóe, chói sáng như ánh sáng mặt trời, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc màu đỏ đưa cho Sở Ấu Cơ, "Cái này cho em."
Sở Ấu Cơ đón ở trong tay, nhìn một chút, là cao mềm của Đông y, phương thuốc truyền qua hơn trăm năm, dùng cho những vết thương ngoài da, không khỏi nở nụ cười, "Cảm ơn Thanh Hạ tỷ tỷ."
Lâm phu nhân đi lên trước bắt chuyện, "Thanh Hạ đến rồi?"
Cung Thanh Hạ mỉm cười, "Chào Lâm giáo sư!"
A Xuân nghe tiếng người nói, từ trong phòng bếp đi ra, kinh ngạc thốt lên, "Trời ơi! Cung tổng ngoài đời quả nhiên đẹp hơn cả trong ảnh!"
Lâm phu nhân giới thiệu, "Đây là bảo mẫu trong nhà, tên là a Xuân."
Cung Thanh Hạ khẽ gật đầu.
A Xuân nở nụ cười, "Cung tổng ngồi đã, tôi đi chuẩn bị thêm mấy món là có thể ăn cơm rồi." Nói xong quay lại phòng bếp.
Lâm phu nhân cũng nói, "Đừng đứng cửa trước, mau vào."
Sở Ấu Cơ mạnh bạo kéo tay Cung Thanh Hạ cùng vào, kéo nàng vào phòng khách rồi ấn ngồi xuống ghế.
Lâm phu nhân đoán các nàng còn phải thảo luận về tình hình Hi Sở, cũng không quấy rầy, ngồi ở một bên xem báo.
Cung Thanh Hạ đưa mắt đánh giá ngôi nhà một lượt.
Sở Ấu Cơ nhìn thấy, cười nói, "Nhà em không rộng rãi như nhà tỷ tỷ." Ngôi biệt thự của Cung gia đồ sộ hoa lệ như hoàng cung của Châu Âu.
Khóe môi Cung Thanh Hạ nở ra một đường cong đẹp đẽ, "Nhưng em mới thật sự là người có tiền." Nàng là đang ghen tỵ với đứa bé kia sao?
Nhưng đối với Sở Ấu Cơ mà nói, những của cải kia nàng chưa từng để vào trong mắt, những của cải đó chưa mang đến cho Sở Ấu Cơ nàng bất kì một niềm vui sướng nào...........Đối với Sở Ấu Cơ nàng, tỷ tỷ mới là báu vật trân quý nhất trên cõi đời này.
Sở Ấu Cơ nhìn Cung Thanh Hạ cười, trong con mắt lấp lánh lên ánh sáng tinh khiết.
Nhìn ánh mắt của búp bê sứ trước mặt cũng có thể đọc ra được nội tâm của nàng, giống như giọt nước mưa rơi vào tâm hồ, lan tỏa ra những vòng sóng, khuôn mặt vốn dĩ không thay đổi sắc thái của Cung Thanh Hạ bỗng chốc hiện lên tầng ửng hồng hiếm thấy, nhẹ nhàng tằng hắng một cái, "Lần trước nghe Lâm giáo sư nói, em viết thư pháp rất đẹp phải không?"
"Ừ, so với bạn cùng trang lứa thì cũng đẹp hơn một chút."
"Không quá khiêm tốn chứ?"
"..................Không bằng em đưa tỷ tỷ đến thư phòng xem qua một chút?"
"Được." Cung Thanh Hạ đứng lên, "Dẫn đường."
Sở Ấu Cơ nhảy nhót, "Thư phòng của em ở trên lầu." Nói xong, tựa như chim Hỉ Thước chạy về phía cầu thang, trong lúc chạy không quên quay đầu về phía Cung Thanh Hạ vẫy tay, "Tỷ Tỷ đi theo em."
Nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của Sở Ấu Cơ như vậy, làm cho Cung Thanh Hạ thất thần trong chốc lát, ".......Được."
Đi vào thư phòng của Sở Ấu Cơ, Cung Thanh Hạ như có cảm giác đang xuyên về thời cổ đại ------ đây không phải là thư phòng của một Hàn Lâm đại học sĩ nào trong lịch sử chứ? Trong phòng đều dùng gỗ lim làm gia cụ, trên giá sách đều là các sách cổ, trưng bày trên kệ còn có đồ sứ tinh xảo cùng với các vật dụng bằng đồng thau, trong phòng còn có tám phiến bình phong trên đó vẽ tranh Sơn Thủy.........Bắt mắt nhất vẫn là giá bút cao bằng nửa người, trên đó còn có tra bút, đề đấu, tranh chữ, đặc biệt, trên đó còn treo tra bút rất lớn, có khi phải nặng đến mấy chục cân......
Sở Ấu Cơ lật trang giấy trên bàn, có chút bất tiện, "Vì cánh tay phải bị thương, hai ngày nay em chưa luyện chữ, những bản thư pháp ở đây đều được viết từ mấy ngày trước."
"........Ân" Cung Thanh Hạ lấy lại tinh thần, đưa tay mở những trang giấy trên bàn, chợt chú tâm nhìn ngắm, nét chữ này quả thực là đẹp tuyệt trần, hành khí trôi chảy, giống như gió lùa tay áo, ánh trăng chiếu ngực, vừa vui mắt vừa vào tâm, Cung Thanh Hạ nhìn một chút, ma xui quỷ khiến thế nào, bỗng chốc ánh mắt chậm rãi nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, yên lặng nhìn chăm chú, tựa như đang suy nghĩ xem khuôn mặt của búp bê sứ kia đẹp hơn, hay là nét chữ của nàng đẹp hơn? Một lát sau, khẽ mở môi đỏ, "Thật sự không nhờ người khác viết thay?"
Sở Ấu Cơ nghe xong, khẽ nhíu lông mày lại, chu cái miệng nhỏ nói, ".........Không có a, đây quả thực là do em viết." Lòng tràn đầy chờ mong Tỷ Tỷ sẽ biểu dương, không nghĩ tới lại nhận được một câu hỏi nghi vấn như vậy.......
Ánh mắt oan ức của búp bê sứ kia được Cung Thanh Hạ thu hết vào trong tầm mắt, có một chút hài lòng không tên, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nhẹ như mây gió nói, "Nếu em đã nói như vậy, vậy cứ coi là như thế đi." Nói xong thả tập giấy xuống.
Nói như vậy, rõ ràng là không tin người ta mà.........
Sở Ấu Cơ chu miệng nhỏ, "Em có thể dùng tay trái viết cho tỷ tỷ xem." Giận hờn dùng tay trái lấy tra bút trên giá xuống, chấm mực, trải ra một tờ giấy, viết xuống, "Bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên" 14 chữ này uyển chuyển như du long, vô cùng đẹp đẽ.
Cung Thanh Hạ đứng bên cạnh, một tay nâng cằm, một tay ôm cánh tay còn lại, nghiêng đầu, ung dung nhìn ngắm Sở Ấu Cơ, đợi đến khi búp bê sứ viết xong, liền nhìn trang giấy, nàng bất động, khịt khịt mũi, lại hắng giọng, kỳ thực là sợ mình sẽ thất thố, sau đó nói, "Ạch, tay phải viết vẫn đẹp hơn." Vẫn không biểu dương búp bê sứ.
Khuôn mặt nhỏ của Sở Ấu Cơ lúc này thật giống với bánh bao, ".............." Thế nhưng một lúc sau, khuôn mặt nhỏ không khỏi nở ra một nụ cười, con mắt cũng cười theo ----------- tỷ tỷ nói tay phải nàng viết vẫn đẹp hơn, không phải là đã tin nàng tự tay viết ra những thư pháp kia sao?
Kỳ thực nàng chỉ muốn được Cung Thanh Hạ khen ngợi, người khác thấy nàng thế nào, nàng đều không để ý.
".........." Cung Thanh Hạ phát hiện mình đối với nụ cười của Sở Ấu Cơ càng ngày càng không còn sức đề kháng, cũng còn may là nàng luôn giỏi che giấu đi nội tâm của mình, ngữ khí cùng vẻ mặt đều không chút rung động, nàng nói, "Cánh tay phải bị thương thế nào rồi?" Tìm đề tài dập tắt đi nụ cười của búp bê sứ.
"Ân, đã kết vảy rồi."
"Có đau hay không?"
"Không dùng lực sẽ không đau."
Đang nói, tiếng Lâm phu nhân hô hoán từ dưới lầu truyền tới, "Thanh Hạ! Ấu Ấu! Ăn cơm!"
Sở Ấu Cơ cười với Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Nói xong đặt bút lông xuống, cất bước rời đi.
"Chờ một chút."
Sở Ấu Cơ cảm thấy bàn tay trái truyền tới cảm giác man mát lạ thường, cúi đầu nhìn xuống, chợt nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Cung Thanh Hạ đang nắm chặt tay mình.
"Tỷ tỷ?"
Cung Thanh Hạ cũng không đáp lại, quay lưng tìm kiến cuộn giấy trong vại trên bàn, tìm một tác phẩm 41x28(cm), mở ra nhìn chốc lát, "Tấm này là được rồi!"
Lấy về cho Cung bá bá sao?
Sở Ấu Cơ nghĩ một hồi.
Nàng còn nhớ lần trước Cung bá bá có nói đùa rằng muốn đem "Thư pháp của nàng" treo ở phòng khách.
Lâm phu nhân đứng ở bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy hai người đang sánh vai đi xuống, cười oán trách nói rằng, "Hai người còn chưa xuống, món ăn sắp nguội hết rồi!"
Chợt nhìn thấy cuộn giấy trong tay Cung Thanh Hạ, "Làm sao? Vẫn là lấy về cho ba ba của cháu hả?"
Cung Thanh Hạ cười cười, cũng không đáp lời.
Lâm phu nhân cũng không truy hỏi, chỉ nói, "Mau ngồi xuống đi."
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Lâm phu nhân nói, "Ở nhà ta, từ trước đến giờ bảo mẫu đều ngồi cùng bàn với mọi người, Cung tiểu thư bỏ qua cho a."
Cung Thanh Hạ chưa mở miệng, Sở Ấu Cơ cướp lời nói, "Thanh Hạ tỷ tỷ sẽ không để ý đâu." Cung Thanh Hạ mỉm cười, cũng không nói gì.
"Tỷ tỷ, nếm thử món tôm Long Tĩnh của a di làm đi."
"Còn có món cá hấp."
"Đây là món ngó sen mà tỷ tỷ thích nhất."
...................
Sở Ấu Cơ lải nhải một hồi, liên tục gắp đồ ăn vào bát của Cung Thanh Hạ.
Lâm phu nhân oan ức nói, "Trong mắt chỉ có tỷ tỷ, không có người bà này rồi!"
"Không phải sao?" A Xuân cười, "Ngay cả tôi cũng gato này!"
Sở Ấu Cơ liền gắp đồ ăn cho Bà ngoại cùng a di, coi như là đền tội, lúc này cũng coi như động viên hai vị trưởng bối.
"Cung tổng."
Cung Thanh Hạ ăn cơm xong, vừa ra khỏi nhà của Sở Ấu Cơ, Ba Bí lập tức chào đón. Nàng cùng đi với Cung Thanh Hạ, vẫn luôn kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài.
"Đi." Cung Thanh Hạ nói ngắn gọn, "Đi đến tiệm thư pháp gần nhất."
Đầu óc Ba bí mơ hồ, "Gần nhất?" Những chữ trước đều không nghe rõ, đương nhiên là không nhắc lại được.
Cung Thanh Hạ ngồi vào vị trí lái xe, "Hạn cho cô trong vòng 3 phút phải tìm được địa chỉ tiệm thư pháp gần nhất."
"........Vâng, Cung tổng!"
Ba bí ý thức được sự tình khẩn cấp, lập tức ngồi vào ghế phụ, mở điện thoại tìm trên bản đồ.
Cung Thanh Hạ cũng không nhàn rỗi, gọi điện cho chủ tịch của Đạt Tần, "Tần lão?......... Đúng, là tôi...... Trước đã có hẹn với Tần lão........ Không biết Tần Lão hiện tại có tiện....... Không, không phải là thảo luận về hạng mục kia...... Được, được, 9 giờ, gặp mặt lại nói."
Ba bí đã tìm được địa chỉ theo yêu cầu, Cung Thanh Hạ nhấp địa chỉ vào hướng dẫn chỉ đường, khởi động xe.
15 phút sau, tại một tiệm thư pháp.
"Xin lỗi quý khách, đã đến giờ đóng cửa rồi."
"Tôi có việc gấp, giúp tôi đóng lại bức này, trả phí gấp đôi."
"........Được rồi."
Cung Thanh Hạ đưa bức thư pháp của Sở Ấu Cơ cho nhân viên cửa tiệm, "Trang trí bằng khung kim loại, càng nhanh càng tốt." Một ngày trước còn đang không biết nên làm thế nào, mắt thấy Cổ Lệ Tiệp không thể qua được cửa ải của Tần Đại Thiếu, nàng không thể không nghĩ cách khác.
"Được, xin chờ một chút."
30 phút sau, tại Tần gia.
Tần lão tiên sinh cười ha hả ra tiếp đón Cung Thanh Hạ cùng Ba bí vào nhà.
Ba người ngồi vào chỗ của mình, Tần lão tiên sinh đầu tiên là đánh giá sơ qua về Cung Thanh Hạ, sau đó cảm khái nói, "Tiểu Cung Phấn quả thực trưởng thành rồi."
Cung Thanh Hạ bất ngờ, "Tần lão đã từng gặp tôi?"
"Từng gặp" Ánh mắt Tần lão tiên sinh nhìn xa xăm, tựa như nhớ tới điều gì, "Đã là chuyện của hai mươi năm trước...... Hôm nay không nói những chuyện này." Tầm mắt lại đặt lên người Cung Thanh Hạ, "Cô tìm tôi, không muốn nói tới chuyện hạng mục, vậy muốn nói điều gì?"
"Vãn bối nghe tiếng Tần lão là người đánh giá thư pháp lâu năm," Cung Thanh Hạ nói tới chỗ này, liền lấy thư pháp trong tay Ba bí, "Ngày hôm nay đến đây là muốn mời Tần lão đánh giá qua bức này."
"Ơ?" Tần lão tiên sinh rất hào hứng, đưa mắt nhìn về tác phẩm trong tay Ba bí, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, liền hít vào một ngụm khí lạnh, "Đây là tác phẩm của người đương đại?"
Cung Thanh Hạ vô cùng thán phục, "Tần lão tiên sinh thật tinh tường, chỉ cần nhìn qua một chút có thể nhận ra được là tác phẩm đương đại."
Tần lão tiên sinh cũng không đáp lại những lời nịnh hót này, ánh mắt si ngốc nhìn bức thư pháp.
______________________________
Lời của edit: Đợt này mải mê chơi Pubg với xem Diên Hi Công Lược quá, bỏ bê cả edit luôn ahihi >.< Các bạn vẫn theo dõi truyện này đó chứ ^.^/
Sở Ấu Cơ chạy ra mở cửa, "Thanh Hạ tỷ tỷ!"
Sắc mặt Cung Thanh Hạ vẫn không đổi, gật gù tính là đáp lại.
Ở trước cửa thay dép lê, Cung Thanh Hạ đứng thẳng người, nhìn thấy con ngươi của Sở Ấu Cơ bắn ra ý cười tung tóe, chói sáng như ánh sáng mặt trời, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc màu đỏ đưa cho Sở Ấu Cơ, "Cái này cho em."
Sở Ấu Cơ đón ở trong tay, nhìn một chút, là cao mềm của Đông y, phương thuốc truyền qua hơn trăm năm, dùng cho những vết thương ngoài da, không khỏi nở nụ cười, "Cảm ơn Thanh Hạ tỷ tỷ."
Lâm phu nhân đi lên trước bắt chuyện, "Thanh Hạ đến rồi?"
Cung Thanh Hạ mỉm cười, "Chào Lâm giáo sư!"
A Xuân nghe tiếng người nói, từ trong phòng bếp đi ra, kinh ngạc thốt lên, "Trời ơi! Cung tổng ngoài đời quả nhiên đẹp hơn cả trong ảnh!"
Lâm phu nhân giới thiệu, "Đây là bảo mẫu trong nhà, tên là a Xuân."
Cung Thanh Hạ khẽ gật đầu.
A Xuân nở nụ cười, "Cung tổng ngồi đã, tôi đi chuẩn bị thêm mấy món là có thể ăn cơm rồi." Nói xong quay lại phòng bếp.
Lâm phu nhân cũng nói, "Đừng đứng cửa trước, mau vào."
Sở Ấu Cơ mạnh bạo kéo tay Cung Thanh Hạ cùng vào, kéo nàng vào phòng khách rồi ấn ngồi xuống ghế.
Lâm phu nhân đoán các nàng còn phải thảo luận về tình hình Hi Sở, cũng không quấy rầy, ngồi ở một bên xem báo.
Cung Thanh Hạ đưa mắt đánh giá ngôi nhà một lượt.
Sở Ấu Cơ nhìn thấy, cười nói, "Nhà em không rộng rãi như nhà tỷ tỷ." Ngôi biệt thự của Cung gia đồ sộ hoa lệ như hoàng cung của Châu Âu.
Khóe môi Cung Thanh Hạ nở ra một đường cong đẹp đẽ, "Nhưng em mới thật sự là người có tiền." Nàng là đang ghen tỵ với đứa bé kia sao?
Nhưng đối với Sở Ấu Cơ mà nói, những của cải kia nàng chưa từng để vào trong mắt, những của cải đó chưa mang đến cho Sở Ấu Cơ nàng bất kì một niềm vui sướng nào...........Đối với Sở Ấu Cơ nàng, tỷ tỷ mới là báu vật trân quý nhất trên cõi đời này.
Sở Ấu Cơ nhìn Cung Thanh Hạ cười, trong con mắt lấp lánh lên ánh sáng tinh khiết.
Nhìn ánh mắt của búp bê sứ trước mặt cũng có thể đọc ra được nội tâm của nàng, giống như giọt nước mưa rơi vào tâm hồ, lan tỏa ra những vòng sóng, khuôn mặt vốn dĩ không thay đổi sắc thái của Cung Thanh Hạ bỗng chốc hiện lên tầng ửng hồng hiếm thấy, nhẹ nhàng tằng hắng một cái, "Lần trước nghe Lâm giáo sư nói, em viết thư pháp rất đẹp phải không?"
"Ừ, so với bạn cùng trang lứa thì cũng đẹp hơn một chút."
"Không quá khiêm tốn chứ?"
"..................Không bằng em đưa tỷ tỷ đến thư phòng xem qua một chút?"
"Được." Cung Thanh Hạ đứng lên, "Dẫn đường."
Sở Ấu Cơ nhảy nhót, "Thư phòng của em ở trên lầu." Nói xong, tựa như chim Hỉ Thước chạy về phía cầu thang, trong lúc chạy không quên quay đầu về phía Cung Thanh Hạ vẫy tay, "Tỷ Tỷ đi theo em."
Nhìn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của Sở Ấu Cơ như vậy, làm cho Cung Thanh Hạ thất thần trong chốc lát, ".......Được."
Đi vào thư phòng của Sở Ấu Cơ, Cung Thanh Hạ như có cảm giác đang xuyên về thời cổ đại ------ đây không phải là thư phòng của một Hàn Lâm đại học sĩ nào trong lịch sử chứ? Trong phòng đều dùng gỗ lim làm gia cụ, trên giá sách đều là các sách cổ, trưng bày trên kệ còn có đồ sứ tinh xảo cùng với các vật dụng bằng đồng thau, trong phòng còn có tám phiến bình phong trên đó vẽ tranh Sơn Thủy.........Bắt mắt nhất vẫn là giá bút cao bằng nửa người, trên đó còn có tra bút, đề đấu, tranh chữ, đặc biệt, trên đó còn treo tra bút rất lớn, có khi phải nặng đến mấy chục cân......
Sở Ấu Cơ lật trang giấy trên bàn, có chút bất tiện, "Vì cánh tay phải bị thương, hai ngày nay em chưa luyện chữ, những bản thư pháp ở đây đều được viết từ mấy ngày trước."
"........Ân" Cung Thanh Hạ lấy lại tinh thần, đưa tay mở những trang giấy trên bàn, chợt chú tâm nhìn ngắm, nét chữ này quả thực là đẹp tuyệt trần, hành khí trôi chảy, giống như gió lùa tay áo, ánh trăng chiếu ngực, vừa vui mắt vừa vào tâm, Cung Thanh Hạ nhìn một chút, ma xui quỷ khiến thế nào, bỗng chốc ánh mắt chậm rãi nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, yên lặng nhìn chăm chú, tựa như đang suy nghĩ xem khuôn mặt của búp bê sứ kia đẹp hơn, hay là nét chữ của nàng đẹp hơn? Một lát sau, khẽ mở môi đỏ, "Thật sự không nhờ người khác viết thay?"
Sở Ấu Cơ nghe xong, khẽ nhíu lông mày lại, chu cái miệng nhỏ nói, ".........Không có a, đây quả thực là do em viết." Lòng tràn đầy chờ mong Tỷ Tỷ sẽ biểu dương, không nghĩ tới lại nhận được một câu hỏi nghi vấn như vậy.......
Ánh mắt oan ức của búp bê sứ kia được Cung Thanh Hạ thu hết vào trong tầm mắt, có một chút hài lòng không tên, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, nhẹ như mây gió nói, "Nếu em đã nói như vậy, vậy cứ coi là như thế đi." Nói xong thả tập giấy xuống.
Nói như vậy, rõ ràng là không tin người ta mà.........
Sở Ấu Cơ chu miệng nhỏ, "Em có thể dùng tay trái viết cho tỷ tỷ xem." Giận hờn dùng tay trái lấy tra bút trên giá xuống, chấm mực, trải ra một tờ giấy, viết xuống, "Bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên" 14 chữ này uyển chuyển như du long, vô cùng đẹp đẽ.
Cung Thanh Hạ đứng bên cạnh, một tay nâng cằm, một tay ôm cánh tay còn lại, nghiêng đầu, ung dung nhìn ngắm Sở Ấu Cơ, đợi đến khi búp bê sứ viết xong, liền nhìn trang giấy, nàng bất động, khịt khịt mũi, lại hắng giọng, kỳ thực là sợ mình sẽ thất thố, sau đó nói, "Ạch, tay phải viết vẫn đẹp hơn." Vẫn không biểu dương búp bê sứ.
Khuôn mặt nhỏ của Sở Ấu Cơ lúc này thật giống với bánh bao, ".............." Thế nhưng một lúc sau, khuôn mặt nhỏ không khỏi nở ra một nụ cười, con mắt cũng cười theo ----------- tỷ tỷ nói tay phải nàng viết vẫn đẹp hơn, không phải là đã tin nàng tự tay viết ra những thư pháp kia sao?
Kỳ thực nàng chỉ muốn được Cung Thanh Hạ khen ngợi, người khác thấy nàng thế nào, nàng đều không để ý.
".........." Cung Thanh Hạ phát hiện mình đối với nụ cười của Sở Ấu Cơ càng ngày càng không còn sức đề kháng, cũng còn may là nàng luôn giỏi che giấu đi nội tâm của mình, ngữ khí cùng vẻ mặt đều không chút rung động, nàng nói, "Cánh tay phải bị thương thế nào rồi?" Tìm đề tài dập tắt đi nụ cười của búp bê sứ.
"Ân, đã kết vảy rồi."
"Có đau hay không?"
"Không dùng lực sẽ không đau."
Đang nói, tiếng Lâm phu nhân hô hoán từ dưới lầu truyền tới, "Thanh Hạ! Ấu Ấu! Ăn cơm!"
Sở Ấu Cơ cười với Cung Thanh Hạ, "Tỷ tỷ, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Nói xong đặt bút lông xuống, cất bước rời đi.
"Chờ một chút."
Sở Ấu Cơ cảm thấy bàn tay trái truyền tới cảm giác man mát lạ thường, cúi đầu nhìn xuống, chợt nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Cung Thanh Hạ đang nắm chặt tay mình.
"Tỷ tỷ?"
Cung Thanh Hạ cũng không đáp lại, quay lưng tìm kiến cuộn giấy trong vại trên bàn, tìm một tác phẩm 41x28(cm), mở ra nhìn chốc lát, "Tấm này là được rồi!"
Lấy về cho Cung bá bá sao?
Sở Ấu Cơ nghĩ một hồi.
Nàng còn nhớ lần trước Cung bá bá có nói đùa rằng muốn đem "Thư pháp của nàng" treo ở phòng khách.
Lâm phu nhân đứng ở bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy hai người đang sánh vai đi xuống, cười oán trách nói rằng, "Hai người còn chưa xuống, món ăn sắp nguội hết rồi!"
Chợt nhìn thấy cuộn giấy trong tay Cung Thanh Hạ, "Làm sao? Vẫn là lấy về cho ba ba của cháu hả?"
Cung Thanh Hạ cười cười, cũng không đáp lời.
Lâm phu nhân cũng không truy hỏi, chỉ nói, "Mau ngồi xuống đi."
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Lâm phu nhân nói, "Ở nhà ta, từ trước đến giờ bảo mẫu đều ngồi cùng bàn với mọi người, Cung tiểu thư bỏ qua cho a."
Cung Thanh Hạ chưa mở miệng, Sở Ấu Cơ cướp lời nói, "Thanh Hạ tỷ tỷ sẽ không để ý đâu." Cung Thanh Hạ mỉm cười, cũng không nói gì.
"Tỷ tỷ, nếm thử món tôm Long Tĩnh của a di làm đi."
"Còn có món cá hấp."
"Đây là món ngó sen mà tỷ tỷ thích nhất."
...................
Sở Ấu Cơ lải nhải một hồi, liên tục gắp đồ ăn vào bát của Cung Thanh Hạ.
Lâm phu nhân oan ức nói, "Trong mắt chỉ có tỷ tỷ, không có người bà này rồi!"
"Không phải sao?" A Xuân cười, "Ngay cả tôi cũng gato này!"
Sở Ấu Cơ liền gắp đồ ăn cho Bà ngoại cùng a di, coi như là đền tội, lúc này cũng coi như động viên hai vị trưởng bối.
"Cung tổng."
Cung Thanh Hạ ăn cơm xong, vừa ra khỏi nhà của Sở Ấu Cơ, Ba Bí lập tức chào đón. Nàng cùng đi với Cung Thanh Hạ, vẫn luôn kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài.
"Đi." Cung Thanh Hạ nói ngắn gọn, "Đi đến tiệm thư pháp gần nhất."
Đầu óc Ba bí mơ hồ, "Gần nhất?" Những chữ trước đều không nghe rõ, đương nhiên là không nhắc lại được.
Cung Thanh Hạ ngồi vào vị trí lái xe, "Hạn cho cô trong vòng 3 phút phải tìm được địa chỉ tiệm thư pháp gần nhất."
"........Vâng, Cung tổng!"
Ba bí ý thức được sự tình khẩn cấp, lập tức ngồi vào ghế phụ, mở điện thoại tìm trên bản đồ.
Cung Thanh Hạ cũng không nhàn rỗi, gọi điện cho chủ tịch của Đạt Tần, "Tần lão?......... Đúng, là tôi...... Trước đã có hẹn với Tần lão........ Không biết Tần Lão hiện tại có tiện....... Không, không phải là thảo luận về hạng mục kia...... Được, được, 9 giờ, gặp mặt lại nói."
Ba bí đã tìm được địa chỉ theo yêu cầu, Cung Thanh Hạ nhấp địa chỉ vào hướng dẫn chỉ đường, khởi động xe.
15 phút sau, tại một tiệm thư pháp.
"Xin lỗi quý khách, đã đến giờ đóng cửa rồi."
"Tôi có việc gấp, giúp tôi đóng lại bức này, trả phí gấp đôi."
"........Được rồi."
Cung Thanh Hạ đưa bức thư pháp của Sở Ấu Cơ cho nhân viên cửa tiệm, "Trang trí bằng khung kim loại, càng nhanh càng tốt." Một ngày trước còn đang không biết nên làm thế nào, mắt thấy Cổ Lệ Tiệp không thể qua được cửa ải của Tần Đại Thiếu, nàng không thể không nghĩ cách khác.
"Được, xin chờ một chút."
30 phút sau, tại Tần gia.
Tần lão tiên sinh cười ha hả ra tiếp đón Cung Thanh Hạ cùng Ba bí vào nhà.
Ba người ngồi vào chỗ của mình, Tần lão tiên sinh đầu tiên là đánh giá sơ qua về Cung Thanh Hạ, sau đó cảm khái nói, "Tiểu Cung Phấn quả thực trưởng thành rồi."
Cung Thanh Hạ bất ngờ, "Tần lão đã từng gặp tôi?"
"Từng gặp" Ánh mắt Tần lão tiên sinh nhìn xa xăm, tựa như nhớ tới điều gì, "Đã là chuyện của hai mươi năm trước...... Hôm nay không nói những chuyện này." Tầm mắt lại đặt lên người Cung Thanh Hạ, "Cô tìm tôi, không muốn nói tới chuyện hạng mục, vậy muốn nói điều gì?"
"Vãn bối nghe tiếng Tần lão là người đánh giá thư pháp lâu năm," Cung Thanh Hạ nói tới chỗ này, liền lấy thư pháp trong tay Ba bí, "Ngày hôm nay đến đây là muốn mời Tần lão đánh giá qua bức này."
"Ơ?" Tần lão tiên sinh rất hào hứng, đưa mắt nhìn về tác phẩm trong tay Ba bí, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, liền hít vào một ngụm khí lạnh, "Đây là tác phẩm của người đương đại?"
Cung Thanh Hạ vô cùng thán phục, "Tần lão tiên sinh thật tinh tường, chỉ cần nhìn qua một chút có thể nhận ra được là tác phẩm đương đại."
Tần lão tiên sinh cũng không đáp lại những lời nịnh hót này, ánh mắt si ngốc nhìn bức thư pháp.
______________________________
Lời của edit: Đợt này mải mê chơi Pubg với xem Diên Hi Công Lược quá, bỏ bê cả edit luôn ahihi >.< Các bạn vẫn theo dõi truyện này đó chứ ^.^/
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.