Chương 6: Ứng Cứu
Bình Quả Nhất Sinh Thôi
07/05/2021
Lớp 10 ban 2, trong một tiết cuối ngày, lớp trưởng đang đứng trên bục giảng ổn định lại cả lớp.
"Ô Ô, tiểu Lệ, tao không sống nổi mất, mỗi ngày đều liếc mắt nhìn lén bạn cùng bàn, mắt của tao chẳng mấy chốc sẽ lé mất....."
Giang Tiểu Tĩnh cúi đầu gõ gõ lên bàn của chị em tốt tố khổ, cũng không còn tâm trí lắng nghe lớp trưởng đang nói gì.
Đúng vậy, người ngồi bên cạnh Giang Tiểu Tĩnh chính là Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ là người duy nhất không phải tham gia quân sự, là niềm ước ao ghen tị của cả lớp, vì vậy Sở Ấu Cơ trở thành mục tiêu công kích của đa số người trong lớp, kể cả khi nàng không ngồi ở bàn cũng bị nam sinh ngồi phía sau đá đá mấy đá về phía trước, lấy đó để tỏ lòng bất mãn của chủ nhân.
Nhưng đợi đến khi Sở Ấu Cơ lên lớp, cả lớp nhìn một chút, trong nháy mắt tha thứ cho nàng ------- tiểu mỹ nhân mềm mại, đẹp đẽ như vậy nên được hưởng đặc quyền mới đúng, làm sao nỡ để nàng đứng nghiêm theo tư thế quân đội cơ chứ? Tất cả mọi người đều thay đổi lại suy nghĩ, nói lý cho Sở Ấu Cơ.
Cho đến khi Sở Ấu Cơ đi học lại được 1 tuần, nam sinh cả lớp tự động trở thành đội hộ vệ của Sở Ấu Cơ, thời điểm tan học, nếu có nam sinh nào dám đến gần với Sở Ấu Cơ một chút, liền lập tức nhận được cảnh báo của đội hộ vệ, nhẹ thì mắng vài câu, nặng thì lấy bàn chân làm vũ khí, dẫm đạp lên bàn chân đối phương không thương tiếc.
"Khụ, cái kia." Gần đến hết giờ, lớp trưởng Lam Hạo Hiên hắng giọng một cái, hướng về phía Sở Ấu Cơ hỏi, "Bạn học Sở Ấu Cơ có ý kiến gì không?"
Sở Ấu Cơ ngẩng đầu ra khỏi trang sách, mờ mịt nhìn, ".......Không có."
"Nếu như bạn học Sở Ấu Cơ không có ý kiến gì, vậy thì làm theo như những gì đã định." Lam Hạo Hiên cao giọng tuyên bố, "Được, cuộc họp này kết thúc, mọi người vất vả rồi." Nói xong vỗ tay, cả lớp vỗ tay hùa theo, tiết học chính thức kết thúc.
........Lớp vừa họp gì vậy?
Sở Ấu Cơ chẳng hiểu mô tê gì, nàng vừa nãy chúi đầu vào xem 《 kỳ quan kim cổ》, xem vô cùng chăm chú, căn bản không để ý tới nội dung cuộc họp
Có điều, nàng cũng không quan tâm.
Không chỉ là vấn đề cuộc họp, nàng đối với cuộc sống hiện tại, đại đa số là không có hứng thú.
Chuông tan học vang, Sở Ấu Cơ thu thập xong sách vở, cúi đầu nhấc theo cặp sách đi ra ngoài.
Nàng luôn bước đi không ngẩng đầu, hàng lông mi dày đẹp che đi đôi mắt u buồn của nàng, lại càng làm cho các nam sinh trong lớp nổi lên nhiệt thuyết muốn bảo hộ nàng.
Nhà của nàng cũng ở gần trường học, đi bộ 10 phút là đến.
Sở Ấu Cơ không dùng bất cứ phương tiện gì, mỗi ngày đều đi bộ đi học rồi lại đi bộ về nhà.
Ra khỏi trường, đang đi trên đường chính, không biết làm sao, cảm giác được sau lưng có khí tức quen thuộc từ lâu không gặp, cả người Sở Ấu Cơ rung động, không khỏi quay người lại, nhìn thấy bóng người thanh tú lạnh lùng, ánh mắt trong nháy mắt mơ màng.
"Đường Tuyết Nhu, cô có gửi ảnh hay không?"
Cung Thanh Hạ đang gọi điện cho Đường Tuyết Nhu, bảo vệ của trường không cho người lạ vào trường, nàng chỉ có thể đứng bên ngoài, chờ mãi mới đến giờ tan học, mới chợt nhớ ra không biết hình dung đứa bé kia thế nào, liền gọi điện cho Đường Tuyết Nhu, muốn nàng gửi ảnh cho mình.
Bên kia thì nói như chặt đinh chém sắt, "Không được, tôi có nghĩ vụ phải bảo vệ Sở Ấu Cơ, đối với cô cũng không ngoại lệ."
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Nếu như tôi cạch mặt người chị họ như cô, cô cũng không quan tâm?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Đường Tuyết Nhu, "Thanh Hạ, từ bao giờ cô thay đổi vậy? Tức giận như đứa bé sao?"
"Cô......" Cung Thanh Hạ đang muốn nổi giận với Đường Tuyết Nhu, chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, đưa mắt nhìn lại, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần như bước ra từ trong cổ tích, đang đứng trên đường nhìn nàng, trên mặt mang theo hai hàng nước mắt long lanh, điện thoại của Cung Thanh Hạ bất tri bất giác rời khỏi tai, "........."
"Alo? Thanh Hạ?" Chờ thật lâu cũng không có tiếng đáp lại, đến phiên Đường Tuyết Nhu cuống lên, "Thanh Hạ, cô có nghe điện thoại hay không? Thanh Hạ?"
Cung Thanh Hạ đã cúp điện thoại, ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đã cúp điện thoại.
Ánh mắt của đứa nhỏ này làm cho nàng phát sinh ra một tình cảm chưa từng có từ trong đáy lòng, cụ thể là tình cảm gì, nàng cũng không rõ --------------- vào lúc này cũng không quan trọng, quan trọng là --------- đứa nhỏ này làm sao lại đứng giữa đường? Mắt thấy đèn tín hiệu dành cho người đi bộ đã chuyển từ xanh sang đỏ, dòng xe hai bên đã bắt đầu chuyển động, nhiều nguy hiểm!
"Này! Em......."
Cung Thanh Hạ vừa muốn mở miệng nhắc nhở thiếu nữ kia, một chiếc xe thể thao màu đỏ lao như bay tới, lao thẳng đến chỗ thiếu nữ kia đang đứng ngây ngốc, mắt thấy thiếu nữ kia sắp gặp bất trắc, Cung Thanh Hạ liều lĩnh chạy tới, ôm lấy thiếu nữ, xe thể thao đã phi tới trước người, tránh không kịp, Cung Thanh Hạ nhanh trí, ôm thiếu nữ nhảy nhào lên mui xe, tiếng phanh chói tai của xe thể thao vang lên, liền như vậy tránh khỏi tai nạn.
Điện hạ.....
Khóe môi Sở Ấu Cơ rung động, khóe mắt lại rơi xuống dòng lệ.
Cung Thanh Hạ nhìn tiểu mỹ nhân dưới thân, ánh mắt không hề chớp.
Nàng đang nằm nhoài trên ngươi thiếu nữ, động tác nói không hết được bao nhiêu ám muội, nàng biết, 2 người không phải là ở trong phòng, trên giường hay sàn nhà, mà là đang nằm trước mui xe thể thao trên đường, nàng đều biết.
Nhưng dường như cơ thể không nghe theo chỉ đạo của nàng, ngay cả đôi mắt cũng không chớp được.
Chỉ vì ánh mắt của thiếu nữ kia truyền đạt quá nhiều thông điệp, nàng dường như hiểu, lại như không hiểu chút nào, chỉ đành mở to đôi mắt nhìn ngắm thiếu nữ đối diện.
"Bây giờ học sinh trung học đều qua đường không có mắt như vậy sao? Đèn xanh hay đỏ cũng không để ý, muốn chết cũng không cần đứng giữa đường thế chứ?........."
Chủ nhân xe thể thao kia dường như cũng bị kinh sợ, mở mồm nói tục, thao thao bất tuyệt.
Cung Thanh Hạ lấy lại tinh thần, xoay mặt, lạnh lùng trừng tài xế một chút, tài xế kia lập tức bị đông cứng thành khối băng, miệng cũng cứng lại, không mở ra được, chờ Cung Thanh Hạ đỡ thiếu nữ đứng dậy, liền chật vật khởi động xe rời đi.
Cung Thanh Hạ ôm thiếu nữ đi đến bên đường, hai chân thiếu nữ vừa mới chạm đất, dường như chưa đứng vững, vẫn si ngốc nhìn Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ tránh ánh mắt của thiếu nữ, "Sau này qua đường phải cẩn thận một chút."
Đến lúc này hai chân của thiếu nữ mới đứng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ vuốt vuốt tóc, xoay mặt sang một bên.
Lam Hạo Hiên cách đó không xa nhìn thấy toàn bộ diễn biến, liền dẫn theo một đám nam sinh chạy tới, thân thiết hỏi.
"Bạn không sao chứ?"
Sở Ấu Cơ lúc này mới thu hồi tầm mắt, ".......Không sao cả."
Lam Hạo Hiên vẫn không yên lòng, "Hay là đi bệnh viện đa khoa kiểm tra một chút?"
Một nam sinh khác vô cùng tức giận nói, "Biển số xe thể thao kia chúng ta đã nhớ rõ, biết rõ đang giờ tan học mà lại chạy nhanh như vậy, hắn nhất định phải chết! Xem chúng ta trừng trị hắn thế nào!"
Giang Tiểu Tĩnh cũng chạy tới, "Bạn ổn chứ? Vừa nãy làm mình sợ muốn chết!" Nhìn ống tay áo của Sở Ấu Cơ có vết máu, không khỏi rít lên, "Bạn bị thương?"
Nghe Giang Tiểu Tĩnh nói như thế, Sở Ấu Cơ mới cảm thấy khuỷu tay đau đau, nghĩ vừa rồi chắc va với mui xe rồi.
Lam Hạo Hiên cao giọng nói, "Đi, đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Chỉ trong chốc lát này, chừng mười mấy nam sinh nữ tú trong lớp vây lại thân thiết hỏi thăm.
Cung Thanh Hạ yên lặng đi ra, qua một bên lại gọi cho Đường Tuyết Nhu, "Đường Tuyết Nhu, cô gửi ảnh qua cho tôi nhanh một chút, tôi đang đứng ở cổng trường Trung Học 14 đây, hiện đang là giờ tan học, học sinh đang từng tốp từng tốp đi ra, tôi không biết nàng là người nào."
"Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Đang nói chuyện lại dập máy? Hại tôi lo lắng không thôi." Đường Tuyết Nhu oán giận nói, sau đó mới nói, "Đến cổng trường rồi mới bảo tôi gửi ảnh cho cô, thật không giống với tác phong chu toàn của Cung tổng a."
Cung Thanh Hạ thiếu kiên nhẫn nói, "Gửi nhanh một chút đi."
"Xem ra tức rồi," Đường Tuyết Nhu thở dài một hơi, "Tôi sợ cô rồi, gửi cho cô là được chứ gì?"
Thời khắc Cung Thanh Hạ nhìn thấy bức ảnh đó, cả người đờ đẫn, một lúc lâu sau mới xoay người, khẽ gọi một tiếng, "Ấu Cơ?" Đã không thấy tăm hơi Sở Ấu Cơ cùng bạn học của nàng, đại khái thuê xe đi viện rồi.
Mãi đến khi băng bó vết thương xong, Sở Ấu Cơ vẫn trong trạng thái tinh thần hoảng hốt.
Điện hạ......
Điện hạ mặc quần áo màu trắng, đang gọi điện thoại.....
Tóc đen dài mượt của Điện Hạ bay bay trước ngực, thậm chí không cần qua photoshop cũng có thể quảng cáo cho dầu gội đầu được.......
Điện hạ cầm trường kiếm đồng thau trong tay, tóc đen buộc thành đuôi ngựa, một thân y phục màu trắng, khăn buộc trán màu trắng có thêu hoa mai cung phấn màu hồng, vạt áo song phiêu, tiêu dao tự tại.........
Cổ đại cùng hiện đại, quần áo của Điện hạ rối loạn hiện lên trong đầu Sở Ấu Cơ, Sở Ấu Cơ làm thế nào cũng không thể nhớ rõ.
"Ấu Cơ?" Giang Tiểu Tĩnh thấy ánh mắt của Sở Ấu Cơ không có tiêu cự, liền giơ tay quơ quơ trước mặt nàng, "Ấu Cơ, bạn không sao chứ?"
"Yên tâm đi, không có chuyện gì, Lam Hạo Hiên nói, "Chiếc xe thể thao kia phi quá nhanh, Ấu Cơ hẳn vẫn kinh hãi, đợi một lúc nữa là ổn thôi." Sự tình xảy ra làm cho hắn cũng bị dọa không ít, huống hồ là thiếu nữ yếu đuối này.
Giang Tiểu Tĩnh vẫy quơ quơ tay trước mặt Sở Ấu Cơ, trong miệng không ngừng hô, "Ấu Cơ?"
Sở Ấu Cơ rốt cục lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng người thon dài kia.
"Có phải đang tìm tỷ tỷ cứu tinh của bạn?"
Lam Hạo Hiên rút điện thoại từ trong túi ra, lật tìm bức ảnh chụp trước cổng trường, đưa tới trước mặt Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ ngơ ngác nhìn chốc lát, giương làn mi, "Lớp trưởng, gửi ảnh này cho tôi đi."
Lam Hạo Hiên gật gù, gửi ảnh cho bluetooth cho Sở Ấu Cơ.
"Ấu Ấu, cháu làm sao?"
Sở Ấu Cơ trở về nhà, a Xuần liền phát giác ra có gì đó không đúng ------ Cầm cặp sách bằng tay trái, tay phải có chút không được tự nhiên, dường như bị đau.
Sở Ấu Cơ cười cười, "Bị thương một chút, không có chuyện gì." Nói xong liền muốn đi lên lầu.
A Xuân không chịu, liền tiến lên kéo ống tay áo Sở Ấu Cơ lên, thấy khuỷu tay bó băng gạc, "Ôi! Còn nói không có chuyện gì?"
Tiếng la làm kinh động Lâm phu nhân trong thư phòng, "Ấu Ấu bị thương?" Vừa đi vừa hỏi.
Sở Ấu Cơ đành nói, "Bác sĩ bảo chỉ là xước ngoài da, không sao đâu."
Lâm phu nhân nghe xong, nhìn vết thương của Sở Ấu Cơ một chút, gật gù, "Ta xem cũng không nặng lắm, trẻ con xước xát chút cũng không sao," nói xong ngẩng đầu lên, nâng mắt kính, "Tỷ tỷ cứu cháu, cháu đã nói cảm ơn chưa?"
"Chưa ạ," Sở Ấu Cơ lắc đầu, "Bạn học vây xung quanh.........Cháu cũng chưa kịp nói cám ơn tỷ tỷ."
"Vậy không được, nếu không có tỷ tỷ kia, cháu sẽ không bị thương nhẹ như vậy được đâu, nói không chắc, có khi mạng cũng khó giữ được, nhất định phải cảm tạ người ta mới được." Lâm phu nhân nói xong nhìn về phía a Xuân, "A Xuân, cô nói xem, có phải hay không?"
A Xuân gật đầu nói, "Đúng vậy."
Lâm phu nhân trầm mặc một chút, "Nếu thực sự không tìm được cách liên lạc với người ta, chúng ta đăng báo cảm ơn người ta cũng được."
Sở Ấu Cơ mím mím môi, "Bạn học của cháu chụp được bức ảnh của tỷ tỷ, cháu đã xin được bức ảnh đấy rồi." Bức ảnh kia minh chứng đây là hiện thực, không phải giấc mộng.
"Ơ?" Lâm phu nhân cầm điện thoại của Sở Ấu Cơ, cẩn thận tỉ mỉ chốc lát, "Đây không phải là tổng giám đốc Cung Thanh Hạ của tập đoàn Hi Sở sao?" Vỗ vỗ vai a Xuân, "Cô đến thư phòng của ta, lấy tập tạp chí 《 Nhân Vật Đứng Đầu Của Doanh Nghiệp 》cho ta."
A Xuân lập tức đi lấy.
Lâm phu nhân mở tạp chí ra, đem bức ảnh trong điện thoại đối chiếu với ảnh trong tạp chí, khá là giống, cuối cùng xác nhận nói, "Đúng là Cung Thanh Hạ, không sai."
Sở Ấu Cơ trợn tròn hai mắt, "Cung.........Thanh Hạ?" Hơn nữa là tổng giám đốc của tập đoàn Hi Sở...........Thật là có duyên.........
"Ô Ô, tiểu Lệ, tao không sống nổi mất, mỗi ngày đều liếc mắt nhìn lén bạn cùng bàn, mắt của tao chẳng mấy chốc sẽ lé mất....."
Giang Tiểu Tĩnh cúi đầu gõ gõ lên bàn của chị em tốt tố khổ, cũng không còn tâm trí lắng nghe lớp trưởng đang nói gì.
Đúng vậy, người ngồi bên cạnh Giang Tiểu Tĩnh chính là Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ là người duy nhất không phải tham gia quân sự, là niềm ước ao ghen tị của cả lớp, vì vậy Sở Ấu Cơ trở thành mục tiêu công kích của đa số người trong lớp, kể cả khi nàng không ngồi ở bàn cũng bị nam sinh ngồi phía sau đá đá mấy đá về phía trước, lấy đó để tỏ lòng bất mãn của chủ nhân.
Nhưng đợi đến khi Sở Ấu Cơ lên lớp, cả lớp nhìn một chút, trong nháy mắt tha thứ cho nàng ------- tiểu mỹ nhân mềm mại, đẹp đẽ như vậy nên được hưởng đặc quyền mới đúng, làm sao nỡ để nàng đứng nghiêm theo tư thế quân đội cơ chứ? Tất cả mọi người đều thay đổi lại suy nghĩ, nói lý cho Sở Ấu Cơ.
Cho đến khi Sở Ấu Cơ đi học lại được 1 tuần, nam sinh cả lớp tự động trở thành đội hộ vệ của Sở Ấu Cơ, thời điểm tan học, nếu có nam sinh nào dám đến gần với Sở Ấu Cơ một chút, liền lập tức nhận được cảnh báo của đội hộ vệ, nhẹ thì mắng vài câu, nặng thì lấy bàn chân làm vũ khí, dẫm đạp lên bàn chân đối phương không thương tiếc.
"Khụ, cái kia." Gần đến hết giờ, lớp trưởng Lam Hạo Hiên hắng giọng một cái, hướng về phía Sở Ấu Cơ hỏi, "Bạn học Sở Ấu Cơ có ý kiến gì không?"
Sở Ấu Cơ ngẩng đầu ra khỏi trang sách, mờ mịt nhìn, ".......Không có."
"Nếu như bạn học Sở Ấu Cơ không có ý kiến gì, vậy thì làm theo như những gì đã định." Lam Hạo Hiên cao giọng tuyên bố, "Được, cuộc họp này kết thúc, mọi người vất vả rồi." Nói xong vỗ tay, cả lớp vỗ tay hùa theo, tiết học chính thức kết thúc.
........Lớp vừa họp gì vậy?
Sở Ấu Cơ chẳng hiểu mô tê gì, nàng vừa nãy chúi đầu vào xem 《 kỳ quan kim cổ》, xem vô cùng chăm chú, căn bản không để ý tới nội dung cuộc họp
Có điều, nàng cũng không quan tâm.
Không chỉ là vấn đề cuộc họp, nàng đối với cuộc sống hiện tại, đại đa số là không có hứng thú.
Chuông tan học vang, Sở Ấu Cơ thu thập xong sách vở, cúi đầu nhấc theo cặp sách đi ra ngoài.
Nàng luôn bước đi không ngẩng đầu, hàng lông mi dày đẹp che đi đôi mắt u buồn của nàng, lại càng làm cho các nam sinh trong lớp nổi lên nhiệt thuyết muốn bảo hộ nàng.
Nhà của nàng cũng ở gần trường học, đi bộ 10 phút là đến.
Sở Ấu Cơ không dùng bất cứ phương tiện gì, mỗi ngày đều đi bộ đi học rồi lại đi bộ về nhà.
Ra khỏi trường, đang đi trên đường chính, không biết làm sao, cảm giác được sau lưng có khí tức quen thuộc từ lâu không gặp, cả người Sở Ấu Cơ rung động, không khỏi quay người lại, nhìn thấy bóng người thanh tú lạnh lùng, ánh mắt trong nháy mắt mơ màng.
"Đường Tuyết Nhu, cô có gửi ảnh hay không?"
Cung Thanh Hạ đang gọi điện cho Đường Tuyết Nhu, bảo vệ của trường không cho người lạ vào trường, nàng chỉ có thể đứng bên ngoài, chờ mãi mới đến giờ tan học, mới chợt nhớ ra không biết hình dung đứa bé kia thế nào, liền gọi điện cho Đường Tuyết Nhu, muốn nàng gửi ảnh cho mình.
Bên kia thì nói như chặt đinh chém sắt, "Không được, tôi có nghĩ vụ phải bảo vệ Sở Ấu Cơ, đối với cô cũng không ngoại lệ."
Cung Thanh Hạ nhíu mày, "Nếu như tôi cạch mặt người chị họ như cô, cô cũng không quan tâm?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Đường Tuyết Nhu, "Thanh Hạ, từ bao giờ cô thay đổi vậy? Tức giận như đứa bé sao?"
"Cô......" Cung Thanh Hạ đang muốn nổi giận với Đường Tuyết Nhu, chợt cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, đưa mắt nhìn lại, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần như bước ra từ trong cổ tích, đang đứng trên đường nhìn nàng, trên mặt mang theo hai hàng nước mắt long lanh, điện thoại của Cung Thanh Hạ bất tri bất giác rời khỏi tai, "........."
"Alo? Thanh Hạ?" Chờ thật lâu cũng không có tiếng đáp lại, đến phiên Đường Tuyết Nhu cuống lên, "Thanh Hạ, cô có nghe điện thoại hay không? Thanh Hạ?"
Cung Thanh Hạ đã cúp điện thoại, ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đã cúp điện thoại.
Ánh mắt của đứa nhỏ này làm cho nàng phát sinh ra một tình cảm chưa từng có từ trong đáy lòng, cụ thể là tình cảm gì, nàng cũng không rõ --------------- vào lúc này cũng không quan trọng, quan trọng là --------- đứa nhỏ này làm sao lại đứng giữa đường? Mắt thấy đèn tín hiệu dành cho người đi bộ đã chuyển từ xanh sang đỏ, dòng xe hai bên đã bắt đầu chuyển động, nhiều nguy hiểm!
"Này! Em......."
Cung Thanh Hạ vừa muốn mở miệng nhắc nhở thiếu nữ kia, một chiếc xe thể thao màu đỏ lao như bay tới, lao thẳng đến chỗ thiếu nữ kia đang đứng ngây ngốc, mắt thấy thiếu nữ kia sắp gặp bất trắc, Cung Thanh Hạ liều lĩnh chạy tới, ôm lấy thiếu nữ, xe thể thao đã phi tới trước người, tránh không kịp, Cung Thanh Hạ nhanh trí, ôm thiếu nữ nhảy nhào lên mui xe, tiếng phanh chói tai của xe thể thao vang lên, liền như vậy tránh khỏi tai nạn.
Điện hạ.....
Khóe môi Sở Ấu Cơ rung động, khóe mắt lại rơi xuống dòng lệ.
Cung Thanh Hạ nhìn tiểu mỹ nhân dưới thân, ánh mắt không hề chớp.
Nàng đang nằm nhoài trên ngươi thiếu nữ, động tác nói không hết được bao nhiêu ám muội, nàng biết, 2 người không phải là ở trong phòng, trên giường hay sàn nhà, mà là đang nằm trước mui xe thể thao trên đường, nàng đều biết.
Nhưng dường như cơ thể không nghe theo chỉ đạo của nàng, ngay cả đôi mắt cũng không chớp được.
Chỉ vì ánh mắt của thiếu nữ kia truyền đạt quá nhiều thông điệp, nàng dường như hiểu, lại như không hiểu chút nào, chỉ đành mở to đôi mắt nhìn ngắm thiếu nữ đối diện.
"Bây giờ học sinh trung học đều qua đường không có mắt như vậy sao? Đèn xanh hay đỏ cũng không để ý, muốn chết cũng không cần đứng giữa đường thế chứ?........."
Chủ nhân xe thể thao kia dường như cũng bị kinh sợ, mở mồm nói tục, thao thao bất tuyệt.
Cung Thanh Hạ lấy lại tinh thần, xoay mặt, lạnh lùng trừng tài xế một chút, tài xế kia lập tức bị đông cứng thành khối băng, miệng cũng cứng lại, không mở ra được, chờ Cung Thanh Hạ đỡ thiếu nữ đứng dậy, liền chật vật khởi động xe rời đi.
Cung Thanh Hạ ôm thiếu nữ đi đến bên đường, hai chân thiếu nữ vừa mới chạm đất, dường như chưa đứng vững, vẫn si ngốc nhìn Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ tránh ánh mắt của thiếu nữ, "Sau này qua đường phải cẩn thận một chút."
Đến lúc này hai chân của thiếu nữ mới đứng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ vuốt vuốt tóc, xoay mặt sang một bên.
Lam Hạo Hiên cách đó không xa nhìn thấy toàn bộ diễn biến, liền dẫn theo một đám nam sinh chạy tới, thân thiết hỏi.
"Bạn không sao chứ?"
Sở Ấu Cơ lúc này mới thu hồi tầm mắt, ".......Không sao cả."
Lam Hạo Hiên vẫn không yên lòng, "Hay là đi bệnh viện đa khoa kiểm tra một chút?"
Một nam sinh khác vô cùng tức giận nói, "Biển số xe thể thao kia chúng ta đã nhớ rõ, biết rõ đang giờ tan học mà lại chạy nhanh như vậy, hắn nhất định phải chết! Xem chúng ta trừng trị hắn thế nào!"
Giang Tiểu Tĩnh cũng chạy tới, "Bạn ổn chứ? Vừa nãy làm mình sợ muốn chết!" Nhìn ống tay áo của Sở Ấu Cơ có vết máu, không khỏi rít lên, "Bạn bị thương?"
Nghe Giang Tiểu Tĩnh nói như thế, Sở Ấu Cơ mới cảm thấy khuỷu tay đau đau, nghĩ vừa rồi chắc va với mui xe rồi.
Lam Hạo Hiên cao giọng nói, "Đi, đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Chỉ trong chốc lát này, chừng mười mấy nam sinh nữ tú trong lớp vây lại thân thiết hỏi thăm.
Cung Thanh Hạ yên lặng đi ra, qua một bên lại gọi cho Đường Tuyết Nhu, "Đường Tuyết Nhu, cô gửi ảnh qua cho tôi nhanh một chút, tôi đang đứng ở cổng trường Trung Học 14 đây, hiện đang là giờ tan học, học sinh đang từng tốp từng tốp đi ra, tôi không biết nàng là người nào."
"Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Đang nói chuyện lại dập máy? Hại tôi lo lắng không thôi." Đường Tuyết Nhu oán giận nói, sau đó mới nói, "Đến cổng trường rồi mới bảo tôi gửi ảnh cho cô, thật không giống với tác phong chu toàn của Cung tổng a."
Cung Thanh Hạ thiếu kiên nhẫn nói, "Gửi nhanh một chút đi."
"Xem ra tức rồi," Đường Tuyết Nhu thở dài một hơi, "Tôi sợ cô rồi, gửi cho cô là được chứ gì?"
Thời khắc Cung Thanh Hạ nhìn thấy bức ảnh đó, cả người đờ đẫn, một lúc lâu sau mới xoay người, khẽ gọi một tiếng, "Ấu Cơ?" Đã không thấy tăm hơi Sở Ấu Cơ cùng bạn học của nàng, đại khái thuê xe đi viện rồi.
Mãi đến khi băng bó vết thương xong, Sở Ấu Cơ vẫn trong trạng thái tinh thần hoảng hốt.
Điện hạ......
Điện hạ mặc quần áo màu trắng, đang gọi điện thoại.....
Tóc đen dài mượt của Điện Hạ bay bay trước ngực, thậm chí không cần qua photoshop cũng có thể quảng cáo cho dầu gội đầu được.......
Điện hạ cầm trường kiếm đồng thau trong tay, tóc đen buộc thành đuôi ngựa, một thân y phục màu trắng, khăn buộc trán màu trắng có thêu hoa mai cung phấn màu hồng, vạt áo song phiêu, tiêu dao tự tại.........
Cổ đại cùng hiện đại, quần áo của Điện hạ rối loạn hiện lên trong đầu Sở Ấu Cơ, Sở Ấu Cơ làm thế nào cũng không thể nhớ rõ.
"Ấu Cơ?" Giang Tiểu Tĩnh thấy ánh mắt của Sở Ấu Cơ không có tiêu cự, liền giơ tay quơ quơ trước mặt nàng, "Ấu Cơ, bạn không sao chứ?"
"Yên tâm đi, không có chuyện gì, Lam Hạo Hiên nói, "Chiếc xe thể thao kia phi quá nhanh, Ấu Cơ hẳn vẫn kinh hãi, đợi một lúc nữa là ổn thôi." Sự tình xảy ra làm cho hắn cũng bị dọa không ít, huống hồ là thiếu nữ yếu đuối này.
Giang Tiểu Tĩnh vẫy quơ quơ tay trước mặt Sở Ấu Cơ, trong miệng không ngừng hô, "Ấu Cơ?"
Sở Ấu Cơ rốt cục lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng người thon dài kia.
"Có phải đang tìm tỷ tỷ cứu tinh của bạn?"
Lam Hạo Hiên rút điện thoại từ trong túi ra, lật tìm bức ảnh chụp trước cổng trường, đưa tới trước mặt Sở Ấu Cơ.
Sở Ấu Cơ ngơ ngác nhìn chốc lát, giương làn mi, "Lớp trưởng, gửi ảnh này cho tôi đi."
Lam Hạo Hiên gật gù, gửi ảnh cho bluetooth cho Sở Ấu Cơ.
"Ấu Ấu, cháu làm sao?"
Sở Ấu Cơ trở về nhà, a Xuần liền phát giác ra có gì đó không đúng ------ Cầm cặp sách bằng tay trái, tay phải có chút không được tự nhiên, dường như bị đau.
Sở Ấu Cơ cười cười, "Bị thương một chút, không có chuyện gì." Nói xong liền muốn đi lên lầu.
A Xuân không chịu, liền tiến lên kéo ống tay áo Sở Ấu Cơ lên, thấy khuỷu tay bó băng gạc, "Ôi! Còn nói không có chuyện gì?"
Tiếng la làm kinh động Lâm phu nhân trong thư phòng, "Ấu Ấu bị thương?" Vừa đi vừa hỏi.
Sở Ấu Cơ đành nói, "Bác sĩ bảo chỉ là xước ngoài da, không sao đâu."
Lâm phu nhân nghe xong, nhìn vết thương của Sở Ấu Cơ một chút, gật gù, "Ta xem cũng không nặng lắm, trẻ con xước xát chút cũng không sao," nói xong ngẩng đầu lên, nâng mắt kính, "Tỷ tỷ cứu cháu, cháu đã nói cảm ơn chưa?"
"Chưa ạ," Sở Ấu Cơ lắc đầu, "Bạn học vây xung quanh.........Cháu cũng chưa kịp nói cám ơn tỷ tỷ."
"Vậy không được, nếu không có tỷ tỷ kia, cháu sẽ không bị thương nhẹ như vậy được đâu, nói không chắc, có khi mạng cũng khó giữ được, nhất định phải cảm tạ người ta mới được." Lâm phu nhân nói xong nhìn về phía a Xuân, "A Xuân, cô nói xem, có phải hay không?"
A Xuân gật đầu nói, "Đúng vậy."
Lâm phu nhân trầm mặc một chút, "Nếu thực sự không tìm được cách liên lạc với người ta, chúng ta đăng báo cảm ơn người ta cũng được."
Sở Ấu Cơ mím mím môi, "Bạn học của cháu chụp được bức ảnh của tỷ tỷ, cháu đã xin được bức ảnh đấy rồi." Bức ảnh kia minh chứng đây là hiện thực, không phải giấc mộng.
"Ơ?" Lâm phu nhân cầm điện thoại của Sở Ấu Cơ, cẩn thận tỉ mỉ chốc lát, "Đây không phải là tổng giám đốc Cung Thanh Hạ của tập đoàn Hi Sở sao?" Vỗ vỗ vai a Xuân, "Cô đến thư phòng của ta, lấy tập tạp chí 《 Nhân Vật Đứng Đầu Của Doanh Nghiệp 》cho ta."
A Xuân lập tức đi lấy.
Lâm phu nhân mở tạp chí ra, đem bức ảnh trong điện thoại đối chiếu với ảnh trong tạp chí, khá là giống, cuối cùng xác nhận nói, "Đúng là Cung Thanh Hạ, không sai."
Sở Ấu Cơ trợn tròn hai mắt, "Cung.........Thanh Hạ?" Hơn nữa là tổng giám đốc của tập đoàn Hi Sở...........Thật là có duyên.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.