Chương 43: Về Nước
Bình Quả Nhất Sinh Thôi
07/05/2021
Sở Ấu Cơ từ từ phát hiện, chỉ cần "sau đó" biểu hiện ngoan ngoãn, không vặn vẹo nhăn nhó, không ném ánh mắt ám muội, không có bất kì cử chỉ ám muội trêu chọc nào, Cung Thanh Hạ sẽ không tức giận, sinh hoạt của hai người lại tốt đẹp như trước.
Bất kể là ban ngày nằm trên tấm thảm dày trước lò sưởi, hay là buổi tối nằm trong chăn ấm áp, chỉ cần Sở Ấu Cơ muốn, Cung Thanh Hạ đều sẽ cho, hai thân thể trắng nõn có thể liên tục triền miên mấy giờ, cả phòng ngập tràn khí tức kiều diễm.
Mỗi lần lên đến đỉnh Cao Phong, khuôn mặt băng thanh lạnh lùng của Cung Thanh Hạ nổi lên một tầng ửng hồng, như hoa sen tinh khiết mới nhuộm phong hoa, kiều diễm đến nỗi làm cho Sở Ấu Cơ nghẹt thở, nếu không phải cần cho hai thân thể nghỉ ngơi, thật hận không thể lập tức muốn lại lần nữa.
Phá vỡ cuộc sống tốt đẹp này chính là cuộc điện thoại từ trong nước.
Đầu tiên là Lâm phu nhân, "Tết Xuân gần đến rồi, hai người các ngươi nên kiềm chế lại, về nhà đi thôi."
Hai chữ 'kiềm chế' này làm cho Sở Ấu Cơ thẹn đỏ bừng cả mặt, có điều, nàng chỉ dám trốn trong góc nhỏ thẹn thùng một mình, vì loại phản ứng này phạm phải tối kỵ của Cung Thanh Hạ, nàng cũng không muốn bị đuổi ra ngoài lần nữa.
Tiếp theo là Diêu Nhữ Ninh, cùng Cung Thanh Hạ trao đổi chuyện công ty, trao đổi mấy tiếng, cuối cùng nhắc đến Sở Ấu Cơ, "Theo tính toán thông thường, hết năm nay Sở Ấu Cơ cũng đã 17 tuổi, nên đứng ra chủ trì hội nghị của hội đồng quản trị rồi."
Cung Thanh Hạ không tán thành, "Nàng vẫn là học sinh trung học, hoàn toàn không hiểu gì về việc kinh doanh của công ty, làm sao chủ trì hội nghị? Có điều sớm làm quen với không khí cuộc họp cũng là điều cần thiết, chỉ cần xem video các cuộc họp là được rồi."
Diêu Nhữ Ninh cười khẽ, "Thanh Hạ, nghe tôi nói hết đã ----- tôi chỉ muốn nói, thừa dịp hai người đang ở Châu Âu, mang Sở Ấu Cơ đi Anh Quốc may mấy bộ âu phục phương tây, nó sẽ hợp với các hội nghị cấp cao kia, cụ thể thế nào thì cô hiểu rõ hơn tôi, cũng không cần tôi nhiều lời."
"Sao phải là Anh Quốc?"
"Một phần là cá nhân tôi thiên vị, một phần khác là do tôi cân nhắc đến việc cô tiếp thu nền giáo dục bên ấy......... Cô sẽ hiểu rõ."
Cung Thanh Hạ gật gù, cũng không phản đối.
Bên kia bỗng vang lên giọng nói của Cổ Lệ Tiệp, "Khụ, Bạo Quân! Tôi nói với cô, nếu như tiểu tôn nữ của tôi trở về thiếu sợi lông tơ nào, tôi tuyệt đối không tha cho cô." Nghe ngữ khí hoàn toàn có thể tưởng tượng được ánh mắt bên kia tà mị nhường nào.
"Khụ." Cung Thanh Hạ nheo mắt, "Nếu như tiểu tôn nữ nhà cô hảo hảo không tổn hại chút nào, ngược lại, tôi lại thiếu mấy sợi lông tơ thì thế nào?"
"............... Cô có ý gì?"
"Không có gì."
"Được rồi," Diêu Nhữ Ninh lấy lại điện thoại trên tay Cổ Lệ Tiệp, "Thanh Hạ, những gì cần nói tôi đều nói xong rồi, tôi gác máy đây."
Để điện thoại xuống, Cung Thanh Hạ có chút hiếu kì, 'Hai người họ sao lại ở cùng nhau?', nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Quay đầu vừa nhìn, không thấy tiểu nữ sinh -- rõ ràng vừa còn đang ở đây, thoáng một cái đã không thấy đâu?
Nàng làm sao biết được Sở Ấu Cơ đang trốn dưới lầu một thẹn đến đỏ chót mặt, cái câu 'Tôi lại thiếu mất mấy sợi lông tơ thì thế nào?' kia làm nàng thẹn đến chín mặt -------- tuy rằng Cung Thanh Hạ có thể trêu chọc, nhưng nàng không dám phạm húy.
Trong nước, quán cafe Thần Ninh của Diêu Nhữ Ninh.
Diêu Nhữ Ninh nói chuyện điện thoại xong liền đi đến nhà bếp làm bữa tối, Cổ Lệ Tiệp kéo lấy ống tay nàng, "Tôi cảm thấy sự tình không đơn giản chút nào, ai! Ôi!"
"Sao?"
Cổ Lệ Tiệp thuật lại 'hàm ý sâu xa' của Cung Thanh Hạ lại một lượt, "Cô cảm thấy thế nào?"
Cổ Lệ Tiệp giả vờ không hiểu, "Không thể cái gì?"
Diêu Nhữ Ninh hỏi ngược lại, "Vậy cô cảm thấy lạ ở chỗ nào?"
Cổ Lệ Tiệp, "..............."
Tám ngày sau.
Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ hạ cánh về nước, mới vừa đẩy hành lý ra ngoài, liền nhìn thấy Đường Tuyết Nhu đứng cách đó không xa đang vẫy tay, "Thanh Hạ! Ấu Ấu!"
Sở Ấu Cơ cười tươi như hoa, "Tuyết tỷ tỷ!"
Đường Tuyết Nhu bước nhanh đến đón, mở hai tay ra, "Thanh Hạ!", muốn ôm lấy Cung Thanh Hạ.
Sở Ấu Cơ nhanh tay lẹ mắt, nhanh nhẹn nhảy vọt tới trước người Đường Tuyết Nhu, ôm vào, "Tuyết tỷ tỷ!"
"........ Ơ ha ha, tiểu Ấu Ấu đáng yêu," Đường Tuyết Nhu vỗ lưng Sở Ấu Cơ, ánh mắt vẫn đặt trên người Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ vẫn dửng dưng, trên môi nở nụ cười như không cười.
Đúng lúc náo nhiệt nhất, Cổ Lệ Tiệp lắc mông đi tới, trước tiên là nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ lạnh lùng nhìn lại, "Có gì hay mà nhìn?"
Cổ Lệ Tiệp tức giận, "Xem xem cô có thiếu cọng lông tơ nào không?"
Sở Ấu Cơ ngược lại chào hỏi Cổ Lệ Tiệp, "Cổ tỷ tỷ."
"Ôi, tiểu tôn nữ của tôi." Cổ Lệ Tiệp vò đầu Sở Ấu Cơ, "Đến, để nhị nãi xem em có gầy đi không? Chà Chà, hình như hơi gầy một chút, có phải là Bạo Quân bắt nạt em không? Không cần sợ, thành thật nói cho nhị nãi biết, nhị nãi sẽ làm chủ cho em."
Sở Ấu Cơ hoàn toàn không có biện pháp gì với 'Nhị nãi' này, chỉ có thể cười không đáp lời.
Cổ Lệ Tiệp cũng không truy hỏi, nắm tay nàng, đi phía sau Cung Thanh Hạ cùng Đường Tuyết Nhu, "Đi Hà Lan có vui không?"
"Ngoại trừ khí trời không tốt," Sở Ấu Cơ cười, "Cái khác đều tốt." Cũng không nói cụ thể.
Trong lòng Cung Thanh Hạ vẫn lo lắng một chuyện, nhìn Đường Tuyết Nhu chút, "Có tiến triển không?"
"Không," Đường Tuyết Nhu lắc đầu, vẻ mặt ủ rũ, "Bạn tôi cũng rút rồi."
Cung Thanh Hạ không chút rung động, "Ơ," dừng một chút, "Xem ra phải nghĩ cách khác."
"Thanh Hạ......" Đường Tuyết Nhu muốn nói lại thôi.
Cung Thanh Hạ biết nàng có chuyện khó nói, "Sau này nói chuyện cụ thể hơn."
Đường Tuyết Nhu gật gù.
Cũng trong lúc đó, trong viện điều dưỡng ngoài ngoại ô.
Bác sĩ điều trị chính của Lâm Dịch Huyên đang ngồi trong phòng làm việc xem bệnh án, Lý lão đầu --- bảo an của viện điều dưỡng nghiêm mặt đi tới, "Bác sĩ Trịnh, ngài đến đây xem một chút." Nói xong đi về phía phòng quản lí.
Bác sĩ Trịnh ngớ ngẩn, bảo an tới gọi mình............ Là có chuyện gì?
Mang theo nghi vấn vào phòng quản lý, lão Lý đầu tiên là bắt hắn ngồi xuống, sau đó mở ra một đoạn camera ghi hình cho hắn xem, "Đây là phòng bệnh hạng nhất của bệnh nhân Lâm Dịch Huyên phải không?"
Bác sĩ Trịnh gật gù, ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn màn hình.
Lão Lý giải thích, "Gần đây mất ít thiết bị chữa bệnh đắt tiền của bệnh viện, chúng tôi đang điều tra lại các camera ghi hình từ tuần trước trở lại đây, vô tình phát hiện ra đoạn camera này."
Bác sĩ Trịnh nhìn bóng dáng cô gái đội mũ trong màn hình, từ vóc người có thể đoán được nàng tầm 20 - 30 tuổi, không khỏi bật thốt lên, "Cô gái này là người ăn trộm sao?"
Lão Lý lắc đầu, "Không phải, nhìn xuống."
Bác sĩ Trịnh kinh ngạc bật thốt lên, "Đi vào phòng 201 rồi."
"Nàng vào phòng bệnh hơn 2 tiếng," Dừng một chút lại nói, "10h tối vào, đến 12h đêm mới ra ngoài."
Bác sĩ Trịnh nghi hoặc, "Nàng tay không đi ra, không trộm bất cứ cái gì?"
"Ngài vẫn chưa rõ sao? Cô gái này không phải trộm, mà vì bệnh nhân mới tới."
Bác sĩ Trịnh có chút không hiểu, "Nhưng trong phòng bệnh vẫn luôn có camera, 1 ngày 24h đều có y tá của bệnh viện túc trực, vẫn chưa phát hiện có người ngoài tiến vào."
"Tính chất nghiêm trọng nằm ở chỗ này, nói rõ người này không những biết chính xác vị trí đặt camera, hơn nữa còn biết cách che đậy, từ đó có thể thấy được, đây không phải lần đầu tiên đến bái phỏng phòng 201."
Bác sĩ Trịnh càng mơ hồ hơn, "Thế nhưng thân thể của bệnh nhân chưa từng xuất hiện dị thường gì."
Lão Lý suy nghĩ một chút, "Có khả năng nàng chỉ đơn thuần đến thăm bệnh nhân, ngài biết, tết xuân sắp đến, rất nhiều người sẽ chọn thời gian này đi thăm người thân."
"Sao nàng không quang minh chính đại đến thăm vào ban ngày? Lại chọn vào buổi tối?......... Hơn nữa theo những gì tôi biết, cha và chồng trước của Lâm Dịch Huyên đều đã qua đời, người thân trên đời chỉ còn mẫu thân cùng con gái, mà cô gái này không phải một trong hai người này."
"Vì lẽ đó tôi mới gọi ngài tới," Lão Lý mệt mỏi lau mặt, "Chuyện này vô cùng kỳ lạ, theo lý thuyết thì người nhà bệnh nhân có quyền được biết, thế nhưng có muốn cho biết hay không, hay là khi nào cho biết nên do ngài định đoạt."
Bác sĩ Trịnh gật gù.
Lúc này Sở Ấu Cơ đã về đến nhà, đầu tiên là ôm lấy bà ngoại làm nũng, sau đó ôm lấy a Xuân, "A di, cháu rất nhớ người."
A Xuân cười cười, "Tôi cũng rất nhớ Ấu Ấu a."
Nàng lại khôi phục lại sinh hoạt như bình thường, luyện thư pháp, sáng tác, làm bài tập......
Trước giao thừa một ngày, Sở Ấu Cơ từ phía sau ôm lấy cổ Lâm phu nhân đang ngồi đọc báo, "Bà ngoại! Cháu tặng Thanh Hạ tỷ tỷ một món quà tết, ngày hôm nay hẳn là chuyển tới rồi."
Lâm phu nhân cười hiền lành, "Đó là chuyện tốt a," nâng kính mắt lên, "Bà ngoại cũng muốn biết món quà kia là gì?"
Sở Ấu Cơ hoạt bát dựng ngón tay trỏ lên tuyên bố, "Là một chiếc xe mới," Vòng tới phía trước sô pha, ngồi xuống bên cạnh Lâm phu nhân, lại kéo kéo cánh tay Lâm phu nhân, "Thanh Hạ tỷ tỷ rất thích xe, lần trước xe của nàng chạy trên cao tốc xảy ra chuyện, hiện tại đang tiến hành tu sửa, nhưng khẳng định sẽ không được như trước, khi đó cháu liền đặt một chiếc xe theo sở thích của nàng, vì yêu cầu rất cao, bên Đức nói phải mất một thời gian mới hoàn thành được, cháu ra kì hạn là phải xong trước tết, bọn họ nói không thành vấn đề."
Lâm phu nhân sờ đầu Sở Ấu Cơ, "Từ khi nào cháu hiểu về xe vậy? Còn đặt làm riêng?"
"Đương nhiên cháu không hiểu rồi, đều tham khảo ý kiến của Diêu tỷ tỷ, xưởng bên Đức cũng liên hệ với nàng."
A Xuân ở bên cạnh nói, "Có tiền phải tiêu, bỏ ra mới là tiền, còn không thành tờ giấy mất rồi." Biết chiếc xe này khẳng định không rẻ.
Cung gia.
Cung Thanh Hạ đang trong phòng tập gym, Cung mẫu ở một bên lải nhải, "Theo quan điểm của mẹ, Tần Thành kia không tệ chút nào, có năng lực, có ngoại hình, tuy nói là trước đây có chút tai tiếng, làm một số chuyện phong lưu, thế nhưng hắn toàn tâm toàn ý với con, không chỉ một lần tỏ thái độ trước mặt mẹ a..........."
Cung Thanh Hạ nhét tai nghe vào tai, chỉnh âm lượng lên cao nhất, át đi giọng nói của Cung mẫu.
"Con a, đứa nhỏ này!" Cung mẫu giơ tay lên muốn đánh Cung Thanh Hạ.
Cung baba đi vào, "Bà làm gì đấy?" Nắm lấy tay Cung mẫu, "Thanh Hạ 24 tuổi rồi, bà còn tưởng nàng là đứa trẻ 3 tuổi sao?"
Hai tay Cung mẫu chống nạnh, "Đừng nói 24, coi như nàng 94 ở trong mắt tôi vẫn là đứa trẻ, làm sao?" Dừng một chút, "Còn ông nữa, sao không chết già trong thư phòng luyện thư pháp đi, còn bãi giá đến phòng tập gym của con gái làm gì?"
Cung baba nói, "Vừa có người gọi đến, nói là muốn Cung Thanh Hạ ký nhận xe."
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm nay rốt cục hoàn thành sớm b( ̄▽ ̄)d
【Chương 41 bị phạt thẻ vàng? Đổi thì không được, lẽ nào trơ mắt nhìn nó bị khóa sao? *gãi đầu* 】
(Nếu có ý tưởng nào tốt, các bạn độc giả đừng ngại chia se, cho Tiểu Bình Quả một ý tưởng a (#^_^#))
【 Cảm tạ A Văn cùng các bạn độc giả, Tiểu Bình Quả sẽ tiếp tục cố gắng p(^-^)q 】
Bất kể là ban ngày nằm trên tấm thảm dày trước lò sưởi, hay là buổi tối nằm trong chăn ấm áp, chỉ cần Sở Ấu Cơ muốn, Cung Thanh Hạ đều sẽ cho, hai thân thể trắng nõn có thể liên tục triền miên mấy giờ, cả phòng ngập tràn khí tức kiều diễm.
Mỗi lần lên đến đỉnh Cao Phong, khuôn mặt băng thanh lạnh lùng của Cung Thanh Hạ nổi lên một tầng ửng hồng, như hoa sen tinh khiết mới nhuộm phong hoa, kiều diễm đến nỗi làm cho Sở Ấu Cơ nghẹt thở, nếu không phải cần cho hai thân thể nghỉ ngơi, thật hận không thể lập tức muốn lại lần nữa.
Phá vỡ cuộc sống tốt đẹp này chính là cuộc điện thoại từ trong nước.
Đầu tiên là Lâm phu nhân, "Tết Xuân gần đến rồi, hai người các ngươi nên kiềm chế lại, về nhà đi thôi."
Hai chữ 'kiềm chế' này làm cho Sở Ấu Cơ thẹn đỏ bừng cả mặt, có điều, nàng chỉ dám trốn trong góc nhỏ thẹn thùng một mình, vì loại phản ứng này phạm phải tối kỵ của Cung Thanh Hạ, nàng cũng không muốn bị đuổi ra ngoài lần nữa.
Tiếp theo là Diêu Nhữ Ninh, cùng Cung Thanh Hạ trao đổi chuyện công ty, trao đổi mấy tiếng, cuối cùng nhắc đến Sở Ấu Cơ, "Theo tính toán thông thường, hết năm nay Sở Ấu Cơ cũng đã 17 tuổi, nên đứng ra chủ trì hội nghị của hội đồng quản trị rồi."
Cung Thanh Hạ không tán thành, "Nàng vẫn là học sinh trung học, hoàn toàn không hiểu gì về việc kinh doanh của công ty, làm sao chủ trì hội nghị? Có điều sớm làm quen với không khí cuộc họp cũng là điều cần thiết, chỉ cần xem video các cuộc họp là được rồi."
Diêu Nhữ Ninh cười khẽ, "Thanh Hạ, nghe tôi nói hết đã ----- tôi chỉ muốn nói, thừa dịp hai người đang ở Châu Âu, mang Sở Ấu Cơ đi Anh Quốc may mấy bộ âu phục phương tây, nó sẽ hợp với các hội nghị cấp cao kia, cụ thể thế nào thì cô hiểu rõ hơn tôi, cũng không cần tôi nhiều lời."
"Sao phải là Anh Quốc?"
"Một phần là cá nhân tôi thiên vị, một phần khác là do tôi cân nhắc đến việc cô tiếp thu nền giáo dục bên ấy......... Cô sẽ hiểu rõ."
Cung Thanh Hạ gật gù, cũng không phản đối.
Bên kia bỗng vang lên giọng nói của Cổ Lệ Tiệp, "Khụ, Bạo Quân! Tôi nói với cô, nếu như tiểu tôn nữ của tôi trở về thiếu sợi lông tơ nào, tôi tuyệt đối không tha cho cô." Nghe ngữ khí hoàn toàn có thể tưởng tượng được ánh mắt bên kia tà mị nhường nào.
"Khụ." Cung Thanh Hạ nheo mắt, "Nếu như tiểu tôn nữ nhà cô hảo hảo không tổn hại chút nào, ngược lại, tôi lại thiếu mấy sợi lông tơ thì thế nào?"
"............... Cô có ý gì?"
"Không có gì."
"Được rồi," Diêu Nhữ Ninh lấy lại điện thoại trên tay Cổ Lệ Tiệp, "Thanh Hạ, những gì cần nói tôi đều nói xong rồi, tôi gác máy đây."
Để điện thoại xuống, Cung Thanh Hạ có chút hiếu kì, 'Hai người họ sao lại ở cùng nhau?', nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Quay đầu vừa nhìn, không thấy tiểu nữ sinh -- rõ ràng vừa còn đang ở đây, thoáng một cái đã không thấy đâu?
Nàng làm sao biết được Sở Ấu Cơ đang trốn dưới lầu một thẹn đến đỏ chót mặt, cái câu 'Tôi lại thiếu mất mấy sợi lông tơ thì thế nào?' kia làm nàng thẹn đến chín mặt -------- tuy rằng Cung Thanh Hạ có thể trêu chọc, nhưng nàng không dám phạm húy.
Trong nước, quán cafe Thần Ninh của Diêu Nhữ Ninh.
Diêu Nhữ Ninh nói chuyện điện thoại xong liền đi đến nhà bếp làm bữa tối, Cổ Lệ Tiệp kéo lấy ống tay nàng, "Tôi cảm thấy sự tình không đơn giản chút nào, ai! Ôi!"
"Sao?"
Cổ Lệ Tiệp thuật lại 'hàm ý sâu xa' của Cung Thanh Hạ lại một lượt, "Cô cảm thấy thế nào?"
Cổ Lệ Tiệp giả vờ không hiểu, "Không thể cái gì?"
Diêu Nhữ Ninh hỏi ngược lại, "Vậy cô cảm thấy lạ ở chỗ nào?"
Cổ Lệ Tiệp, "..............."
Tám ngày sau.
Cung Thanh Hạ cùng Sở Ấu Cơ hạ cánh về nước, mới vừa đẩy hành lý ra ngoài, liền nhìn thấy Đường Tuyết Nhu đứng cách đó không xa đang vẫy tay, "Thanh Hạ! Ấu Ấu!"
Sở Ấu Cơ cười tươi như hoa, "Tuyết tỷ tỷ!"
Đường Tuyết Nhu bước nhanh đến đón, mở hai tay ra, "Thanh Hạ!", muốn ôm lấy Cung Thanh Hạ.
Sở Ấu Cơ nhanh tay lẹ mắt, nhanh nhẹn nhảy vọt tới trước người Đường Tuyết Nhu, ôm vào, "Tuyết tỷ tỷ!"
"........ Ơ ha ha, tiểu Ấu Ấu đáng yêu," Đường Tuyết Nhu vỗ lưng Sở Ấu Cơ, ánh mắt vẫn đặt trên người Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ vẫn dửng dưng, trên môi nở nụ cười như không cười.
Đúng lúc náo nhiệt nhất, Cổ Lệ Tiệp lắc mông đi tới, trước tiên là nhìn chăm chú Cung Thanh Hạ.
Cung Thanh Hạ lạnh lùng nhìn lại, "Có gì hay mà nhìn?"
Cổ Lệ Tiệp tức giận, "Xem xem cô có thiếu cọng lông tơ nào không?"
Sở Ấu Cơ ngược lại chào hỏi Cổ Lệ Tiệp, "Cổ tỷ tỷ."
"Ôi, tiểu tôn nữ của tôi." Cổ Lệ Tiệp vò đầu Sở Ấu Cơ, "Đến, để nhị nãi xem em có gầy đi không? Chà Chà, hình như hơi gầy một chút, có phải là Bạo Quân bắt nạt em không? Không cần sợ, thành thật nói cho nhị nãi biết, nhị nãi sẽ làm chủ cho em."
Sở Ấu Cơ hoàn toàn không có biện pháp gì với 'Nhị nãi' này, chỉ có thể cười không đáp lời.
Cổ Lệ Tiệp cũng không truy hỏi, nắm tay nàng, đi phía sau Cung Thanh Hạ cùng Đường Tuyết Nhu, "Đi Hà Lan có vui không?"
"Ngoại trừ khí trời không tốt," Sở Ấu Cơ cười, "Cái khác đều tốt." Cũng không nói cụ thể.
Trong lòng Cung Thanh Hạ vẫn lo lắng một chuyện, nhìn Đường Tuyết Nhu chút, "Có tiến triển không?"
"Không," Đường Tuyết Nhu lắc đầu, vẻ mặt ủ rũ, "Bạn tôi cũng rút rồi."
Cung Thanh Hạ không chút rung động, "Ơ," dừng một chút, "Xem ra phải nghĩ cách khác."
"Thanh Hạ......" Đường Tuyết Nhu muốn nói lại thôi.
Cung Thanh Hạ biết nàng có chuyện khó nói, "Sau này nói chuyện cụ thể hơn."
Đường Tuyết Nhu gật gù.
Cũng trong lúc đó, trong viện điều dưỡng ngoài ngoại ô.
Bác sĩ điều trị chính của Lâm Dịch Huyên đang ngồi trong phòng làm việc xem bệnh án, Lý lão đầu --- bảo an của viện điều dưỡng nghiêm mặt đi tới, "Bác sĩ Trịnh, ngài đến đây xem một chút." Nói xong đi về phía phòng quản lí.
Bác sĩ Trịnh ngớ ngẩn, bảo an tới gọi mình............ Là có chuyện gì?
Mang theo nghi vấn vào phòng quản lý, lão Lý đầu tiên là bắt hắn ngồi xuống, sau đó mở ra một đoạn camera ghi hình cho hắn xem, "Đây là phòng bệnh hạng nhất của bệnh nhân Lâm Dịch Huyên phải không?"
Bác sĩ Trịnh gật gù, ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn màn hình.
Lão Lý giải thích, "Gần đây mất ít thiết bị chữa bệnh đắt tiền của bệnh viện, chúng tôi đang điều tra lại các camera ghi hình từ tuần trước trở lại đây, vô tình phát hiện ra đoạn camera này."
Bác sĩ Trịnh nhìn bóng dáng cô gái đội mũ trong màn hình, từ vóc người có thể đoán được nàng tầm 20 - 30 tuổi, không khỏi bật thốt lên, "Cô gái này là người ăn trộm sao?"
Lão Lý lắc đầu, "Không phải, nhìn xuống."
Bác sĩ Trịnh kinh ngạc bật thốt lên, "Đi vào phòng 201 rồi."
"Nàng vào phòng bệnh hơn 2 tiếng," Dừng một chút lại nói, "10h tối vào, đến 12h đêm mới ra ngoài."
Bác sĩ Trịnh nghi hoặc, "Nàng tay không đi ra, không trộm bất cứ cái gì?"
"Ngài vẫn chưa rõ sao? Cô gái này không phải trộm, mà vì bệnh nhân mới tới."
Bác sĩ Trịnh có chút không hiểu, "Nhưng trong phòng bệnh vẫn luôn có camera, 1 ngày 24h đều có y tá của bệnh viện túc trực, vẫn chưa phát hiện có người ngoài tiến vào."
"Tính chất nghiêm trọng nằm ở chỗ này, nói rõ người này không những biết chính xác vị trí đặt camera, hơn nữa còn biết cách che đậy, từ đó có thể thấy được, đây không phải lần đầu tiên đến bái phỏng phòng 201."
Bác sĩ Trịnh càng mơ hồ hơn, "Thế nhưng thân thể của bệnh nhân chưa từng xuất hiện dị thường gì."
Lão Lý suy nghĩ một chút, "Có khả năng nàng chỉ đơn thuần đến thăm bệnh nhân, ngài biết, tết xuân sắp đến, rất nhiều người sẽ chọn thời gian này đi thăm người thân."
"Sao nàng không quang minh chính đại đến thăm vào ban ngày? Lại chọn vào buổi tối?......... Hơn nữa theo những gì tôi biết, cha và chồng trước của Lâm Dịch Huyên đều đã qua đời, người thân trên đời chỉ còn mẫu thân cùng con gái, mà cô gái này không phải một trong hai người này."
"Vì lẽ đó tôi mới gọi ngài tới," Lão Lý mệt mỏi lau mặt, "Chuyện này vô cùng kỳ lạ, theo lý thuyết thì người nhà bệnh nhân có quyền được biết, thế nhưng có muốn cho biết hay không, hay là khi nào cho biết nên do ngài định đoạt."
Bác sĩ Trịnh gật gù.
Lúc này Sở Ấu Cơ đã về đến nhà, đầu tiên là ôm lấy bà ngoại làm nũng, sau đó ôm lấy a Xuân, "A di, cháu rất nhớ người."
A Xuân cười cười, "Tôi cũng rất nhớ Ấu Ấu a."
Nàng lại khôi phục lại sinh hoạt như bình thường, luyện thư pháp, sáng tác, làm bài tập......
Trước giao thừa một ngày, Sở Ấu Cơ từ phía sau ôm lấy cổ Lâm phu nhân đang ngồi đọc báo, "Bà ngoại! Cháu tặng Thanh Hạ tỷ tỷ một món quà tết, ngày hôm nay hẳn là chuyển tới rồi."
Lâm phu nhân cười hiền lành, "Đó là chuyện tốt a," nâng kính mắt lên, "Bà ngoại cũng muốn biết món quà kia là gì?"
Sở Ấu Cơ hoạt bát dựng ngón tay trỏ lên tuyên bố, "Là một chiếc xe mới," Vòng tới phía trước sô pha, ngồi xuống bên cạnh Lâm phu nhân, lại kéo kéo cánh tay Lâm phu nhân, "Thanh Hạ tỷ tỷ rất thích xe, lần trước xe của nàng chạy trên cao tốc xảy ra chuyện, hiện tại đang tiến hành tu sửa, nhưng khẳng định sẽ không được như trước, khi đó cháu liền đặt một chiếc xe theo sở thích của nàng, vì yêu cầu rất cao, bên Đức nói phải mất một thời gian mới hoàn thành được, cháu ra kì hạn là phải xong trước tết, bọn họ nói không thành vấn đề."
Lâm phu nhân sờ đầu Sở Ấu Cơ, "Từ khi nào cháu hiểu về xe vậy? Còn đặt làm riêng?"
"Đương nhiên cháu không hiểu rồi, đều tham khảo ý kiến của Diêu tỷ tỷ, xưởng bên Đức cũng liên hệ với nàng."
A Xuân ở bên cạnh nói, "Có tiền phải tiêu, bỏ ra mới là tiền, còn không thành tờ giấy mất rồi." Biết chiếc xe này khẳng định không rẻ.
Cung gia.
Cung Thanh Hạ đang trong phòng tập gym, Cung mẫu ở một bên lải nhải, "Theo quan điểm của mẹ, Tần Thành kia không tệ chút nào, có năng lực, có ngoại hình, tuy nói là trước đây có chút tai tiếng, làm một số chuyện phong lưu, thế nhưng hắn toàn tâm toàn ý với con, không chỉ một lần tỏ thái độ trước mặt mẹ a..........."
Cung Thanh Hạ nhét tai nghe vào tai, chỉnh âm lượng lên cao nhất, át đi giọng nói của Cung mẫu.
"Con a, đứa nhỏ này!" Cung mẫu giơ tay lên muốn đánh Cung Thanh Hạ.
Cung baba đi vào, "Bà làm gì đấy?" Nắm lấy tay Cung mẫu, "Thanh Hạ 24 tuổi rồi, bà còn tưởng nàng là đứa trẻ 3 tuổi sao?"
Hai tay Cung mẫu chống nạnh, "Đừng nói 24, coi như nàng 94 ở trong mắt tôi vẫn là đứa trẻ, làm sao?" Dừng một chút, "Còn ông nữa, sao không chết già trong thư phòng luyện thư pháp đi, còn bãi giá đến phòng tập gym của con gái làm gì?"
Cung baba nói, "Vừa có người gọi đến, nói là muốn Cung Thanh Hạ ký nhận xe."
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm nay rốt cục hoàn thành sớm b( ̄▽ ̄)d
【Chương 41 bị phạt thẻ vàng? Đổi thì không được, lẽ nào trơ mắt nhìn nó bị khóa sao? *gãi đầu* 】
(Nếu có ý tưởng nào tốt, các bạn độc giả đừng ngại chia se, cho Tiểu Bình Quả một ý tưởng a (#^_^#))
【 Cảm tạ A Văn cùng các bạn độc giả, Tiểu Bình Quả sẽ tiếp tục cố gắng p(^-^)q 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.