Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!
Chương 113: đáng đời
Tiểu Cam Cam
02/09/2021
Khay thức ăn còn nóng hổi trên bàn, nghi ngút khói
Hương thơm lan toả khắp nơi, nhưng chẳng ai ăn cả. Nó cứ thế nguội dần
Giống như cô vậy, tâm tư lạnh nhạt chẳng muốn làm gì nữa
Cô từ bỏ rồi, cuộc sống tự do tự tại
Lạc Y Y chăm chăm nhìn lên trần nhà, cảnh tượng cô đứng ngoài sân vui vẻ phơi chăn vừa mới giặt, cái miệng nhỏ ngân nga giai điệu vui tai tràn về
Còn có, lúc cô vào bệnh viện thăm mẹ. Nụ cười của bà khiến cô quên đi mệt mỏi và khó khăn phải chịu
Nếu không phải tại hắn, có lẽ sau khi trả xong khoản nợ, cô đã ở bên Mỹ cùng với mẹ
Đôi mắt cô sưng to như quả hạch, chẳng buồn khóc.
Mệt mỏi thở dài rồi tiếp tục ngủ
Bạch Diệp Phi Yến bị đuổi đi ấm ức không chịu được, đậu xe thể thao vào bên đường rồi gọi điện cho cứu binh
Anh cả! Anh hai không cho em vào nhà nữa, còn mắng em rồi đuổi ra ngoài. Đúng là quá đáng mà!!!
Em kể đầu đuôi cho anh nghe đi
Bạch Dạ Phi Long cười cười
Tam tiểu thư nghe theo, kể lại những uất ức bản thân đã chịu. Chỉ nghe thấy bên kia hình như đang bị sặc. Còn cười lớn không dám tin mà hỏi lại
Em nói cái gì? Nó bị tát? Còn bị tát đến đỏ cả má?
Ừ, em thấy hằn cả 5 dấu tay nha
Haha … bị … bị tát … bị nữ nhân tát … còn không dám đánh trả … hahaha, không ngờ nó cũng có ngày này. Đáng đời lắm!!!
Bạch Diệp Phi Yến nghe anh mình cao hứng, cô vỗ vỗ trán thở dài
2 ông anh này thật sự là anh em ruột sao?
Anh đừng cười nữa, mau nghĩ cách giúp em đi
Cô ngồi trên xe, chú tâm nghe đầu dây bên kia nói gì đó. Sau khi đã lên kế hoạch liền hoà vào dòng xe tấp nập trên đường, chạy mất
Bạch Dạ Phi Long cúp máy, trên miệng vẫn còn tươi cười. Lúc đầu hắn chỉ muốn giúp đứa em gái bé bỏng của mình giải quyết rắc rối. Nhưng bây giờ cảm thấy mọi chuyện có chút thú vị
Phi Ưng mà điên lên chắc sẽ vui lắm đây
____________
Bạch Dạ Phi Ưng ngồi bên trong phòng sách đọc tài liệu. Đến tối mới ra ngoài
Không biết cô đã ăn xong chưa, cơ thể bé nhỏ đó phải bồi bổ thật nhiều thì hắn mới có thể yên tâm
Mở cửa phòng bước vào, nhìn thấy cô vẫn còn nằm trên giường
Thức ăn hắn đem vào lúc sáng vẫn còn nguyên trên tủ chẳng có ai đả động gì đến
Biết cô thấy hắn vào cho nên chỉ vờ ngủ, hắn cầm đĩa thức ăn lên nhìn 1 lúc rồi đặt xuống
Không hợp khẩu vị của em sao? Tôi sai người làm món mới, em thích ăn gì?
Trả lời hắn là không gian yên tĩnh
Cô chẳng muốn phí sức lực, càng không muốn nhìn thấy hắn. Lấy chăn che kín từ đầu đến chân
Bạch Dạ Phi Ưng cười khổ đi ra ngoài
Khi hắn đem đồ ăn mới vào, cô vẫn không thèm quan tâm
Lại lần nữa, chủ tịch cố ý dặn dò cô ăn hết thức ăn rồi đi ra ngoài
________
Lại 1 đêm trôi qua, hắn đem thức ăn vào nhìn thấy cái đĩa tối qua đặt trên bàn vẫn còn nguyên
Cô đã nhịn đói cả ngày, còn không chịu uống nước. Chỉ nằm trên giường, tỉnh dậy thì nhìn lên trần nhà. Mệt mỏi lại ngủ thiếp đi
Bạch Dạ Phi Ưng kéo cái chăn đang trùm kín cô lại, lớn tiếng nói
Lạc Y Y em đừng có vô lý!
Haha, người vô lý không phải hắn sao?
Vì nhịn ăn nên cả người cô chẳng còn sức. Y Y vẫn bướng bỉnh đứng dậy, tay chân đều run rẩy như bà già 70. Nhưng cô mặc kệ
Có vẻ như không muốn nghe thấy hắn càu nhàu, nên muốn đi ra khỏi nơi này
Bạch Dạ Phi Ưng cản đường không cho cô đi, còn ấn cô ngồi lên giường
Em mau ăn đi, đừng chọc tôi tức giận
Hắn đưa cái bánh bao đến trước mặt muốn cô ăn. Y Y xoay mặt đi nơi khác
Chủ tịch nhíu mày, bóp lấy cái má
Chỉ thấy cô ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt
Trong lòng hắn liền cảm thấy đau đớn, bỏ bàn tay của mình xuống
Nhị thiếu cao cao tại thượng quỳ 1 chân dưới sàn, ngẩng đầu lên tha thiết nhìn cô. Hắn nắm lấy bàn tay gầy gò của cô mà xót xa
Em ăn xong, tôi sẽ để em ra ngoài
Lạc Y Y liếc hắn 1 cái rồi lại xoay mặt sang nơi khác. Cô chui vào chăn rồi tiếp tục nằm xuống không thèm quan tâm chuyện thế gian
Ra ngoài? Phạm vi hắn cho cô đi chẳng qua chỉ quanh quẩn trong biệt thự này
Còn nơi cô thật sự muốn đi, hắn sẽ cho sao?
Hương thơm lan toả khắp nơi, nhưng chẳng ai ăn cả. Nó cứ thế nguội dần
Giống như cô vậy, tâm tư lạnh nhạt chẳng muốn làm gì nữa
Cô từ bỏ rồi, cuộc sống tự do tự tại
Lạc Y Y chăm chăm nhìn lên trần nhà, cảnh tượng cô đứng ngoài sân vui vẻ phơi chăn vừa mới giặt, cái miệng nhỏ ngân nga giai điệu vui tai tràn về
Còn có, lúc cô vào bệnh viện thăm mẹ. Nụ cười của bà khiến cô quên đi mệt mỏi và khó khăn phải chịu
Nếu không phải tại hắn, có lẽ sau khi trả xong khoản nợ, cô đã ở bên Mỹ cùng với mẹ
Đôi mắt cô sưng to như quả hạch, chẳng buồn khóc.
Mệt mỏi thở dài rồi tiếp tục ngủ
Bạch Diệp Phi Yến bị đuổi đi ấm ức không chịu được, đậu xe thể thao vào bên đường rồi gọi điện cho cứu binh
Anh cả! Anh hai không cho em vào nhà nữa, còn mắng em rồi đuổi ra ngoài. Đúng là quá đáng mà!!!
Em kể đầu đuôi cho anh nghe đi
Bạch Dạ Phi Long cười cười
Tam tiểu thư nghe theo, kể lại những uất ức bản thân đã chịu. Chỉ nghe thấy bên kia hình như đang bị sặc. Còn cười lớn không dám tin mà hỏi lại
Em nói cái gì? Nó bị tát? Còn bị tát đến đỏ cả má?
Ừ, em thấy hằn cả 5 dấu tay nha
Haha … bị … bị tát … bị nữ nhân tát … còn không dám đánh trả … hahaha, không ngờ nó cũng có ngày này. Đáng đời lắm!!!
Bạch Diệp Phi Yến nghe anh mình cao hứng, cô vỗ vỗ trán thở dài
2 ông anh này thật sự là anh em ruột sao?
Anh đừng cười nữa, mau nghĩ cách giúp em đi
Cô ngồi trên xe, chú tâm nghe đầu dây bên kia nói gì đó. Sau khi đã lên kế hoạch liền hoà vào dòng xe tấp nập trên đường, chạy mất
Bạch Dạ Phi Long cúp máy, trên miệng vẫn còn tươi cười. Lúc đầu hắn chỉ muốn giúp đứa em gái bé bỏng của mình giải quyết rắc rối. Nhưng bây giờ cảm thấy mọi chuyện có chút thú vị
Phi Ưng mà điên lên chắc sẽ vui lắm đây
____________
Bạch Dạ Phi Ưng ngồi bên trong phòng sách đọc tài liệu. Đến tối mới ra ngoài
Không biết cô đã ăn xong chưa, cơ thể bé nhỏ đó phải bồi bổ thật nhiều thì hắn mới có thể yên tâm
Mở cửa phòng bước vào, nhìn thấy cô vẫn còn nằm trên giường
Thức ăn hắn đem vào lúc sáng vẫn còn nguyên trên tủ chẳng có ai đả động gì đến
Biết cô thấy hắn vào cho nên chỉ vờ ngủ, hắn cầm đĩa thức ăn lên nhìn 1 lúc rồi đặt xuống
Không hợp khẩu vị của em sao? Tôi sai người làm món mới, em thích ăn gì?
Trả lời hắn là không gian yên tĩnh
Cô chẳng muốn phí sức lực, càng không muốn nhìn thấy hắn. Lấy chăn che kín từ đầu đến chân
Bạch Dạ Phi Ưng cười khổ đi ra ngoài
Khi hắn đem đồ ăn mới vào, cô vẫn không thèm quan tâm
Lại lần nữa, chủ tịch cố ý dặn dò cô ăn hết thức ăn rồi đi ra ngoài
________
Lại 1 đêm trôi qua, hắn đem thức ăn vào nhìn thấy cái đĩa tối qua đặt trên bàn vẫn còn nguyên
Cô đã nhịn đói cả ngày, còn không chịu uống nước. Chỉ nằm trên giường, tỉnh dậy thì nhìn lên trần nhà. Mệt mỏi lại ngủ thiếp đi
Bạch Dạ Phi Ưng kéo cái chăn đang trùm kín cô lại, lớn tiếng nói
Lạc Y Y em đừng có vô lý!
Haha, người vô lý không phải hắn sao?
Vì nhịn ăn nên cả người cô chẳng còn sức. Y Y vẫn bướng bỉnh đứng dậy, tay chân đều run rẩy như bà già 70. Nhưng cô mặc kệ
Có vẻ như không muốn nghe thấy hắn càu nhàu, nên muốn đi ra khỏi nơi này
Bạch Dạ Phi Ưng cản đường không cho cô đi, còn ấn cô ngồi lên giường
Em mau ăn đi, đừng chọc tôi tức giận
Hắn đưa cái bánh bao đến trước mặt muốn cô ăn. Y Y xoay mặt đi nơi khác
Chủ tịch nhíu mày, bóp lấy cái má
Chỉ thấy cô ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt
Trong lòng hắn liền cảm thấy đau đớn, bỏ bàn tay của mình xuống
Nhị thiếu cao cao tại thượng quỳ 1 chân dưới sàn, ngẩng đầu lên tha thiết nhìn cô. Hắn nắm lấy bàn tay gầy gò của cô mà xót xa
Em ăn xong, tôi sẽ để em ra ngoài
Lạc Y Y liếc hắn 1 cái rồi lại xoay mặt sang nơi khác. Cô chui vào chăn rồi tiếp tục nằm xuống không thèm quan tâm chuyện thế gian
Ra ngoài? Phạm vi hắn cho cô đi chẳng qua chỉ quanh quẩn trong biệt thự này
Còn nơi cô thật sự muốn đi, hắn sẽ cho sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.