Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng!
Chương 72: thức trắng đêm
Tiểu Cam Cam
01/09/2021
Tối đó hắn cũng không đến làm phiền, cô thức đến tận 4h sáng, sau đó dậy vệ sinh rồi đi xuống lầu
Hôm sau ở đại sãnh, liền đem cặp mắt gấu trúc xuống
Hắn nhẹ nhàng cắt miếng thịt bò trong đĩa thành từng miếng vừa ăn, gương mặt vẫn hiện lên sự khó chịu. Nhưng giọng nói lại ôn hoà
Hôm qua không ngủ ngon à?
Không … ngủ được
Cô ấp úng trả lời
Sao vậy?
Hắn vẫn thực hiện động tác đang làm 1 cách đẹp mắt, chẳng hề nhìn cô dù 1 cái
Sợ ngài tức giận … nên lo lắng
Hắn uống 1 ngụm nước ép áo, cầm lên 1 miếng bánh sandwich phết bơ lên
Biết sợ rồi?
Cô gật đầu
Biết sợ thì lần sau đi về sớm, lại đây ngồi
Hắn ngoắc đầu sang bên cạnh, Y Y ngoan ngoãn nghe theo
Vừa ngồi xuống hắn liền đẩy đĩa thịt vừa mới cắt sang trước mặt cô
Con cừu bé nhỏ nay đã thành cáo lễ phép cúi đầu cảm ơn
Ngu gì mà từ chối chứ? Lâu lắm rồi cô không được ăn thịt đây này
Không uổng công tối qua thức trắng đêm
Miếng thịt tan trong miệng, thơm ngon vô cùng. Không hổ danh là thịt hảo hạng
Cô cũng không quên hướng mắt về phía hắn, nhai nhai miếng thịt mà cảm thán
Thịt bò thiếu gia cắt … ngon quá đi
Đang ăn không được nói chuyện
Hắn lau lau miệng rồi nói
Nhìn cô ăn ngon lành không quên hỏi
Nhớ tôi mà mua ghim cài … vậy sao lúc nhớ không trở về ngay đi
Y Y cười tít mắt, nghe thấy câu hỏi liền buông dao nĩa xuống chậm rãi thở dài
Khi mẹ còn ở bên cạnh không mua được gì quý giá cho bà … cho nên thổ thẹn trong lòng. Tôi không muốn bộ dạng xấu xí của mình bị ngài trông thấy nên tự nhủ chỉ cần mắt hết sưng sẽ trở về. Nào ngờ … trung tâm có nhiều nơi thú vị làm tôi quên luôn thời gian … xin lỗi … sau này tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây …
Hôm qua hắn đã sai người đi điều tra xem cô đã làm những gì. Như những gì cô kể lại, xem ra con nhóc này thật sự rất đau lòng
Không muốn tôi thấy? Em không phải rất ghét tôi sao?
Lam Hoa lúc nào cũng khuyên nhủ tôi, tôi cũng chỉ muốn sống tốt hơn thôi. Lần nào chống đối cũng chẳng có kết quả tốt …
Hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ là trong lòng còn rất nhiều suy nghĩ
Lạc Y Y cũng không nóng vội muốn giải thích
Người lão luyện như hắn sao có thể dễ dàng bị cô qua mặt?
Không vội
Em ăn đi
Hắn nói rồi liền rời đi, cô cũng không vội vàng
Chậm rãi ngồi ăn đến khi bản thân thấy no. Dù sao hắn đã cho phép chẳng ai dám lên tiếng đâu
Bạch Dạ Phi Ưng ngồi trên xe đã lấy máy tính bảng ra xem tư liệu. Ngãi Thụy lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy cái ghim cài áo hắn đeo không phải những thứ đắc giá thường dùng
Trên đường đi, anh ta cứ tò mò nhìn mãi
Hắn vẫn chăm chú nhìn màn hình, nhưng môi mỏng lại lười biếng nói
Sao vậy
Ngãi Thụy liền nói
À, chỉ là hôm nay cảm thấy ghim cài chủ tịch hôm nay dùng … hình như khác với mọi khi, cho nên cảm thấy lạ
Hắn nhếch mày rậm lười biếng nhìn
Khác?
Vâng
Bình thường ngài đâu có xài đồ bằng bạc? Còn chê bai đủ đường
Khác chỗ nào
Ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm, anh ta cũng chẳng biết nên nói gì. Bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng
Rất … đặc biệt ạ
Tháng đó, Ngãi Thụy được tăng 3 lần lương. Anh ta cũng chẳng biết lý do thật sự đằng sau
Chỉ cảm thấy, có lẽ bản thân làm quá tốt
Hôm nay chủ tịch Bạch so với bình thường rất dễ chịu. Ai phạm lỗi gì chỉ trừ lương chứ không đuổi việc
Ở trong văn phòng rộng lớn phê công văn
Ầm!!!
Có người xông vào, tiếp theo là 5 người bảo vệ nối đuôi đi vào
Hắn vẫy tay bảo họ lui xuống
Trong phòng còn lại 2 người, hắn vẫn làm việc
Đối phương chạy đến, trên người có bao nhiêu bàn tay thì đập hết lên bàn
Anh hai!!! Anh vẫn không cho em vào nhà sao!!!
Hắn không nói gì, Bạch Diệp Phi Yến tức giận bày tỏ
Đúng … đúng là chuyện hôm trước em quá đáng, vậy thì anh cũng nên để em gặp cô ấy cúi đầu nhận lỗi chứ?
Em? Cúi đầu? Nhận lỗi
Hắn cười kinh bỉ
Còn ai hiểu rõ hơn người anh trai này chứ. Con nhóc này trước giờ chưa hề hối lỗi với bất cứ người nào
Hôm sau ở đại sãnh, liền đem cặp mắt gấu trúc xuống
Hắn nhẹ nhàng cắt miếng thịt bò trong đĩa thành từng miếng vừa ăn, gương mặt vẫn hiện lên sự khó chịu. Nhưng giọng nói lại ôn hoà
Hôm qua không ngủ ngon à?
Không … ngủ được
Cô ấp úng trả lời
Sao vậy?
Hắn vẫn thực hiện động tác đang làm 1 cách đẹp mắt, chẳng hề nhìn cô dù 1 cái
Sợ ngài tức giận … nên lo lắng
Hắn uống 1 ngụm nước ép áo, cầm lên 1 miếng bánh sandwich phết bơ lên
Biết sợ rồi?
Cô gật đầu
Biết sợ thì lần sau đi về sớm, lại đây ngồi
Hắn ngoắc đầu sang bên cạnh, Y Y ngoan ngoãn nghe theo
Vừa ngồi xuống hắn liền đẩy đĩa thịt vừa mới cắt sang trước mặt cô
Con cừu bé nhỏ nay đã thành cáo lễ phép cúi đầu cảm ơn
Ngu gì mà từ chối chứ? Lâu lắm rồi cô không được ăn thịt đây này
Không uổng công tối qua thức trắng đêm
Miếng thịt tan trong miệng, thơm ngon vô cùng. Không hổ danh là thịt hảo hạng
Cô cũng không quên hướng mắt về phía hắn, nhai nhai miếng thịt mà cảm thán
Thịt bò thiếu gia cắt … ngon quá đi
Đang ăn không được nói chuyện
Hắn lau lau miệng rồi nói
Nhìn cô ăn ngon lành không quên hỏi
Nhớ tôi mà mua ghim cài … vậy sao lúc nhớ không trở về ngay đi
Y Y cười tít mắt, nghe thấy câu hỏi liền buông dao nĩa xuống chậm rãi thở dài
Khi mẹ còn ở bên cạnh không mua được gì quý giá cho bà … cho nên thổ thẹn trong lòng. Tôi không muốn bộ dạng xấu xí của mình bị ngài trông thấy nên tự nhủ chỉ cần mắt hết sưng sẽ trở về. Nào ngờ … trung tâm có nhiều nơi thú vị làm tôi quên luôn thời gian … xin lỗi … sau này tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây …
Hôm qua hắn đã sai người đi điều tra xem cô đã làm những gì. Như những gì cô kể lại, xem ra con nhóc này thật sự rất đau lòng
Không muốn tôi thấy? Em không phải rất ghét tôi sao?
Lam Hoa lúc nào cũng khuyên nhủ tôi, tôi cũng chỉ muốn sống tốt hơn thôi. Lần nào chống đối cũng chẳng có kết quả tốt …
Hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ là trong lòng còn rất nhiều suy nghĩ
Lạc Y Y cũng không nóng vội muốn giải thích
Người lão luyện như hắn sao có thể dễ dàng bị cô qua mặt?
Không vội
Em ăn đi
Hắn nói rồi liền rời đi, cô cũng không vội vàng
Chậm rãi ngồi ăn đến khi bản thân thấy no. Dù sao hắn đã cho phép chẳng ai dám lên tiếng đâu
Bạch Dạ Phi Ưng ngồi trên xe đã lấy máy tính bảng ra xem tư liệu. Ngãi Thụy lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy cái ghim cài áo hắn đeo không phải những thứ đắc giá thường dùng
Trên đường đi, anh ta cứ tò mò nhìn mãi
Hắn vẫn chăm chú nhìn màn hình, nhưng môi mỏng lại lười biếng nói
Sao vậy
Ngãi Thụy liền nói
À, chỉ là hôm nay cảm thấy ghim cài chủ tịch hôm nay dùng … hình như khác với mọi khi, cho nên cảm thấy lạ
Hắn nhếch mày rậm lười biếng nhìn
Khác?
Vâng
Bình thường ngài đâu có xài đồ bằng bạc? Còn chê bai đủ đường
Khác chỗ nào
Ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm, anh ta cũng chẳng biết nên nói gì. Bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng
Rất … đặc biệt ạ
Tháng đó, Ngãi Thụy được tăng 3 lần lương. Anh ta cũng chẳng biết lý do thật sự đằng sau
Chỉ cảm thấy, có lẽ bản thân làm quá tốt
Hôm nay chủ tịch Bạch so với bình thường rất dễ chịu. Ai phạm lỗi gì chỉ trừ lương chứ không đuổi việc
Ở trong văn phòng rộng lớn phê công văn
Ầm!!!
Có người xông vào, tiếp theo là 5 người bảo vệ nối đuôi đi vào
Hắn vẫy tay bảo họ lui xuống
Trong phòng còn lại 2 người, hắn vẫn làm việc
Đối phương chạy đến, trên người có bao nhiêu bàn tay thì đập hết lên bàn
Anh hai!!! Anh vẫn không cho em vào nhà sao!!!
Hắn không nói gì, Bạch Diệp Phi Yến tức giận bày tỏ
Đúng … đúng là chuyện hôm trước em quá đáng, vậy thì anh cũng nên để em gặp cô ấy cúi đầu nhận lỗi chứ?
Em? Cúi đầu? Nhận lỗi
Hắn cười kinh bỉ
Còn ai hiểu rõ hơn người anh trai này chứ. Con nhóc này trước giờ chưa hề hối lỗi với bất cứ người nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.