Chương 70: Chọn lựa
Ma Nữ Cao Nguyên
04/06/2023
Hà Tĩnh Hy vội đứng dậy, chạy ra nấp phía sau lưng Hà Hiểu Minh
“ Anh Hiểu Minh, cứu em! Cô ta muốn giết em!” Giọng ả ta run rấy vô cùng đáng thương.
Hà Hiểu Minh cầm lấy tay Hy Văn, muốn giằng lấy cán dao, nhưng cô vẫn một mực cầm chắc lấy, không hề có ý định nhân nhượng.
“ Anh thả ra! Hôm nay giữa bọn em có một người phải chết.” Hy Văn nuốt nước mắt vào lòng, ánh mắt hiện lên sự kiên định. Phóng cái nhìn căm thù vào kẻ đang trốn sau lưng anh.
“ Hà Tĩnh Hy, mày chính là loại vô ơn, ăn cháo đá bát. Mày sống ở nhà tao như một bà hoàng, mày được hưởng tất cả một đặc quyền mà đến cả một đứa con ruột như tao còn không được. Vậy mà mày nỡ giết chết cha tao! Ông ấy vất vả lao động nuôi mày khôn lớn, đến lúc ông ấy bị bệnh cũng là tao thức khuya dậy sớm kiếm tiền cho mày ăn học. Mày trả ơn cha con như vậy sao?” Cô đều đều từng câu từng chữ dõng dạc chấp vấn Hà Tĩnh Hy.
Nói rồi lại nhìn sang Hà Hiểu Minh dò xét anh, muốn anh cho cô một lời công đạo.
“ Anh nói xem, cô ta có đáng chết không?”
Hà Tĩnh Hy nói vọng từ sau lưng anh “ Anh đừng tin, cô ta nói dối.”
Hà Hiểu Minh mím môi cả khuôn mặt đanh lại, như phải đối diện với một quyết định khó khăn nhất cuộc đời mình
“ Hy Văn! Em đã nghĩ đến hậu quả nếu giết chết Hà Tĩnh Hy chưa? Nghe lời anh thả dao xuống.”
“ Cùng lắm cá chết lưới rách” Cô gằn giọng nhìn xoáy vào anh thể hiện sự quyết tâm của mình.
“ Có anh ở đây sẽ không bao giờ có chuyện đó.” Anh quả quyết nói với cô.
Cùng lúc đó, dùng một lực mạnh giằng lấy con dao trong tay cô, ném về hướng Tĩnh Kha, anh ta nhanh tay bắt lấy.
Hy Văn bất lực vì bị anh khống chế dễ dàng như vậy, cô cười nhạt với anh
“ Hóa ra anh vẫn sẽ bảo vệ cô ta, dù cô ta có gây ra đủ loại tội ác như thế nào?”
Không đợi anh trả lời, cô nói như đang hét lên đầy tuyệt vọng
“ Có phải trong lòng anh, tôi vĩnh viễn không bao giờ bằng Hà Tĩnh Hy đúng không? Anh về rồi, vội đi tìm cô ta, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc gì đến tôi, mặc kệ tôi có lo lắng, có chờ đợi anh như thế nào, anh cũng không xuất hiện, nghe tin Hà Tĩnh Hy gặp chuyện anh vội trở về với cô ta.”
Không đợi anh trả lời, cô lại khe khẽ nói với chính mình, ánh mắt cô trở trống rỗng
“ Anh không hề quan tâm đến tôi mấy tháng qua ra sao... tôi hiểu rồi! Vẫn là tôi ngu, tôi xen vào giữa anh em các người. Tôi sai rồi...”
Cô thất thần rời đi, Hà Hiểu Minh vội nắm tay cô lại, ánh mắt như có muôn ngàn lời muốn nói nhưng lại không thể
“ Hy Văn!”
Cô hất tay anh ra, lửng thửng bước ra cửa
Hà Hiểu Minh liền nhanh chân đuổi theo, anh để người con gái anh thương phải chịu uất ức như vậy là anh bất lực, nhưng giữa Bạch Hy Văn hiện tại và Tiểu Hy của quá khứ anh không thể buông bỏ, anh không thể chọn một trong hai.
Trời đang vào những tháng cuối năm, lạnh lẽo ẩm ướt. Nhưng làm sao lạnh bằng lòng Hy Văn lúc này, cô mấp máy đôi môi tái nhợt lẩm bẩm
“ Rốt cục anh vẫn là chọn bảo vệ Tiểu Hy, Em chỉ là kẻ thừa.”
Hà Hiểu Minh lấy chiếc áo khoác choàng lên người cô, anh vòng tay ôm cô từ phía sau
“ Xin em hãy tin anh một lần, chỉ cần tin anh. Sau này anh sẽ giải thích!”
Hy Văn nhắm mắt lại, tay đặt lên ngực, trái tim của cô như bị bóp nghẹt, nó vốn dĩ đã bị quá nhiều tổn thương, nay lại cứ liên tiếp bị hết công kích này lại đến công kích khác. Làm sao nó còn đủ dũng khí để tin ai.
“ Tin anh thì được cái gì?”
“ Sau này Hà Tĩnh Hy sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của em nữa, anh sẽ đưa nó đi thật xa. Hãy bỏ qua được không em, cho mình một cơ hội được sống thanh thản.”
Hy Văn bật cười chua chát
“ Anh nói đúng, có một câu nói: “Tha thứ nhưng đừng bao giờ quên, bởi vì tha thứ là yêu thương chính mình, còn lãng quên là thiếu tôn trọng bản thân.” Hà Tĩnh Hy giết cha của tôi, làm sao tôi có thể quên được, ngày nào cô ta còn chưa đền tội, tôi làm ma cũng không tha cho cô ta, đừng có mơ chạy trốn khỏi tôi.”
Hy Văn hất áo Hà Hiểu Minh xuống, cô không cần những thứ ngoài thân như thế này.
Cái lạnh của thời tiết sao lạnh bằng lòng người? Cô đã chịu quá đủ mọi sự lạnh lẽo rồi.
Những ngày cuối năm thời tiết thật không thuận lòng người như vậy, cứ mưa hoài mưa mãi, nhiệt độ càng lúc càng thấp.
Hy Văn đã ra khỏi cổng biệt thự, cô cứ thế mà trầm mình trong làn mưa đêm lạnh giá.
Nhìn cái dáng vẻ nhỏ bé thẫn thờ của cô chầm chậm trong làn mưa, Hà Hiểu Minh đưa ra một quyết định khiến Tĩnh Kha bất ngờ.
Vừa ra khỏi biệt thự, Tĩnh Kha lái xe áp sát, Hy Văn bất ngờ bị cánh tay lạ tóm lấy lôi vào trong xe, cô hoảng hốt nhìn lại thì phát hiện ra mình đã nằm trong lòng anh từ lúc nào.
“ Anh Hiểu Minh, cứu em! Cô ta muốn giết em!” Giọng ả ta run rấy vô cùng đáng thương.
Hà Hiểu Minh cầm lấy tay Hy Văn, muốn giằng lấy cán dao, nhưng cô vẫn một mực cầm chắc lấy, không hề có ý định nhân nhượng.
“ Anh thả ra! Hôm nay giữa bọn em có một người phải chết.” Hy Văn nuốt nước mắt vào lòng, ánh mắt hiện lên sự kiên định. Phóng cái nhìn căm thù vào kẻ đang trốn sau lưng anh.
“ Hà Tĩnh Hy, mày chính là loại vô ơn, ăn cháo đá bát. Mày sống ở nhà tao như một bà hoàng, mày được hưởng tất cả một đặc quyền mà đến cả một đứa con ruột như tao còn không được. Vậy mà mày nỡ giết chết cha tao! Ông ấy vất vả lao động nuôi mày khôn lớn, đến lúc ông ấy bị bệnh cũng là tao thức khuya dậy sớm kiếm tiền cho mày ăn học. Mày trả ơn cha con như vậy sao?” Cô đều đều từng câu từng chữ dõng dạc chấp vấn Hà Tĩnh Hy.
Nói rồi lại nhìn sang Hà Hiểu Minh dò xét anh, muốn anh cho cô một lời công đạo.
“ Anh nói xem, cô ta có đáng chết không?”
Hà Tĩnh Hy nói vọng từ sau lưng anh “ Anh đừng tin, cô ta nói dối.”
Hà Hiểu Minh mím môi cả khuôn mặt đanh lại, như phải đối diện với một quyết định khó khăn nhất cuộc đời mình
“ Hy Văn! Em đã nghĩ đến hậu quả nếu giết chết Hà Tĩnh Hy chưa? Nghe lời anh thả dao xuống.”
“ Cùng lắm cá chết lưới rách” Cô gằn giọng nhìn xoáy vào anh thể hiện sự quyết tâm của mình.
“ Có anh ở đây sẽ không bao giờ có chuyện đó.” Anh quả quyết nói với cô.
Cùng lúc đó, dùng một lực mạnh giằng lấy con dao trong tay cô, ném về hướng Tĩnh Kha, anh ta nhanh tay bắt lấy.
Hy Văn bất lực vì bị anh khống chế dễ dàng như vậy, cô cười nhạt với anh
“ Hóa ra anh vẫn sẽ bảo vệ cô ta, dù cô ta có gây ra đủ loại tội ác như thế nào?”
Không đợi anh trả lời, cô nói như đang hét lên đầy tuyệt vọng
“ Có phải trong lòng anh, tôi vĩnh viễn không bao giờ bằng Hà Tĩnh Hy đúng không? Anh về rồi, vội đi tìm cô ta, nhưng tuyệt nhiên không hề nhắc gì đến tôi, mặc kệ tôi có lo lắng, có chờ đợi anh như thế nào, anh cũng không xuất hiện, nghe tin Hà Tĩnh Hy gặp chuyện anh vội trở về với cô ta.”
Không đợi anh trả lời, cô lại khe khẽ nói với chính mình, ánh mắt cô trở trống rỗng
“ Anh không hề quan tâm đến tôi mấy tháng qua ra sao... tôi hiểu rồi! Vẫn là tôi ngu, tôi xen vào giữa anh em các người. Tôi sai rồi...”
Cô thất thần rời đi, Hà Hiểu Minh vội nắm tay cô lại, ánh mắt như có muôn ngàn lời muốn nói nhưng lại không thể
“ Hy Văn!”
Cô hất tay anh ra, lửng thửng bước ra cửa
Hà Hiểu Minh liền nhanh chân đuổi theo, anh để người con gái anh thương phải chịu uất ức như vậy là anh bất lực, nhưng giữa Bạch Hy Văn hiện tại và Tiểu Hy của quá khứ anh không thể buông bỏ, anh không thể chọn một trong hai.
Trời đang vào những tháng cuối năm, lạnh lẽo ẩm ướt. Nhưng làm sao lạnh bằng lòng Hy Văn lúc này, cô mấp máy đôi môi tái nhợt lẩm bẩm
“ Rốt cục anh vẫn là chọn bảo vệ Tiểu Hy, Em chỉ là kẻ thừa.”
Hà Hiểu Minh lấy chiếc áo khoác choàng lên người cô, anh vòng tay ôm cô từ phía sau
“ Xin em hãy tin anh một lần, chỉ cần tin anh. Sau này anh sẽ giải thích!”
Hy Văn nhắm mắt lại, tay đặt lên ngực, trái tim của cô như bị bóp nghẹt, nó vốn dĩ đã bị quá nhiều tổn thương, nay lại cứ liên tiếp bị hết công kích này lại đến công kích khác. Làm sao nó còn đủ dũng khí để tin ai.
“ Tin anh thì được cái gì?”
“ Sau này Hà Tĩnh Hy sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của em nữa, anh sẽ đưa nó đi thật xa. Hãy bỏ qua được không em, cho mình một cơ hội được sống thanh thản.”
Hy Văn bật cười chua chát
“ Anh nói đúng, có một câu nói: “Tha thứ nhưng đừng bao giờ quên, bởi vì tha thứ là yêu thương chính mình, còn lãng quên là thiếu tôn trọng bản thân.” Hà Tĩnh Hy giết cha của tôi, làm sao tôi có thể quên được, ngày nào cô ta còn chưa đền tội, tôi làm ma cũng không tha cho cô ta, đừng có mơ chạy trốn khỏi tôi.”
Hy Văn hất áo Hà Hiểu Minh xuống, cô không cần những thứ ngoài thân như thế này.
Cái lạnh của thời tiết sao lạnh bằng lòng người? Cô đã chịu quá đủ mọi sự lạnh lẽo rồi.
Những ngày cuối năm thời tiết thật không thuận lòng người như vậy, cứ mưa hoài mưa mãi, nhiệt độ càng lúc càng thấp.
Hy Văn đã ra khỏi cổng biệt thự, cô cứ thế mà trầm mình trong làn mưa đêm lạnh giá.
Nhìn cái dáng vẻ nhỏ bé thẫn thờ của cô chầm chậm trong làn mưa, Hà Hiểu Minh đưa ra một quyết định khiến Tĩnh Kha bất ngờ.
Vừa ra khỏi biệt thự, Tĩnh Kha lái xe áp sát, Hy Văn bất ngờ bị cánh tay lạ tóm lấy lôi vào trong xe, cô hoảng hốt nhìn lại thì phát hiện ra mình đã nằm trong lòng anh từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.