Chương 108: Cuộc gọi lúc nửa đêm. Tại sao anh không nghe máy
Ma Nữ Cao Nguyên
04/06/2023
Tai Đông Phương Mỹ Nhân,
Hà Hiểu Minh ngồi thẩn thờ trước nhiều vỏ chai rượu đã cạn, mắt anh vô hồn nhìn lên phía trên chùm đèn phòng, tâm trí chỉ nghĩ đến một người duy nhất là Bạch Hy Văn.
Nhiều đào nữ lân la lại gần đều bị anh hất tay xua đuổi.
Khuôn mặt đẹp như tạc lúc này trở nên hung ác lạnh lùng đến đáng sợ.
“ Cút hết đi! Đừng làm phiền tôi!”
Lạc Vũ Tranh nghe thấy vậy, ra hiệu cho đám đào lặng lẽ lui ra ngoài để mặc Hà Hiểu Minh ngồi một mình, tự chìm đắm trong thế giới của anh.
Từ khi chung sống với Hy Văn, dường như Hà Hiểu Minh đã quên mất từng có một nơi anh lui tới thường xuyên còn hơn là nhà chính đó là khu giải trí Đông Phương Mỹ Nhân này.
Giờ đây, anh lại tiếp tục chìm đắm trong men rượu để ngưng lại một phút giây nhớ đến cô.
Nhưng tại sao nhìn đâu anh cũng thấy bóng dáng của Hy Văn hiện hữu.
Cho nên những đào nữ kia tuyệt nhiên sao có thể được anh để vào mắt.
Điện thoại reo vang.
Hà Hiểu Minh liếc nhìn hờ hững, cúp máy.
Lần một, lần hai rồi lại rất rất nhiều lần như thế đều bị anh lạnh lùng bỏ qua.
Anh nóng giận vì bị làm phiền, toang ném điện thoại ra xa.
Trong giây phút cuối cùng, ánh mắt anh vô tình lướt qua màn hình.
Dòng số lạ hiện ra như thôi thúc anh, có phải là Hy Văn không? Anh cười chua chát.
Anh tự mình huyễn hoặc không biết bao nhiêu lần, đến giờ đã 5 tháng rồi.
Tự bảo mình, nên tiếp tục ảo tưởng một lần vậy!
Anh bắt máy...
“ Alo!”
Đầu dây bên kia là tiếng thở hổn hển khó nhọc...
Chỉ cần một giây ngắn ngủi...
Hơi men trong anh dường như biến mất hoàn toàn, toàn thân cứng đờ chấn động, mắt Hà Hiểu Minh mở lớn vô cùng kinh ngạc, môi anh run run nhanh chóng hỏi
“ Bạch Hy Văn! Là em sao!”
“ Em bị chảy máu...” Giọng nói yếu ớt run rẩy đập vào tai anh.
“ Hiểu Minh, em sợ lắm! Anh đến ngay với em đi. Em sắp sinh rồi. Có máu chảy ra... không biết con có bị sao không? Em sợ...” Âm thanh đứt quãng xen lẫn là tiếng nấc thống khổ của Hy Văn lại một lần nữa vang lên.
Như kiềm nén đã lâu, cô òa lên nức nở với anh. Càng khiến Hà Hiểu Minh luống cuống.
Giọng cô thều thào nhưng Hà Hiểu Minh có thể cảm nhận được cô vô cùng khuẩn trương.
“ Em đang ở đâu?” Hà Hiểu Minh nói gần như hét lên, khiến đám bạn bên cạnh vô cùng cảnh giác mà yên lặng không nói lời nào
“ Anh đến ngay, đợi anh...”.
Ngay lập tức, Tĩnh Kha lái xe với tốc độ xe gió lao đi về hướng ngoại thành, nơi có Bạch Hy Văn đang chờ đợi.
Hà Hiểu Minh liên tục giữ máy liên lạc không hề tắt. Anh căng thẳng cực độ.
“ Hy Văn, bình tĩnh đừng sợ, có anh đây. Sắp đến rồi!” Lời nói của anh run rẩy còn hơn cả Hy Văn phía bên kia đầu dây.
“ Em không thể đứng lên được...”
“ Đừng làm gì cả, chờ anh... Ngoan! Đừng khóc!” Anh liên tục an ủi cô.
Tĩnh Kha cũng nhìn qua gương chiếu hậu thấy một cảnh tượng mà trước giờ chưa bao giờ có trong suốt 15 năm đồng hành cùng Hà Hiểu Minh.
Mắt anh ta mở lớn như không tin vào sự thật diễn ra sau lưng anh.
Hà Hiểu Minh vừa động viên cô đừng khóc, nhưng bản thân anh thì... đang khóc.
Bàn tay ôm chặt lấy mặt, cả năm ngón tay đều ướt đẫm nước mắt.
Điều gì khiến một Hà Hiểu Minh cộm cán, lãnh khốc vô tình sợ hãi còn hợn cái chết như vậy.
Trước đây anh đã vô số lần vào sinh ra tử, nhưng không bao giờ Tĩnh Kha thấy tình huống quỷ dị này.
Chiếc xe lao qua cả chốt kiểm tra giao thông, không quan tâm đến bất cứ mọi chướng ngại vật nào. Toàn tâm toàn ý chạy về phía trước.
30 phút sau đã đến nơi, khoảng thời gian nay đối với Hà Hiểu Minh dài như cả một thế kỷ, chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ.
Hà Hiểu Minh lao vào bên trong, giây phút Hà Hiểu Minh phá cửa xông vào vô cùng kịch liệt.
Từng âm thanh ầm ầm vang lên, tiếng da thịt va chạm mạnh vào cánh cửa từng hồi, báo cho Hy Văn biết anh đã đến.
Nhưng cô không có cách nào bước ra mở cánh cửa ấy.
Ầm! Cánh cửa bật ra.
“ Hy Văn, anh đến rồi!”
Anh lao vào nhà như mũi tên, đảo mắt tìm cô.
Đập vào mắt anh là thân ảnh cô nằm ngã rạp dưới nền nhà, hạ thân chảy máu.
Vẫn ánh mắt của anh nhìn cô như ngày cô bị bắt cóc, nhưng lần này mang theo sự thống khổ cùng cực.
Cuối cùng anh đã đến!
“ Anh ơi...!”
Hy Văn như trút được gánh nặng, mọi cảm giác sợ hãi, mọi bóng đen tâm lý đã bị đánh lùi về sau khi ánh mặt trời của đời cô xuất hiện.
Hà Hiểu Minh ôm chầm lấy Hy Văn, toàn thân anh lạnh toát tưởng chừng như vừa bước từ hồ băng lên.
“ Xin lỗi em! Anh không thể đến nhanh hơn...”
Hôn vội lên trán cô để trấn an tinh thần cho cô lẫn chính mình, rồi anh lại nhanh chóng bế xốc cô lên chạy ra khỏi cửa.
Chiếc xe nhanh chóng lao vút trong màn đêm.
Bên trong là tiếng thở hổn hển gấp rút của cô, lẫn những lời động viên yêu thương lo lắng của Hà Hiểu Minh.
“ Sắp đến rồi! Em cố gắng lên!”
“Chúng ta sắp được gặp con rồi!”
“ Em phải gắng gượng vì con và anh, đừng bỏ cuộc... xin em!”
“ Anh xin em...”
Hà Hiểu Minh ngồi thẩn thờ trước nhiều vỏ chai rượu đã cạn, mắt anh vô hồn nhìn lên phía trên chùm đèn phòng, tâm trí chỉ nghĩ đến một người duy nhất là Bạch Hy Văn.
Nhiều đào nữ lân la lại gần đều bị anh hất tay xua đuổi.
Khuôn mặt đẹp như tạc lúc này trở nên hung ác lạnh lùng đến đáng sợ.
“ Cút hết đi! Đừng làm phiền tôi!”
Lạc Vũ Tranh nghe thấy vậy, ra hiệu cho đám đào lặng lẽ lui ra ngoài để mặc Hà Hiểu Minh ngồi một mình, tự chìm đắm trong thế giới của anh.
Từ khi chung sống với Hy Văn, dường như Hà Hiểu Minh đã quên mất từng có một nơi anh lui tới thường xuyên còn hơn là nhà chính đó là khu giải trí Đông Phương Mỹ Nhân này.
Giờ đây, anh lại tiếp tục chìm đắm trong men rượu để ngưng lại một phút giây nhớ đến cô.
Nhưng tại sao nhìn đâu anh cũng thấy bóng dáng của Hy Văn hiện hữu.
Cho nên những đào nữ kia tuyệt nhiên sao có thể được anh để vào mắt.
Điện thoại reo vang.
Hà Hiểu Minh liếc nhìn hờ hững, cúp máy.
Lần một, lần hai rồi lại rất rất nhiều lần như thế đều bị anh lạnh lùng bỏ qua.
Anh nóng giận vì bị làm phiền, toang ném điện thoại ra xa.
Trong giây phút cuối cùng, ánh mắt anh vô tình lướt qua màn hình.
Dòng số lạ hiện ra như thôi thúc anh, có phải là Hy Văn không? Anh cười chua chát.
Anh tự mình huyễn hoặc không biết bao nhiêu lần, đến giờ đã 5 tháng rồi.
Tự bảo mình, nên tiếp tục ảo tưởng một lần vậy!
Anh bắt máy...
“ Alo!”
Đầu dây bên kia là tiếng thở hổn hển khó nhọc...
Chỉ cần một giây ngắn ngủi...
Hơi men trong anh dường như biến mất hoàn toàn, toàn thân cứng đờ chấn động, mắt Hà Hiểu Minh mở lớn vô cùng kinh ngạc, môi anh run run nhanh chóng hỏi
“ Bạch Hy Văn! Là em sao!”
“ Em bị chảy máu...” Giọng nói yếu ớt run rẩy đập vào tai anh.
“ Hiểu Minh, em sợ lắm! Anh đến ngay với em đi. Em sắp sinh rồi. Có máu chảy ra... không biết con có bị sao không? Em sợ...” Âm thanh đứt quãng xen lẫn là tiếng nấc thống khổ của Hy Văn lại một lần nữa vang lên.
Như kiềm nén đã lâu, cô òa lên nức nở với anh. Càng khiến Hà Hiểu Minh luống cuống.
Giọng cô thều thào nhưng Hà Hiểu Minh có thể cảm nhận được cô vô cùng khuẩn trương.
“ Em đang ở đâu?” Hà Hiểu Minh nói gần như hét lên, khiến đám bạn bên cạnh vô cùng cảnh giác mà yên lặng không nói lời nào
“ Anh đến ngay, đợi anh...”.
Ngay lập tức, Tĩnh Kha lái xe với tốc độ xe gió lao đi về hướng ngoại thành, nơi có Bạch Hy Văn đang chờ đợi.
Hà Hiểu Minh liên tục giữ máy liên lạc không hề tắt. Anh căng thẳng cực độ.
“ Hy Văn, bình tĩnh đừng sợ, có anh đây. Sắp đến rồi!” Lời nói của anh run rẩy còn hơn cả Hy Văn phía bên kia đầu dây.
“ Em không thể đứng lên được...”
“ Đừng làm gì cả, chờ anh... Ngoan! Đừng khóc!” Anh liên tục an ủi cô.
Tĩnh Kha cũng nhìn qua gương chiếu hậu thấy một cảnh tượng mà trước giờ chưa bao giờ có trong suốt 15 năm đồng hành cùng Hà Hiểu Minh.
Mắt anh ta mở lớn như không tin vào sự thật diễn ra sau lưng anh.
Hà Hiểu Minh vừa động viên cô đừng khóc, nhưng bản thân anh thì... đang khóc.
Bàn tay ôm chặt lấy mặt, cả năm ngón tay đều ướt đẫm nước mắt.
Điều gì khiến một Hà Hiểu Minh cộm cán, lãnh khốc vô tình sợ hãi còn hợn cái chết như vậy.
Trước đây anh đã vô số lần vào sinh ra tử, nhưng không bao giờ Tĩnh Kha thấy tình huống quỷ dị này.
Chiếc xe lao qua cả chốt kiểm tra giao thông, không quan tâm đến bất cứ mọi chướng ngại vật nào. Toàn tâm toàn ý chạy về phía trước.
30 phút sau đã đến nơi, khoảng thời gian nay đối với Hà Hiểu Minh dài như cả một thế kỷ, chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ.
Hà Hiểu Minh lao vào bên trong, giây phút Hà Hiểu Minh phá cửa xông vào vô cùng kịch liệt.
Từng âm thanh ầm ầm vang lên, tiếng da thịt va chạm mạnh vào cánh cửa từng hồi, báo cho Hy Văn biết anh đã đến.
Nhưng cô không có cách nào bước ra mở cánh cửa ấy.
Ầm! Cánh cửa bật ra.
“ Hy Văn, anh đến rồi!”
Anh lao vào nhà như mũi tên, đảo mắt tìm cô.
Đập vào mắt anh là thân ảnh cô nằm ngã rạp dưới nền nhà, hạ thân chảy máu.
Vẫn ánh mắt của anh nhìn cô như ngày cô bị bắt cóc, nhưng lần này mang theo sự thống khổ cùng cực.
Cuối cùng anh đã đến!
“ Anh ơi...!”
Hy Văn như trút được gánh nặng, mọi cảm giác sợ hãi, mọi bóng đen tâm lý đã bị đánh lùi về sau khi ánh mặt trời của đời cô xuất hiện.
Hà Hiểu Minh ôm chầm lấy Hy Văn, toàn thân anh lạnh toát tưởng chừng như vừa bước từ hồ băng lên.
“ Xin lỗi em! Anh không thể đến nhanh hơn...”
Hôn vội lên trán cô để trấn an tinh thần cho cô lẫn chính mình, rồi anh lại nhanh chóng bế xốc cô lên chạy ra khỏi cửa.
Chiếc xe nhanh chóng lao vút trong màn đêm.
Bên trong là tiếng thở hổn hển gấp rút của cô, lẫn những lời động viên yêu thương lo lắng của Hà Hiểu Minh.
“ Sắp đến rồi! Em cố gắng lên!”
“Chúng ta sắp được gặp con rồi!”
“ Em phải gắng gượng vì con và anh, đừng bỏ cuộc... xin em!”
“ Anh xin em...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.