Chương 49: Gặp sự cố nơi đông người.
Ma Nữ Cao Nguyên
04/06/2023
Toàn bộ môt màn dịu dàng của Hà Hiểu Minh dành cho Bạch Hy Văn đều rơi vào mắt của Hà Tĩnh Hy.
Lòng của ả bắt đầu dậy sóng, sự căm phẫn dâng lên đến đỉnh điểm.
Ả gằn giọng nói với chính mình “ Khi Hà Hiểu Minh không có ở đây, tao sẽ hành động, mày đã sống thoải mái quá lâu rồi!”
Hà Tĩnh Hy đã chuẩn bị một âm mưu dành cho Bạch Hy Văn sa vào, nhưng cái ả cần chính là thời cơ. Chỉ cần Hà Hiểu Minh còn ở lại Thành Đô thì ả khó lòng thực hiện được cơ hội của mình.
...
Hà Hiểu Minh dẫn Bạch Hy Văn đi gặp Giám đốc sở Giao Thông Vận tải, và một số nhân vật lớn trong ngành vận tải của thành phố.
Hy Văn không ngờ độ quen biết của Hiểu Minh lại rộng như vậy, lúc trước cô đi xin giấy tờ liên quan đến công việc làm ăn tốn không ít công sức vẫn không gặp được mấy nhân vật lớn như thế này.
Tất cả đều ngầm hiểu người được Hà Hiểu Minh đích thân chiếu cố hẳn có lai lịch không đơn giản. Nên họ đối với Bạch Hy Văn thái độ vô cùng khách khí và cởi mở.
Bạch Hy Văn cũng không bỏ qua cơ hội, đứng cạnh Hà Hiểu Minh cũng tự tin mà trò chuyện một hồi lâu, nhận được phản ứng rất tích cực của bọn họ.
Xong việc, cô thấy bụng dưới râm ran càng lúc càng đau, cảm giác mệt mỏi mất sức lúc chiều lại ùa về.
Cô quay lại góc khuất lúc này ngồi chờ buổi tiệc tàn.
Trời bắt đầu nổi gió lạnh, báo hiệu thời tiết có chút thay đổi.
Không ngờ thân dưới lại có hiện tượng ẩm ướt, cảm giác có gì đó không ổn. Hy Văn liền biết kỳ k.inh ng.uyệt của mình đã đến sớm hơn dự tính, có lẽ dạo gần đây cô lao lực quá độ nên dẫn đến sự bất thường này.
K.inh ng.uyệt của Hy Văn những ngày đầu thường rất nhiều, cô biết chắc chắn cái thứ đó đã thấm ướt cả ra bên ngoài rồi.
Cô lại đang mặc váy trắng nên càng lúng túng trước tình huống hiện tại, xung quanh cô toàn là người lạ, các vị khách cao quý sang trọng, căn bản cô không thể nhờ ai giúp mình.
Nhân viên phục vụ của buổi tiệc đều là nam giới, càng khiến một người như cô không thể mở miệng.
Đang rối rắm thì Hà Tĩnh Hy lại xuất hiện ngay trước mặt cô, vẫn một khuôn mặt cao ngạo và đáng ghét ấy.
Hy Văn hồi phục ngay chế độ “ sẵn sàng chiến đấu” của mình. Cô vốn không bao giờ nhân nhượng hay chịu áp đảo trước Hà Tĩnh Hy, nên trong lúc này cô không thể bị ả lấn lướt.
“ Chị Tĩnh Hy!” Hy Văn mỉm cười giả lả đủ cho đối phương biết sự giả tạo trong cô.
“ Mày cũng mặt dày thật đấy! Lần trước tao đã cảnh cáo mày vẫn không lọt tai sao. Mày muốn cái gì ở anh ấy?”
“ Không gì cả, tại anh ta ép tôi đấy chứ! Anh trai của chị rất nhiệt tình, giúp tôi chi ra 20 nghìn đô trả nợ. Tôi đành đem thân ra gán tạm thời thôi! Chị sợ tôi... thì trả giúp tôi đi, tôi sẽ đi ngay.”
“ Mày... con ranh! Mày đang chọc tức tao đúng không?”
Hy Văn cười nhạt
“ Tôi nào dám, Từ nhỏ người mẹ yêu quý của chúng ta ham mê cờ bạc, bà ấy chơi thắng thì gọi cho chị, chơi thua thì gọi cho tôi. Chị thấy có bất công không? Bà ấy thương nhất là chị mà, có gì ngon gì tốt đều cho chị, giờ chị trả ơn mẹ nuôi đi chứ.”
Thực tâm Hy Văn nào có hy vọng Hà Tĩnh Hy giúp mình trả nợ, ả sống nhờ vào Hà Hiểu Minh, việc ả trả nợ giúp cô chả khác nào tiền từ túi trái chảy sang túi phải của anh.
Làm thế Hà Hiểu Minh nào sẽ để cô yên.
Hà Tĩnh Hy nhìn Hy Văn bằng nửa đuôi mắt tràn ngập hận ý, nhìn tổng thể toàn thân Hy Văn thầm nhận định, nhất định Hà Hiểu Minh đối với Bạch Hy Văn không hề tầm thường.
Bộ váy Hy Văn đang mặc, chẳng phải là chiếc váy anh nhìn hồi lâu trong cửa hàng hay sao.
Hà Tĩnh Hy nhớ lại hôm trước buổi tiệc, Hiểu Minh dẫn cô ta đi lựa lễ phục. Nhìn anh trầm tư trước bộ váy trắng được lồng trong khung kính, ả lại nhầm tưởng là anh muốn tặng chiếc váy đó cho ả. Không ngờ lại là mua cho Bạch Hy Văn.
Hà Tĩnh Hy nói thấp giọng
“ Tao quả là đánh giá thấp mày rồi!”
Ả giận dữ lôi kéo Hy Văn đứng dậy, nhưng lại vô tình thấy vết máu đang dính trên ghế ngồi.
Hà Tĩnh Hy ghé sát tai Bạch Hy Văn liền mỉm cười gian ác thì thầm
“ Hay là tao gọi vài người đàn ông đến trò chuyện với mày nhé! Xem thử mày ứng xử như thế nào?”
Hà Tĩnh Hy biết thừa tính cách của Hy Văn, một màn mất mặt trước đàn ông sẽ khiến cô bẽ mặt mà biến vĩnh viễn khỏi nơi này.
“ Hà Tĩnh Hy! Tại sao chị cứ muốn bức ép tôi như vậy!”
“ Tại tao ghét mày. Loại như mày lương tỏ ra băng thanh ngọc khiết, trong khi chẳng có cái gì trong tay, vậy mà cứ muốn tranh phần hơn với tao là sao. Lúc nhỏ cũng vậy, bây giờ cũng vậy.”
Quả là trời phụ lòng người, gió bắt đầu thổi to hơn mang theo từng giọt mưa nhỏ rí rắc rơi xuống mái tóc Hy Văn. Những dãy đèn led đủ màu sắc đung đưa trong gió, khăn trải bàn bị gió thổi bay tốc lên kéo theo sự đổ vỡ của một vài thứ.
Thực khách chạy vội vào trong khu nhà biệt thự tránh mưa làm ướt, nhân viên phục vụ luống cuống thu dọn đồ đạc.
Ngay cả Hà Tĩnh Hy cũng lo lắng cho lớp trang điểm mà vội từ bỏ kế hoạch vội chạy vào sảnh bên trong.
Ả ra đi để lại ánh nhìn đắc ý
“ Tạm tha cho mày lần này. Để ông trời giúp tao vậy!”
Bạch Hy Văn dù có mưa hết cũng không dám có một chút ý nghĩ sẽ vào phía trong sảnh biệt thự tránh mưa.
Cô cứ mặc kệ những hạt mưa to dần đang phủ lên người mình mà ngồi yên đó, chỉ mong đám người đó đi hết cô sẽ lấy tạm khăn trải bàn quấn lên người rồi quay về.
Bất ngờ có tiếng ai đó quát lên bên tai,
“ Cô có ngốc cũng biết trời mưa thì nên chạy vào tránh đi chứ!”
Vì gió lớn cộng thêm tiếng mưa nặng hạt lẫn tiếng nhân viên phục vụ réo gọi nhau cô không kịp thời nghe ra là ai, ngẩn lên mới thấy Hiểu Minh vừa chạy đến bên cạnh.
Lòng của ả bắt đầu dậy sóng, sự căm phẫn dâng lên đến đỉnh điểm.
Ả gằn giọng nói với chính mình “ Khi Hà Hiểu Minh không có ở đây, tao sẽ hành động, mày đã sống thoải mái quá lâu rồi!”
Hà Tĩnh Hy đã chuẩn bị một âm mưu dành cho Bạch Hy Văn sa vào, nhưng cái ả cần chính là thời cơ. Chỉ cần Hà Hiểu Minh còn ở lại Thành Đô thì ả khó lòng thực hiện được cơ hội của mình.
...
Hà Hiểu Minh dẫn Bạch Hy Văn đi gặp Giám đốc sở Giao Thông Vận tải, và một số nhân vật lớn trong ngành vận tải của thành phố.
Hy Văn không ngờ độ quen biết của Hiểu Minh lại rộng như vậy, lúc trước cô đi xin giấy tờ liên quan đến công việc làm ăn tốn không ít công sức vẫn không gặp được mấy nhân vật lớn như thế này.
Tất cả đều ngầm hiểu người được Hà Hiểu Minh đích thân chiếu cố hẳn có lai lịch không đơn giản. Nên họ đối với Bạch Hy Văn thái độ vô cùng khách khí và cởi mở.
Bạch Hy Văn cũng không bỏ qua cơ hội, đứng cạnh Hà Hiểu Minh cũng tự tin mà trò chuyện một hồi lâu, nhận được phản ứng rất tích cực của bọn họ.
Xong việc, cô thấy bụng dưới râm ran càng lúc càng đau, cảm giác mệt mỏi mất sức lúc chiều lại ùa về.
Cô quay lại góc khuất lúc này ngồi chờ buổi tiệc tàn.
Trời bắt đầu nổi gió lạnh, báo hiệu thời tiết có chút thay đổi.
Không ngờ thân dưới lại có hiện tượng ẩm ướt, cảm giác có gì đó không ổn. Hy Văn liền biết kỳ k.inh ng.uyệt của mình đã đến sớm hơn dự tính, có lẽ dạo gần đây cô lao lực quá độ nên dẫn đến sự bất thường này.
K.inh ng.uyệt của Hy Văn những ngày đầu thường rất nhiều, cô biết chắc chắn cái thứ đó đã thấm ướt cả ra bên ngoài rồi.
Cô lại đang mặc váy trắng nên càng lúng túng trước tình huống hiện tại, xung quanh cô toàn là người lạ, các vị khách cao quý sang trọng, căn bản cô không thể nhờ ai giúp mình.
Nhân viên phục vụ của buổi tiệc đều là nam giới, càng khiến một người như cô không thể mở miệng.
Đang rối rắm thì Hà Tĩnh Hy lại xuất hiện ngay trước mặt cô, vẫn một khuôn mặt cao ngạo và đáng ghét ấy.
Hy Văn hồi phục ngay chế độ “ sẵn sàng chiến đấu” của mình. Cô vốn không bao giờ nhân nhượng hay chịu áp đảo trước Hà Tĩnh Hy, nên trong lúc này cô không thể bị ả lấn lướt.
“ Chị Tĩnh Hy!” Hy Văn mỉm cười giả lả đủ cho đối phương biết sự giả tạo trong cô.
“ Mày cũng mặt dày thật đấy! Lần trước tao đã cảnh cáo mày vẫn không lọt tai sao. Mày muốn cái gì ở anh ấy?”
“ Không gì cả, tại anh ta ép tôi đấy chứ! Anh trai của chị rất nhiệt tình, giúp tôi chi ra 20 nghìn đô trả nợ. Tôi đành đem thân ra gán tạm thời thôi! Chị sợ tôi... thì trả giúp tôi đi, tôi sẽ đi ngay.”
“ Mày... con ranh! Mày đang chọc tức tao đúng không?”
Hy Văn cười nhạt
“ Tôi nào dám, Từ nhỏ người mẹ yêu quý của chúng ta ham mê cờ bạc, bà ấy chơi thắng thì gọi cho chị, chơi thua thì gọi cho tôi. Chị thấy có bất công không? Bà ấy thương nhất là chị mà, có gì ngon gì tốt đều cho chị, giờ chị trả ơn mẹ nuôi đi chứ.”
Thực tâm Hy Văn nào có hy vọng Hà Tĩnh Hy giúp mình trả nợ, ả sống nhờ vào Hà Hiểu Minh, việc ả trả nợ giúp cô chả khác nào tiền từ túi trái chảy sang túi phải của anh.
Làm thế Hà Hiểu Minh nào sẽ để cô yên.
Hà Tĩnh Hy nhìn Hy Văn bằng nửa đuôi mắt tràn ngập hận ý, nhìn tổng thể toàn thân Hy Văn thầm nhận định, nhất định Hà Hiểu Minh đối với Bạch Hy Văn không hề tầm thường.
Bộ váy Hy Văn đang mặc, chẳng phải là chiếc váy anh nhìn hồi lâu trong cửa hàng hay sao.
Hà Tĩnh Hy nhớ lại hôm trước buổi tiệc, Hiểu Minh dẫn cô ta đi lựa lễ phục. Nhìn anh trầm tư trước bộ váy trắng được lồng trong khung kính, ả lại nhầm tưởng là anh muốn tặng chiếc váy đó cho ả. Không ngờ lại là mua cho Bạch Hy Văn.
Hà Tĩnh Hy nói thấp giọng
“ Tao quả là đánh giá thấp mày rồi!”
Ả giận dữ lôi kéo Hy Văn đứng dậy, nhưng lại vô tình thấy vết máu đang dính trên ghế ngồi.
Hà Tĩnh Hy ghé sát tai Bạch Hy Văn liền mỉm cười gian ác thì thầm
“ Hay là tao gọi vài người đàn ông đến trò chuyện với mày nhé! Xem thử mày ứng xử như thế nào?”
Hà Tĩnh Hy biết thừa tính cách của Hy Văn, một màn mất mặt trước đàn ông sẽ khiến cô bẽ mặt mà biến vĩnh viễn khỏi nơi này.
“ Hà Tĩnh Hy! Tại sao chị cứ muốn bức ép tôi như vậy!”
“ Tại tao ghét mày. Loại như mày lương tỏ ra băng thanh ngọc khiết, trong khi chẳng có cái gì trong tay, vậy mà cứ muốn tranh phần hơn với tao là sao. Lúc nhỏ cũng vậy, bây giờ cũng vậy.”
Quả là trời phụ lòng người, gió bắt đầu thổi to hơn mang theo từng giọt mưa nhỏ rí rắc rơi xuống mái tóc Hy Văn. Những dãy đèn led đủ màu sắc đung đưa trong gió, khăn trải bàn bị gió thổi bay tốc lên kéo theo sự đổ vỡ của một vài thứ.
Thực khách chạy vội vào trong khu nhà biệt thự tránh mưa làm ướt, nhân viên phục vụ luống cuống thu dọn đồ đạc.
Ngay cả Hà Tĩnh Hy cũng lo lắng cho lớp trang điểm mà vội từ bỏ kế hoạch vội chạy vào sảnh bên trong.
Ả ra đi để lại ánh nhìn đắc ý
“ Tạm tha cho mày lần này. Để ông trời giúp tao vậy!”
Bạch Hy Văn dù có mưa hết cũng không dám có một chút ý nghĩ sẽ vào phía trong sảnh biệt thự tránh mưa.
Cô cứ mặc kệ những hạt mưa to dần đang phủ lên người mình mà ngồi yên đó, chỉ mong đám người đó đi hết cô sẽ lấy tạm khăn trải bàn quấn lên người rồi quay về.
Bất ngờ có tiếng ai đó quát lên bên tai,
“ Cô có ngốc cũng biết trời mưa thì nên chạy vào tránh đi chứ!”
Vì gió lớn cộng thêm tiếng mưa nặng hạt lẫn tiếng nhân viên phục vụ réo gọi nhau cô không kịp thời nghe ra là ai, ngẩn lên mới thấy Hiểu Minh vừa chạy đến bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.