Chương 63: Người anh thương
Ma Nữ Cao Nguyên
04/06/2023
Hy Văn cảm thấy lời của anh giống như báo hiệu một điều chẳng lành, cô hoang mang gặn hỏi anh
“ Anh nói thế là có ý gì? Tại sao lại không trở về?”
Hà Hiểu Minh cười cười
“ Chỉ là “ nếu” thôi! Ở đây còn có người anh thương mà...”
Hy Văn thoáng chốc đỏ mặt. Một chữ “thương” của anh bằng cả trăm chữ yêu, mà bất cứ một cô gái nào muốn nghe từ miệng của một người đàn ông.
Mũi cô bỗng thấy cay cay. Từ trước đến giờ, ngoại trừ cha cô Bạch Chính Đình thì làm gì có ai thật sự thương cô, có ai hi sinh cả tính mạng của mình cho cô như Hà Hiểu Minh.
Cô vừa mới bỡ ngỡ chấp nhận tình cảm của anh thì anh lại phải đi xa.
“ Anh...!”
Cả cô và anh đều giật mình vì âm thanh cô vừa phát ra.
Cô là quen miệng mà gọi.
Anh là quen tai mà nghe.
Đúng! Chữ “ Anh” này quá đỗi quen thuộc với cả hai, nhưng chính họ cũng không biết tại sao.
“ Anh... anh nhất định phải trở về! Anh đừng có bỏ em!”
Hy Văn bỗng thấy cảm giác này sao giống như cô đã từng trải qua, có phải cô cũng từng vô số lần nói hay không? Không nghĩ nhiều cô chủ động ôm chặt anh, đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh.
“ Được! Chỉ cần có câu nói này của em, anh dù chỉ còn một chút hơi tàn cũng sẽ về với em.”
Hy Văn lắc đầu tỏ ý không đồng ý
“ Không phải là một hơi tàn, mà là nguyên vẹn khỏe mạnh mà về. Đừng nói những lời đen đủi như vậy được không?”
Hà Hiểu Minh bật cười gật đầu đồng ý, rồi ánh mắt lại hiện lên một tia lửa khát tình nhìn vào cổ áo sơ mi rộng mở của cô
“Bạch Hy Văn! Có phải em cố tình không?”
Hy Văn thở dài vì đầu óc của tên cặn bã này không thanh tịnh được mấy hồi, chút xúc động vừa trải qua lại bị mấy lời thô bỉ của anh mà xua tan đi hết.
“ Anh cút về Đào Hoa Nguyên gấp!”
Hà Hiểu Minh nào có phải loại dễ dàng bỏ qua cảnh xuân trước mắt
“ Bây giờ trời có sập anh cũng phải ăn em đêm nay!”
Hy Văn khẽ kéo cổ áo lại, mặt nhăn nhó như đĩa phải vôi
“ Anh lưu manh vừa thôi!”
Không nói nhiều, một phát Hà Hiểu Minh bế gọn Bạch Hy Văn đi thẳng lên gác
“ Nói nhanh! Phòng em là chỗ nào? Trái hay phải!
Hy Văn vỗ nhẹ nhẹ vai anh, cũng không dám giãy dụa nhiều vì sợ vết thương mới hồi phục của anh bị ảnh hưởng
“ Anh... anh vừa xuất viện! Đừng làm có làm bậy!”
Hà Hiểu Minh cong môi cười, nụ cười đểu cán cùng đôi mắt ranh mãnh cô từng thấy mấy lần. Không lẫn vào đâu được, đây chính là biểu hiện khi anh giở thói phong lưu tuyết nguyệt.
“ Cũng đâu phải lần đầu, em đừng căng thẳng vậy.”
Hy Văn chớp mắt mấy cái, vẫn hơi thở bắt đầu nặng nề run rẩy như sắp phải chịu cực hình.
Không cần Hy Văn chỉ đường, Hà Hiểu Minh rẽ trái một mạch đi thẳng về cánh cửa có vòng hoa treo phía trước.
Hy Văn thán phục trước khả năng phán đoán của Hà Hiểu Minh.
Cửa vừa đóng sập lại thì, một trận bão tình ập đến.
Bạch Hy Văn với tay tắt đèn ngủ, thì Hà Hiểu Minh lại bật lên, cô lại tắt, anh lại bật. Cứ thế Hy Văn phát cáu lên, cô gắt gỏng: “ Cái đầu bò anh!”
Hà Hiểu Minh cười cười, ánh mắt mơ màng nhìn vào vòng ngực phập phồng dưới lớp áo mỏng
“ Chỉ mới là lần thứ hai, vẫn còn lạ lẫm. Cô nương niệm tình thương xót cho anh được nhìn dần cho quen được không?”
Nói rồi anh lại vùi mặt vào bầu ngực tròn đầy nhấp nhô trước mặt, hương thơm của thiếu nữ ngập tràn cánh mũi khiến anh mơ màng không dứt được.
Bạch Hy Văn tuy đã trải qua một lần, nhưng tâm hồn vẫn còn trong trắng của một thiếu nữ độ xuân thì.
Mỗi khi môi anh, lưỡi anh quét qua vùng da nào trên người cô đều khiến Hy Văn nổi da gà, xúc cảm mãnh liệt bắt đầu trào dâng. Hạ thân cũng vì thế mà căng cứng khó chịu, chân cô bất giác quấn vào nhau, các đầu ngón chân gập lại căng thẳng chịu đựng một màn dạo đầu đầy khoái cảm.
Hai tay Hy Văn chạm vào lưng anh, vô tình chạm phải những vết thương còn khá mới vừa kéo da non, vùng da vẫn còn những vết chai vòng tròn nhỏ. Hy Văn lại thấy xót xa, đau lòng cho anh.
Anh vì đỡ cho cô mà chịu hẳn 7 phát đạn chí mạng, cô còn gì hối tiếc mà không trao toàn bộ sự tin tưởng cho anh.
Hà Hiểu Minh vừa cởi áo sơ mi ra thì Hy Văn đã chủ động ngồi vào lòng anh, vòng tay qua cổ rồi đặt lên môi anh một nụ hôn.
Anh mở lớn mắt, vẻ ngạc nhiên lẫn hứng thú với phản ứng khá khác thường của Hy Văn.
“ Sao thế! Có phải tự dưng thấy yêu anh nhiều lắm đúng không? Hôm nay không làm đậu phụ nhỏ nữa sao!”
Hy Văn bừng bừng khí thế, ánh mắt hiện lên sự quyết liệt khẳng định liền gật đầu.
“ ừm, hình như em đã yêu từ rất lâu rồi.”
Cả hai bắt đầu quần nhau tán loạn trên giường. Hà Hiểu Minh không biết lấy đâu ra sức mạnh của ba bò chín trâu, vờn cô từ trên giường rồi lại lăn xuống giường rồi lại bò tiếp lên giường.
Bỗng đám vệ si bí mật đi theo bảo vệ Hà Hiểu Minh , đang đứng xung quanh căn nhà thì bỗng nghe tiếng “ ầm” của cái gì đó đổ vỡ. Vội nhào khỏi nơi ẩn nấp, nhưng Tĩnh Kha đã chặn vội lại.
“ Khoan đã! Nếu không muốn ăn đòn thì cứ ở yên đi!”
Mấy tên vệ sỹ nhìn nhau hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.
“ Anh nói thế là có ý gì? Tại sao lại không trở về?”
Hà Hiểu Minh cười cười
“ Chỉ là “ nếu” thôi! Ở đây còn có người anh thương mà...”
Hy Văn thoáng chốc đỏ mặt. Một chữ “thương” của anh bằng cả trăm chữ yêu, mà bất cứ một cô gái nào muốn nghe từ miệng của một người đàn ông.
Mũi cô bỗng thấy cay cay. Từ trước đến giờ, ngoại trừ cha cô Bạch Chính Đình thì làm gì có ai thật sự thương cô, có ai hi sinh cả tính mạng của mình cho cô như Hà Hiểu Minh.
Cô vừa mới bỡ ngỡ chấp nhận tình cảm của anh thì anh lại phải đi xa.
“ Anh...!”
Cả cô và anh đều giật mình vì âm thanh cô vừa phát ra.
Cô là quen miệng mà gọi.
Anh là quen tai mà nghe.
Đúng! Chữ “ Anh” này quá đỗi quen thuộc với cả hai, nhưng chính họ cũng không biết tại sao.
“ Anh... anh nhất định phải trở về! Anh đừng có bỏ em!”
Hy Văn bỗng thấy cảm giác này sao giống như cô đã từng trải qua, có phải cô cũng từng vô số lần nói hay không? Không nghĩ nhiều cô chủ động ôm chặt anh, đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh.
“ Được! Chỉ cần có câu nói này của em, anh dù chỉ còn một chút hơi tàn cũng sẽ về với em.”
Hy Văn lắc đầu tỏ ý không đồng ý
“ Không phải là một hơi tàn, mà là nguyên vẹn khỏe mạnh mà về. Đừng nói những lời đen đủi như vậy được không?”
Hà Hiểu Minh bật cười gật đầu đồng ý, rồi ánh mắt lại hiện lên một tia lửa khát tình nhìn vào cổ áo sơ mi rộng mở của cô
“Bạch Hy Văn! Có phải em cố tình không?”
Hy Văn thở dài vì đầu óc của tên cặn bã này không thanh tịnh được mấy hồi, chút xúc động vừa trải qua lại bị mấy lời thô bỉ của anh mà xua tan đi hết.
“ Anh cút về Đào Hoa Nguyên gấp!”
Hà Hiểu Minh nào có phải loại dễ dàng bỏ qua cảnh xuân trước mắt
“ Bây giờ trời có sập anh cũng phải ăn em đêm nay!”
Hy Văn khẽ kéo cổ áo lại, mặt nhăn nhó như đĩa phải vôi
“ Anh lưu manh vừa thôi!”
Không nói nhiều, một phát Hà Hiểu Minh bế gọn Bạch Hy Văn đi thẳng lên gác
“ Nói nhanh! Phòng em là chỗ nào? Trái hay phải!
Hy Văn vỗ nhẹ nhẹ vai anh, cũng không dám giãy dụa nhiều vì sợ vết thương mới hồi phục của anh bị ảnh hưởng
“ Anh... anh vừa xuất viện! Đừng làm có làm bậy!”
Hà Hiểu Minh cong môi cười, nụ cười đểu cán cùng đôi mắt ranh mãnh cô từng thấy mấy lần. Không lẫn vào đâu được, đây chính là biểu hiện khi anh giở thói phong lưu tuyết nguyệt.
“ Cũng đâu phải lần đầu, em đừng căng thẳng vậy.”
Hy Văn chớp mắt mấy cái, vẫn hơi thở bắt đầu nặng nề run rẩy như sắp phải chịu cực hình.
Không cần Hy Văn chỉ đường, Hà Hiểu Minh rẽ trái một mạch đi thẳng về cánh cửa có vòng hoa treo phía trước.
Hy Văn thán phục trước khả năng phán đoán của Hà Hiểu Minh.
Cửa vừa đóng sập lại thì, một trận bão tình ập đến.
Bạch Hy Văn với tay tắt đèn ngủ, thì Hà Hiểu Minh lại bật lên, cô lại tắt, anh lại bật. Cứ thế Hy Văn phát cáu lên, cô gắt gỏng: “ Cái đầu bò anh!”
Hà Hiểu Minh cười cười, ánh mắt mơ màng nhìn vào vòng ngực phập phồng dưới lớp áo mỏng
“ Chỉ mới là lần thứ hai, vẫn còn lạ lẫm. Cô nương niệm tình thương xót cho anh được nhìn dần cho quen được không?”
Nói rồi anh lại vùi mặt vào bầu ngực tròn đầy nhấp nhô trước mặt, hương thơm của thiếu nữ ngập tràn cánh mũi khiến anh mơ màng không dứt được.
Bạch Hy Văn tuy đã trải qua một lần, nhưng tâm hồn vẫn còn trong trắng của một thiếu nữ độ xuân thì.
Mỗi khi môi anh, lưỡi anh quét qua vùng da nào trên người cô đều khiến Hy Văn nổi da gà, xúc cảm mãnh liệt bắt đầu trào dâng. Hạ thân cũng vì thế mà căng cứng khó chịu, chân cô bất giác quấn vào nhau, các đầu ngón chân gập lại căng thẳng chịu đựng một màn dạo đầu đầy khoái cảm.
Hai tay Hy Văn chạm vào lưng anh, vô tình chạm phải những vết thương còn khá mới vừa kéo da non, vùng da vẫn còn những vết chai vòng tròn nhỏ. Hy Văn lại thấy xót xa, đau lòng cho anh.
Anh vì đỡ cho cô mà chịu hẳn 7 phát đạn chí mạng, cô còn gì hối tiếc mà không trao toàn bộ sự tin tưởng cho anh.
Hà Hiểu Minh vừa cởi áo sơ mi ra thì Hy Văn đã chủ động ngồi vào lòng anh, vòng tay qua cổ rồi đặt lên môi anh một nụ hôn.
Anh mở lớn mắt, vẻ ngạc nhiên lẫn hứng thú với phản ứng khá khác thường của Hy Văn.
“ Sao thế! Có phải tự dưng thấy yêu anh nhiều lắm đúng không? Hôm nay không làm đậu phụ nhỏ nữa sao!”
Hy Văn bừng bừng khí thế, ánh mắt hiện lên sự quyết liệt khẳng định liền gật đầu.
“ ừm, hình như em đã yêu từ rất lâu rồi.”
Cả hai bắt đầu quần nhau tán loạn trên giường. Hà Hiểu Minh không biết lấy đâu ra sức mạnh của ba bò chín trâu, vờn cô từ trên giường rồi lại lăn xuống giường rồi lại bò tiếp lên giường.
Bỗng đám vệ si bí mật đi theo bảo vệ Hà Hiểu Minh , đang đứng xung quanh căn nhà thì bỗng nghe tiếng “ ầm” của cái gì đó đổ vỡ. Vội nhào khỏi nơi ẩn nấp, nhưng Tĩnh Kha đã chặn vội lại.
“ Khoan đã! Nếu không muốn ăn đòn thì cứ ở yên đi!”
Mấy tên vệ sỹ nhìn nhau hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.