Chương 95: Tra tấn
Ma Nữ Cao Nguyên
04/06/2023
Con người chính là như vậy, khi thất bại hay tìm người đổ lỗi, mà không xem lại bản thân mình đã gây ra những gì.
“ Đấy chính là quả bảo! Mày giết cha tao, giết bạn tao, đẩy mẹ tao vào tù, hại tao sụp đổ sự nghiệp... Mày nghĩ bản thân mình là vô tội là nạn nhân hay sao? Mày chính là quân giết người máu lạnh, mày xứng đáng nhận hậu quả.” Hy Văn không nhịn được uất ức trong lòng, cô chửi lớn.
Lời vừa thốt ra, Bạch Hy Văn biết mình đã sai lầm, cô còn đang mang thai, phải cố gắng gìn giữ bản thân, tại sao lại ngu ngốc như vậy.
Thật sự, Bạch Hy Văn đã làm Hà Tĩnh Hy kích động. Bản chất của ác quỷ trong ả bắt đầu hiện ra.
Lời Hà Tĩnh Hy sang sảng vang vọng trong căn phòng rộng lớn
“ Đánh nó! Để nó biết đang đối đầu với ai!”
Hai tên lính đánh thuê cao lớn gật đầu tuân lệnh, trên người xăm kín hình dáng sợ, bắp tay cuồn cuộn, bẻ khớp tay răn rắt đi dần đến chỗ Bạch Hy Văn, trên tay là sợi roi gần 2 mét, trên thân roi là gai nhọn lởm chởm đáng sợ.
“ Hà Tĩnh Hy! Mày thật sự ra tay sao? Mày không còn là con người nữa rồi!” Chút tâm tình còn sót lại cho Hà Tĩnh Hy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tuyệt vọng của cô.
Hà Tĩnh Hy nhìn vẻ mặt kinh hãi của Bạch Hy Văn, ả không chút dao động phụ họa thêm bằng ngữ điệu tàn ác.
“ Đây là roi da cá đuối tao đặc biệt chuẩn bị cho mày, loại roi da này từng là nỗi khiếp sợ của tù binh Việt Cộng trong kháng chiến chống Mỹ của Việt Nam ở nhà tù Phú Quốc. Nó có chứa chất độc, từng roi giáng vào người sẽ gây thối da thối thịt mà chết. Tao sẽ cho mày xuống địa ngục trong hình dạng ma không ra ma, quỷ không ra quỷ.
Rồi xem Hà Hiểu Minh có đến cứu mày không?
Mày biến thành bộ dạng gớm ghiếc rồi anh ta có yêu mày nữa không?”
Từng câu từng chữ phát ra từ miệng của Hà Tĩnh Hy, âm thanh rền rền cao dần cao dần, như lời tuyên bản án tử cho Hy Văn.
Dưới áp lực căng thẳng tột cùng, cơn đau của cô lại bắt đầu tái phát.
Cô ôm đầu lăn lộn dưới nền nhà, nhưng một lòng vẫn muốn bảo vệ cái thai trong bụng nên cô kiên trì kéo vạt áo che kín không cho Hà Tĩnh Hy thấy.
Nhìn biểu hiện lạ của Bạch Hy Văn, bọn chúng cũng không buồn quan tâm, tuyệt đối không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
“ Bắt đầu đi!”
Một tên lính đánh thuê bước đến kéo phăng áo khoác Hy Văn ra, để lộ ra những mảng da thịt trắng noãn nà không tì vết trên cánh tay, bắp chân.
Hy Văn vẫn một mực co người nằm rạp dưới nền nhà để bảo vệ con, xem như sinh mệnh của hai mẹ con cùng sinh cùng tử, nhưng cô nguyện che chở cho con đến giây phút cuối cùng.
Trong khu căn cứ bí mật của Volkov vang lên tiếng la hét thất thanh của một người con gái.
Âm thanh ấy...
Thật đau đớn!
Bi ai!
Lẫn tuyệt vọng!
Tiếng roi vun vút cùng những mảng vải xé toạc, kéo theo da thịt trên lưng, tay và chân của cô nứt toác ra đau đớn nhức nhói tận cùng tim gan, khiến Hy Văn như ngất đi, cô tỉnh lại rồi lại ngất, vô số lần lặp lại như vậy.
...
Từ lúc về nhà, anh mang theo tâm trạng háo hức mong muốn gặp lại cô, nhưng gọi mãi vẫn không thấy bóng dáng của Hy Văn.
Linh cảm nhận thấy cô gặp chuyện chẳng lành, ngay lập tức một mệnh lệnh ban xuống bọn đàn em.
Bạch Hy Văn mất tích đã 12 giờ đồng hồ, khiến Hà Hiểu Minh đứng ngồi không yên. Anh điên cuồng truy tìm cô khắp Thành Đô lẫn khu vực chợ cá nhưng vẫn chưa có tin tức.
Tĩnh Kha thông báo một tin khiến anh lập tức lao đến biệt thự Đào Hoa Nguyên
...
Khung cảnh trong biệt thự vô cùng hỗn loạn, tất cả người làm đều sợ hãi đứng nép sang một bên, chịu sự truy vấn của Hà Hiểu Minh.
Mạc y ngồi giữa phòng khách, nhìn con trai mình như một con thú đang đập phá đồ đạc nhằm uy hiếp bà.
Từng món đồ được đấu giá quý hiếm, bỗng phút chốc vỡ toang hoang dưới nền đất.
Mạc y cười đau khổ, hóa ra bà vẫn không thể khống chế được cậu con trai này.
Hà Hiểu Minh gầm lên giận dữ như một con thú bị thương
“ Nói nhanh! Các người giấu cô ấy đi đâu?”
Câu hỏi này anh hỏi không biết bao nhiêu lần nhưng không một ai hé răng nói nửa lời.
Vì thật sự không ai biết tung tích của Bạch Hy Văn cả.
“ Con trở thành người như thế này là vì cô ta sao?”
Lời Mạc y chưa nói dứt thì Hà Hiểu Minh đã nhanh chóng cướp lời
“ Đúng! Bà trả cô ấy lại cho tôi. Không có cô ấy tôi sẽ phát điên. Đừng để tôi đi đến giới hạn cuối cùng, bà sẽ không ngờ tôi sẽ làm những gì đâu!”
Mạc y nhìn anh bằng đôi mắt thất vọng
“ Con sẽ ra tay với mẹ sao?”
“ Nếu bà làm hại cô ấy, tôi sẽ giết con trai bà. Tôi nói được làm được!”
Mạc y thẫn thờ vì câu nói như nhát dao xoáy thẳng vào tim bà, anh đã dám đem tính mạng bản thân ra để uy hiếp bà, thì đủ hiểu tình cảm của Hà Hiểu Minh dành cho người mẹ này không bao giờ có thể so sánh được với người con gái tên Bạch Hy Văn kia.
“ Đấy chính là quả bảo! Mày giết cha tao, giết bạn tao, đẩy mẹ tao vào tù, hại tao sụp đổ sự nghiệp... Mày nghĩ bản thân mình là vô tội là nạn nhân hay sao? Mày chính là quân giết người máu lạnh, mày xứng đáng nhận hậu quả.” Hy Văn không nhịn được uất ức trong lòng, cô chửi lớn.
Lời vừa thốt ra, Bạch Hy Văn biết mình đã sai lầm, cô còn đang mang thai, phải cố gắng gìn giữ bản thân, tại sao lại ngu ngốc như vậy.
Thật sự, Bạch Hy Văn đã làm Hà Tĩnh Hy kích động. Bản chất của ác quỷ trong ả bắt đầu hiện ra.
Lời Hà Tĩnh Hy sang sảng vang vọng trong căn phòng rộng lớn
“ Đánh nó! Để nó biết đang đối đầu với ai!”
Hai tên lính đánh thuê cao lớn gật đầu tuân lệnh, trên người xăm kín hình dáng sợ, bắp tay cuồn cuộn, bẻ khớp tay răn rắt đi dần đến chỗ Bạch Hy Văn, trên tay là sợi roi gần 2 mét, trên thân roi là gai nhọn lởm chởm đáng sợ.
“ Hà Tĩnh Hy! Mày thật sự ra tay sao? Mày không còn là con người nữa rồi!” Chút tâm tình còn sót lại cho Hà Tĩnh Hy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tuyệt vọng của cô.
Hà Tĩnh Hy nhìn vẻ mặt kinh hãi của Bạch Hy Văn, ả không chút dao động phụ họa thêm bằng ngữ điệu tàn ác.
“ Đây là roi da cá đuối tao đặc biệt chuẩn bị cho mày, loại roi da này từng là nỗi khiếp sợ của tù binh Việt Cộng trong kháng chiến chống Mỹ của Việt Nam ở nhà tù Phú Quốc. Nó có chứa chất độc, từng roi giáng vào người sẽ gây thối da thối thịt mà chết. Tao sẽ cho mày xuống địa ngục trong hình dạng ma không ra ma, quỷ không ra quỷ.
Rồi xem Hà Hiểu Minh có đến cứu mày không?
Mày biến thành bộ dạng gớm ghiếc rồi anh ta có yêu mày nữa không?”
Từng câu từng chữ phát ra từ miệng của Hà Tĩnh Hy, âm thanh rền rền cao dần cao dần, như lời tuyên bản án tử cho Hy Văn.
Dưới áp lực căng thẳng tột cùng, cơn đau của cô lại bắt đầu tái phát.
Cô ôm đầu lăn lộn dưới nền nhà, nhưng một lòng vẫn muốn bảo vệ cái thai trong bụng nên cô kiên trì kéo vạt áo che kín không cho Hà Tĩnh Hy thấy.
Nhìn biểu hiện lạ của Bạch Hy Văn, bọn chúng cũng không buồn quan tâm, tuyệt đối không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
“ Bắt đầu đi!”
Một tên lính đánh thuê bước đến kéo phăng áo khoác Hy Văn ra, để lộ ra những mảng da thịt trắng noãn nà không tì vết trên cánh tay, bắp chân.
Hy Văn vẫn một mực co người nằm rạp dưới nền nhà để bảo vệ con, xem như sinh mệnh của hai mẹ con cùng sinh cùng tử, nhưng cô nguyện che chở cho con đến giây phút cuối cùng.
Trong khu căn cứ bí mật của Volkov vang lên tiếng la hét thất thanh của một người con gái.
Âm thanh ấy...
Thật đau đớn!
Bi ai!
Lẫn tuyệt vọng!
Tiếng roi vun vút cùng những mảng vải xé toạc, kéo theo da thịt trên lưng, tay và chân của cô nứt toác ra đau đớn nhức nhói tận cùng tim gan, khiến Hy Văn như ngất đi, cô tỉnh lại rồi lại ngất, vô số lần lặp lại như vậy.
...
Từ lúc về nhà, anh mang theo tâm trạng háo hức mong muốn gặp lại cô, nhưng gọi mãi vẫn không thấy bóng dáng của Hy Văn.
Linh cảm nhận thấy cô gặp chuyện chẳng lành, ngay lập tức một mệnh lệnh ban xuống bọn đàn em.
Bạch Hy Văn mất tích đã 12 giờ đồng hồ, khiến Hà Hiểu Minh đứng ngồi không yên. Anh điên cuồng truy tìm cô khắp Thành Đô lẫn khu vực chợ cá nhưng vẫn chưa có tin tức.
Tĩnh Kha thông báo một tin khiến anh lập tức lao đến biệt thự Đào Hoa Nguyên
...
Khung cảnh trong biệt thự vô cùng hỗn loạn, tất cả người làm đều sợ hãi đứng nép sang một bên, chịu sự truy vấn của Hà Hiểu Minh.
Mạc y ngồi giữa phòng khách, nhìn con trai mình như một con thú đang đập phá đồ đạc nhằm uy hiếp bà.
Từng món đồ được đấu giá quý hiếm, bỗng phút chốc vỡ toang hoang dưới nền đất.
Mạc y cười đau khổ, hóa ra bà vẫn không thể khống chế được cậu con trai này.
Hà Hiểu Minh gầm lên giận dữ như một con thú bị thương
“ Nói nhanh! Các người giấu cô ấy đi đâu?”
Câu hỏi này anh hỏi không biết bao nhiêu lần nhưng không một ai hé răng nói nửa lời.
Vì thật sự không ai biết tung tích của Bạch Hy Văn cả.
“ Con trở thành người như thế này là vì cô ta sao?”
Lời Mạc y chưa nói dứt thì Hà Hiểu Minh đã nhanh chóng cướp lời
“ Đúng! Bà trả cô ấy lại cho tôi. Không có cô ấy tôi sẽ phát điên. Đừng để tôi đi đến giới hạn cuối cùng, bà sẽ không ngờ tôi sẽ làm những gì đâu!”
Mạc y nhìn anh bằng đôi mắt thất vọng
“ Con sẽ ra tay với mẹ sao?”
“ Nếu bà làm hại cô ấy, tôi sẽ giết con trai bà. Tôi nói được làm được!”
Mạc y thẫn thờ vì câu nói như nhát dao xoáy thẳng vào tim bà, anh đã dám đem tính mạng bản thân ra để uy hiếp bà, thì đủ hiểu tình cảm của Hà Hiểu Minh dành cho người mẹ này không bao giờ có thể so sánh được với người con gái tên Bạch Hy Văn kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.