Chu Tiên Sinh, Cưới Trước Yêu Sau
Chương 1:
Cố Bắc Niệm Nam
27/09/2022
Tháng sáu ở Giang Thành, nắng gắt như lửa, không khí oi bức.
Tống Nhan Sơ từ Cục Dân Chính đi ra liền bị một trận sóng nhiệt bao bọc lấy, ánh mặt trời chói đến mức cô không mở nổi mắt, lông mi buông xuống, nhìn áo sơ mi trắng trên người.
Đột nhiên trước mắt không cảm thấy chói như vậy nữa, không phải là cô đã thích nghi được với ánh nắng này, mà là Chu Hách ở bên cạnh căng dù, đem cô bao phủ ở trong bóng râm.
“Cảm ơn.” Tống Nhan Sơ ngẩng đầu cười nhìn Chu Hách.
Chỉ là nụ cười này có chút xa cách.
Chu Hách cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt trầm tĩnh, môi mỏng kéo lên, “Không cần khách khí, nếu không cử hành hôn lễ, vậy buổi chiều em dọn đồ đến nhà tôi, tối tôi còn có tiệc xã giao, không cần chờ cơm tôi.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Tống Nhan Sơ gật đầu.
“Trưa tôi không bận, chúng ta đi ăn nhé, em muốn ăn gì?” Chu Hách cầm ô, người mặc tây trang, đĩnh bạt trầm ổn lại thanh lãnh, so với Tống Nhan Sơ thì cao hơn một cái đầu, nhưng anh vẫn phối hợp với bước chân của Tống Nhan Sơ, chậm rãi hướng về phí ven đường đi đến.
“Tôi ăn gì cũng được.” Tống Nhan Sơ ngượng ngùng cười, không khí giữa hai người vẫn rất xấu hổ.
Hiện giờ bọn họ là vợ chồng hợp pháp, nhưng lại càng giống người xa lạ.
Dù sao cũng là bạn học cao trung xa cách bảy năm.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng bên ven đường, tài xế thấy hai người, liền xuống xe mở cửa ghế sau ra, Chu Hách che chắn cho Tống Nhan Sơ, chờ cô ngồi xuống rồi mới thu dù ngồi vào.
Tài xế đóng cửa xe, trở lại ghế lái.
“Đi Tử Trúc Lâm.” Chu Hách mở miệng nói với Trương Thành, nói xong ánh mắt mang theo dò hỏi dừng ở trên khuôn mặt nhỏ của Tống Nhan Sơ, “Đến Tử Trúc Lâm ăn cơm, có thể chứ?”
Tống Nhan Sơ khách khí gật đầu, “Có thể, hương vị ở Tử Trúc Lâm không tồi.”
Trước khi Công ty phá sản, cô và đồng nghiệp thường xuyên đến Tử Trúc Lâm đối diện với công ty để ăn trưa.
Nhớ tới chuyện của công ty, Tống Nhan Sơ khẽ thở dài, đáy mắt hiện lên vẻ ưu sầu.
Trong xe yên tĩnh, tài xế chăm chú lái xe, Tống Nhan Sơ có hơi buồn ngủ, cô đối diện với cửa sổ ngáp vài cái, nhịn không được dựa vào cửa sổ xe nhắm hai mắt lại.
Hơn một tháng lo âu, tất cả chỉ vì giấy hôn thú, bây giờ cũng không xảy ra vấn đề gì.
Mười phút sau, bên trong xe vang lên một giọng nam trầm ổn, “Trương Thành, tăng nhiệt độ điều hòa lên.”
“Vâng, Chu tổng.”
“Nói nhỏ.”
Trương Thành ngậm miệng, tầm mắt liếc trộm qua gương nhìn về phía ghế sau, anh ta đi theo Chu tổng đã gần ba năm, từ trước đến nay Chu tổng luôn là vẻ lạnh nhạt, có bao giờ thể hiện vẻ ôn nhu như vậy chứ?
Lúc này đây Chu Hách không chú ý tới Trương Thành đang nhìn trộm, bởi vì anh nghiêng đầu chăm chú ngắm Tống Nhan Sơ.
Tống Nhan Sơ ngủ thật sâu, anh ngồi bên cạnh có thể nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ, có lẽ một tháng qua cô trải qua thật không dễ chịu.
Chu Hách nhíu nhíu mày, nhìn khuôn mặt gầy ốm, cố nén không động thủ vuốt ve cô.
Hai phút sau, tầm mắt Chu Hách mới từ trên mặt Tống Nhan Sơ rời đi.
“Ưm…” Tống Nhan Sơ mệt mỏi rên một tiếng, sờ sờ mặt, mở trong ánh mắt mang theo vẻ mơ màng, “Tới rồi sao?”
“Xuống xe thôi.”
Xe đã ngừng, Chu Hách nhìn mắt cô, mở cửa xe, cầm ô ở bên cạnh xe chờ.
“Vâng.”
Chân Tống Nhan Sơ hơi tê, nhìn Chu Hách đứng bên cạnh xe, cắn chặt răng hướng về phía cửa xe.
Giày cao gót vừa chạm đất, cô còn chưa đứng vững, liền ngã quỳ xuống trước mặt Chu Hách.
Tống Nhan Sơ từ Cục Dân Chính đi ra liền bị một trận sóng nhiệt bao bọc lấy, ánh mặt trời chói đến mức cô không mở nổi mắt, lông mi buông xuống, nhìn áo sơ mi trắng trên người.
Đột nhiên trước mắt không cảm thấy chói như vậy nữa, không phải là cô đã thích nghi được với ánh nắng này, mà là Chu Hách ở bên cạnh căng dù, đem cô bao phủ ở trong bóng râm.
“Cảm ơn.” Tống Nhan Sơ ngẩng đầu cười nhìn Chu Hách.
Chỉ là nụ cười này có chút xa cách.
Chu Hách cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt trầm tĩnh, môi mỏng kéo lên, “Không cần khách khí, nếu không cử hành hôn lễ, vậy buổi chiều em dọn đồ đến nhà tôi, tối tôi còn có tiệc xã giao, không cần chờ cơm tôi.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Tống Nhan Sơ gật đầu.
“Trưa tôi không bận, chúng ta đi ăn nhé, em muốn ăn gì?” Chu Hách cầm ô, người mặc tây trang, đĩnh bạt trầm ổn lại thanh lãnh, so với Tống Nhan Sơ thì cao hơn một cái đầu, nhưng anh vẫn phối hợp với bước chân của Tống Nhan Sơ, chậm rãi hướng về phí ven đường đi đến.
“Tôi ăn gì cũng được.” Tống Nhan Sơ ngượng ngùng cười, không khí giữa hai người vẫn rất xấu hổ.
Hiện giờ bọn họ là vợ chồng hợp pháp, nhưng lại càng giống người xa lạ.
Dù sao cũng là bạn học cao trung xa cách bảy năm.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng bên ven đường, tài xế thấy hai người, liền xuống xe mở cửa ghế sau ra, Chu Hách che chắn cho Tống Nhan Sơ, chờ cô ngồi xuống rồi mới thu dù ngồi vào.
Tài xế đóng cửa xe, trở lại ghế lái.
“Đi Tử Trúc Lâm.” Chu Hách mở miệng nói với Trương Thành, nói xong ánh mắt mang theo dò hỏi dừng ở trên khuôn mặt nhỏ của Tống Nhan Sơ, “Đến Tử Trúc Lâm ăn cơm, có thể chứ?”
Tống Nhan Sơ khách khí gật đầu, “Có thể, hương vị ở Tử Trúc Lâm không tồi.”
Trước khi Công ty phá sản, cô và đồng nghiệp thường xuyên đến Tử Trúc Lâm đối diện với công ty để ăn trưa.
Nhớ tới chuyện của công ty, Tống Nhan Sơ khẽ thở dài, đáy mắt hiện lên vẻ ưu sầu.
Trong xe yên tĩnh, tài xế chăm chú lái xe, Tống Nhan Sơ có hơi buồn ngủ, cô đối diện với cửa sổ ngáp vài cái, nhịn không được dựa vào cửa sổ xe nhắm hai mắt lại.
Hơn một tháng lo âu, tất cả chỉ vì giấy hôn thú, bây giờ cũng không xảy ra vấn đề gì.
Mười phút sau, bên trong xe vang lên một giọng nam trầm ổn, “Trương Thành, tăng nhiệt độ điều hòa lên.”
“Vâng, Chu tổng.”
“Nói nhỏ.”
Trương Thành ngậm miệng, tầm mắt liếc trộm qua gương nhìn về phía ghế sau, anh ta đi theo Chu tổng đã gần ba năm, từ trước đến nay Chu tổng luôn là vẻ lạnh nhạt, có bao giờ thể hiện vẻ ôn nhu như vậy chứ?
Lúc này đây Chu Hách không chú ý tới Trương Thành đang nhìn trộm, bởi vì anh nghiêng đầu chăm chú ngắm Tống Nhan Sơ.
Tống Nhan Sơ ngủ thật sâu, anh ngồi bên cạnh có thể nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ, có lẽ một tháng qua cô trải qua thật không dễ chịu.
Chu Hách nhíu nhíu mày, nhìn khuôn mặt gầy ốm, cố nén không động thủ vuốt ve cô.
Hai phút sau, tầm mắt Chu Hách mới từ trên mặt Tống Nhan Sơ rời đi.
“Ưm…” Tống Nhan Sơ mệt mỏi rên một tiếng, sờ sờ mặt, mở trong ánh mắt mang theo vẻ mơ màng, “Tới rồi sao?”
“Xuống xe thôi.”
Xe đã ngừng, Chu Hách nhìn mắt cô, mở cửa xe, cầm ô ở bên cạnh xe chờ.
“Vâng.”
Chân Tống Nhan Sơ hơi tê, nhìn Chu Hách đứng bên cạnh xe, cắn chặt răng hướng về phía cửa xe.
Giày cao gót vừa chạm đất, cô còn chưa đứng vững, liền ngã quỳ xuống trước mặt Chu Hách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.